Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 45
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 45.
Các học viên không hề di chuyển ngay cả sau khi các sứ thần của Vương quốc Owen đã rời đi. Họ cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Raon giống như mất trí vậy.
Vì đã quan sát Raon từ trước đến nay cho nên họ biết rằng cậu rất mạnh. Nhưng vì trước giờ cậu luôn di chuyển rất nhẹ nhàng cho nên họ không bao giờ tưởng tượng ra được rằng cậu sẽ di chuyển nhanh nhẹn cùng với những đòn tấn công mạnh mẽ đến như vậy.
“Uh, uhh…”
"Cậu ấy mạnh đến thế sao?"
“T-tại sao sự khác biệt lại ngày càng to lớn vậy…”
Khi các học viên vẫn còn đang chưa thể tỉnh táo lại được, bỗng họ nghe thấy tiếng vỗ tay vui vẻ từ trên bục phát biểu.
"Làm tốt lắm, các bạn."
Rimmer cười toe toét, ngồi ở bên rìa bục phát biểu.
"Cảm ơn các bạn vì đã cố gắng hết sức trong cuộc chiến bất ngờ này."
"Không có gì ạ!"
"Cảm ơn ông vì đã tạo cơ hội để bọn con được giao đấu với các học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen ạ!"
Các học viên cúi đầu, đáp lại lời cảm ơn của ông ta.
"Các bạn suy nghĩ được như vậy là ta vui rồi."
Rimmer cười toe toét, khua chân trong không trung. Trông tâm trạng ông ta có vẻ tốt hơn bình thường.
“Chà, vì mọi thứ đều đã kết thúc rồi, chắc là ta cần phải nói với các bạn một vài điều. Trước hết thì, các bạn đã biết những học viên hiệp sĩ đã chiến đấu với các bạn ngày hôm nay rồi đúng chứ? Họ không phải là những học viên hiệp sĩ bình thường."
"Sao ạ?"
“Vậy thì họ là ai chứ...?”
Ông ta ngừng nói đôi chút, còn các học viên nuốt nước bọt trong lo lắng.
“Họ là những tinh hoa mà Vương quốc Owen đang đào tạo rất bài bản. Họ là những người tài giỏi sẽ trở thành hiệp sĩ Hoàng Gia hay hiệp sĩ bạc trong tương lai."
"Eek!"
"Hiệp sĩ Hoàng Gia và hiệp sĩ bạc sao!"
"Con biết là họ rất mạnh mà..."
Hàm của các học viên như muốn rơi ra ngoài.
Các hiệp sĩ Hoàng Gia và hiệp sĩ bạc của Vương quốc Owen chỉ toàn là những người ưu tú nhất trong số những người ưu tú.
Các hiệp sĩ Hoàng Gia là những lá chắn để bảo vệ cho Nhà vua ở trong lâu đài, và các hiệp sĩ bạc là những thanh kiếm để đe dọa kẻ thù của họ.
Thật không ngoa khi nói rằng hai đội hiệp sĩ đó chính là những đội quân tinh nhuệ nhất ở trong Vương quốc Owen.
Các học viên không thể nào giấu được sự ngạc nhiên khi biết rằng họ đã chiến đấu ngang tài ngang sức với các học viên hiệp sĩ sẽ đảm nhận những trọng trách như vậy.
“Chiến đấu ngang tài ngang sức với những đứa trẻ giống như vậy quả thật là một điều rất đáng được khen ngợi. Các bạn hãy tự thưởng cho bản thân mình một tràng pháo tay nào!”
"Yeahhh!"
"Wowww!"
"Chúng ta đã chiến thắng rồi!"
Các học viên giơ tay lên và hú hét vì sung sướng.
"Hừm!"
"Huấn luyện viên chính."
Khi Rimmer vẫn còn đang tận hưởng niềm vui đó, có một bàn tay giơ lên ở giữa sân tập. Burren đang đứng ở đó và vẫn còn hơi loạng choạng.
"Liệu con còn có thể chiến đấu với họ thêm lần nữa trong tương lai được không?"
Vẻ mặt của Burren nhăn nhó như thể cậu ta đang đối mặt với kẻ thù vậy.
"Trông con cứ như là đã thua hay gì đó vậy."
"Nếu như con không thắng thì cũng không khác gì thua cuộc cả."
"Cá nhân ta rất thích thái độ đó đấy."
Rimmer mỉm cười và gật đầu.
“Học viên hiệp sĩ mà con đã đối đầu chính là đội trưởng tương lai của các hiệp sĩ Hoàng Gia . Nếu như con tiếp tục cải thiện bản thân thì con vẫn sẽ còn gặp lại cậu ấy, ngay cả khi con không muốn. Tất nhiên là, khi thời điểm đó đến, cậu ấy sẽ là một hiệp sĩ chứ không còn là học viên hiệp sĩ nữa. Vậy thì…"
"Con sẽ phải trở thành một kiếm sĩ."
Một làn khói nóng rực xuất hiện trong đôi mắt màu xanh lục của Burren.
"Chính xác."
"Còn điều này nữa."
"Điều gì?"
“Nếu như học viên hiệp sĩ mà con đối đầu là đội trưởng hiệp sĩ Hoàng Gia tương lai, vậy thì Tam Hoàng Tử là gì chứ? Kiếm thuật đó không phải bất kỳ huyết mạch Hoàng Gia nào cũng có được."
Câu hỏi của Burren rất hợp lý. Tam Hoàng Tử mạnh mẽ đến kỳ lạ, mặc dù thật ra cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi.
"Ta nghe nói là Tam Hoàng Tử sẽ trở thành thanh kiếm mạnh nhất của vương quốc trong tương lai đấy."
"Eek!"
"Ồ…"
Cả sân tập chìm trong im lặng trước lời phản hồi của Rimmer. Các học viên quay lại nhìn Raon với đôi mắt mở trân trân.
Vẻ mặt của họ như đang thắc mắc Raon là con quái vật gì mà lại có thể dễ dàng đánh bại được người sẽ trở thành thanh kiếm mạnh nhất của vương quốc chứ.
“Buổi huấn luyện hôm nay đã kết thúc. Vì các bạn đã hao tổn nhiều thể lực hơn bình thường rồi, nên hãy quay về và nghỉ ngơi đi.”
Rimmer vỗ tay và biến mất khỏi bục phát biểu. Thế nhưng sự kinh ngạc với vào Raon không hề biến mất trong ánh mắt của các học viên.
***
Bỏ lại đằng sau ánh mắt kinh ngạc của các học viên, cậu rời sân tập trước.
Thường thì cậu sẽ ở lại sân tập để luyện tập thêm, nhưng lần này cậu lại nhanh chóng trở về ký túc xá vì có việc cần phải làm.
Khi vừa bước vào trong phòng, cậu liền ngồi xuống sàn và gõ vào chiếc vòng hoa.
Vút!
Khối băng xanh nở ra như một bông hoa từ trong chiếc vòng tay đó. Thế nhưng cái lạnh toát ra từ đó lại dao động như đang chứa đầy sự tức giận.
[Chết tiệt! Làm sao mà tên nhóc đó có thể thua ngươi với loại sức mạnh như vậy chứ?! Ta tin tưởng hắn vì hắn mang dòng máu của hoàng tộc, vậy mà hắn lại quá sức ngu ngốc và kém cỏi!]
Thịnh nộ nghiến răng, khiến toàn bộ căn phòng chìm trong lạnh lẽo.
[Nếu như Tinh hoa Vương ta mà là hắn thì ngươi sẽ bị biến thành khối băng rồi bị vỡ tan ra thành từng mảnh đấy. Hắn được gọi là hoàng tử thế mà lại không thể sử dụng được sức mạnh của mình sao? Đúng thật là thảm hại!]
Có vẻ như hắn ta cảm thấy như có mối liên hệ nào đó với vị hoàng tử kia vì hắn ta là Quỷ Vương. Hắn ta trông thật sự rất thất vọng khi phải thua cược, đến mức hắn ta vừa tỏ vẻ tức giận vừa nói nhiều.
[Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta có thể hạ gục được những kẻ thù mạnh hơn nhưng có lượng mana nhỏ hơn. Rồi sau đó, trong trận chiến giữa những quốc vương…]
"À, được rồi. Dừng lại ở đó đi."
