Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 47.

 

Sau khi kết thúc quá trình rèn luyện thể lực và nhanh nhẹn ở phòng tập thể dục trong nhà,  Raon ra ngoài khu tập thể dục ngoài trời.

 

'Cô ấy không có ở đây sao.'

 

Vì cậu vẫn liên tục nghe thấy âm thanh có ai đó đang đâm kiếm, thế nên cậu cứ nghĩ rằng Runaan đang ở đó. Nhưng cậu lại không nhìn thấy cô ấy ở đâu cả. Thật là kỳ lạ, có vẻ như cô ấy đã rời đi trước rồi.

 

'Khi cô ấy ở xung quanh đây thì mình thấy thật phiền phức, nhưng giờ cô ấy rời đi thì mình lại thấy hơi nhớ cô ấy.'

 

Runaan sẽ luôn đợi cậu luyện tập xong rồi mới rời đi sau khi đã nói lời tạm biệt kèm theo một cái gật đầu.

 

Tuy rằng việc đó không có cảm giác đặc biệt gì cả, nhưng bây giờ không nhận được lời chào đó cậu lại thấy có hơi nhớ nó.

 

'Sao mình lại nhớ tới chuyện đó chứ? Mình bị tẩy não rồi sao?'

 

Raon nhếch mép và rời khỏi sân tập. Vì Burren và Martha vẫn còn ở đó nên cậu không cần phải dọn dẹp như cậu vẫn thường làm nữa.

 

[Thật là thảm hại.]

 

'Gì chứ?'

 

[Giờ không phải là lúc để ngươi nghĩ về chuyện như vậy đâu.]

 

'Ý ngươi là sao chứ?'

 

[......]

 

Thịnh nộ không nói tiếp. Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm về phía tây và không nói gì cả.

 

'Có chuyện gì thế?'

 

Raon quay đầu về hướng mà Thịnh nộ đang nhìn. Mặc dù cậu không thể cảm nhận được gì cả, nhưng cậu vẫn có cảm giác khá kỳ lạ.

 

'Cẩn thận vẫn hơn.'

 

Cậu sử dụng linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ để xoay ‘Hỏa nhẫn’. Cậu cũng kích hoạt cả ‘Trực giác của hoa tuyết’ để mở mang trực giác của mình rộng ra hơn.

 

 

 

Tịch!

 

 

 

Trực giác của cậu đã cảm nhận được thứ gì đó ở gần đây. Nhưng mà cậu vẫn không thể cảm nhận được nó là gì cả.

 

Có nghĩa là…

 

'Có ai đó đã sử dụng rào cản năng lượng.'

 

Một người vô danh nào đó đã sử dụng linh khí để ngăn chặn âm thanh cũng như sự hiện diện của họ lộ ra bên ngoài.

 

'Mình phải đi kiểm tra mới được.'

 

Cậu thường sẽ không quan tâm đến việc họ đang làm gì đâu, nhưng vì phản ứng đó của tên Thịnh nộ nên cậu nghĩ rằng mình cần phải đi kiểm tra xem sao.

 

Cậu sử dụng âm bộ pháp để che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình, để đề phòng trường hợp cần phải chạy trốn, cậu chạy về phía khu vực có rào cản năng lượng được thiết lập.

 

Bên trong con hẻm tối, không có bất kỳ kiếm sĩ canh gác nào của gia tộc, có hai người đang đứng ở đó.

 

Một trong số đó chính là Runaan, và người kia thì là một người đàn ông cao lớn.

 

‘Tại sao cô ấy lại ở đó chứ? Và biểu hiện đó là…'

 

Cậu cứ nghĩ Runaan đã trở về nhà rồi, nhưng giờ cô ấy lại đang tự nắm chặt lấy tay mình ngay trước mặt người đàn ông đó. Vẻ mặt của cô ấy vẫn như bình thường, nhưng đôi mắt của cô ấy lại có vẻ sợ hãi.

 

Cậu nhìn sang người đàn ông kia.

 

Một người đàn ông khá đẹp trai với mái tóc bạch kim và đôi mắt màu tím giống như Runaan đang đứng ở đó với một thanh đại kiếm trên lưng.

 

'Syria Sullion.'

 

Cậu đã từng nghe qua cái tên đó ở trong tiền kiếp của mình.

 

Anh ta là thiên tài của Gia tộc Sullion, người đã ghi tên tuổi mình vào Mười hai Ngôi sao của Lục địa, là mười hai quái vật được kỳ vọng sẽ trở thành Thập Thiên của Lục địa trong tương lai.

