Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 43
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 43.
Rimmer nhếch mép, nhìn Raon và Tam Hoàng Tử đối mặt với nhau trong đấu trường. Ông ta mong chờ nó đến nỗi đã bắt đầu ngâm nga trong vô thức.
‘Và cả phần thưởng nữa.’
Ông ta cũng mong chờ vào phần thưởng sẽ kiếm được từ vụ cá cược với Owen mà thậm chí còn không tính đến khả năng Raon sẽ thua cuộc.
"Ông trông có vẻ như đang tận hưởng lắm nhỉ."
Công tước Tartan đến đứng cạnh ông ta mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Tất nhiên rồi. Xem các tài năng trẻ tuổi đối đầu với nhau bằng tất cả những gì mà chúng có sao lại không vui được chứ.”.
"Xem ra tên yêu tinh cầm kiếm điên cuồng của ngày xưa đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ."
“Tên vô lại như ông mà cũng đã trở thành vị công tước bảnh bao rồi. Tất nhiên là tôi cũng phải thay đổi chứ"
Rimmer nhếch mép với Công tước Tartan.
“Tôi cho rằng lý do mà ngày hôm qua ông tiếp cận Hoàng Tử cũng là vì trận đấu này, có đúng vậy không?”
"Tất nhiên rồi."
"Ông có âm mưu gì đây? Tại sao ông lại làm một việc rắc rối như vậy chứ, bình thường ông không thích như vậy mà?"
Công tước Tartan quay về phía ông ta và tỏa ra nguồn áp lực mạnh mẽ. Trông ông như sắp hạ gục ông ta ngay nếu như ông ta dám bày trò gì đó.
“Đây là cơ hội để chúng phát triển mà. Không giống như với Ngũ Quỷ, chúng sẽ không có nhiều cơ hội để đối đầu với một trong những đứa con của Lục Vương đâu.”
Rimmer đáp lời mà không thèm nhìn lại, bằng tông giọng nhẹ nhàng nhưng cũng hoàn toàn nghiêm túc.
"…Thật sao?"
Phải."
"Tôi cứ nghĩ ông đang đùa đấy chứ, nhưng ông thật sự đã thay đổi rồi."
Tartan liếm môi và quay đầu nhìn lại về phía đấu trường.
“Các học viên hiệp sĩ tham gia cuộc thi đấu hôm nay đều là những đứa trẻ được Owen rất mực hỗ trợ. Những đứa trẻ đó đúng là mạnh đấy, cũng ngang hàng với chúng.”
"Rõ ràng quá rồi còn gì, ông nghĩ người đã dạy dỗ chúng là ai cơ chứ?"
“Hừm, đừng có mà khoe khoang nữa. Nhân tiện, cậu bé đó…”
Ông chỉ vào Raon đang khởi động bằng cách xoay cổ tay và mắt cá chân.
“Ý tôi là, con quái vật đó là ai vậy? Tôi gần như không thể nhận diện được cậu ta vì dáng người của cậu ta cực kỳ mỏng manh. Cách mà cậu ta sử dụng kiếm và bộ pháp không chỉ là ở cấp độ của học viên."
"Tôi biết ngay là ông không bị mù mà."
Rimmer cười khúc khích và chỉ tay về phía Tam Hoàng Tử trông có vẻ rất bình tĩnh và điềm đạm đứng ở phía đối diện.
“Vậy thì tại sao ông lại không cảnh báo cậu ấy về điều đó chứ? Tam Hoàng Tử dường như đang nghĩ rằng Raon là một con tốt thí đấy.”
“Điện hạ sẽ trở thành tương lai của Vương quốc Owen, nhưng cậu ấy vẫn chưa biết mùi thất bại là gì cả. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên để cậu ấy trải nghiệm điều đó ở nơi an toàn như thế này.”
Đó là lý do mà Tartan không cảnh báo cho Tam Hoàng Tử về điều đó, mặc dù đã xác định được sức mạnh của Raon.
Ông muốn dạy cho Tam Hoàng Tử biết thất bại là gì, để cho cậu ấy có thể đạt đến cấp độ cao hơn.
“Nhưng mà, Tam Hoàng Tử cũng rất mạnh mẽ. Kể cả kiếm sĩ thiên tài đó cũng sẽ không thể chiến thắng một cách dễ dàng được đâu.”
