Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 46.

 

Raon lao tới và vung thanh kiếm. Lưỡi kiếm đang cháy xé toạc cả bầu không khí ban đêm này một cách không thương tiếc.

 

Xoẹt!

 

Âm vang của linh khí sau khi đã tách đôi mặt đất và đục khoét nền sân tập ra nghe như móng vuốt của một con quái thú.

 

Đó là một dạng kiếm thuật đầy táo bạo, được tạo ra từ việc kết hợp giữa 'Kiếm pháp kết hợp với vì sao' và động tác cuối cùng của 'Hà bộ pháp'.

 

'Cũng không tệ.'

 

Raon gật đầu, xoay thanh kiếm. Ngay cả khi một người đã nhìn thấu được kỹ thuật này cũng sẽ rất khó để chặn được bởi vì sức mạnh và tốc độ tuyệt vời của nó.

 

'Và dĩ nhiên là vẫn chưa hết.'

 

Đó là đòn tấn công bất ngờ có thể được sử dụng được mọi lúc mọi nơi, giống như con dao giấu sau lưng vậy.

 

Cậu không thể tránh được việc cứ liên tục suy nghĩ về những đòn tấn công bất ngờ, bởi vì khí chất của sát thủ dường như vẫn còn tồn tại bên trong cậu.

 

Cậu quay đầu lại khi nghe thấy tiếng ai đó đang ậm ờ. Runaan đang đứng nhìn thanh kiếm của mình với đôi mắt vô hồn.

 

Tuy nhiên, nơi đáy mắt vô hồn ấy lại khẽ sáng lên. Một biểu hiện đầy sự mong đợi. Có vẻ như cô ấy muốn cậu dạy cho cô ấy kỹ thuật này.

 

"Ha!"

 

Như thể đang bắt chước theo cậu, Runaan dậm chân xuống mặt đất và đâm thanh kiếm của mình lên trên không trung.

 

Không có một chút tốc độ, sức mạnh, cũng không có bất kỳ nguyên tắc tấn công bất ngờ nào, tất cả những gì cô ấy đang làm chỉ là bắt chước theo tư thế của cậu. Tuy nhiên, vì ngay từ đầu tài năng cũng như khả năng của cô ấy đã rất xuất sắc, nên rất khó để ngăn chặn hành động của cô ấy lại.

 

"Thế này có đúng không?"

 

Runaan vung kiếm thêm vài lần nữa, rồi nghiêng đầu hỏi cậu xem có đúng không.

 

“Thay vì như thế thì, hai chân, như thế này đây,…”

 

Vì cậu sợ rằng cô ấy có thể sẽ giết chết ai đó trong trận chiến, cho nên cậu chỉ sửa lại tư thế của cô ấy một chút.

 

Vút!

 

Khi tư thế của Runaan gần như đã được chỉnh sửa xong, một cơn gió mát thổi qua những bức tường của sân tập. Và Rimmer đã đến.

 

Khi nào đến đúng giờ thì ông ta sẽ bước vào bằng cách đá tung cánh cổng trước. Còn khi nào đến muộn thì ông ta sẽ đi vào bằng cách xuyên qua những bức tường.

 

Điều đó có nghĩa là ông ta đã trễ giờ huấn luyện rồi.

 

"Hừm!"

 

Rimmer ngồi ở bên rìa của bục phát biểu và nhìn xuống các học viên.

 

"Huấn luyện viên, ông đến muộn mười phút đấy."

 

“Buổi huấn luyện hôm nay của các bạn rất tốt.”

 

Phớt lờ lời nói của Burren, ông ta quay đầu lại.

 

"Mười phút đã đủ thời gian để vung kiếm cả vạn lần đấy."

 

“Haa? Nói hơi quá rồi đấy! Ugh!”

 

Rimmer cau mày sau khi trả lời câu nói vô lý đó của Burren. Cậu ta có vẻ như đã nhận ra đó chính là mục đích của ông ta.

 

“E hèm. Dù sao thì, hôm nay tôi có hai điều muốn nói với các bạn. Đầu tiên là về sân tập thứ sáu.”

 

"Sân tập thứ sáu sao?"

 

"Chuyện gì chứ?"

 

"Những người thất bại ở đây sẽ được đưa đến đó mà, có phải không?"

 

Các học viên nghiêng đầu, hỏi tại sao ông ta lại đột nhiên nói về sân tập của những học viên đã bị loại chứ.

 

“Có vẻ như lòng tự trọng của họ đã bị tổn thương vì cái cách mà các sứ thần của Vương quốc Owen coi thường họ, và họ yêu cầu được giao đấu với sân tập thứ năm của chúng ta. Bây giờ họ đang tập luyện đến sứt đầu mẻ trán để có thể bắt kịp được chúng ta đấy."

 

Rimmer cười toe toét, nói rằng ông ta rất tự hào về các học viên của sân tập thứ sáu.

 

“Những người thuộc dòng dõi trực hệ và dòng họ ngoại bị loại do chấn thương gần đây cũng đã tham gia vào sân tập đó và họ cũng đang tập luyện bằng phương pháp khó khăn nhất, vậy nên các bạn không được khinh suất. Phải cố gắng hết sức trong mọi lúc để cho họ không bắt kịp các bạn."

 

"Dạ vâng ạ."

 

“Ehhh…”

 

"Chà, không thể nào bắt kịp được đâu."

 

Các học viên bĩu môi. Vì họ đã tạo ra một khoảng cách rất lớn, nên có vẻ như họ cảm thấy cần không phải đề phòng chuyện đó cho lắm.

 

"Hah."

 

Rimmer gật đầu, như thể ông ta đã đoán trước được phản ứng đó, và nói với họ thêm một chút tin thứ hai.

 

"Sẽ có một buổi huấn luyện rất đặc biệt vào tuần sau."

 

"C-cái gì thế?"

 

Dorian, chưa gì đã sợ hãi và bắt đầu run rẩy.

 

"Buổi huấn luyện đặc biệt sao?"

 

"Là gì chứ? Còn lại gì để học nữa sao?”

 

Vì Rimmer đã từng làm nhiều điều khá kỳ lạ trong quá khứ nên tất cả các học viên đều cảm thấy bất an chứ không chỉ riêng Dorian.

 

"Tất nhiên đó là bí mật rồi."

 

"Ah…"

 

“Huấn luyện viên, ông cần phải cho chúng tôi biết trước là huấn luyện như thế nào để chúng tôi còn có thể tự chuẩn bị nữa chứ.”

 

Burren giơ tay lên và biện hộ bằng lý lẽ, nhưng tất nhiên là điều đó cũng không có tác dụng đối với Rimmer.

 

“Thật tiếc nhưng ta phải nói với con. Bất kể đó là gì đi chăng nữa thì con đều sẽ làm được nếu như con tập luyện đủ chăm chỉ."

 

“Hừm…”

 

Vì ông ta nói không hề sai nên Burren chỉ đành bĩu môi và hạ tay xuống.

 

“Nhưng nếu như để ta cho con một gợi ý thì...”

 

Rimmer giơ một ngón tay lên và mỉm cười. Không giống như nụ cười nhẹ nhàng hay vui đùa thường thấy của ông ta, nó chứa đựng tinh thần chiến đấu mãnh liệt.

 

"Đó là trận thực chiến."

 

"Một trận thực chiến sao?"

 

"Thật không thể ngờ mà."

 

Các học viên tròn mắt khi nghe nói rằng đó là trận thực chiến chứ không phải là trận giao đấu.

 

“Không có gì phải bất ngờ cả, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi. Vì các bạn đã nói rằng sẽ cần phải chuẩn bị cho nên ta sẽ nói với các bạn một điều chắc chắn rằng."

 

Sự láu cá thường trong biểu hiện của ông ta bắt đầu biến mất. Thay vào đó, nụ cười của ông ta lại chứa đựng một vẻ nghiêm túc đến đáng sợ.

 

"Các bạn nên chuẩn bị cho việc đổ máu đi."

 

***

 

Sau buổi huấn luyện, Rimmer rời khỏi trang viên của gia tộc và đi đến con phố giải trí nằm ở vùng ngoại ô phía Tây.

 

Ông ta vừa đi vừa ngâm nga trên phố và bước vào một quán rượu có tên là ‘Sen gỗ’, nằm ở tận cùng phía đông.

 

Không giống như cái tên thanh lịch của nó, quán rượu này là quán rượu kiểu cũ và khá lộn xộn. Những chỗ ngồi đã chật cứng và tiếng ồn đinh tai nhức óc phát ra từ những người đang nói chuyện ở khắp xung quanh.

 

Rimmer gật đầu, có vẻ như rất thích bầu không khí hỗn độn này, và tiến đến gần người đàn ông trung niên đang ngồi một mình ở phía bên phải.

 

"Ông đến sớm quá đấy."

 

Ngồi xuống trước mặt người đàn ông trung niên, ông ta cười toe toét.

 

"Bởi vì các pháp sư luôn có đủ thời gian để lãng phí mà."

 

Người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo choàng đen. Ông đang đọc sách thì nghe thấy Rimmer nói chuyện với mình và ông liền gật đầu.

 

“Đã lâu không gặp rồi, ngài Rimmer.”

 

“Ông thế nào rồi, người bạn nhậu thân yêu của tôi?”

 

"Chà, tôi đang sống rất tốt và rất nhàn rỗi đây này."

 

"Trông ông thật thoải mái nhỉ, nhờ vào việc trở thành phó chủ nhân của tháp ma thuật sao."

 

“Haha. Ngài Rimmer không phải là người có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn cả tôi sao? Danh hiệu ‘kẻ trộm tiền lương’ được tạo ra để dành cho ông cơ mà”.

 

Người đàn ông trung niên cười toe toét, đóng quyển sách lại.

 

“Vì gần đây tôi khá là bận rộn, vậy nên tôi nhớ đến những ngày mà tôi không làm cả ngoài việc uống rượu với ông.”

 

"Tôi nghe nói là ông đã dành rất nhiều thời gian cho các học viên, và ông đã chăm sóc cho họ hết sức chu đáo."

 

"Chà, cũng không đến mức đó đâu."

 

Cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra êm đềm tựa như nhung. Có vẻ như họ là những người đã quen thân với nhau.

 

“Verbin này. Dạo gần đây ông đã làm những gì nhỉ?"

 

"Kể từ khi ngài Rimmer không ra ngoài uống rượu với tôi nữa thì đọc sách chính là niềm vui duy nhất trong cuộc đời của tôi dạo gần đây đấy."

 

Người đàn ông tên Verbin lắc cuốn sách mà ông ta đang cầm trên tay.

 

"Vì nghiên cứu và đọc sách là những việc duy nhất cần phải làm trong tháp phép thuật mà."

 

"Đúng là vậy ha."

 

Rimmer gật đầu, nhìn vào cuốn sách phép thuật trên tay Verbin.

 

“Vậy thì, tại sao hôm nay ông lại gọi tôi ra đây thế? Xem biểu hiện của ông thì, không chỉ đơn thuần là đi uống cùng với nhau đâu phải không?"

 

"Đúng là tôi muốn đi uống cùng với ông, nhưng tôi cũng có một yêu cầu nữa."

 

"Yêu cầu sao?"

 

"Vì các học viên của tôi đã trở nên khá là tài năng rồi, vậy nên tôi muốn cho chúng trải nghiệm một trận thực chiến với những con quái vật."

 

“Hừ. Nếu là vậy thì, ông có thể đưa ra yêu cầu chính thức mà."

 

Verbin nghiêng đầu. Để cho các học viên chiến đấu với quái vật là một trong những chương trình giảng dạy chính thức. Không có lý do gì mà ông ta phải đến gặp riêng ông chỉ để đưa ra yêu cầu như vậy cả.

 

“Tôi muốn thêm một vài thứ nữa.”

 

"Ông muốn thêm thứ gì?"

 

“Vì bọn trẻ của tôi khá mạnh, nên những con quái vật bình thường sẽ chẳng giúp ích được gì cả.”

 

"Ah. Tôi nghe nói họ đã đánh bại các học viên hiệp sĩ đến từ Vương quốc Owen nhỉ.”

 

"À phải."

 

Rimmer cười toe toét. Ông ta đang có tâm trạng tốt, giống như là lúc đang say khướt, khi nhận được những lời khen ngợi về học trò của mình từ người bạn cũ.

 

“Tôi muốn tăng cường sức mạnh cho những con quái vật sẽ đối đầu với các học viên. Ở cấp độ kiếm thuật nâng cao dành cho tân binh.”

 

“Có thể chứ. Có một người đã từng bước vào tòa tháp ma thuật vài năm trước chuyên triệu hồi và điều khiển quái vật. Người đó thậm chí có thể khiến cho con trùng có được sức mạnh của rồng nữa cơ."

 

"C-có thể sao?"

 

"Đùa thôi."

 

“Ah, thiệt tình…”

 

“Ừm thì, con trùng không thể trở nên giống như rồng được, nhưng để biến con quái vật trở thành một tân binh với kiếm thuật nâng cao thì khá dễ dàng. Mặc dù chúng tôi không thể tăng cường nhiều con cùng một lần được mà chỉ giới hạn mỗi con trong một lần mà thôi.”

 

Verbin lẩm bẩm rằng đó thật sự không phải là một công việc khó khăn gì cho lắm.

 

"Cảm ơn ông nhé. Và còn một chuyện nữa."

 

"Chuyện gì?"

 

"Ông có thể sử dụng phép thuật ảo giác để làm cho quái vật trông giống như con người được không?"

 

“Đó cũng là một việc dễ dàng thôi. Vì chúng là những đứa trẻ vẫn còn chưa đạt đến cấp độ Thông thạo, nên chỉ cần món vật phẩm với phép thuật ảo giác là đủ rồi."

 

"Tuyệt lắm. Ông nhớ hãy làm như vậy nữa nhé.”

 

Rimmer búng ngón tay và uống cạn cốc bia trên bàn ngay lập tức.

 

“Nhưng liệu thử thách đó có quá khó để vượt qua đối với các học viên nếu như sử dụng phép thuật cường hóa và ảo giác cùng một lúc hay không nhỉ?”

 

Verbin nhíu mày, vuốt ve chiếc cốc của mình.

 

“Để chiến đấu với quái vật với khả năng thể chất đã được tăng cường đã đủ khó rồi. Nếu như họ lại còn coi đó như là con người thì thậm chí sẽ không thể vung kiếm đàng hoàng được nữa đấy."

 

“Đúng vậy! Chính là ý này!”

 

Rimmer kêu lên, đập mạnh cốc bia xuống bàn.

 

"Ông vừa nói cái gì đấy?"

 

“Tôi nói là sẽ rất khó để cho các học viên chiến thắng. Tăng cường sức mạnh cho quái vật là một chuyện, nhưng bọn trẻ thật sự rất khó có thể giết chết quái vật mà họ cho là con người được.”

 

"Không sao đâu. Bởi vì học viên của tôi là những kiếm sĩ, không phải là trẻ con. Hơn thế nữa…"

 

Rimmer cười toe toét. Sự mong chờ và niềm vui xen lẫn trong đôi mắt xanh đen của ông ta.

 

"Chúng rất mạnh mẽ, cả về thể chất lẫn tinh thần."

 

* * *

 

Chiếc đèn phép thuật đã xua đi bóng tối trong sân tập thứ năm.

 

Hầu hết các học viên đã trở về nhà của họ, nhưng một vài đứa trẻ vẫn còn ở lại và đang vung kiếm.

 

Runaan Sullion là một trong số đó. Ở trong sân tập, cô ấy tập luyện những đòn mà Raon đã chỉ dạy cho cô ấy.

 

Bịch!

 

Runaan hạ thấp tư thế xuống và đâm kiếm tới. Một đòn nhanh và mạnh xuyên qua không trung, nhưng cảm giác có vẻ vẫn không đúng cho lắm.

 

'Mình không thể làm tốt được.'

 

Đòn đâm của Raon nhẹ nhàng và thoải mái chứ không phải là mạnh mẽ. Cảm giác đó tự nhiên đến nỗi cô ấy thậm chí còn không nhận ra cậu sắp đâm kiếm.

 

Dù cho có xem bao nhiêu lần, cô ấy cũng không thể hiểu được cậu đã làm như thế nào.

 

Cô ấy nhìn về phía phòng tập thể dục trong nhà. Raon hiện giờ đang tập luyện cơ bắp và cô ấy không muốn làm phiền đến cậu.

 

'Hay thử vài lần nữa xem sao.'

 

Chuẩn bị sẵn sàng thêm một lần nữa, cô ấy đâm thanh kiếm của mình lên không trung. Cô ấy đã cố gắng thay đổi tư thế của mình, nhưng đòn tấn công đó không thật sự khác biệt gì cho lắm.

 

'Một lần nữa nào.'

 

Âm thanh của lưỡi kiếm xuyên qua không khí đã có thay đổi một chút. Tốc độ và sức mạnh cũng đã giảm đi một chút, nhưng mép kiếm có vẻ hơi thả lỏng quá.

 

Cô ấy dừng tay khi mặt trăng mọc lên từ phía đông di chuyển đến vị trí chỉ còn bằng hai đốt ngón tay.

 

"Haa."

 

Runaan gật đầu thật dứt khoát.

 

'Có vẻ đã tốt hơn một chút rồi.'

 

Cô ấy vẫn còn một chặng đường dài để có thể bắt kịp được Raon, nhưng động tác cuối cùng của 'Kiếm pháp kết hợp với vì sao' đã thay đổi rõ rệt. Mặc dù sức mạnh và tốc độ của nó giảm đi, nhưng sự kết hợp và độ mượt mà của nó đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

 

___

 

T / N: ‘Song kiếm hợp bích’ sẽ được gọi là ‘Kiếm pháp kết hợp với vì sao’ kể từ thời điểm này.

 

___

 

"Hừm."

 

Runaan nhìn vào phòng tập thể dục trong nhà thêm một lần nữa. Đèn vẫn sáng và vẫn có thể nghe thấy được tiếng hét đầy sức tập trung từ Raon, Burren và Martha.

 

Trong khi đang băn khoăn không biết phải làm gì, chợt cô ấy nhớ lại những gì mẹ đã từng nói với cô ấy.

 

"Mẹ sẽ chuẩn bị sẵn kem hạt cho con, vậy nên cuối tuần con hãy về sớm nhé."

 

'Mình phải đi thôi.'

 

Runaan ngay lập tức trả lại thanh kiếm tập luyện. Cô quyết định rằng sẽ hỏi cậu về những gì mình vẫn còn thiếu sót vào tuần tới, rồi cô ấy rời khỏi sân tập.

 

Khi cô ấy chuẩn bị chạy về phía bên ngoài sân tập để nhanh chóng quay lại nơi những người hầu gái đang đợi thì có chuyện đã xảy ra. Bỗng nhiên xuất hiện cái bóng đen của một người đàn ông trong con hẻm tối.

 

"Runaan."

 

Khi cô ấy định đi ngang qua và phớt lờ anh ta thì bóng đen đó tiến lên một bước và gọi tên cô ấy.

 

"Ah…"

 

Runaan đứng lại. Đôi mắt cô ấy, vốn luôn vô hồn, giờ lại rung lên như những con sóng đánh.

 

Người đàn ông đó xuất hiện. Với mái tóc bạch kim ngắn và đôi mắt màu tím sẫm, anh ta là chàng thanh niên đẹp trai có ngoại hình rất giống với Runaan.

 

"Anh…hai?"

 

"Đã lâu rồi không gặp."

 

Runaan lùi lại một bước với đôi môi đang run rẩy, và người đàn ông đó tiến lên ba bước cùng với nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

 

Syria Sullion.

 

Anh ta chính là anh trai của Runaan, và là người đã ghi tên tuổi của mình vào Mười hai Ngôi sao của Lục địa như là thiên tài tuyệt vời nhất trong lịch sử của gia tộc Sullion.

 

"Ah…"

 

Tuy nhiên Runaan khi gặp lại Syria sau một thời gian dài lại trắng bệch như một tờ giấy, như thể cô ấy đang gặp phải đối thủ rất mạnh chứ không phải là anh trai của mình vậy.

 

"Runaan, không phải anh đã nói với em là đừng làm vẻ mặt đó rồi hay sao?"

 

Syria mỉm cười. Nụ cười của anh ta rất thoải mái và lời nói của anh ta cũng rất nhẹ nhàng.

 

Thế nhưng, nếu như ai đó nhìn kỹ lại biểu hiện của anh ta, thì họ sẽ cảm thấy thật kinh hãi. Bởi vì không giống như trên miệng, đôi mắt của anh ta không hề cười.

 

“Ugh…”

 

Runaan nghiến răng và cúi đầu xuống. Như thể cô ấy muốn buộc những cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình phải bình tĩnh lại, đôi mắt tím run rẩy của cô ấy đã bình tĩnh lại trong màn đêm u tối đó.

 

"Đúng, phải như vậy chứ."

 

Syria cứ liên tục mỉm cười và tiến lại gần Runaan để xoa đầu cô ấy.

 

“Có vẻ như Rimmer đã huấn luyện khá tốt đấy. Em đã trở nên mạnh hơn anh nghĩ đó.”

 

Anh ta cúi xuống và nhìn vào mắt của Runaan.

 

Ngay lúc đó, chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của Syria đã được tháo bỏ xuống. Vẻ mặt của anh ta cứng đờ như khúc gỗ đã bị mục nát, và ánh sáng trong đôi mắt của anh ta đã không còn. Anh ta trông như con quái vật vô cảm vậy.

 

“Anh hy vọng là em sẽ không làm những việc như là xông pha ra chiến trường hay là đấu tay đôi một mất một còn.”

 

Giọng nói của anh ta cũng đã thay đổi. Đó là một giọng nói khô khốc đến không thể nào chịu nổi, giống như cơn gió bắc của sa mạc đã thổi khô những sinh vật sống cho đến chết.

 

“Aah…”

 

Vai Runaan run lên. Cô ấy nắm hai tay mình lại với nhau, rồi lùi lại phía sau.

 

“Hmm, nó bị yếu đi rồi sao? Vậy thì chắc là anh cần phải khắc sâu nó vào trong tâm trí em thêm lần nữa mới được.”

 

Syria đút tay vào túi trong áo khoác. Anh ta lấy ra một con sóc mắt tròn.

 

“Ruby có phải là tên của con sóc mà em đã từng nuôi hay không?”

 

"A-anh hai?"

 

Runaan không lùi lại nữa. Cô ấy đưa tay về phía con sóc, cố gắng bắt lấy nó.

 

"Em sẽ nhớ lại ngay thôi. Cách mà Ruby đã chết, và lý do khiến cho em trở nên sợ máu.”

 

"Đ-đợi đã!"

 

Syria mỉm cười với đôi mắt không dao động và dồn lực vào bàn tay phải. Với một tiếng nổ vang, bàn tay vừa mới ôm một con sóc của anh ta giờ chỉ còn lại một ít vết máu.

 

"Aaargh!"

 

Runaan hét lên và ngã khuỵu xuống, nhưng không ai có thể nghe thấy âm thanh đó vì rào cản năng lượng mà Syria đã tạo nên.

 

"Runaan."

 

Syria tiến đến gần Runaan đang quỳ gối. Anh ta thì thầm vào tai cô ấy với một tông giọng vô hồn.

 

"Em là của anh. Vậy nên cho đến khi ngày đó xảy ra, không được làm bất cứ điều gì nguy hiểm hay khó khăn hết."

 

"Ah…"

 

“Em chỉ cần tiếp tục thở cho đến khi nào anh cần em là được rồi…”

 

 

 

Bùm!

 

 

 

Khi Syria đang chuẩn bị tẩy não Runaan thì một tiếng động to như sấm vang lên khắp con hẻm đó.

 

Một cậu bé tóc vàng xuất hiện từ trong lớp bụi bốc lên từ dưới nền đất đã đổ nát. Đôi mắt đỏ của cậu đang nhìn chằm chằm vào Syria.

 

"Ngươi là ai?"


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...