 

'Tại sao cô ấy lại sợ chứ?'

 

Mặc dù nhìn thấy anh trai của mình nhưng Runaan lại không mỉm cười hay hạnh phúc gì cả. Thay vào đó, cô ấy lại sợ hãi giống như chú thỏ gặp phải con thú dữ vậy.

 

Syria đang nói điều gì đó với Runaan, nhưng cậu thật sự không thể nghe thấy được. Anh ta đột nhiên lấy ra con sóc dễ thương từ trong ngực áo của mình và đưa nó cho Runaan.

 

Sau đó, ngay vào lúc Runaan đưa tay ra nhận lấy, anh ta đã bóp chết con sóc đó.

 

Arrrgh!

 

Mặc dù cậu không thể nghe thấy được âm thanh vì có rào cản năng lượng, nhưng ít nhất thì cậu có thể biết rằng Runaan đang hét lên.

 

Với vẻ mặt khô khốc đến đáng sợ, Syria tiến lại gần Runaan và bắt đầu thì thầm vào tai cô ấy.

 

'Mình phải ngăn anh ta lại mới được.'

 

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như cậu không thể để anh ta tiếp tục được nữa.

 

Raon tiến lên, sử dụng toàn bộ linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

 

 

Bùm!

 

 

 

Mặt đất sụp đổ và tạo nên một tiếng động tựa như sấm nổ. Cậu có thể nhìn thấy Syria đang cau mày và bước ra xa khỏi Runaan.

 

"Ngươi là ai?"

 

Không bỏ lỡ cơ hội của mình, Raon đến đứng trước mặt Runaan. Cậu nghiêng đầu và trừng mắt nhìn Syria.

 

"Anh là ai mà lại bắt nạt Runaan vậy?"

 

Cậu phải giả vờ như không biết anh ta.

 

Nếu như cậu đã biết rằng Syria là thành viên trong gia đình của Runaan thì cậu không thể can thiệp vào được. Vì dù gì thì anh ta cũng là người nhà của cô ấy.

 

Tuy nhiên, nếu như cậu giả vờ rằng mình không biết anh ta thì cậu vẫn có thể can thiệp vào.

 

"Nếu như muốn hỏi tên của ai đó không phải là cậu nên xưng tên của mình trước hay sao?"

 

Syria cười nhàn nhạt.

 

“Anh thiết lập rào cản năng lượng ở trong con hẻm như thế này mà còn nói như vậy được à. Bộ anh là trộm hay sao?”

 

“Hừm…”

 

Syria cau mày khi nghe Raon chế nhạo anh ta. Tuy nhiên, có cảm giác giống như anh ta đang diễn vậy, như thể là anh ta đang giả vờ tức giận mặc dù đang không hề bối rối cũng không hề tức giận.

 

'Mình biết kiểu người như anh ta sẽ hành động như thế này mà.'

 

Derus Robert, người đã giết cậu trong tiền kiếp. Cậu có thể ngửi thấy mùi hôi thối giống như vậy từ Syria.

 

“À, ta đoán là cậu đã hiểu lầm vì chuyện đó nhỉ. Nhưng mà ta không phải là kẻ trộm, cũng không phải là người lạ đâu. Ta là anh trai của con bé."

 

Syria chỉ vào Runaan đang đứng ở đằng sau Raon.

 

"......"

 

Chặn ánh nhìn của Syria, Raon liếc nhìn Runaan. Vẻ mặt của cô ấy vẫn vô hồn, nhưng đó là một kiểu vô hồn khác với mọi khi. Trông cô ấy như bị sốc vô cùng, với đôi vai run rẩy đến mức cậu phải cảm thấy thương cô ấy.

 

“Cô ấy trông có vẻ như đang rất sợ hãi. Anh thật sự là anh trai của cô ấy sao?”

 

“À, ta đã trêu chọc con bé, vì chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau. Cho nên bây giờ con bé mới như vậy đấy.”

 

"Bóp chết một con sóc ngay trong lòng bàn tay của anh cũng là một trò đùa sao?"

 

“À, không phải đâu. Đó chỉ là một món đồ chơi thôi mà."

 

Khi Syria vung tay, vết máu trên bàn tay và dưới đất liền biến thành tro bụi và bị thổi bay đi mất. Anh ta đã hoàn toàn làm tan chảy máu và thịt còn sót lại bằng cách sử dụng linh khí của mình.

 

"Không thể nào mà ta lại thật sự giết chết một con sóc được, có phải không?"

 

Một nguồn áp lực đáng sợ phát ra từ toàn bộ cơ thể của anh ta. Đó là mùi hôi thối của cái chết, giống hệt như thứ mùi mà cậu cảm nhận được từ tên Derus trước khi bị giết.

 

[Hỗn xược. Sao một con người tầm thường như hắn ta lại dám đe dọa đến cơ thể mà Tinh hoa Vương ta sắp chiếm hữu như vậy chứ?]

 

Raon không trả lời và tăng áp lực của mình lên. Đúng như Thịnh nộ nói, anh ta đang đe dọa cậu. Anh ta đang cảnh báo cậu rằng cậu nên rút lui đi, vì anh ta có thể giết cậu giống như vậy đấy.

 

Nhưng đương nhiên là cậu sẽ không đến đây mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

 

“Raon! Cái tên khốn này, cậu vừa làm hỏng tài sản của gia tộc đấy à!”

 

Burren, người đang ở trong sân tập vội chạy ra ngoài. Những kiếm sĩ đang đứng canh gác cũng đang chạy về phía họ. Còn có thể nghe thấy cả tiếng Martha chửi bới từ xa về chuyện cô ấy đang tập luyện mà lại bị làm phiền.

 

“Raon. Cậu là Raon Zieghart sao. Ta hiểu rồi."

 

Đôi mắt của Syria trở nên đen tối hoàn toàn, giống như chiếc hạt nhỏ được phủ lên một lớp mực đen vậy. Tóc của Raon dựng hết cả lên vì đôi mắt của anh ta trông như thể toàn bộ cảm xúc đã bị xóa sạch hết rồi.

 

“Đó thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Vì ta đã nhận được một nhiệm vụ dài hạn ngay khi vừa mới trở về, cho nên ta chỉ muốn cho em gái của mình ít đồ ăn nhẹ thôi mà.”

 

Anh ta lấy ra một cái hộp hình chữ nhật và đặt nó lên trên mặt đất. Hình dạng và thiết kế có hơi khác một chút, nhưng nó đúng là hộp kem hạt.

 

"Runaan."

 

Đôi mắt của Syria lại lần nữa thay đổi. Đó là ánh mắt của một người anh trai đang nhìn cô em gái yêu quý của mình.

 

“Em có một người bạn rất tuyệt vời đấy. Hãy tiếp tục hòa hợp với cậu ấy trong thời gian tới nhé."

 

"Ừm."

 

“Anh xin lỗi nếu như những trò đùa của anh có hơi quá đáng. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân nhé, hẹn gặp lại em vào lần sau."

 

Anh ta vẫy tay và rồi biến mất, cứ như anh ta biến thành một cơn gió vậy.

 

"Không thể nào. Anh ta có thật sự là Syria Sullion trong Mười hai Ngôi sao của Lục địa hay không thế?"

 

Burren thở hổn hển, nhìn về vị trí mà Syria đã từng đứng.

 

“Bầu không khí của anh ta đúng là khác hẳn. Một trong Mười hai Ngôi sao quả là danh bất hư truyền."

 

"Đúng vậy, anh ta thật là khác biệt."

 

Raon gật đầu. Vì anh ta luôn được gọi bằng những từ như thiên tài hay anh hùng, nên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại là tên khốn điên rồ giống như vậy.

 

"Runaan."

 

Cậu quay lại nhìn Runaan. Vẻ mặt của cô ấy vẫn như mọi khi, nhưng đôi mắt của cô ấy lại đang run rẩy. Có vẻ như cô ấy vẫn còn sợ hãi.

 

"Đi thôi. Tôi sẽ tiễn cô."

 

Vì Syria nói rằng anh ta có một nhiệm vụ nên chắc là anh ta sẽ không về nhà đâu.

 

"... Cũng được."

 

Runaan chậm rãi gật đầu và đứng dậy.

 

"Có chuyện gì đã xảy ra à?"

 

Burren tiến lại gần họ, cầm hộp kem hạt trên tay.

 

"Cũng không có gì to tát đâu."

 

Raon nhận lấy chiếc hộp và lắc đầu.

 

"Là vậy sao?"

 

Burren không hỏi gì thêm nữa.

 

“Hãy cho tôi biết nếu như các cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào nhé. Với tư cách là học viên, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp cho các cậu."

 

Nói xong cậu ta liền đi ra khỏi con hẻm.

 

'Cậu ta thật sự đã trưởng thành rất nhiều rồi.'

 

Burren đã thay đổi quá nhiều, đến mức khiến cho cậu cảm thấy tự hào khi nhìn vào cậu ta.

 

[Nhưng Tinh hoa Vương ta vẫn không thích ánh mắt của hắn ta…]

 

'Cảm ơn ngươi.'

 

[Gì chứ?]

 

‘Thì nhờ có ngươi mà ta mới cứu được Runaan. Nhưng mà ta cũng không chắc là liệu mình có thật sự cứu được cô ấy hay không nữa.'

 

[E hèm! Cô gái đó chính là cô bé kem của Tinh hoa Vương ta mà. Ta chỉ nói với ngươi về chuyện đó bởi vì ta cảm thấy nếu như có rắc rối gì đó xảy ra thì ta sẽ không thể nào ăn kem được nữa thôi.]

 

'Đó chính xác là điều mà ta muốn cảm ơn ngươi đấy.'

 

[Vậy thì hãy yêu cầu cô gái đó cho ngươi một ít kem kia đi…]

 

'Ta đã có thể nhìn ngươi bằng một ánh mắt khác nếu như ngươi không nói câu đó.'

 

Raon dùng tay gạt nhẹ tên Thịnh nộ đi. Tên quốc vương chết tiệt đó thật sự là không biết nắm bắt tình hình gì cả.

 

"Đi nào."

 

"Ừm."

 

Cậu đưa Runaan đến nơi mà những người trong Gia tộc Sullion đang chờ đợi.

 

Raon không nói gì trong suốt quãng đường đi bên cạnh Runaan.

 

Đó là gia tộc của người khác và cậu cũng không biết hoàn cảnh chính xác của họ là gì. Cậu nhận thức rõ một điều rằng cố gắng an ủi cô ấy một cách vụng về cũng sẽ không giúp ích được gì cả.

 

Khi Runaan đi chậm thì cũng cậu cũng đi chậm. Khi cô ấy dừng lại thì cậu cũng dừng lại. Cậu chỉ là lặng lẽ đi bên cạnh cô ấy, giữ vững nhịp bước với cô ấy.

 

Không mất nhiều thời gian để nhìn thấy xe ngựa và những người hầu của Gia tộc Sullion xuất hiện trong tầm mắt.

 

Raon quan sát cho đến khi Runaan lên trên xe, rồi đưa cho cô ấy hộp kem mà cậu đang cầm trên tay.

 

"Cảm ơn cậu."

 

Runaan rời đi sau khi nói những lời đó một cách đầy lo lắng, những lời mà cô ấy đã từng nói với tông giọng hết sức vui vẻ.

 

 

 

* * *

 

 

 

Khi Runaan về đến dinh thự, Rokan Sullion liền ra đón cô ấy.

 

“Runaan! Con làm rất tốt trong quá trình đào tạo đấy."

 

"Ừm."

 

Runaan gật đầu và bước ra khỏi cỗ xe.

 

“Con có gặp anh của con không? Thằng bé có đến gặp con, nói rằng muốn đích thân tặng quà cho con.”

 

"... Mhm."

 

Sau khi hít một hơi thật sâu, Runaan đưa cho ông hộp kem. Đôi mắt cô ấy vẫn vô hồn, giống như mọi khi.

 

“Đó là món kem yêu thích của con có phải không. Thằng bé dường như vẫn luôn nghĩ về con, dù là rất bận rộn với nhiệm vụ và tập luyện."

 

Rokan thì thầm rằng ông không nhận được quà gì từ anh ta rồi phá lên cười.

 

Runaan nghiến chặt răng. Cô ấy đã cân nhắc đến việc tiết lộ mọi thứ đã xảy ra, nhưng cô ấy cảm thấy như làm như vậy sẽ khiến cho mọi thứ mà cô ấy đang bảo vệ bị sụp đổ.

 

"... Con đi nghỉ ngơi đây."

 

Nuốt những lời định nói đó ngược vào trong, cô ấy đi lên cầu thang của dinh thự.

 

"Tất nhiên rồi! Con hẳn là đã mệt mỏi lắm. Nghỉ ngơi cho tốt nhé."

 

"Ừm."

 

Rokan đưa tay ra hiệu. Runaan gật đầu và đi lên trên tầng hai.

 

"Haa."

 

Khi Runaan bước vào trong phòng, cô ấy liền thở dài và ngồi bệt xuống đất. Mím chặt môi, cô ấy mở hộp kem ra.

 

Đó là món kem yêu thích của cô ấy, nhưng cô ấy không muốn chạm vào nó. Vì cô ấy chỉ có thể nhớ đến khuôn mặt của anh trai mình.

 

‘Anh ấy lại đến rồi. Anh ấy vẫn như vậy.'

 

Syria Sullion không phải từ xưa đến giờ đều như vậy.

 

Chỉ là sau khi trở lại từ nhiệm vụ lần thứ hai, anh ta là người duy nhất còn sống sót, và anh ta đã thay đổi hoàn toàn. Cứ như thể anh ta đã trở thành một người khác vậy… Và chỉ nhắm vào cô ấy thôi.

 

Đối với những người khác, anh ta vẫn là một kiếm sĩ thiên tài tốt bụng và lịch thiệp. Nhưng đối với cô ấy, anh ta sẽ trở thành con quái vật gây ra nỗi ám ảnh không rõ ràng.

 

‘Ruby…’

 

Ruby mà anh ta nói đến chính là chú sóc mắt đỏ sống ở một cái cây gần đây khi cô ấy vẫn còn nhỏ.

 

Vì rất hợp với nhau nên cô ấy đã đặt tên cho chú sóc đó là Ruby và thường chơi đến chơi với nó hàng ngày. Nhưng một ngày nọ, Ruby cào tay cô ấy.

 

Ruby đã bị căng thẳng trong khi đang mang thai và đã gây ra vết thương rất nhỏ cho cô ấy. Tuy nhiên, Syria - người đã chứng kiến việc đó - đã bắt hết tất cả sóc, bao gồm cả Ruby, ở trong khu vực. Sau đó, anh ta đã nghiền nát chúng ra ngay trước mắt cô ấy.

 

Khi đó anh ta nói với cô rằng.

 

'Em là của anh. Em không được bị thương. Chỉ cần tiếp tục thở và sống thôi.'

 

Nếu cô ấy nói với cha hoặc mẹ về chuyện đó, ngôi nhà này sẽ vỡ tan ra thành từng mảnh. Anh ta đe dọa rằng anh ta sẽ thiêu cháy hết tất cả mọi người, ngoại trừ cô ấy ra.

 

Sau ngày hôm đó, Runaan không còn nói chuyện nữa.

 

Vì sợ người khác có thể trở thành nạn nhân, thế nên cô ấy không dám đến gần bất kỳ ai — cả con người lẫn động vật — và cố gắng nói càng ít càng tốt.

 

Cô ấy cứ sống một mình như vậy, và rồi một ngày nọ cô ấy gặp được một kẻ cô độc, một chàng trai trông có vẻ còn cô đơn và đầy đau khổ hơn cả cô ấy.

 

Đó chính là Raon.

 

Lúc đầu, cô ấy chỉ tò mò về việc làm thế nào mà cậu lại có thể phát triển nhanh chóng đến như vậy, và làm thế nào để cậu có thể chịu đựng được với thể trạng và sức chịu đựng cực kỳ tệ đó của mình.

 

Chỉ đơn giản là tò mò thôi. Cô ấy đã tiếp cận cậu vì cô ấy có chút tò mò về sự phát triển đó của cậu.

 

Từ đó mà cô ấy biết được nhiều điều hơn.

 

Cô ấy đã biết được Raon là người như thế nào, cậu đã nỗ lực ra sao cũng như những khó khăn mà cậu đã phải trải qua.

 

Nhìn vào chàng trai đã thay đổi ánh nhìn của người khác dành cho mình bằng sự nỗ lực, cô ấy nghĩ mình cũng có thể thay đổi bản thân, và thật sự đã bắt đầu thay đổi.

 

Nhờ Raon và các học viên ở trong sân tập thứ năm, cô ấy đã dần quên đi nỗi sợ hãi về Syria.

 

Nhưng cô ấy lại được nhắc nhớ về nỗi sợ hãi đó thêm lần nữa.

 

Runaan cứ nhìn chằm chằm vào những viên kem bên trong hộp cho đến khi nó tan chảy ra hoàn toàn.

 

"Chỉ có mình thôi."

 

Cô ấy cúi đầu xuống xuống giữa hai đầu gối, thì thầm bằng một tông giọng mít ướt.

 

"Mọi thứ sẽ ổn thôi, miễn là mình chịu đựng được."

 

Có vẻ như cô ấy sẽ không bao giờ có thể ăn kem được nữa rồi.

 

 

 

***

 

 

 

Sau khi Raon tiễn Runaan về ký túc xá, Thịnh nộ bật ra khỏi chiếc vòng tay.

 

[Hắn ta thật sự là con người sao?]

 

'Gì chứ?'

 

[Cái tên tự xưng là anh trai của cô bé kem ấy.]

 

'Ah. Rõ ràng anh ta là một kẻ lập dị."

 

Raon gật đầu. Syria rõ ràng toát ra bầu không khí rất thân thiện và dịu dàng, nhưng anh ta cũng khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi - giống như đối mặt với bóng tối vậy.

 

Đặc biệt, đôi mắt của anh ta khi đe dọa người khác dường như không còn chút sức sống nào, giống như chiếc lá đã khô héo. Chỉ nhìn vào nó thôi cũng đã thấy ớn lạnh sống lưng rồi.

 

Tuy nhiên, diễn xuất của anh ta đúng là đỉnh cao. Nếu như không nhìn thấy anh ta bóp chết con sóc đó và đe dọa Runaan thì cậu cũng đã bị lừa rồi.

 

'Anh ta đúng là một tên khốn điên rồ, giống như Derus vậy.'

 

Syria dường như không còn cảm nhận được cảm xúc của con người. Không giống như Raon, vì cậu đã được dạy theo cách đó từ nhỏ, có vẻ như có điều gì đó đã tan vỡ trong lòng anh ta.

 

'Nhưng anh ta có nói là anh ta đang phải thực hiện một nhiệm vụ dài hạn, chắc là sẽ không trở lại trong một thời gian đấy.'

 

[Chỉ cần hắn ta còn là anh trai của cô bé kem thì vấn đề vẫn sẽ tiếp tục xảy ra thôi.]

 

'Đúng vậy.'

 

Dù cho Syria không trở lại trong vài năm đi chăng nữa, anh ta cũng vẫn sẽ còn gặp Runaan nhiều lần trong tương lai, bởi vì anh ta là người thân của cô ấy.

 

À không, có lẽ là anh ta vẫn luôn theo dõi cô ấy. Những gì đang chất chứa trong đôi mắt khô khốc của anh ta rõ ràng chính là một nỗi ám ảnh.

 

[Giao cho ta cơ thể của ngươi đi. Ta sẽ giết chết hắn ta rồi trả lại cho ngươi.]

 

'Hở?'

 

[Tinh hoa Vương ta trả ân gấp hai lần, báo thù gấp mười lần. Cô bé đó đã cho ta nhìn thấy một thế giới mới gọi là kem hạt, vậy cho nên ta có thể làm điều này vì cô ta mà.]

 

'Ngươi đùa ta à.'

 

Raon chế nhạo và xua tay hắn ta ra.

 

[Ta nghiêm túc đấy!]

 

'Cho dù ngươi có nghiêm túc thì điều đó cũng không thể xảy ra đâu.'

 

[Tại sao chứ?]

 

‘Anh ta đã gây nên tổn thương cho Runaan. Dù là ngươi có giết chết anh ta đi chăng nữa thì vết thương lòng đó vẫn sẽ không biến mất. Mà tệ nhất là cô ấy còn có thể sẽ bị ngột ngạt nhiều hơn nữa. Trong trường hợp này, cô ấy phải tự mình đứng lên, và…'

 

Raon gõ ngón tay xuống nền đất.

 

'Nếu như là giết chết anh ta thì ta cũng có thể làm được mà.'

 

Trong tiền kiếp và cả hiện tại, Runaan là người xa lạ luôn quan tâm đến cậu nhiều nhất.

 

Vì đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ nên cậu có thể giết cả Syria vì cô ấy.

 

[Ngươi thật sự quá bất cẩn rồi. Ngay cả có một trăm người giống như ngươi cũng sẽ không thể thắng được hắn ta đâu. Hắn ta đã là cao thủ rồi còn gì.]

 

Tên Thịnh nộ cau mày, bảo cậu đừng nói những điều vô nghĩa đó nữa.

 

'Anh ta đúng là rất mạnh.'

 

[Nếu như ngươi biết vậy thì tại sao lại còn nói mấy lời vô nghĩa đó nữa chứ?]

 

'Bởi vì việc đó đâu thể khiến cho lưỡi kiếm này không cắt được cổ của anh ta đâu.'

 

Raon gõ vào vỏ kiếm của mình, toát ra nguồn áp lực lạnh lẽo.

 

'Có rất nhiều cách để giết một ai đó kia mà.'


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...