"Tôi tự hỏi…"
Rimmer lắc đầu, nở một nụ cười tự tin hơn bao giờ hết.
"Tôi lại nghĩ khác ông rất nhiều."
“Tính bướng bỉnh của ông vẫn không thay đổi nhỉ.”
"Vậy chúng ta có nên cá cược thêm một chuyện nữa không?"
"Lại cược nữa à?"
Tartan cau mày.
"Ông thật sự thích rất thích cá cược nhỉ?"
"Vậy thì chỉ một món đồ uống thôi có được không?"
"Được thôi. Nhưng ông muốn đặt cược kiểu gì đây…”
Rimmer giơ năm ngón tay lên.
"Raon sẽ cắt đứt tia hy vọng của ông chỉ trong năm đòn tấn công."
"Vô lý! Tôi thừa nhận rằng cậu ta rất mạnh, nhưng chỉ trong năm lần tấn công là không thể nào!”
Tartan trừng mắt và siết chặt nắm tay lại.
"Vậy là ông muốn cá cược có phải không?"
"Tất nhiên rồi! Chơi luôn.”
"Ông vẫn quyết liệt như mọi khi ha."
Rimmer cười khúc khích và xoa hai bàn tay vào nhau.
‘Mình sắp được uống miễn phí lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài rồi.’
***
"Hừm."
Greer De Owen, Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen, liếm môi nhìn về phía Runaan và Martha đang ở bên ngoài đấu trường thay vì nhìn Raon đang đối mặt với cậu ấy.
‘Họ chắc sẽ là những đối thủ tốt đấy.’
Ngay từ khi bước vào sân tập, cậu ấy chỉ quan tâm đến hai người đó và chàng trai tóc xanh đã chiến đấu ngang ngửa với Setun kia.
Mặt khác, cậu ấy lại không có một chút quan tâm nào đến người thuộc dòng họ ngoại mà cậu ấy phải đối đầu cả. Trông cậu ta cực kỳ đẹp trai, nhưng chỉ có vậy thôi. Cậu ấy cảm thấy rằng sức mạnh của cậu ta quá đơn giản.
‘Mình phải nhanh chóng kết thúc việc này mới được.’
Sử dụng linh khí để đấu với người trong dòng họ ngoại ở trước mặt thì đúng là lãng phí. Cậu ấy quyết định rằng sẽ cố gắng hết sức trong trận đấu tiếp theo sau khi đã một tay chiến thắng cậu ta bằng cách sử dụng sức mạnh thể chất của mình.
“Nếu đã sẵn sàng rồi thì hãy bắt đầu trận đấu thôi.”
Rimmer tiến lại gần họ và giơ tay lên.
"Trận đấu cuối cùng, bắt đầu!"
"Haa!"
Vào lúc tay ông ta buông xuống, Greer rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Thịch!
Giậm chân xuống đất, cậu ấy lao tới trước mặt Raon. Cậu ấy muốn kết thúc nó chỉ bằng một đòn duy nhất.
Tuy nhiên.
'Hở?'
Raon, người đang đứng trước mặt cậu ấy, đã ngay lập tức biến mất.
‘Ở-ở đâu chứ…? Hơ!'
Khi đang định quay đầu lại để tìm kiếm Raon, cậu ấy chợt nghe thấy tiếng gió nguy hiểm từ phía bên phải.
'Là kiếm!'
Greer cảm nhận được tiếng gió đó do thanh kiếm tạo ra và vội vàng cúi đầu xuống.
Vút!
Thanh kiếm tập luyện của Raon sượt qua tóc, khiến cho cậu ấy nổi da gà.
"Chậc!"
Greer xoay người lại và vung thanh kiếm sang bên phải.
Vút!
Đó là một đòn tấn công rất chính xác dựa theo vị trí của Raon. Tuy nhiên, lần này Raon cũng không có ở đó.
Xoẹt.
Với âm thanh tựa như con rắn đang bò trên mặt đất, cậu ta di chuyển sang phía bên trái. Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt theo đúng như nghĩa đen.
‘Cái gì vậy chứ?!’
Greer nghiến răng. Sử dụng bộ pháp của Vương Quốc mình, cậu ấy nhanh chóng đuổi theo Raon.
"Haa!"
Cậu ấy thì tấn công còn Raon thì lùi lại. Thanh kiếm của cậu ấy lao xuống, ẩn chứa nguồn năng lượng mạnh mẽ.
'Kết thúc rồi!'
Cậu ấy đang đứng ở nơi mà Raon không thể né đòn được rồi. Không còn cách nào để cậu ta có thể tránh được nó nữa.
"Huh?"
Ngay lúc cậu ấy nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì bất chợt cậu ấy chạm mắt với Raon. Đôi mắt tĩnh lặng, không có bất kỳ dấu hiệu dao động cảm xúc nào trong đó, khiến cho cậu ấy cảm thấy ớn lạnh sống lưng ngay khi vừa nhìn vào chúng.
Bốp!
Cơ thể của Raon hướng về phía trước, cong như cây sậy, và thanh kiếm của cậu xoay thành hình bán nguyệt.
Thế giới của cậu ấy như đang quay cuồng cùng với thanh kiếm.
Trong tình huống khó hiểu đó, cậu ấy chỉ có thể há hốc mồm. Chợt cậu cảm thấy như có một lực tác động mạnh vào lưng mình.
"Kuh!"
Rồi cậu ấy bất giác rên rỉ.
“C-cái gì thế này…?”
Cậu ấy ngẩng đầu đang đau nhức của mình lên. Raon đang đứng ở phía trên cậu ấy.
Greer cuối cùng cũng đã nhận ra mình đã ngã ra ngoài đấu trường.
"Kuh ... ah!"
Tam Hoàng Tử cố gắng ngẩng đầu lên khi phải chịu đựng cơn đau ở lưng, rồi chợt sững người lại.
‘C-chính là cậu ta.’
Tam Hoàng Tử nuốt nước bọt, tay run rẩy
‘Cậu ta chính là thứ đó!’
***
"Ôi trời."
Rimmer che miệng, như thể đang ngăn bản thân không bật cười, và nhìn sang Tartan.
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Còn chưa đến năm đòn tấn công mà! Trận đấu đã kết thúc chỉ trong hai đòn tấn công thôi!”
“……”
Tartan không trả lời. Thay vì nhìn Tam Hoàng Tử đang ở trên mặt đất, ông đang nhìn Raon với cái miệng há to.
Và ông không phải là người duy nhất. Mọi người trong sân tập đều kinh ngạc nhìn Raon.
"Hở…"
Phải mất một lúc khá lâu, cuối cùng Tartan mới thở ra một hơi và thẳng lưng lên.
“Cái gì vậy chứ? Làm sao mà bộ pháp của cậu ta lại uyển chuyển như vậy chứ? Độ khéo léo trong kiếm thuật của cậu ta cũng rất là hoàn hảo. Xem ra tôi đã không xác định được mọi thứ rồi."
Ánh mắt của Tartan vẫn dán chặt vào Raon. Bộ pháp và kiếm thuật mà cậu thể hiện vượt xa so với một học viên.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cậu đã đánh bại Tam Hoàng Tử bằng một động tác rất thích hợp dựa vào tình huống, thay vì sử dụng sức mạnh áp đảo.
Có vẻ như cậu bé Raon đó có tài năng đặc biệt, màn thể hiện của cậu tốt hơn nhiều so với những gì ông nghĩ.
"Tôi đã nói với ông là Raon sẽ thắng mà."
“Tôi cũng đã biết điều đó rồi. Nhưng tôi không ngờ là Tam Hoàng Tử lại thua mà không hề có cơ hội…”
“Tôi sẽ đặt chỗ tại một quán bar nhé. Hẹn gặp lại ông vào buổi tối hôm nay. Ông biết tôi chỉ uống loại rượu đắt tiền thôi mà đúng không?”
"Chậc!"
"Đ-đợi đã!"
Khi Tartan tặc lưỡi và định quay đầu đi thì Tam Hoàng Tử bỗng đứng dậy khi vẫn đang còn loạng choạng.
“V-vẫn chưa. Vẫn còn chưa kết thúc. "
Cậu ấy bước vào trong đấu trường một lần nữa, không thể chấp nhận được thất bại của mình.
"Đ-điện hạ!"
"Ồ."
Tartan hoảng sợ tiến đến gần Tam Hoàng Tử, còn Rimmer thì gãi cằm với nụ cười đầy thích thú.
“Người không thể đâu—”
"Công tước, tôi vẫn chưa làm hết sức mình mà!"
Tam Hoàng Tử lướt ngang qua Tartan đang cố gắng ngăn cậu ấy lại và đứng dậy.
“Nếu như mình đã cố gắng hết sức ngay từ đầu thì…”
"Chà, đúng là một kẻ thảm hại mà!"
Khóe môi Martha nhếch lên, rồi cô ấy bước một chân vào trong đấu trường.
“Cậu tự gọi mình là Hoàng Tử, nhưng cậu thậm chí còn không thể thừa nhận thất bại và cứ cố gắng trong vô vọng. Cậu làm tôi nhớ đến ai đó."
Cô ấy quay đầu lại và nhìn xuống Burren.
“Ugh…”
Vì trong quá khứ cậu ta đã từng làm những chuyện như vậy, nên cậu ta cắn môi và cau mày.
"Cô…"
“Này, thưa Hoàng Tử. Bây giờ tôi còn đang nói chuyện tử tế. Hãy biến ra ngoài đi trước khi tôi bắt đầu chửi thề.”
Martha không để ý đến Burren đang trừng mắt nhìn cô ấy từ phía sau, cô ấy mỉm cười với Tam Hoàng Tử.
"Sao cô dám! Cô nghĩ cậu ấy là ai chứ…”
“Nếu như cậu ta là vị Vua tương lai của Owen thì tôi là dòng dõi trực hệ của tộc Zieghart. Tôi không thua kém cậu ta ở bất kỳ khía cạnh nào cả.”
Martha không chùn bước, đối đầu trực tiếp với Công tước Tartan.
"Dừng lại!"
Rimmer bước vào đấu trường và lấy tay che khuôn mặt của hai người lại.
“Trận đấu đã kết thúc, nhưng chúng ta không nghe thấy ý kiến gì từ những người có liên quan trực tiếp cả. Hãy nghe xem thế nào đã, Raon.”
"Phải."
Raon, người đã im lặng từ nãy đến giờ, gật đầu.
"Con muốn làm thế nào? Vì con là người chiến đấu với cậu ấy, con hãy quyết định đi.”
Raon từ từ quay người lại và nghiêng cằm.
“Con nghe nói huấn luyện viên đã cá cược vào trận đấu này. Con nghĩ rằng kết quả đã quá rõ ràng rồi. Không còn có lý do gì để chiến đấu nữa cả."
“Kuh…”
Bàn tay đang nắm chặt của Tam Hoàng Tử rung lên.
“Điện hạ, chúng ta hãy dừng lại và rời đi…”
"Tôi thừa nhận thất bại của mình!"
Hất tay của Công tước Tartan ra, Tam Hoàng Tử bước lên.
“Tôi đã đánh giá thấp cậu và không nhận ra đúng sức mạnh của cậu. Tôi thật rất ngượng và xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên được. Nhưng mà nếu như tôi rời đi ngay bây giờ thì tôi nghĩ rằng mình sẽ phải hối tiếc suốt phần còn lại của cuộc đời mình mất. Hãy đấu với tôi thêm một lần nữa đi!”
Tam Hoàng Tử buông kiếm xuống, cúi đầu một góc 90 độ.
"Đ-điện hạ!"
Công tước Tartan cố gắng ngăn cậu ấy lại, nhưng cậu ấy không hề di chuyển dù chỉ một chút.
“Hừm…”
Raon có thể nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt xanh của cậu ấy.
‘Cậu ta cúi đầu xuống cơ đấy?’
Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen. Việc cậu ấy được đi cùng với Công tước Tartan đồng nghĩa với việc cậu ấy có những người hỗ trợ rất đắc lực. Suy cho cùng thì cậu cũng không ngờ rằng cậu ấy lại xin lỗi như vậy.
“Này, Tam Hoàng Tử hay gì đó, dừng hành động đáng hổ thẹn đó lại ngay đi...”
"Martha."
"Chậc."
Martha tặc lưỡi và lùi lại khi nghe Raon gọi tên cô ấy.
“Hừm…”
Công tước Tartan nhẹ ậm ừ trước cảnh tượng đó.
‘Vậy ra, sức mạnh không phải là thứ duy nhất mà cậu ta có.’
Cô gái đến từ dòng dõi trực hệ, người thậm chí còn dám đối đầu với ông, đã phải im lặng ngay chỉ với một từ duy nhất. Tam Hoàng Tử không phải là người duy nhất đã đánh giá thấp Raon.
"Được thôi."
Raon gật đầu và tiến về một phía trong đấu trường.
"Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng."
"Tất nhiên rồi!"
Tam Hoàng Tử không xem thường cậu nữa. Có vẻ như cậu ấy đang dành sự tôn trọng nhất định cho cậu với tư cách là chiến binh.
"Khi nào cậu đã sẵn sàng rồi thì hãy nói cho tôi biết."
Rimmer cười toe toét, như thể ông ta biết chuyện đó sẽ xảy ra, và bước vào trong đấu trường.
“Hừm…”
Tam Hoàng Tử lấy ra chiếc vòng cổ hình sư tử từ bên trong bộ áo giáp của mình và nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó, như thể đã quyết định một điều gì đó, cậu ấy nghiến răng và xé nó toang ra.
Vù!
Một cơn gió mạnh mẽ phát ra từ vị trí trung tâm trên cơ thể của cậu ấy, và áp lực của cậu ấy trở nên mạnh hơn gần như gấp đôi. Không chỉ là linh khí mà còn có thể cảm nhận được cả nguồn năng lượng từ cơ thể đã trải qua quá trình rèn luyện của cậu ấy.
"Cậu ta đã che giấu nguồn năng lượng lớn như vậy sao?"
"Hở!"
Burren và Martha đều phải cau mày trước áp lực mạnh mẽ phát ra từ Tam Hoàng Tử.
“Tam Hoàng Tử! Chuyện đó… ”
“Đây không phải là lúc để che giấu sức mạnh của tôi nữa. Tôi muốn chiến đấu với cậu ấy bằng tất cả những gì mình đang có."
Tam Hoàng Tử nâng kiếm lên, gió lùa qua kẽ răng của cậu ấy. Vẻ mặt như muốn nói rằng cậu ấy sẽ dốc toàn lực ngay từ giây phút đầu tiên, và sẽ không cẩu thả nữa.
[Đúng là một tên ngốc, ngươi thậm chí còn không biết đối thủ của ngươi đang che giấu sức mạnh của mình nữa là.]
'Ta vẫn có thể thắng được mà.'
[Hắn ta có nhiều linh khí hơn ngươi, và cơ thể của hắn ta cũng hoàn thiện hơn ngươi nữa. Vậy mà ngươi còn nói là ngươi có thể giành được chiến thắng sao?]
'Ngươi có muốn đánh cược không?'
Raon nghiêng cằm.
[Hả! Tất nhiên rồi! Tới luôn đi.]
Thịnh nộ khịt mũi, và ngay lúc đó thông báo đánh cược xuất hiện.
[... đang đề nghị đánh cược.]
Điều kiện: Chiến thắng Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen, Greer De Owen.
Thành công: Tất cả chỉ số +4
Thất bại: Tạo thêm 10 chỉ số cảm xúc.
'Ta chấp nhận.'
Raon chấp nhận ngay khi thông báo xuất hiện.
'Tấm thảm chùi chân lại phát huy tác dụng nữa rồi.'
Nếu như Rimmer là tấm thảm chùi chân của sòng bạc tộc Zieghart, thì tấm thảm chùi chân của Raon chính là Thịnh nộ.
Kìm nén tiếng cười đang sắp bật lên, cậu rút thanh kiếm của mình ra. Cậu vốn đã biết ngay từ đầu rằng Tam Hoàng Tử đã che giấu sức mạnh của mình.
Cậu chấp nhận thử thách lần thứ hai là vì cậu nghĩ rằng việc chiến đấu với vị Tam Hoàng Tử đã bộc lộ toàn bộ sức mạnh cũng như khao khát chiến thắng của mình sẽ rất hữu ích cho việc huấn luyện của cậu. Cậu không hề mong đợi tấm thảm chùi chân này sẽ phát huy tác dụng.
"Vậy thì, tôi tới đây."
Tam Hoàng Tử tập trung sức mạnh vào chân và bước tới. Phá hủy cả một khu vực của đấu trường, cậu ấy lao về phía cậu như con quái thú man rợ.
"Chuyện này thú vị hơn nhiều rồi đây."
Bởi vì cậu đã có thể thứ để đánh đổi rồi.
Raon tiến lên và vung thanh kiếm đang xoay xuống.
Bốp!
Thanh kiếm của Tam Hoàng Tử, được bao quanh bởi nguồn linh khí màu xanh da trời, và thanh kiếm của Raon, chìm trong ngọn lửa đỏ, va vào nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook