Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 40

 

Dòng người mang những bộ giáp bạc đang đi qua tuyết trắng, trông tựa như dòng nước. Đó chính là cuộc hành quân của các hiệp sĩ thiết giáp.

 

"Người có sao không, thưa hoàng tử?"

 

Một người đàn ông trung niên với thân hình to lớn như gấu đang nhìn cậu bé đi ngay bên cạnh mình.

 

"Tôi vẫn bình thường. Nhưng các học viên hiệp sĩ dường như đang gặp khó khăn vì tuyết rơi dày hơn dự kiến."

 

Hoàng tử quay đầu lại. Không giống như vị hoàng tử trông rất bình tĩnh kia, các học viên hiệp sĩ có vẻ khá mệt mỏi.

 

"Zieghart vẫn còn xa lắm à?"

 

"Có vẻ như chúng ta sắp đến nơi rồi, bởi vì trận tuyết dày đặc này đang dần tệ hơn."

 

“Gần đến nơi rồi sao? Vậy là các kiếm sĩ của tộc Zieghart phải chịu đựng trận tuyết này mỗi ngày à?"

 

"Không phải là như vậy đâu ạ."

 

Vị hiệp sĩ trung niên vừa lắc đầu vừa cười nhẹ.

 

“Thời tiết trở nên tệ hơn khi chúng ta đến gần Zieghart, nhưng mà…”

 

Vừa nói xong, trận tuyết dữ dội đột nhiên ngừng lại, ánh mặt trời ẩn hiện sau đám mây xám lúc nãy cuối cùng cũng đã xuất hiện.

 

“Thời tiết bên trong Zieghart hoàn toàn trong xanh. Nhưng mà nhiệt độ thì lại xuống mức thấp hơn."

 

"Hở…"

 

Hoàng tử ngạc nhiên nhìn lên bầu trời. Nó trong xanh đến nỗi cậu ấy cảm thấy như cơn bão tuyết vô tận vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

 

"Ồ!"

 

"T-tuyết ngừng ngay lập tức luôn kìa."

 

Những người khác cũng há hốc mồm.

 

“Công Tước Tartan, thời tiết này là sao vậy…?”

 

“Nó trông giống như là ma thuật, nhưng không phải như vậy. Môi trường tự nhiên kỳ lạ này chính là lý do mà Zieghart được gọi là pháo đài tự nhiên đấy.”

 

Người đàn ông trung niên được gọi Công Tước Tartan mỉm cười, chỉ tay về phía thành lũy khổng lồ có thể nhìn thấy ở đằng xa kia.

 

"Mặc dù, nó đã từng bị phá vỡ trước đây."

 

“Hừm…”

 

Vì hoàng tử đã biết về sự kiện đó, nên cậu ấy bình tĩnh gật đầu.

 

"Họ đang đợi chúng ta đấy, trước tiên hãy đi vào thôi nào."

 

Công Tước Tartan chỉ về phía những người đang đứng chờ đợi phía dưới thành lũy của Zieghart.

 

Trước cánh cửa sắt khổng lồ, đủ lớn để vừa cho một người khổng lồ đi vào, những kiếm sĩ mặc áo khoác đỏ đang nhìn về phía họ với những ánh mắt sắc bén.

 

"Được."

 

Hoàng tử gật đầu nhanh một cái rồi đi về phía cánh cổng sắt, nơi những người gác cổng của Zieghart đang đứng.

 

 

 

***

 

 

 

Raon đang chuẩn bị trở lại sân tập sau khi dùng xong bữa trưa bỗng dừng lại.

 

'Đó là gì vậy?'

 

Từ hướng cổng trước, cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiều người. Âm thanh của những bộ giáp va vào nhau là loại âm thanh kim loại thường không thể nghe thấy ở Zieghart này.

 

Không lâu sau, công sứ Illiune xuất hiện, và các hiệp sĩ mặc áo giáp bạc đi theo sau ông ta.

 

‘Vương quốc Owen…’

 

Có đầu sư tử được vẽ ở bên trái bộ giáp bạc của họ. Đó chính là biểu tượng của Vương quốc Owen.

 

Các học viên và kiếm sĩ khác cũng dừng bước, đứng nhìn các hiệp sĩ của Vương quốc Owen đi ngang qua.

 

"Họ chính là những sứ thần của Vương quốc Owen."

 

Dorian đến bên cạnh cậu và nhẹ nhàng huýt sáo.

 

"Sứ thần sao?"

 

“Họ đang dọn dẹp mọi nơi trong dinh thự vì các sứ thần của Vương quốc Owen đến đây đấy. Cậu không biết à?”

 

“Tôi không biết. Nhưng nhìn họ khá nhỏ để làm sứ thần đấy.”

 

Raon nhíu mày, nhìn những đứa trẻ đang đi ở phía sau các hiệp sĩ.

 

“À, họ là những học viên hiệp sĩ cùng với Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen đấy. Chắc là họ đến đây để học hỏi kinh nghiệm."

 

"Cậu biết nhiều thật đấy."

 

“Vì mọi người đã đồn đại khắp nơi về chuyện đó mà. Nhìn xem, có vẻ như ai cũng biết hết cả rồi.”

 

"Đúng vậy ha."

 

Có vẻ như cậu ấy là người duy nhất không biết về chuyện này, và có thể là cả Runaan lúc nào cũng ngây ngốc đó nữa.

 

Raon xem xét các sứ thần của vương quốc kia.

 

'Họ khá mạnh.'

 

Các học viên hiệp sĩ cũng mạnh mẽ như những học viên ở sân tập thứ năm vậy, như thể họ đang chứng minh rằng họ cũng xuất thân từ Lục Vương giống như tộc Ziegharts.

 

'Ừ thì, họ có mạnh hay không cũng không quan trọng đối với mình... hở?'

 

Khi cậu đang định quay đầu để đi về phía sân tập, cậu chạm mắt với một học viên hiệp sĩ đang đứng ở hàng đầu.

 

Đôi mắt xanh như bầu trời như của cậu ấy chứa đựng tinh thần không có gì có thể lay chuyển được.

 

'Cậu ta khá mạnh so với tuổi của mình.'

 

Chỉ cần nhìn cậu ấy là cậu đã hiểu được một điều. Học viên hiệp sĩ đó chính là người mạnh nhất trong số họ.

 

'Tuy nhiên.'

 

Đánh giá đó là dựa trên độ tuổi của cậu ấy, và cậu ấy vẫn còn chặng đường dài phía trước để được coi là giỏi đối với Raon.

 

Đúng như dự đoán, đứa trẻ mắt xanh không thể đọc được sức mạnh của Raon, cậu quay người lại sau khi đứng nhìn cậu ấy một lúc.

 

'Mình không có thời gian để ý đến những thứ như thế này.'

 

Cậu đang bận rộn hoàn thành bộ pháp và kiếm thuật của mình. Vì cậu không phải là người sẽ gặp các sứ thần của vương quốc kia nên việc quan sát họ trong giây lát đã là đủ nhiều rồi.

 

Raon đi về phía sân tập, trong đầu chỉ nghĩ về bộ pháp.

 

 

 

***

 

 

 

'Đây là cái gì…?'

 

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen, Greer De Owen cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

 

Cậu ấy từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt càng nhướng lên, cậu ấy càng cảm thấy khó thở.

 

Tất cả chính là do người đàn ông đang ngồi trên cao kia gây ra.

 

Vua hủy diệt của phương Bắc, Glenn Zieghart. Người đàn ông được mệnh danh là kiếm sĩ mạnh nhất lục địa đã phát huy hết sức mạnh từ tứ chi của mình ngay từ lúc gặp nhau.

 

“Cảm ơn vì đã nỗ lực đi một chuyến vất vả như vậy.”

 

"Cảm ơn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của ngài."

 

Cậu ấy vừa chợt tỉnh lại nhờ giọng nói của Công Tước Tartan ở ngay bên cạnh.

 

“Cậu ấy trông giống hệt như tiên đế thời niên thiếu vậy. Ta có thể hiểu tại sao ông ấy lại quý trọng cậu đến như vậy rồi.”

 

Glenn Zieghart chậm rãi gật đầu, quan sát khuôn mặt của cậu ấy.

 

"C-cảm ơn ngài."

 

Cậu ấy không thể nói chuyện rõ ràng được vì miệng giờ đây đã hoàn toàn khô khốc. Sự hiện diện của ông ấy quá mang tính áp đảo, mặc dù không sử dụng bất kỳ loại áp lực nào. Đó là trải nghiệm hoàn toàn khác so với khi cậu ấy gặp thanh kiếm giỏi nhất Vương quốc.

 

"Tôi-tôi có lá thư từ Phụ Vương."

 

Tam Hoàng Tử lấy ra một chiếc phong bì bằng vàng. Cậu ấy buộc đôi chân đang run rẩy của mình phải đứng dậy.

 

“Kuh…”

 

Cậu ấy vừa rùng mình vừa tiến đến gần chiếc bục và trao bức thư.

 

"Hừm."

 

Khi nhìn thấy nó, đôi mắt của Glenn sáng lên trong một giây, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

 

“Như yêu cầu, ta đã sắp xếp mọi thứ để cậu có thể quan sát các học viên rồi.”

 

Đặt lá thư sang một bên, Glenn chậm rãi nói.

 

"Ta đã chuẩn bị một bữa tiệc cho buổi tối nay, vậy nên ngày hôm nay hãy nghỉ ngơi và hãy đến gặp họ vào ngày mai nhé."

 

"Cám ơn ngài đã xem xét."

 

"Vậy thì hẹn gặp lại sau."

 

"Dạ vâng."

 

Tam Hoàng Tử lùi lại ba bước, cúi đầu chào rồi đứng dậy.

 

“Còn Công Tước…”

 

“Tôi còn có chuyện muốn nói với trưởng tộc. Xin hãy cứ đi nghỉ ngơi đi ạ.”

 

Công Tước Tartan nháy mắt và mỉm cười nhẹ.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Tam Hoàng Tử gật đầu và ngay sau đó rời khỏi khán phòng.

 

“Cậu ấy là một đứa trẻ rất tài năng. Cậu ấy có lẽ sẽ là người được chọn để kế nhiệm ngai vàng.”

 

Glenn mở miệng trước, sau một khoảng lặng ngắn.

 

“Tôi biết là ngài sẽ nhận ra điều đó trong nháy mắt mà. Tam Hoàng Tử được mệnh danh là thanh kiếm giỏi nhất mà Vương quốc đang chờ đợi đấy."

 

"Chắc chắn rồi, cậu ấy đúng là tài năng hiếm có."

 

“Không chỉ là về tài năng đâu, cậu ấy còn là người có sức mạnh ý chí vô cùng mạnh mẽ. Cậu ấy cũng đã đến thăm miền nam để chứng kiến ​​kiếm thuật của tộc Robert.”

 

Công Tước Tartan mỉm cười hạnh phúc, nhìn vào cánh cửa mà Tam Hoàng Tử vừa mới rời đi.

 

"Hừm."

 

Glenn khẽ nhếch khóe miệng.

 

‘Tài năng, nỗ lực và ý chí…’

 

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Tam Hoàng Tử, ông ấy có thể biết được cậu ấy có tài năng gì và nỗ lực như thế nào.

 

Cậu ấy chắc hẳn đã trải qua rất nhiều thứ khác nhau và rất chăm chỉ kể từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, Glenn biết có một người thậm chí còn giỏi hơn cả cậu ấy.

 

Là Raon Zieghart.

 

Vì ông ấy đã biết rõ về nỗ lực và ý chí của Raon, cho nên ông ấy không bị thuyết phục bởi sự vĩ đại của Tam Hoàng Tử.

 

“Chắc là ông không đến đây chỉ để khoe Hoàng Tử đâu nhỉ, hãy vào vấn đề chính luôn đi.”

 

Bức thư trên tay Glenn đã cháy rụi.

 

"Ngài đốt nó mà không nhìn qua luôn sao."

 

Mặc dù bức thư đã bị đốt cháy, nhưng biểu cảm của Công Tước Tartan vẫn không hề thay đổi.

 

“Không đời nào mà ông ấy lại giao bức thư quan trọng cho một đứa trẻ được.”

 

"Tôi biết mà."

 

Công Tước Tartan quỳ gối và kính cẩn cúi đầu, không giống như khi ông đang khoe khoang về Tam Hoàng Tử.

 

"Tôi sẽ truyền đạt lại những lời mà quốc vương của Vương quốc Owen, Lacrosse Albert de Owen Đệ Nhị."

 

Khi ông ngẩng đầu lên, ánh mắt ông đã hoàn toàn nghiêm túc.

 

"Năm bóng đen đó đã bắt đầu di chuyển rồi."

 

* * *

 

Phù!

 

Tay phải của Raon tiến lên uyển chuyển như cá hồi đang bơi ngược dòng.

 

Chân trái của cậu theo sau. Phần thân dưới của cậu di chuyển trôi chảy như con hươu chạy trong rừng.

 

Tuy không nhanh nhưng mượt mà, không mạnh mẽ nhưng vồn vã.

 

Mười hai hình dáng của Hà Bộ pháp mà cậu đang sử dụng trông vui vẻ và tự do như một chiếc lá đang cưỡi trên gió vậy.

 

Thịch!

 

Bằng một bước chân rung chuyển mặt đất, cậu đã hoàn thành bài tập Hà Bộ pháp.

 

“Hơ…”

 

Thở ra một hơi đầy phấn khích, cậu ngẩng đầu lên, thẳng lưng lại.

 

'Họ vẫn đang quan sát.'

 

Khi cậu nhìn xung quanh, các học viên đang theo dõi cậu tập luyện đều ngạc nhiên quay đi.

 

Kể từ ngày đầu tiên học Hà Bộ pháp, họ đã luyện tập trong bằng cách quan sát cậu thay vì các huấn luyện viên.

 

Burren, Runaan và Martha cũng không phải là ngoại lệ.

 

"Ừm!"

 

"Hừm."

 

Burren và Martha khịt mũi khi bắt gặp ánh mắt của cậu và vội quay đi.

 

"Ừm."

 

Tất nhiên, Runaan không tránh ánh mắt của cậu. Thay vào đó, cô ấy đến gần cậu hơn và thực hiện Hà Bộ pháp của mình. Nó có nghĩa là cô ấy muốn cậu dạy cho mình.

 

"Ồ, thì."

 

Raon lắc đầu và chỉ ra những gì Runaan còn thiếu sót trong Hà Bộ pháp của cô ấy.

 

"Thiếu gia, cậu có thể dạy cho tôi nữa không?"

 

Dorian vừa tiến lại gần cậu vừa cào cào túi bụng, rồi cho cậu xem bộ pháp của mình.

 

“Đầu tiên thì tư thế của cậu quá cao. Thấp hơn một chút nữa… ”

 

Khi cậu đang chỉ ra những vấn đề của cậu ấy, cánh cửa sân tập bỗng mở ra và Rimmer bước vào.

 

'Tại sao ông ấy lại tới đây?'

 

Raon cau mày, nhìn Rimmer đang lon ton chạy vào. Đây là lần đầu tiên ông ấy đến đây trong giờ giải lao.

 

“Các bạn có biết về việc sứ thần của Vương quốc Owen đến thăm chúng ta ngày hôm nay không?”

 

"Có ạ."

 

Burren bước lên và đáp lại. Đôi mắt tròn xoe của cậu ta trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy Rimmer đến đây trong giờ giải lao.

 

“Họ sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi các sứ thần vào tối nay. Vì có cả các học viên hiệp sĩ nữa, nên những bạn bằng tuổi họ cũng được phép tham gia.”

 

"Ồ!"

 

"Bữa tiệc sao?"

 

Biểu cảm của các học viên sáng lên khi nghĩ đến việc được gặp các hiệp sĩ của Vương quốc Owen và được làm quen với các học viên hiệp sĩ.

 

"Tuy nhiên!"

 

Rimmer lắc đầu.

 

“Các bạn thậm chí còn chưa có được Hà Bộ pháp một cách chính xác nữa. Nếu là ta, chắc chắn ta sẽ rất xấu hổ khi tham gia đấy!”

 

"Ugh!"

 

“C-cái đó…”

 

Các học viên cắn môi trước những lời nói bất ngờ đó.

 

"Ah? Các bạn định tham gia sao? Nhưng các bạn vẫn còn rất nhiều bài huấn luyện phải tập, có phải không? Nhưng các bạn vẫn chưa hoàn thành kiếm thuật cũng như bộ pháp, có phải không?”

 

Ông ta thò mặt ra và ánh nhìn có ý trêu chọc các học viên.

 

"C-chết tiệt!"

 

“Haa…”

 

Các học viên cúi đầu, không nói nên lời.

 

“Chỉ có một người đủ điều kiện tham gia thôi.”

 

Ánh mắt của Rimmer hướng về Raon.

 

"Con định như thế nào?"

 

"Con không có hứng thú."

 

Raon lắc đầu và nhặt thanh kiếm tập luyện của mình lên. Hà Bộ pháp của cậu gần như đã hoàn hảo, nhưng cậu vẫn còn chặng đường dài phía trước để có thể kết hợp được nó với kiếm thuật của mình.

 

Đây không phải lúc để cậu tìm kiếm các mối quan hệ cá nhân thông qua bữa tiệc. Đây là thời gian để cố gắng hết sức mình trong việc đào tạo.

 

"Thái độ rất tốt."

 

Rimmer mỉm cười. Ông ta biểu hiện khá hài lòng, như thể muốn nói rằng đã biết trước là sẽ như vậy.

 

“Chà, nếu như các bạn thật sự muốn đi thì ta sẽ cho phép. Có ai muốn đi không?”

 

Đặt tay lên vai Raon, ông ta nhìn lướt qua các học viên.

 

Ông ta dường như đang muốn hỏi rằng liệu họ có muốn đi không khi Raon, người mạnh nhất trong số họ, vẫn muốn tiếp tục tập luyện.

 

"Hừm!"

 

"… Không."

 

Martha và Burren quay người lại và đi đến chỗ tập luyện.

 

“……”

 

Runaan ngay từ đầu đã không nghe Rimmer nói và vẫn cứ tập luyện bộ pháp.

 

“Vậy thì, hãy tiếp tục tập luyện đi. Sẽ còn rất nhiều những đại tiệc khác để tham gia khi các bạn trở nên mạnh mẽ hơn đấy! Vậy thì ta đi đây."

 

Rimmer vẫy tay như thể ông ta đang giễu cợt họ và rời khỏi sân tập.

 

“Hừm…”

 

Raon gãi cằm nhìn ông ta rời đi. Xét theo tính cách của Rimmer, ông ta sẽ cho phép họ tham gia bữa tiệc. Có một điều hơi lạ là, ông ta đã ngăn họ lại.

 

'Ông ấy đang nghĩ cái gì vậy?'

 

 

 

***

 

 

 

Những ánh đèn lộng lẫy chiếu vào sảnh tiệc của tòa nhà chính, thay vì cảnh tuyết rơi dày đặc ngoài kia.

 

Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen, Greer De Owen, liếm môi rồi ngồi vào chỗ đã định.

 

'Mình mệt quá.'

 

Đầu óc cậu ấy quay cuồng vì phải chào hỏi mọi người từ tộc Zieghart trong nhiều giờ liền. Cậu ấy chỉ muốn luyện kiếm, vì những thứ kiểu như tiệc tùng khiến cho cậu ấy cảm thấy không thoải mái.

 

Lệnh của Phụ Vương không phải là lý do duy nhất khiến cho cậu ấy tham gia vào một thứ mà cậu ấy không thích như thế này.

 

Thanh kiếm của tộc Zieghart.

 

Và những kiếm sĩ đã luyện thanh kiếm đó. Mục đích chính là để quan sát họ.

 

"Haa."

 

Tam Hoàng Tử uống ừng ực thứ đồ uống trên bàn và cau mày lại.

 

'Họ đúng là là những chiến binh tuyệt vời.'

 

Áp lực từ các chiến binh của tộc Zieghart rất uy nghi và mạnh mẽ. Sức mạnh của họ không thua kém các hiệp sĩ của Vương quốc Owen, điều này khiến cho cậu ấy vô cùng phấn khích.

 

'Tuy nhiên.'

 

Sức mạnh của các kiếm sĩ trẻ của tộc Zieghart hoàn toàn gây thất vọng.

 

Nếu như là gia tộc hoặc một vương quốc khác, họ sẽ được coi là những người cực kỳ tài năng, nhưng để được gọi là học viên của Lục Vương họ còn hơi thiếu sót.

 

'Họ thậm chí còn tệ hơn của tộc Robert nữa.'

 

Trưởng tộc Robert ở phía nam, nơi cậu ấy đã đến thăm trước khi đến Zieghart, dường như có những kiếm sĩ trẻ còn giỏi hơn họ.

 

'Mình không nghĩa là ngày mai mình cần phải đi xem xung quanh đâu.'

 

Glenn đã cho phép cậu ấy quan sát buổi huấn luyện, nhưng xét theo cấp độ của họ thì cậu ấy không có bất kỳ lý do gì để đến xem cả.

 

"Trông cậu có vẻ thất vọng nhỉ."

 

"Hở!"

 

Cậu ấy vội vàng quay lại khi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

 

"Yêu tinh sao?"

 

Một yêu tinh tóc đỏ và mắt màu xanh lục sẫm đang mỉm cười, hai tay chắp ra sau lưng.

 

"Cậu có muốn đi xem thứ hay ho không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...