Khi Raon vỗ vào chiếc vòng tay, Thịnh nộ liền ngừng nói.
'Mình phải chặn hắn lại bằng mọi giá.'
Bất cứ khi nào hắn ta nói, ‘Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa vương ta’, đó chính là dấu hiệu cho thấy cậu phải ngăn hắn ta lại ngay lập tức. Nếu như cậu tiếp tục nghe hắn ta nói thì cậu sẽ không thể nhận được phần thưởng của mình cho đến tận sáng hôm sau.
“Ngươi có thể nói chuyện sau được không. Hãy đưa cho ta phần thưởng của ta trước đi được chứ? ”
[Đây chính là gian lận đó. Ta không biết hắn không có khả năng sử dụng sức mạnh mà hắn đang có.]
Thật ra thì Tam Hoàng Tử đã chiến đấu rất tốt. Nhưng chỉ là ‘Vạn hoả tu luyện’ quá mạnh mẽ, bất kể cậu ấy có bao nhiêu linh khí đi chăng nữa.
“Vậy ý ngươi là ngươi sẽ không trao phần thưởng cho ta sao? Với tư cách là Quỷ Vương hả?”
[Ngươi nghĩ Tinh hoa Vương ta là ai cơ chứ? Một kẻ nói dối thành quen sao? Ta vẫn sẽ giữ lời hứa của mình, cho dù đó có là một cuộc cá cược gian lận đi chăng nữa!]
[Bạn đã thắng cược với ‘Thịnh nộ'.]
[Phần thưởng cho chiến thắng của bạn đang được phân phối.]
[Tất cả các chỉ số đã tăng lên 4.]
Ngay khi thông báo tăng chỉ số xuất hiện, toàn thân cậu bỗng rùng mình, như thể đang bị điện giật vậy.
“Haaaa…”
Sự phấn khích trong cơ thể và tâm trí của cậu tăng lên ngay lập tức như dòng điện, cậu vẫn chưa bao giờ quen được với nó. Cậu có thể thực hiện được bất kỳ nhiệm vụ nào nếu như nó có phần thưởng.
* * *
Siết.
Cậu cố gắng siết chặt nắm tay lại. Với việc các chỉ số của cậu được tăng lên 4 cùng một lúc, cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt về khả năng cầm vợt và sức mạnh cơ bắp của mình.
Cửa sổ trạng thái
Tên: Raon Zieghart.
Danh hiệu: Chiến công đầu tiên.
State: Lời nguyền băng giá (Sáu sợi)
Đặc điểm: Thịnh nộ, Hoả nhẫn (Bốn sao), Kháng nước (Bốn sao), Trực giác của hoa tuyết (Hai sao), Vạn hoả tu luyện (Hai sao), Cái lạnh của băng giá (Hai sao ), Kháng lửa (Hai sao)
-
Sức mạnh: 47
Nhanh nhẹn: 47
Thể lực: 48
Năng lượng: 36
Nhận thức: 58
Không chỉ là nhờ vào phần thưởng đó. Nhờ luyện tập liên tục mà các chỉ số của cậu đã tăng lên rất nhiều. Những con số đang ngày càng lớn hơn khiến cho cậu chỉ cần nhìn vào cửa sổ trạng thái cũng thấy ngập tràn niềm vui.
[Chậc.]
Thịnh nộ tặc lưỡi khi nhìn lướt qua cửa sổ trạng thái mà hắn ta thậm chí còn không thể đọc được. Có vẻ như hắn ta đang cực kỳ không hài lòng.
[Ngươi đang vui đó sao?]
'Ta đang rất vui.'
Raon trả lời ngay mà không hề do dự.
[Chà, ngươi đừng có mà vội mừng như vậy. Cho dù ngươi có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ là vật hiến tế cho Tinh hoa Vương ta mà thôi. Không có gì trên thế giới này mà Tinh hoa Vương không thể làm được cả.]
Vừa lẩm bẩm nói rằng đã sắp đến lúc rồi, hắn ta vừa toát ra cơn lạnh.
"À, được thôi."
Nhiệt độ xuống thấp đến mức sương phủ đầy trên da thịt của cậu nhưng cậu lại không hề cảm thấy lạnh nhờ khả năng "Kháng nước" của mình.
"Cố gắng hết sức mình đi."
Cậu đẩy tên Thịnh nộ ra bằng cách rùng mình nhẹ rồi đứng dậy.
[Đừng đánh giá thấp Tinh hoa Vương ta. Cho dù có mất cả trăm năm đi chăng nữa thì cuối cùng cơ thể của ngươi cũng sẽ trở thành của ta.]
'Được thôi.'
[Gahhhhh!]
Khi cơn lạnh của tên Thịnh nộ bắt đầu bùng nổ như núi lửa phun trào, cậu mở cửa và đi ra ngoài.
Đánh giá thấp hắn ta sao?
Tất nhiên là cậu sẽ không làm vậy rồi.
Thịnh nộ chính là kẻ thù, và chính là kẻ thù nguy hiểm nhất.
Lý do mà cậu rèn luyện ‘Hoả nhẫn’ mỗi ngày, và rèn luyện thể chất cũng như tinh thần của mình, chính là để không phải đánh mất thể xác của mình vào tay hắn ta.
Mặc dù cậu tỏ ra thoải mái trước mặt hắn ta, nhưng cậu chưa bao giờ dám bất cẩn.
Chết trong vô vọng một lần là đã đủ lắm rồi. Cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể sống sót và cũng vì mục đích trả thù của mình.
Raon rời khỏi ký túc xá và quay trở lại sân tập, trong khi mọi người đều đã rời đi hết. Và cậu vung kiếm suốt cả đêm.
***
Ba tháng đã trôi qua kể từ khi Raon giao đấu với Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen.
Cậu dễ dàng đánh bại được Tam Hoàng Tử, người được mệnh danh là thanh kiếm mạnh nhất của vương quốc trong tương lai, nhưng Raon lại chỉ tập trung vào việc huấn luyện - như thể chiến thắng đó của cậu đã rơi vào dĩ vãng vậy.
Gần đây cậu đã nhận thêm được những biệt danh mới là ‘con ma huấn luyện’, hay ‘thiên tài huấn luyện’, từ các học viên. Dù vậy thì họ chỉ gọi cậu bằng những từ đó khi cậu không có mặt mà thôi.
"Tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ thanh kiếm của cậu ấy được nữa rồi."
“Không phải bây giờ trông cậu ấy đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi sao? Kiếm thuật và bộ pháp của cậu ấy cũng trở nên tự nhiên hơn nữa.”
“Không chỉ trông như vậy thôi đâu; rõ ràng là cậu ấy đã mạnh mẽ hơn rồi."
"Như vậy có hơi quá không thế."
Các học viên trong dòng họ ngoại đầy kinh ngạc nhìn Raon cứ liên tục luyện tập giống như người bị ma ám.
"Tôi cứ nghĩ rằng mình đã bắt kịp cậu ấy được một chút rồi chứ, nhưng lại không thể nào được."
"Tôi cũng vậy nè. Nhưng mà, tôi cũng đã luyện tập cho đến khi đế giày bị mòn cơ mà…”
Các học viên rất ấn tượng và tăng thời gian tập luyện lên kể từ khi Raon đánh bại được Martha, chứ không chỉ sau những cuộc giao đấu với Vương quốc Owen.
Họ nghĩ rằng sự cách biệt giữa họ và Raon sẽ giảm đi được một chút nhờ vào quá trình luyện tập đó, nhưng thực tế thì lại không phải như vậy.
“Đây gọi là, ờm…”
"Sự cách biệt về tài năng."
"Đúng vậy. Tài năng của chúng ta từ khi sinh đã khác xa nhau rồi. Nếu như nỗ lực cũng không thể giúp thu hẹp khoảng cách thì chúng ta cũng không thể làm gì khác được nữa…”
“Cậu thật sự cho rằng mình đã cố gắng hết sức mình chỉ vì đôi giày bị mòn hay sao?”
"Hmm?"
Các học viên quay lại khi nghe thấy giọng nói sắc bén đó.
"Éc!"
“Aah…”
"T-thiếu gia Burren!"
Burren nhếch môi lên, khoanh tay lại.
“Dùng những mỹ từ kiểu như tài năng để khen ngợi cậu ấy nghe có vẻ đơn giản quá. Các cậu có thể tự thuyết phục bản thân mình rằng dù cho có cố gắng hết sức thì các cậu cũng không thể nào làm được. Nhưng mà."
Đi ngang qua các học viên, cậu ta vẫn tiếp tục nói.
"Các cậu chỉ có thể nói được điều đó sau khi làm hỏng đến mười đôi giày, chứ không chỉ là một đôi thôi đâu."
Lời nói của cậu ta không hướng đến các học viên, mà là cho chính cậu ta - người đã từng ghen tị với Raon mà không hề biết rằng cậu đã tập luyện chăm chỉ như thế nào.
"Đ-đúng vậy."
"Tôi xin lỗi…"
“Các cậu không cần phải xin lỗi tôi. Vì suy cho cùng đó cũng là cuộc đời của các cậu mà."
Burren nhặt lấy thanh kiếm tập luyện ở phía sau các học viên kia lên và đi về phía trung tâm của sân tập.
“Thiếu gia Burren… Có cảm giác giống như là cậu ấy đã trở nên dịu dàng hơn rồi phải không?”
“Trước đây cậu ấy đã từng hoàn toàn phớt lờ chúng ta…”
“Này, có ai đó đang đến kìa. Im lặng đi!”
"Hơ!"
Các học viên ngậm miệng lại khi nhìn thấy Martha đang tiến đến đây từ phía bên trái.
Bịch.
Martha lấy ra thiết bị tập vai và đeo nó lên trên vai mình. Xõa mái tóc ngắn đến vai ra, cô ấy đi về phía sân tập rồi dừng lại.
"Cậu ta trở nên dịu dàng hơn sao?"
Cô ấy liếc nhìn các học viên với vẻ mặt khinh thường thấy rõ.
“Cậu ta giống như một ngọn núi lửa ngay trước khi phun trào vậy, vậy mà mấy người lại nói là cậu ta đã dịu dàng hơn sao. Đôi mắt của mấy người còn tệ hơn đôi mắt bị thối rữa của con orc nữa.”
Martha chế nhạo họ và đi về phía sân tập.
Raon và Runaan di chuyển cơ thể không một giây phút nào ngơi nghỉ, Burren và Martha vung kiếm cũng không thua kém gì cậu.
“Chà, thật là ngoạn mục.”
Các học viên thở dài, rồi lắc đầu.
Những con quái vật tồn tại ở trong sân tập thứ năm này. Và họ là bốn người trong số đó…
“Chà, đúng là như vậy. Nhưng mà…"
Một trong những học viên nhìn vào giày tập luyện của cậu ấy, rồi lại ngẩng đầu lên.
"Đây không phải chính là nơi tốt nhất để tăng cường khả năng của chúng ta hay sao?"
"Hmm, đúng vậy."
"Cậu nói đúng lắm."
Các học viên khác gật đầu. Rõ ràng là họ đã tiến bộ nhanh hơn rất nhiều kể từ khi họ đến sân tập thứ năm này.
"Chúng ta cũng nên bắt đầu đi thôi."
Kết thúc khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình, các học viên lại bước vào trong sân tập, cầm theo những thanh kiếm tập luyện.
"Thật tuyệt vời làm sao."
Rimmer đang ngồi trên cái cây ở đằng sau họ với một nụ cười ở trên môi.
"Với những trụ cột vững chắc như thế này, những người còn lại cũng sẽ đuổi theo sau thôi."
Ông nhìn Raon, Burren, Runaan và Martha - lần lượt như thế - đang vung kiếm ở giữa sân tập. Vì cả bốn đứa trẻ đó, tất cả đều có những đặc điểm rất khác nhau, đã cố gắng hết sức mình… Những người ở phía sau đương nhiên cũng sẽ đuổi theo sau.
Bốn người họ thật sự đã đóng góp vào sự phát triển của bọn trẻ nhiều hơn cả những huấn luyện viên.
"Hừm."
Rimmer ngồi nghịch mái tóc đỏ trên cây, rồi gật đầu.
"Bây giờ chắc là đã ổn để bọn trẻ tham gia vào trận thực chiến rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook