Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 42
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 42
"Mọi người chú ý!"
Rimmer tiến lên trên bục phát biểu và vỗ tay. Các học viên đang tập trung vào việc huấn luyện ngẩng đầu lên.
"Các bạn nhìn thấy họ rồi, có phải không?"
Ông ta chỉ về phía các hiệp sĩ của Vương quốc Owen, những người đang đứng ở phía bên phải của sân tập.
"Các vị khách đến từ Vương quốc Owen đã yêu cầu được có một trận giao đấu!"
"M-một trận giao đấu sao?"
“Sao đột ngột quá vậy!”
Các học viên há hốc mồm khi ông ta đột ngột nhắc đến việc giao đấu.
"Đột ngột sao? Ý các bạn đột ngột là sao chứ? Ta đã luôn nói với các bạn rằng một kiếm sĩ phải luôn sẵn sàng để vung kiếm bất cứ khi nào, ngay cả khi các bạn vừa mới thức dậy đi chăng nữa.”
Rimmer tặc lưỡi và lẩm bẩm rằng họ vẫn còn chặng đường rất dài phía trước.
"Hừm!"
“Nhưng họ đến từ Vương quốc Owen mà…”
"Có chuẩn bị trước khi chiến đấu không phải là sẽ tốt hơn sao?"
Các học viên vẫn có vẻ căng thẳng, mặc cho Rimmer đã đưa ra lời khuyên.
Tuy nhiên, có vài học viên lại nghĩ hoàn toàn khác.
Burren và Martha lần lượt quan sát các học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen, giống như những con thú đang tìm kiếm con mồi của mình.
Runaan thì vẫn chỉ tiếp tục tập luyện mà không hề để ý đến việc mọi người đang bàn tán ngoài kia.
"Hehe!"
Sau khi tận hưởng phản ứng bối rối đó của các học viên một lúc, Rimmer nhìn sang Raon. Đôi mắt của ông ta giống như đang hỏi ý của cậu như thế nào.
“Hừm…”
Raon quay đầu lại để quan sát các học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen.
'Một trận giao đấu sao…'
Nếu như là một số trong số các hiệp sĩ thì may ra sẽ có, nhưng không có ai trong số các học viên hiệp sĩ có cùng cấp độ với cậu cả.
Nhưng vị hoàng tử đang đứng ở vị trí trung tâm cũng là một đối thủ không tệ để cậu có thế thực hành sức mạnh tổng hợp giữa Hà bộ pháp và Song kiếm hợp bích.
Raon chậm rãi gật đầu, và nụ cười của Rimmer trở nên tươi hơn bao giờ hết.
“Vì mọi người đã đồng ý rồi nên chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ. Sẽ có hai mươi người tham gia, và…”
Rimmer hạ tông giọng, để cho các học viên của ông ta là những người duy nhất có thể nghe thấy những gì ông ta nói.
“Ta đã cá cược cả tháng lương của mình, vậy nên hãy chắc chắn là các bạn sẽ chiến thắng. Ta thật sự sẽ giết các bạn nếu như dám để thua đấy."
"Haaah?"
"Sao chứ? C-cái gì vậy hả…? ”
"Chuẩn bị cho trận giao đấu đi!"
Hàm của các học viên như muốn rớt ra đến nơi. Họ muốn phàn nàn, nhưng Rimmer đã quay đi trước khi họ có thể mở miệng và đã bắt đầu ra lệnh cho những huấn luyện viên.
"Vâng ạ!"
Như thể đã biết trước về chuyện này, những huấn luyện viên di chuyển các học viên và bắt đầu thiết lập đấu trường cho cuộc giao đấu.
"Hah."
Raon cười khẩy sau khi chứng kiến việc đó.
'Thì ra, chính là như vậy sao.'
Lý do mà Rimmer đã hành động khác lạ trong mấy ngày gần đây chính là vì trận đấu này.
Chắc hẳn ông ta đã chuẩn bị cho một cuộc giao đấu ngay khi nghe được tin các sứ thần của Vương quốc Owen sẽ đến thăm.
'Tuyệt vời đấy.'
Mặc dù chúng vẫn còn là những đứa trẻ chưa được công nhận là kiếm sĩ hay hiệp sĩ, nhưng việc giao đấu giữa các thành viên của Lục Vương không thường xuyên xảy ra cho lắm.
Rimmer, người đã sắp xếp trận đấu này diễn ra một cách thật tự nhiên, thật sự rất đặc biệt.
"Tập hợp."
Raon quay lại và tập hợp tất cả mọi người.
"Ừm."
Runaan, người từ nãy đến giờ vẫn không quan tâm đến bất cứ thứ gì, ngừng vung kiếm và tiến về phía ông ta trước tiên.
"Chậc."
“……”
Burren, Martha, và những học viên khác cũng đến đứng ngay bên cạnh Runaan. Tất cả học viên của sân tập thứ năm tập trung thành một vòng tròn xung quanh Raon.
“Như các bạn đã nghe nói, chúng ta sẽ có trận giao đấu. Vậy nên chúng ta cần phải chọn ra hai mươi người, nếu như các bạn muốn tham gia thì hãy giơ tay lên.”
"Tôi sẽ tham gia, bằng bất cứ giá nào."
"Tôi cũng vậy. Tôi sẽ chiến đấu ngay cả khi phải đánh bay tất cả mọi người."
Burren và Martha giơ tay lên trước.
"Có phải Raon cũng sẽ tham gia không?"
"Đúng thế."
"Vậy thì tôi cũng vậy."
Runaan gật đầu và giơ tay lên. Sau đó, có khoảng mười học viên đã giơ tay.
“……”
“Hừm…”
Tuy nhiên, các học viên khác chỉ nhìn nhau, không thể quyết định có tham gia hay không.
'Họ đang sợ hãi sao?'
Các học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen đã mặc áo giáp, mặc dù chưa nhận được danh hiệu chính thức.
Trong khi họ vẫn chưa hoàn toàn tự tin vào kỹ năng của mình, có vẻ như cơ thể và tâm trí của họ đã bị đóng băng do nguồn áp lực khá lớn đến từ các học viên hiệp sĩ rất tự tin kia.
"Chậc."
Thật là phiền phức , nhưng vì cậu là học viên đứng đầu, nên nhiệm vụ của cậu là động viên các học viên khác.
"Mọi người thấy họ trông có tự tin không?"
Raon chỉ về phía các học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen, những người đang chuẩn bị cho trận giao đấu.
"Ừ thì, có một chút."
"Trông họ cũng nguy hiểm nữa."
Các học viên rụt rè gật đầu.
"Hãy quan sát bàn tay của họ kỹ hơn đi."
"Hmm?"
Theo ngón tay của Raon, ánh mắt của các học viên hướng vào bàn tay của các học viên hiệp sĩ.
"Hmm?"
"H-hình như họ có hơi run thì phải?"
“Không phải là hình như đâu. Mà họ thật sự đang run đấy…”
"Những người khác cũng vậy."
Các học viên mở to mắt khi nhìn bàn tay của các học viên hiệp sĩ khác.
"Đúng là họ đang mặc những bộ giáp đẹp mắt, nhưng họ cũng chỉ là những học viên không thể che giấu được sự run rẩy và lo lắng trước trận đấu mà thôi."
"Ah…"
"Điều đó có nghĩa họ cũng là những đứa trẻ ở cùng độ tuổi với mọi người, với những suy nghĩ tương tự như mọi người."
Raon quay lại nhìn các học viên.
“Mọi người không cần phải sợ. Quá trình huấn luyện mà mọi người đang thực hiện không kém gì các thành viên khác trong Lục Vương hay Ngũ Quỷ cả. Mọi người sẽ không phải thua một cách đáng hổ thẹn nếu như sử dụng được những gì mà mọi người đã được học cho đến nay."
"Hừm!"
"T-tất nhiên không ai đã luyện tập chăm chỉ như chúng ta cả."
“Máu và mồ hôi chúng ta đổ ra trong quá trình huấn luyện cũng không thua bất kỳ ai cả."
Sự công nhận nghiêm túc của Raon đã khiến cho ánh mắt của các học viên bừng cháy trong sức sống và đam mê.
“Tôi hỏi lại một lần nữa. Ai muốn tham gia vào trận giao đấu thì hãy giơ tay lên."
Cùng với âm thanh của cơn gió bất chợt, từng học viên đều giơ tay lên.
Raon gật đầu và chọn ra hai mươi học viên trong số họ, bao gồm cả Burren, Runaan và Martha.
Dù họ có được chọn hay không, tất cả các học viên đều có một cái nhìn khác về Vương quốc Owen.
'Phiền phức thật đấy.'
Việc chăm sóc cho bọn trẻ phiền hơn cậu nghĩ.
Tuy nhiên, vì cậu đã dành nhiều thời gian và không gian của mình để ở bên cạnh các học viên khác, nên cậu nghĩ rằng mình đã gắn bó với họ hơn một chút. Cho nên cậu cũng không hoàn toàn ghét bỏ việc này.
“Vậy thì, tôi sẽ quyết định thứ tự nhé. Đầu tiên là Martha, cô có thể làm được không?”
"Tôi sẽ đánh bại họ."
Martha gật đầu. Vì người đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của các học viên khác, cho nên Martha - người mạnh thứ hai trong sân tập thứ năm này - là người phù hợp nhất.
"Và tiếp theo là…"
Cậu quyết định thứ tự cho từng người một. Runaan thứ 18, Burren thứ 19 và cậu là người cuối cùng.
"Nếu mọi người đã chuẩn bị xong rồi thì hãy tập trung lại tại vị trí trung tâm."
"Đi thôi."
Raon đi về phía trung tâm của sân tập, nghe thấy giọng nói tinh nghịch của Rimmer.
***
Martha hất cằm khi nhìn thấy học viên hiệp sĩ đang đối mặt với cô ấy ở trong đấu trường. Bộ giáp bạc sạch sẽ, đẹp đẽ và thân hình to lớn khiến cậu ta trông giống như một hiệp sĩ chính thức vậy.
Tuy nhiên, cô ấy không hề sợ hãi. Cậu ta trông chẳng có gì to tát so với tên khốn đã đánh cô ấy bằng sức mạnh vô đối kia.
"Tôi là Tarse."
Học viên hiệp sĩ to lớn kia cúi đầu và đặt tay lên vỏ kiếm của mình.
"Martha Zieghart."
Martha nói ra tên mình và đứng dang hai chân rộng bằng nửa vai.
“Cơ thể còn non nớt đó hẳn là đã được rèn luyện rất nhiều. Tôi đang mong chờ trận đấu hay ho này đấy."
Học viên hiệp sĩ, tự xưng mình là Tarse, xác định được bản chất của cô ấy mà không để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài tao nhã và dáng người nhỏ nhắn của cô ấy. Mà nếu như không làm được như thế thì hẳn là cậu ta không được chọn làm mũi nhọn rồi.
“Trận đấu hay ho sao? Dù sao thì cậu cũng sẽ bị đánh bại thôi, vậy nên hãy ngưng đùa giỡn và chiến đấu đi."
Martha khịt mũi và di chuyển những ngón tay.
"Hừm."
Tarse khịt mũi và tháo vỏ kiếm ra. Đó là một thanh đại kiếm, dày hơn thanh kiếm của hiệp sĩ thông thường.
"Xem ra cô ăn nói thô thiển hơn vẻ ngoài đấy. Tôi hy vọng là kiếm thuật của cô đúng như những lời mà cô đã nói.”
"Cậu nói nhiều quá đó. Nếu như cậu không ra tay thì tôi sẽ tấn công trước đấy."
Martha bật khỏi mặt đất và đồng thời tháo vỏ kiếm ra. Lưỡi kiếm màu trắng chém xuyên qua bầu không khí nóng rực.
"Đồ ngốc!"
Tarse hạ thanh trường kiếm của mình cùng với một ánh mắt lạnh lùng. Một áp lực từ cơn gió mạnh mẽ phát ra từ lưỡi kiếm xỉn màu của thanh đại kiếm ấy.
Vù!
Khi cơn gió lớn đó như sắp đè xuống cơ thể của Martha, đôi mắt của cô ấy chợt sáng lên.
Phịch!
Sải chân dài trên mặt đất, cô ấy tấn công bằng thanh kiếm của mình. Giống như một con cá hồi bơi ngược dòng thác nước, cô ấy chém xuyên qua áp lực gió đó và va chạm với thanh đại kiếm kia.
Pằng!
Với một âm thanh giống như tiếng kim loại bị nổ, thanh đại kiếm của Tarse bay đi và cắm vào trên mặt đất.
"Eek!"
Tarse ngạc nhiên lùi bước lại, nhưng Martha không hề bỏ lỡ cơ hội đó. Cô ấy lập tức đuổi theo và dùng cạnh của thành kiếm đánh vào bụng cậu ta.
"Kueh!"
Sau khi bị đánh vào bụng, Tarse bị đánh bật về sau và sùi bọt mép.
“Mặc dù cậu có sức mạnh, nhưng cậu đã không đặt hết tất cả mọi thứ vào đòn tấn công của mình. Đúng thật là thảm hại."
Martha mỉm cười lạnh lùng và quay người đi sau khi tra kiếm vào vỏ.
"Martha chiến thắng!"
Rimmer mỉm cười hài lòng và giơ tay về phía Martha.
“Hừm…”
Raon gõ ngón tay khi nhìn vào bóng lưng Martha.
'Cô ấy đã thay đổi, nhưng cũng không nhiều cho lắm.'
Cậu đã nghĩ kiếm thuật của Martha sẽ trở nên uyển chuyển hơn sau khi thua cậu, nhưng cậu đã lầm.
Thay vì thêm nó vào sự uyển chuyển, cô ấy đã tăng cường thêm sức mạnh và tốc độ hơn nữa để làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn. Đầu óc của cô ấy đơn giản đến kỳ lạ.
'Một ý chí không thể phá vỡ…'
Tính cách của cô ấy, chính là sự không thỏa hiệp ấy, sẽ đưa cô ấy lên một tầm cao mới.
'Sẽ khá vui đây.'
[Vui sao? Xem cuộc chiến của những con kiến non nớt này thì có gì vui? Tinh hoa Vương ta vừa nhìn thôi đã thấy nhàm chán rồi.]
'Ngay cả những con kiến cũng đâu thể non nớt mãi mãi được đâu.'
[Thật là thảm hại. Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta đã tập hợp những tên quỷ trẻ lại và khiến chúng trở nên hung hãn hơn. Ngay cả khi đó, chúng cũng không tệ như thế này… Kuh!]
Raon chạm vào chiếc vòng hoa để ngăn tên Thịnh nộ lại và chờ xem trận đấu tiếp theo.
'Đối với ta thì nó vui lắm, vậy nên hãy im đi.'
Martha đã thể hiện phần mở đầu rất tốt, nhưng các học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen cũng không phải là những đối thủ dễ dàng.
Có vẻ như phần hay nhất đã đến, vì những trận đấu của các học viên trong sân tập thứ năm xen kẽ giữa chiến thắng và thất bại.
Cứ như vậy, các học viên của sân tập thứ năm đã có tám trận thắng và chín trận thua sau 17 trận đấu. Trận thứ 18 là đến lượt của Runaan.
"Runaan, đến lượt con đấy."
"Ừm."
Runaan gật đầu và đi vào trong đấu trường.
Một nữ hiệp sĩ có dáng người tương đương với Runaan đang đứng đó với tay chắp sau lưng.
"Edelia."
"Runaan Sullion."
Runaan và Edelia đối mặt với nhau theo đúng nghi thức giữa một hiệp sĩ và một kiếm sĩ.
“……”
Thậm chí còn không rút kiếm ra, Runaan ngây người đứng nhìn Edelia.
"Tôi không thích đôi mắt vô hồn đó của cô."
Edelia cau mày và lao về phía Runaan. Ngọn lửa đỏ rực cháy ở phía cuối thanh kiếm của cô, trông nhọn như một ngọn giáo.
Vút!
Đó chính là ngọn lửa linh khí. Động thái của cô cho ta thấy được lý do mà cô xuất hiện ở gần cuối, mặc dù thân hình của cô ấy khá nhỏ bé.
"Tôi thì không thích lửa."
Runaan hơi bĩu môi và tháo vỏ kiếm ra.
Vù!
Băng giá trắng hơn cả lưỡi kiếm màu bạc ấy bao phủ khắp không gian này.
Bzzt!
Khoảnh khắc thanh kiếm lửa và thanh kiếm băng đụng độ với nhau, làn hơi trắng xóa bốc lên.
Sử dụng Hà Bộ pháp, Runaan giấu đi cơ thể mình vào trong luồng không khí lạnh và làn hơi kia.
"Tôi chỉ cần xóa bỏ luồng không khí lạnh đó là được thôi!"
Edelia vung ngọn lửa trên thanh kiếm của mình như ngọn đuốc để loại bỏ luồng không khí lạnh và làn hơi đó cùng một lúc.
"Ở đó!"
Không thèm nhìn kỹ đến sự chao đảo ở bên trong luồng không khí lạnh ấy, cô đâm kiếm đến.
"Hở?"
Edelia mở to mắt ra. Mũi kiếm của cô không chạm vào bất cứ thứ gì cả, cô chỉ đâm xuyên qua không khí trống rỗng mà thôi.
"Ugh!"
Cảm giác ớn lạnh ở quanh cổ, cô nuốt nước bọt và quay đầu lại.
Xoạch.
Cùng với một ánh mắt lạnh lùng, thanh kiếm của Runaan đã chĩa vào cổ của Edelia.
"… Tôi thua."
Edelia cắn môi và đánh rơi thanh kiếm của mình.
Runaan rút kiếm ra khỏi cổ cô và cho nó lại vào vỏ.
"Cô chiến đấu rất tốt đấy… Hở?"
Edelia đưa tay ra, nhưng Runaan đã quay đi mà không thèm nhìn lại và đang đứng trước mặt Raon.
"Cậu có nhìn thấy không?"
“Cậu đã quen với bộ pháp rồi. Làm tốt lắm."
"Ừm."
Runaan gật đầu và ngồi xuống cạnh Raon.
Raon mỉm cười nhẹ, cảm nhận được nguồn áp lực lạnh lẽo của Runaan.
'Cô ấy thật sự sử dụng bộ pháp của mình vào thực chiến.'
Bộ pháp mà Runaan vừa sử dụng là phiên bản tàng hình của Hà Bộ pháp mà cô ấy đã tập luyện khi ở một mình.
Cậu chỉ đưa cho cô ấy một vài lời khuyên, nhưng Runaan đã tạo ra cách ứng dụng bộ pháp đó.
Cậu cảm thấy hài lòng sau khi chứng kiến cách cô ấy làm theo những lời khuyên của cậu rất tốt, mặc dù cậu không hẳn là chỉ dạy cho cô ấy.
“Chín trận thắng và chín trận thua cho cả hai bên, mọi thứ đang dần trở nên rất thú vị rồi đấy. Trận đấu thứ 19 sẽ được bắt đầu."
Rimmer trông rất vui vẻ vì ông ta cứ liên tục mỉm cười, gọi Burren và học viên hiệp sĩ kia bước ra.
“Hừm…”
Raon liếm môi.
'Cậu ta khá mạnh.'
Học viên hiệp sĩ đứng trước mặt Burren có tư thế ổn định, đôi mắt phát ra thứ ánh sáng trong trẻo. Ngoại trừ Tam Hoàng Tử ra, cậu ta là người mạnh nhất trong số các học viên hiệp sĩ mà cậu đã nhìn thấy cho đến nay.
Hai người họ tương đương nhau về sức mạnh, đến mức chỉ cần có một sai lầm nhỏ cũng có thể quyết định được kết quả rồi. Có vẻ như những học viên hiệp sĩ mà họ cử đi lần này có thể được xem là một thứ vũ khí bí mật.
"Tôi là học viên hiệp sĩ Setun Kazel."
“Tôi là học viên Burren Zieghart.”
Học viên hiệp sĩ và Burren cung kính cúi đầu chào nhau và cùng đặt tay lên vỏ kiếm của họ.
"Trận đấu thứ 19, bắt đầu!"
Ngay khi Rimmer nói xong, cả hai người họ biến mất khỏi đấu trường cùng một lúc.
Thịch!
Burren dùng bộ pháp của mình bật lên khỏi mặt đất, rồi chạm thanh kiếm của mình với thanh kiếm của Setun ở vị trí trung tâm.
'Họ biết.'
Hai người họ cũng đều đã nhận thức được. Vì sức mạnh của họ là tương đương nhau, trận đấu này sẽ kết thúc ngay nếu như họ bất cẩn.
Keng!
Keng!
Thanh kiếm của Burren nhanh nhẹn và chính xác, trong khi thanh kiếm của Setun chắc chắn và mạnh mẽ.
Hai kiếm sĩ dốc toàn lực vung kiếm, đồng thời phát huy tối đa những tố chất tốt nhất của mình để trấn áp đối thủ.
Đây là một trận đấu một chín một mười, đến nỗi không chỉ các học viên, mà cả các kiếm sĩ cũng hoàn toàn tập trung vào trận đấu.
Phụt!
Máu phụt ra từ vai của Burren, và áo giáp của Setun bị tách ra.
Kiếm sĩ và hiệp sĩ đều không đánh rơi kiếm dù cho máu chảy hay thịt rách.
Như thể đang đối mặt với đối thủ của cuộc đời mình, họ đâm kiếm về phía điểm yếu của đối phương.
Bịch bịch bịch!
Burren bị đẩy lùi bởi những đòn tấn công chắc chắn của Setun, cậu ta nghiến răng. Giữ chặt lấy thanh kiếm của mình, cậu ta triệu tập nhiều linh khí nhất có thể.
"Hừm!"
Sau khi cảm nhận được năng lượng của Burren, Setun cũng bắt đầu kiểm soát tất cả các linh khí trong trung tâm năng lượng của mình.
"Haap!"
Burren dùng sức gió để tiến lên, và Setun vung kiếm xuống với đôi chân vẫn đứng yên trên mặt đất.
Bùm!
Với một âm thanh nghe như tiếng sụp đổ trong đấu trường, ngọn khói xám bùng lên.
Khi nghe thấy âm thanh tựa như những tảng đá nhỏ bị tách ra, cả hai ngừng di chuyển.
Vút!
Rimmer vừa đưa tay lên vừa ngâm nga, ngọn gió xanh đã đẩy bay cột khói đó khỏi đấu trường.
Burren và Setun bị chặn lại ở khoảng cách gần đến mức họ có thể đấm vào mặt nhau, và cả hai thanh kiếm của họ đều bị gãy làm đôi, cắm trên mặt đất.
"Hở?"
“V-vậy nghĩa là…”
"Là một trận hòa sao."
Đúng như những gì các học viên nói, không ai trong số họ có thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Vì sức chịu đựng và linh khí của họ đã cạn kiệt, chân tay họ run lên rõ rệt.
"Trận đấu thứ 19 là một trận hòa!"
Nghe lời tuyên bố của Rimmer, Burren buộc bản thân phải đứng dậy và rời khỏi đấu trường.
"Chết tiệt…"
Cậu ta cau mày và nghiến răng.
"Làm tốt lắm. Học viên hiệp sĩ đó là người mạnh nhất bên phía Owen đấy.”
"Vậy thì sao? Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải chiến thắng, tôi chiến đấu dưới cái danh của tộc Zieghart mà!”
Burren dùng bàn tay đang nắm chặt của mình đập mạnh xuống đất. Vì cậu ta đã không còn sức lực, da thịt cũng bị rách toạc ra.
"Hừm."
Raon nhìn Setun, người đã chiến đấu với Burren. Vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta đang ngày càng nhăn lại, có vẻ như cậu ta cũng đang rất thất vọng.
'Niềm kiêu hãnh sao...?'
Vì cuộc sống khiến cho cậu không lúc nào ngơi tay nên cả tiền kiếp và hiện tại, cậu vẫn không thật sự hiểu được niềm kiêu hãnh là gì.
“Vậy thì, hãy bắt đầu trận đấu cuối cùng, trận đấu sẽ quyết định kết quả!”
Cậu đứng dậy khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của Rimmer.
"Đừng lo lắng."
Raon quay lại nhìn Burren, người đang mím chặt môi.
"Bởi vì tôi sẽ chiến thắng."
“……”
Burren không trả lời. Biểu hiện của cậu ta dường như có nghĩa là cậu ta tin tưởng cậu theo một cách riêng của mình.
Raon quay người lại và bước vào trong đấu trường. Cậu không hiểu gì về niềm kiêu hãnh cả, nhưng vì mọi người đang cùng nhau cố gắng, cho nên cậu sẽ giành được nó cho họ. À không, là do cậu muốn chiến thắng.
"Cậu có phải là thành viên của dòng dõi trực hệ của tộc Zieghart hay không?"
Tam Hoàng Tử, người đang đứng đợi ở trong đấu trường, vừa quay đầu lại vừa vỗ vào thanh kiếm của mình.
"Không, tôi thuộc dòng họ ngoại."
"Chậc, cuối cùng tôi lại phải chiến đấu với con tốt thí hay sao."
Trán của Tam Hoàng Tử nhăn lại khi nghe nói Raon thuộc dòng họ ngoại. Có vẻ như cậu ta vẫn chưa nhận ra sức mạnh của cậu.
"Tôi có một đề nghị này."
Tam Hoàng Tử quay về phía Rimmer mà không thèm nhìn lấy Raon.
"Đề nghị gì?"
"Hai người đó."
Cậu ta chỉ vào Runaan và Martha, những người đang nhìn vào trong đấu trường.
"Họ dường như đã không sử dụng hết sức mạnh của mình, vậy nếu như tôi thắng cậu ấy thì tôi muốn thử đấu lại với họ một lần nữa có được không?"
“Hừm…”
Rimmer gãi chiếc cằm đang chuyển động của mình. Vẻ mặt của ông ấy giống như đang cố gắng ngăn bản thân không bật cười vậy.
“Chà, cậu có thể làm như vậy. Nếu. Cậu. Thắng."
“Vậy thì, hãy bảo họ khởi động đi. Vì trận đấu này sẽ sớm kết thúc thôi.”
Tam Hoàng Tử mỉm cười hài lòng và quay người lại.
"Đúng vậy, nó sẽ sớm kết thúc thôi."
Đôi mắt của Raon ánh lên vẻ lạnh lùng.
Bởi vì tôi sẽ thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook