Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 41
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 41
"Ý ông thứ đó là thứ gì chứ?"
Tam hoàng tử nuốt nước bọt và lùi lại một bước. Bởi vì cậu ấy không biết về danh tính cũng như ý định của yêu tinh đột nhiên xuất hiện kia, nên cậu ấy bắt đầu bằng việc giữ khoảng cách.
"Cậu không cần phải sợ như vậy đâu."
"Ta không có sợ."
Cậu ấy cau mày, ngước nhìn lên yêu tinh tóc đỏ kia.
"Trước hết hãy trả lời câu hỏi của ta đi. Thứ đó là thứ gì chứ?”
“Đó là…”
"Chờ đã."
Khi yêu tinh kia chuẩn bị trả lời, Công tước Tartan từ dưới mặt đất bật dậy. Có vẻ như ông bước ra từ bên trong cái bóng do ánh sáng của hội trường tạo ra.
"Thanh kiếm Ánh sáng của tộc Zieghart, tại sao ông lại ở đây?"
"Eek!"
Greer tròn mắt khi nghe thấy danh xưng mà Công tước Tartan nhắc đến.
‘Thanh kiếm Ánh sáng của tộc Zieghart sao!’
Cuối cùng cậu ấy cũng đã nhận ra yêu tinh này là ai. Ông ta là một trong những thuộc hạ tận tụy nhất của Glenn Zieghart, người nắm giữ thanh kiếm được đồn đại là nhanh như ánh sáng.
'Nhưng tại sao ông ấy lại đến gặp mình chứ...?'
Cậu ấy đã nghe nói về việc ông ta đã nghỉ hưu sau chấn thương, thế nên cậu ấy không thể hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên đến tìm mình.
"Ah, không cần phải căng thẳng như vậy đâu."
Rimmer bắt tay cậu ấy, thể hiện rằng ông ta không hề có ý định muốn giao chiến.
“Tôi thấy ông cứ hành động như một tên điên hết lần này đến lần khác thế kia. Tất nhiên là tôi không thể thư giãn được khi ở gần ông rồi."
"Như ông thấy đấy, tôi đã thay đổi rất nhiều rồi còn gì."
“Hừm…”
Không hề có ý định rút lại áp lực của mình, Công tước Tartan liếc nhìn về phía sau.
"Điện hạ, con yêu tinh điên rồ này đã nói cái gì vậy?"
"Ông ấy hỏi liệu ta có muốn đi xem một thứ hay không."
“Đi xem một thứ sao? Ý ông là gì hả?"
“Hừm, nếu như bây giờ nói ra ở đây luôn thì có hơi bất tiện.”
Thả lỏng cánh tay của mình ra, Rimmer chỉ khắp xung quanh. Bữa tiệc bỗng trở nên im lặng, và mọi người đều đang quan sát họ.
"Chà, thật ra là tôi không được mời đến đây đâu."
Cười gượng trước những ánh mắt đổ dồn về phía mình từ khắp mọi nơi, ông ta quay người đi.
"Hoàng tử của Owen."
Rimmer bỗng dừng lại, sau đó ông ta ngoáy đầu lại trong khi vẫn đang đi về phía lối ra.
"Nếu như cậu muốn xem thứ đó thì hãy nói với họ rằng cậu muốn đến sân tập thứ năm lúc quan sát các buổi huấn luyện vào ngày mai nhé."
Nói xong, ông ta rời khỏi sảnh tiệc.
Khi Rimmer, vị khách không mời mà đến, đã rời đi, âm nhạc lại bắt đầu vang lên.
Tuy nhiên, những lời nói cuối cùng của Rimmer chính là thứ duy nhất đang vang vọng trong đầu của Greer.
'Thứ đó đang ở sân tập thứ năm sao?'
***
"Huhuhu!"
"Hừm."
Raon cau mày lại, lắng nghe tiếng ngân nga của Rimmer.
'Tại sao ông ấy lại như vậy chứ?'
Rimmer, người đáng lẽ ra phải nằm xuống ngủ trưa sau khi bảo những huấn luyện viên khác hãy dạy đi xong, lại đang đưa ra lời chỉ dẫn với đôi mắt mở trao tráo. Điều đó khiến cho Raon cảm thấy lo lắng vì lý do không rõ ràng.
"Ông ấy bị làm sao vậy nhỉ?"
"Tôi cũng định nói thế đó."
"Chẳng lẽ ông ấy đã ăn trúng thứ gì à?"
"Hay có lẽ là ngày hôm qua ông ấy đã thắng được một số tiền ở sòng bạc chăng."
Burren và các học viên khác đều liên tục liếc nhìn Rimmer trong lúc vung kiếm.
"Huấn luyện viên trưởng, có chuyện gì tốt ạ?"
Dorian, một người có tính tò mò mặc dù có hơi nhút nhát, đã tiến đến gần Rimmer.
"Sẽ có khách đến."
'Khách sao?'
Bây giờ lại càng khó hiểu hơn nữa, bởi vì Rimmer rất ghét những thứ phiền phức. Chưa hết, đã thế mà bây giờ ông ta lại đang có vẻ rất mong chờ những vị khách này nữa chứ.
'Mình nên tiếp tục tập luyện thôi.'
Tộc yêu tinh lúc nào kỳ lạ đến mức không thể nào đoán được hành động hay suy nghĩ của ông ta. Tốt hơn hết là chỉ nên tập trung vào việc huấn luyện thôi.
Raon sử dụng nguồn linh khí đang cháy trong trung tâm năng lượng của mình và mở rộng chân phải của mình ra.
Phịch!
Bắt đầu bằng âm thanh sải chân dậm xuống đất, cậu thực hiện Hà bộ pháp và Song kiếm hợp bích cùng một lúc.
Giữa những bước chân di chuyển tự nhiên tựa như nước, một thanh kiếm sắc bén và sáng lóa bật lên.
Xoẹt!
Mặc dù là sự pha trộn giữa bộ pháp phòng thủ và kiếm thuật tấn công, nhưng lại không hề cảm thấy mất tự nhiên một chút nào. Đó là bởi vì cả hai kỹ thuật này đều tập trung vào dòng chảy và sự kết hợp.
Dòng chảy trông rất tự nhiên, như thể cậu chỉ sử dụng một môn võ thuật duy nhất từ lúc bắt đầu cho đến giờ.
Cảm nhận được ánh mắt của các học viên khác, điều mà cậu vốn đã quen từ lâu, cậu đã cố gắng thực hiện tốt kiếm thuật và bộ pháp cho đến giây phút cuối cùng.
"Hơ."
Raon buông kiếm xuống, rồi thở ra một hơi khi đã hoàn thành xong việc tập luyện đồng thời cả kiếm thuật và bộ pháp.
'Vẫn còn chưa đủ.'
Có một vài phần không được ổn cho lắm bởi vì cậu đã kết hợp việc sử dụng kiếm thuật, bộ pháp và cả linh khí của mình cùng một lúc.
Cậu còn cần phải luyện tập nhiều hơn nữa trước khi có thể đem nó vào sử dụng được trong trận chiến thật sự.
"Làm lại thôi."
Khi đang chuẩn bị tập luyện thêm một lần nữa, chợt cậu cảm thấy có khá nhiều sự hiện diện ở lối vào chính của sân tập.
"Hửm?"
"Cái gì vậy?"
Các huấn luyện viên phản ứng ngay sau Raon, rồi sau đó các học viên cũng nhất thời ngừng vung kiếm.
Khi ánh nhìn của mọi người đều hướng về phía lối vào, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa.
"Cứ tiếp tục đi."
"Vâng ạ."
Rimmer mỉm cười ra hiệu cho một huấn luyện viên. Huấn luyện viên đứng ở vị trí trung tâm sân tập đi đến mở cửa vào sân tập ra.
"Tôi là Gesman đến từ cơ quan tổng quản."
Một chàng thanh niên mặc đồng phục chỉnh tề ló đầu ra, và các hiệp sĩ mặc áo giáp bạc đang đứng đợi ở phía sau.
“Các sứ thần của Vương quốc Owen muốn quan sát buổi huấn luyện của sân tập thứ năm. Tuy là có hơi đột ngột một chút, nhưng liệu chúng tôi có thể vào được không ạ?”
"Xin hãy vào đi, chúng tôi luôn luôn chào đón những vị khách ghé thăm mà."
Rimmer di chuyển đến chỗ cánh cửa chỉ trong nháy mắt và mở toang nó ra.
“C-cảm ơn. Hãy vào đi ạ."
Gesman cúi đầu. Lau mồ hôi trên trán, anh ta hướng dẫn các sứ thần của Vương quốc Owen đi vào bên trong sân tập.
"Huh."
Raon nhếch mép cười, tra thanh kiếm tập luyện vào bên thắt lưng.
‘Luôn luôn chào đón những vị khách sao?’
Rimmer luôn từ chối tiết lộ thông tin về quá trình huấn luyện của họ, ngay cả với những kiếm sĩ trong cùng gia tộc. Chính miệng ông ta nói rằng họ luôn luôn chào đón những vị khách có lẽ là điều nhảm nhí nhất từ trước đến nay.
Khi cậu nhìn ngó xung quanh, thấy các học viên khác cũng đang tròn mắt ngạc nhiên.
“Các sứ thần của Vương quốc Owen đã tận dụng thời gian quý báu của họ để đến đây thăm chúng ta. Hãy cho họ xem thứ võ thuật mà các học viên của tộc Zieghart đã được học đi nào."
Rimmer, người ban nãy mới còn đứng ở chỗ cánh cửa, giờ lại đột nhiên xuất hiện trên bục phát biểu. Thậm chí là không thể nói rằng ông ta di chuyển giống như cơn gió được nữa, mà là di chuyển giống như con ma thì đúng hơn.
"Sao tự dưng ông ấy lại muốn chúng ta làm như vậy chứ?”
“Hừm…”
"Ừm, chắc là chúng ta cứ việc tập luyện như mọi khi thôi."
Nhận được ánh nhìn từ các sứ thần của Vương quốc Owen, các học viên bắt đầu ngượng nghịu giống như những con búp bê bị vỡ.
“Nắm chặt lấy! Mọi người phải bình tĩnh hơn nữa vào thời điểm như thế này và phải cố gắng hết sức mình đi chứ!”
Burren vẫn không khác gì mọi khi. Hay đúng hơn là cậu ta thậm chí còn di chuyển tốt hơn mọi khi, và còn dẫn dắt các học viên khác nữa.
'Đúng là có tác dụng rồi.'
Không hổ danh là người đã hiến dâng cả cuộc đời mình cho tộc Zieghart, ông ta biết mình phải làm những gì.
"Mình không muốn phải trở thành một tên hề đâu."
Martha khịt mũi và khoanh tay lại. Tạo ra một thứ áp lực dữ dội tựa như đang đối mặt với kẻ thù, cô ấy trừng mắt nhìn các sứ thần của Vương quốc Owen. Trông cô ấy như đang sẵn sàng chiến đấu với họ nếu như họ muốn.
'Cô ấy vẫn không hề thay đổi.'
Martha chỉ trở nên dịu dàng hơn với mỗi một mình cậu, còn với những người khác thì cô ấy vẫn dữ dằn và độc miệng như mọi khi.
Runaan thì lại không hề quan tâm đến họ. Cô ấy vẫn tiếp tục vung kiếm khi sử dụng bộ pháp của mình, không để bị gián đoạn một giây phút nào.
'Mình nghĩ cô ấy có thể chính là người mạnh nhất trong số ba người họ.'
Không mất tập trung trong tình huống lộn xộn như vậy, đúng là một tài năng vô song.
Raon lần lượt nhìn lướt qua các sứ thần của Vương quốc Owen. Học viên hiệp sĩ mắt xanh đang cẩn thận quan sát Burren, Martha và Runaan, từng người một.
Cậu ấy có vẻ khá là ngạc nhiên, miệng hơi há ra một chút.
'Và cậu ta vẫn không hề nhận ra mình.'
Mặc dù đã chú ý được đến ba người đó, nhưng dường như cậu ấy vẫn không nhận biết được sức mạnh của Raon.
'Chà.'
Raon nhẹ mỉm cười và rút thanh kiếm tập luyện ra, hai chân dang rộng bằng vai.
'Mình cũng nên bắt đầu thôi chứ nhỉ?'
Hà bộ pháp và Song kiếm hợp bích đều cực kỳ đơn giản về mặt hình dáng và tư thế của chúng.
Đó chính là minh chứng cho việc sức mạnh của họ cũng sẽ không hề yếu đi cho dù có bị nhìn thấy, vậy nên có người quan sát cũng không có vấn đề gì cả.
Vút!
Không để tâm đến những ánh mắt đó nữa, Raon hòa mình vào dòng chảy của thanh kiếm và bộ pháp một cách thật tự nhiên.
***
Tam hoàng tử Greer De Owen đã đến thăm hai nơi trước khi đến sân tập thứ năm này.
Đầu tiên là sân tập thứ hai, nơi những người đã được nhận danh hiệu là kiếm sĩ đang luyện tập.
'Thật tuyệt vời.'
Các kiếm sĩ ở trong sân tập thứ hai rất mạnh mẽ, xứng đáng với tên tuổi vĩ đại của gia tộc Zieghart.
Họ không hề kém cạnh so với các hiệp sĩ của Vương quốc Owen về cả mặt kiếm thuật, áp lực, thể chất hay tinh thần.
‘Nhưng mà, sân tập thứ sáu nơi các học viên đang tập luyện khá đáng thất vọng.'
Các học viên tại sân tập thứ sáu đều rất tài năng, nhưng họ vẫn còn cần phải tập luyện thêm nữa.
Ban đầu cậu ấy đã định yêu cầu có một trận giao đấu, nhưng rồi cậu ấy đã từ bỏ ý định đó vì kết quả đã quá rõ ràng rồi.
'Lúc đó mình chợt nhớ ra.'
Khi định quay về, cậu nhớ lại những gì mà Rimmer đã đề cập đến. Ông ta đã hỏi cậu ấy rằng liệu cậu ấy có muốn đi xem một thứ gì đó hay không.
Thế nên cậu ấy đã nói với viên quan của cơ quan tổng quản đang chuẩn bị hướng dẫn họ đi thăm quan nơi khác, rằng cậu ấy muốn đến xem sân tập thứ năm.
Anh ta trông có vẻ hơi bối rối, nhưng rồi anh ta cũng đã hướng dẫn cho họ đến sân tập thứ năm mà không hề từ chối yêu cầu đó.
Thật sự cậu ấy cũng không kỳ vọng gì nhiều cả.
Cậu ấy đã nghĩ rằng sân tập thứ năm sẽ không khác gì nhiều so với sân tập thứ sáu.
Tuy nhiên, đó chính là một sai lầm rất lớn.
Cậu ấy đã hiểu được ngay từ thời điểm cậu ấy bước vào sân tập này, rằng nó hoàn toàn khác.
Tài năng và số lượng bài huấn luyện mà họ đã thực hiện giống như là ở một chân trời hoàn toàn khác so với sân tập thứ sáu.
'Thứ đó chính là nơi này sao.'
Rimmer đã nói đúng. Các học viên ở trong sân tập thứ năm không hề thua kém bất kỳ một học viên hiệp sĩ nào.
Chàng trai tóc xanh và cô gái tóc bạch kim đặc biệt mạnh hơn những người khác một bậc.
Và mỹ nhân tóc đen đang trừng mắt nhìn họ cũng sở hữu nguồn áp lực quá to lớn.
Cả ba người họ đều mạnh tương đương với cậu ấy, hay là Setun, những người được xem là học viên hiệp sĩ mạnh nhất.
"Nơi này thật sự chính là thứ đó rồi."
Công tước Tartan nhíu mày khi quan sát các học viên.
"Có vẻ đúng là như vậy đấy ạ."
“Mặc dù có vẻ như là không có sự khác biệt gì to lớn về mặt tài năng cả, ngoại trừ một số ít ra. Sự khác biệt chủ yếu là ở việc họ đã tập luyện nhiều như thế nào."
“Hừm…”
Greer gật đầu. Sân tập thứ năm có một bầu không khí hoàn toàn khác. Cậu ấy có thể cảm nhận được niềm đam mê chứa đầy máu và mồ hôi của các học viên ấy.
"Ba người kia còn đặc biệt tuyệt vời hơn nữa."
Đôi mắt của học viên hiệp sĩ Setun ánh lên ý định muốn chiến đấu. Cậu đang xem xét ba nhân tài mà cậu cũng đã nhận ra.
"Tôi muốn thử chiến đấu với họ xem sao."
“Tôi cũng vậy.”
Tam hoàng tử và Setun đều liếm môi, nhìn vào ba người mà họ cho là mạnh nhất trong sân tập thứ năm này.
"Thấy thế nào? Giống như ta đã nói, nơi này thật đặc biệt, có phải không?”
Bỗng từ phía sau họ nghe thấy giọng nói mát mẻ tựa như gió.
"Hmm?"
Khi họ quay đầu lại, Rimmer đang đứng yên ở đó với nụ cười giống hệt như ngày hôm trước.
"Chắc chắn là như vậy rồi, tôi đã hiểu tại sao hôm trước ông lại nói như thế rồi."
Greer gật đầu.
“Có vẻ như cậu đang muốn chiến đấu nhỉ. Cậu thấy thế nào về việc chiến đấu với một trong số những học viên của chúng tôi?"
"Đó là mục đích của ông sao?"
“Đây là cơ hội hiếm có để chiến đấu với một trong những tài năng của Lục Vương theo cách rất an toàn còn gì. Nó cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu nữa."
Rimmer chỉ về phía những học viên đang tập trung vào thanh kiếm của họ.
“Hừm…”
Greer quay đầu lại nhìn Công tước Tartan. Vì ông mới chính là trưởng đoàn thật sự, nên dù gì cũng cần phải có sự cho phép của ông.
"Nghe cũng được đấy."
Công tước Tartan gật đầu nhưng lại ném cho Rimmer một ánh nhìn hết sức lạnh lùng. Khuôn mặt ông như đang muốn nói rằng ông sẽ hạ gục ông ta ngay nếu như ông ta dám bày trò gì đó.
“Tôi chỉ muốn có một vài trận đấu thôi mà. Tuy nhiên."
Rimmer giơ cả hai tay lên và mỉm cười.
"Tôi muốn có một cuộc cá cược nho nhỏ, liệu có ổn không?"
"Cá cược sao?"
"Đúng vậy. Sau hai mươi trận đấu tay đôi, người nào thua cuộc sẽ phải thưởng cho người thắng cuộc, có được không."
"Hah, ông nghĩ rằng ông có thể thắng được chúng tôi sao?"
"Ồ, ông cũng khá tự tin nhỉ?"
"Tất nhiên rồi. Bởi vì họ đều là những người ưu tú nhất trong số các học viên hiệp sĩ của Owen đấy!”
Công tước Tartan tràn đầy tự tin khi nhìn các học viên hiệp sĩ.
"Vậy thì tốt rồi."
Rimmer mỉm cười. Đôi mắt ông ta ánh lên một màu lục sẫm.
"Bởi vì tôi cũng rất tin tưởng vào bọn trẻ của mình."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook