Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 48.

 

Mặc dù gia tộc Zieghart chỉ chủ yếu bao gồm các kiếm sĩ, nhưng cũng cần có tháp ma thuật vì những nhu cầu khác nhau.

 

Mặc dù các pháp sư của tháp ma thuật được đối đãi khá tốt, nhưng vì họ không thể trở thành thành viên chính thức của gia tộc nên họ thường bị các kiếm sĩ coi thường.

 

Jake, một pháp sư vòng thứ năm của tháp ma thuật, cảm thấy tình hình hiện tại của mình thật tệ.

 

Tiền lương, thời gian rảnh và quỹ nghiên cứu đều ở mức cao nhất, nhưng việc bị các kiếm sĩ coi thường và không phải là thành viên chủ chốt của gia tộc khiến cho họ cảm thấy bị ngột ngạt.

 

Trong khi đang miên man với những dòng suy nghĩ đó thì bỗng nhiên lần đầu tiên ông ta được mời đến Trung Võ Cung, nơi mà một trong những thành viên quan trọng nhất của gia tộc, Karoon Zieghart, đang cư ngụ.

 

Jake nuốt khan và ngẩng đầu lên. Ông ta cảm thấy nguồn áp lực dữ dội từ Karoon Zieghart, người đang nhìn mình. Cổ họng ông ta run lên từng hồi.

 

'Tại sao ông ấy lại gọi mình đến đây nhỉ?'

 

Địa vị của họ cách xa nhau như mặt đất với bầu trời, và họ cũng không có bất kỳ mối quan hệ họ hàng nào với nhau. Ông ta thật không hiểu tại sao Karoon lại gọi cho mình.

 

"Ta nghe nói rằng ông sẽ hỗ trợ cho sân tập thứ năm trong việc huấn luyện thực chiến vào tuần tới."

 

“À, vâng! Đúng vậy."

 

Jake cúi đầu xuống với tông giọng run rẩy. Đúng là ông ta sẽ hỗ trợ quá trình huấn luyện thực chiến của sân tập thứ năm, theo như lệnh của Verbin với tư cách là phó chủ nhân của tháp ma thuật.

 

"Ta gọi cho ông bởi vì ta có một yêu cầu."

 

"Một yêu cầu sao…?"

 

Karoon là một trong những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến tộc Zieghart. Việc chấp nhận yêu cầu của ông chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho ông ta trong tương lai.

 

"H-hãy nói cho tôi biết đi ạ."

 

Hơi lắp bắp đôi chút, Jake cúi đầu xuống.

 

“Trong cuộc huấn luyện thực chiến này, ta nghe nói có một con Orc sẽ được triệu hồi lên để chiến đấu với bọn trẻ.”

 

"Đúng như vậy."

 

"Về con orc đó, có thể tăng cường sức mạnh cho nó hay không?"

 

“Điều đó đã được yêu cầu bởi huấn luyện viên trưởng của sân tập thứ năm rồi ạ. Ông ấy nói chỉ một con orc bình thường thì không phù hợp với việc huấn luyện bởi vì các học viên quá giỏi."

 

“À, không phải như vậy, ý ta muốn hỏi là liệu có thể tăng cường sức mạnh cho nó đến mức mà bọn trẻ không có cơ hội chiến thắng được hay không.”

 

"Để cho bọn họ không có cơ hội chiến thắng sao?"

 

Jake nuốt nước bọt.

 

'Ông ấy đang nhắm mục tiêu vào một trong những đứa trẻ à?'

 

Có vẻ như Karoon đang định giết hoặc làm bị thương một trong những đứa trẻ ở sân tập thứ năm.

 

“Có thể chứ! Nếu như ngài cho tôi biết học viên nào là mục tiêu của ngài thì…”

 

"Mục tiêu gì chứ? Nói như vậy thì có hơi kỳ lạ đấy."

 

Giọng nói lạnh lùng của Karoon vang lên khắp trong Trung Võ Cung rộng lớn.

 

“À, x-xin lỗi. Tôi cần phải hỏi cho kỹ bởi vì ma thuật của tôi đôi khi cũng gặp trục trặc. Ý tôi là tôi nên đặc biệt chú ý đến học viên nào đây ạ?”

 

“Hừm. Là Raon.”

 

Karoon, có vẻ đã hài lòng với cách diễn đạt của ông ta, chậm rãi gật đầu.

 

“Raon Zieghart…”

 

Đôi mắt của Jake sáng lên. Ông ta biết rằng Raon đã đánh bại Burren, con trai của Karoon. Cuối cùng thì ông ta cũng có thể hiểu được ý định của Karoon rồi.

 

'Ông ấy đang nhắm mục tiêu vào Raon.'

 

Sau lần chiến thắng trước Tam Hoàng Tử của Vương quốc Owen gần đây, cậu đã được khen ngợi là người tài giỏi nhất trong số các học viên. Không còn nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của Karoon chính là Raon.

 

“Mặc dù đây là một cuộc huấn luyện, nhưng việc bị thương trong quá trình huấn luyện thực chiến là một điều hết sức bình thường. Và còn có những trường hợp hi hữu còn bị thương tật vĩnh viễn nữa."

 

"Đúng vậy. Tôi cũng đã thấy điều đó xảy ra một vài lần. "

 

"Vậy cho nên ta phải chuẩn bị con quái vật cho thật là tử tế."

 

Khi Karoon búng tay một cái, người quản gia đang đứng ở bên phải của ông mang ra một con orc cao hơn hai mét.

 

Jake nuốt khan. Ông ta có thể nhận ra ngay lập tức bởi vì đã có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với lũ Orc này. Mặc dù con Orc ngay trước mặt trông có vẻ khá tầm thường, nhưng nó lại đang ở cấp độ rất phi thường.

 

"Đây là một con orc đến từ Dãy núi Dollan."

 

“Dãy núi Dollan…”

 

Dãy núi Dollan là một khu vực hiểm trở, nơi có nhiều loài quái vật mạnh mẽ đang trú ngụ. Một con orc sống ở đó sẽ ở một cấp độ hoàn toàn khác với một con orc bình thường.

 

“Ta muốn ông chăm sóc cho cậu ta bằng cách gửi con orc này đi để không xảy ra bất kỳ bất trắc nào.”

 

Karoon nhếch khóe môi lên. Ông bảo ông ta chăm sóc cho cậu, nhưng thật ra lại có ý định khiến cho cậu bị thương tật vĩnh viễn bằng cách sử dụng một con orc.

 

"Ah. Và nếu như không may, con orc này gây ra rắc rối gì thì hãy xử lý nó ngay lập tức để diệt trừ hậu họa về sau. Nếu như ông hoàn thành tốt công việc lần này, ta sẽ giới thiệu  cho ông làm phó chủ nhân của tháp ma thuật trong tương lai."

 

"C-cảm ơn ngài!"

 

"Ông đi đi."

 

"Vâng ạ! Tôi sẽ nhất mực tuân theo."

 

Jake cúi đầu cho đến khi mũi ông ta gần như chạm đến đất. Ông ta lưu trữ con orc đó lại bằng ma thuật Lưu trữ Quái vật, rồi rời khỏi phòng của Karoon.

 

"Có ai thấy ông ta đến đây hay không?"

 

Karoon quay đầu về phía người quản gia đã mang con Orc đến.

 

"Vì ông ta đi đường vòng vào bên trong nên không ai biết có pháp sư đã đến nơi này."

 

“Ông ta đúng là rất nhanh trí. Hãy nhớ hỗ trợ cho ông ta sau khi ông ta đã xử lý thành công việc này.”

 

"Tôi có nên hỗ trợ ông ta cho đến khi ông trở thành phó chủ nhân của tháp ma thuật không ạ?"

 

"Dĩ nhiên là không rồi. Chỉ cần vừa đủ khiến cho ông ta làm bất cứ điều gì để có được nhiều thứ hơn nữa là được rồi.”

 

"Đã hiểu ạ."

 

Người quản gia mỉm cười rồi cúi đầu rời khỏi căn phòng.

 

“Raon Zieghart…”

 

Karoon thì thầm tên Raon bằng tông giọng trầm thấp.

 

Cậu đã chiến thắng con trai ông là Burren, đánh bại cả Martha, và khiến cho Tam Hoàng Tử phải quỳ gối mặc dù cậu ấy được gọi là tương lai của Vương quốc Owen.

 

Với tư cách là chủ nhân của Trung Võ Cung  và là thủ lĩnh của sư đoàn Sải chân của Chiến mã, đó không phải là gì vấn đề lớn đối với ông cả. Nhưng mà những gì mà cậu đang làm càng ngày càng trở nên chướng mắt.

 

Quan trọng hơn là, cậu đã thu hút được sự chú ý của Cha, mặc dù có chút nhỏ nhoi.

 

Cậu sẽ không thể trở thành chướng ngại trên con đường trở thành trưởng tộc của Karoon, nhưng loại bỏ những thứ phiền phức càng sớm càng tốt là hành động rất đúng đắn.

 

'Mình phải loại bỏ nó trước khi nó trưởng thành hơn.'

 

Đó là cách mà ông trưởng thành và là phương pháp mà ông đã được dạy ở cái nơi lạnh giá đó.

 

 

 

* * *

 

 

 

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện ban đêm ở sân tập, Raon quay trở lại tòa nhà phụ. Cậu lặng lẽ bước qua hành lang bởi vì trời đã khuya, nhưng cánh cửa phòng của Sylvia bỗng bật tung ra.

 

"Raon!"

 

Cánh cửa va vào vách tường, Sylvia phóng ra như bay, một tia sáng đỏ phát ra từ trong ánh mắt của bà ấy.

 

"Ơ!"

 

“Con vừa mới nói ơ khi gặp mẹ của mình sao? Ơ?”

 

"Dạ không, đó là…"

 

"Con có nhớ là đã hứa sẽ đi dạo trong vườn với mẹ hay không đấy?"

 

"Ah!"

 

Raon há hốc mồm.

 

'Mình quên mất.'

 

Bởi vì những gì đã xảy ra ngày hôm trước, cậu tập trung vào việc tập luyện đến mức đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.

 

"Con quên rồi đúng không! Nhất định là con đã quên rồi!”

 

“Không phải vậy đâu ạ.”

 

“Con đang nói gì vậy? Đây là lần đầu tiên sau ba ngày mẹ nhìn thấy con thức đó!"

 

Sylvia đi về phía cậu và giơ tay lên.

 

"M-mẹ?"

 

Raon lùi bước, cau mày lại.

 

"Con nghĩ tại sao mà mẹ lại bảo con hứa là sẽ đi dạo với mẹ chứ?"

 

"Uh?"

 

“Tập luyện là rất tốt, nhưng nghỉ ngơi cũng rất quan trọng. Vì nghỉ ngơi chính là một phần của quá trình huấn luyện mà.”

 

Sylvia cười nhẹ và bắt đầu xoa đầu Raon.

 

“Vì con đang tập luyện ở sân tập hàng ngày rồi, cho nên hãy nghỉ ngơi khi con ở đây đi. Ít nhất là trong nửa ngày.”

 

"À được ạ."

 

Raon cúi đầu xuống.

 

'Mình thật không biết phải làm gì mỗi khi đứng trước mặt bà ấy.'

 

Sylvia, Helen, và những người hầu gái. Không phải là cậu không thích họ.

 

Nếu như cậu thật sự không thích họ thì cậu đã bỏ chạy mất rồi.

 

Vì cậu sợ tình cảm của mình sẽ ngày càng sâu sắc hơn đối với những người đã chăm sóc cho cậu kể từ khi mới sinh ra, vậy nên cậu ép buộc mình phải giữ khoảng cách với họ.

 

"Con có bị thương ở đâu không?"

 

"Bất cứ lúc nào con về mẹ cũng đều hỏi như vậy cả."

 

"Tất nhiên rồi! Mẹ phải hỏi chứ, vì mục tiêu của con trai mẹ là trở thành một kiếm sĩ mà!"

 

Thậm chí là còn chưa kịp nghe câu trả lời, bà ấy đã bắt đầu kiểm tra các bộ phận khác nhau trên cơ thể Raon. Mặc kệ lời cậu nói rằng mình không sao, bà ấy chỉ thả cậu ra khi đã xác nhận được rằng cậu ổn.

 

“Con đã nói với mẹ là con không bị thương rồi mà. Vậy thì, con đi đây…”

 

"Vẫn chưa được."

 

Sylvia lắc đầu và ôm chặt lấy Raon.

 

"Con đang bốc mùi mồ hôi mà mẹ."

 

Vì cậu trở lại ngay sau khi tập luyện mà vẫn chưa kịp tắm rửa sạch sẽ cơ thể nên tình trạng không ổn cho lắm. Nhưng Sylvia vẫn không để cho cậu đi.

 

"Hoàn toàn không hề bốc mùi gì cả, vậy nên đừng lo lắng."

 

“Hừm…”

 

“Cảm giác thật tuyệt vời khi được ôm con trai của mình sau một thời gian dài như vậy. Mẹ cũng có thể biết được con đã phát triển đến mức nào nữa.”

 

Bà ấy để cậu đi sau khi ôm chặt cậu một lúc lâu. Đôi mắt bà ấy ánh lên tia hạnh phúc, tựa như vì sao.

 

"Con đã ăn gì chưa?"

 

“Tất nhiên là con đã ăn rồi ạ. Con ăn trước khi trở về đây."

 

“Con giỏi lắm. Con có thể quay về nghỉ ngơi được rồi đấy."

 

Sylvia thì thầm rằng bà ấy sẽ có giấc mơ thật ngọt ngào vì đã được ôm con trai của mình sau một thời gian dài rồi trở về phòng.

 

Raon lắc đầu rồi định quay về phòng, cậu chợt bắt gặp ánh mắt của Helen đang đứng ở phía cuối hành lang.

 

“Thiếu gia, tôi sẽ đổ đầy bồn tắm cho cậu. Hãy nhớ tắm trước khi nghỉ ngơi nhé."

 

Bà mỉm cười rồi biến mất như bóng ma. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười của bà trong khi tiếng bước chân của bà đang ngày càng xa dần.

 

“Haa…”

 

Bất cứ khi nào ở nhà cậu đều không thể kiểm soát khả năng cũng như cảm xúc của mình. Nhưng mà không phải là vì cậu không thích điều đó, chỉ là có hơi khó xử một chút mà thôi.

 

Cảm giác như còn mệt hơn cả khi tập luyện, cậu liền trở về phòng.

 

“A, mình mệt quá đi…”

 

Khi cậu đang ngồi nghỉ một chút trên chiếc ghế thì có tiếng gõ cửa vang lên, và cánh cửa mở ra ngay sau đó.

 

"Thiếu gia, bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi."

 

Cậu cứ nghĩ đó là Helen, nhưng Judiel mới là người ló đầu vào.

 

"Được rồi."

 

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

 

Cậu gật đầu một cái rồi chuẩn bị đứng dậy, Judiel bước vào trong phòng và đóng cửa lại.

 

"Là chuyện về Trung Võ Cung."

 

"Trung Võ Cung sao?"

 

Trung Võ Cung là dinh thự của Karoon Zieghart, nơi đã gửi Judiel đến.

 

"Tiếp tục đi."

 

Raon ngồi lại lên ghế của mình, đôi mắt đỏ rực của cậu bỗng lấp lánh.

 

"Dạ vâng."

 

Judiel quỳ xuống trước mặt Raon và cúi đầu. Trông họ giống như vị vua và người hầu cận vậy.

 

"Tôi đã nhận được lệnh từ Trung Võ Cung yêu cầu tôi nắm bắt và báo cáo tất cả những việc mà thiếu gia Raon làm khi trở về tòa nhà phụ."

 

"Chắc hẳn là họ đang âm mưu một điều gì đó."

 

"Hình như là vậy đấy ạ."

 

"... Là về trận thực chiến sao ?"

 

Raon thì thầm lại những lời mà Rimmer đã nói với cậu ngày hôm đó.

 

“Thực chiến sao, ý của cậu là…”

 

“Huấn luyện viên Rimmer có nói là sẽ có buổi huấn luyện thực chiến vào tuần tới. Ta nghĩ là ông ta sẽ nhân dịp đó mà hành động đấy."

 

"Ah!"

 

Judiel đột nhiên ngẩng đầu lên.

 

“Bây giờ nghĩ lại thì, đôi khi các học viên  cần phải đối đầu với quái vật trong quá trình huấn luyện thực chiến.”

 

"Tôi cũng đã nghe về chuyện đó rồi."

 

Cậu nhớ là Dorian đã hét lên rằng có thể họ sẽ phải chiến đấu với quái vật vào cuối buổi huấn luyện ngày hôm đó.

 

“Vậy thì, có thể ông ta đã thực hiện các chiêu trò gì đó với con quái vật, hay là với pháp sư sẽ xử lý con quái vật đó, hoặc là…”

 

Raon nhắm mắt lại và nói tiếp.

 

"Cũng có thể là cả hai."

 

 

 

***

 

 

 

Vào thứ hai tuần sau, Jake đến sân tập thứ năm sớm hơn một tiếng so với thời gian đã định.

 

'Mình phải làm tốt mới được.'

 

Để thành công ở cái nơi chết tiệt này thì cần có mối quan hệ tốt.

 

Cho đến nay, ông ta thậm chí còn chưa bao giờ có được những mối quan hệ tệ nhất có thể. Nhưng lần này không chỉ là một mối quan hệ tốt mà còn là mối quan hệ đủ mạnh để đưa ông ta lên đến thiên đường.

 

Vì tương lai của mình, ông ta cần phải gây ra một vết thương nghiêm trọng cho Raon dù có thế nào đi chăng nữa. Đó là cách duy nhất để có được sự ưu ái của Karoon Zieghart.

 

'Mình còn không cần phải lo lắng về hậu quả nữa.'

 

Xuất thân của Raon Zieghart gần như là không có, còn Karoon là người sẽ có thể trở thành trưởng tộc tiếp theo. Việc ông ta cần phải hành động vì ai đã được quyết định quá rõ ràng rồi.

 

“Ha…"

 

Jake lấy hơi thật sâu và mở toang cánh cửa đi vào sân tập thứ năm. Ông ta có thể nhìn thấy các học viên đang luyện tập kiếm thuật của mình ở đằng sau lớp bụi cát kia.

 

Vì chưa đến thời gian đã định nên ông ta đi ra phía bên ngoài và quan sát các học viên.

 

'Cậu bé đó là Burren, vậy thì người ở bên cạnh cậu ấy hẳn là Martha rồi.'

 

Jake nhận ra những học viên quan trọng mà ông ta không nên gây rắc rối, từ những gì mà ông ta đã từng nghe nói trước đây.

 

'Người ở đằng kia là Runaan, con út của gia tộc Sullion, và còn…'

 

Cuối cùng, ánh mắt ông ta hướng về cậu bé tóc vàng đang vung kiếm ở phía bên phải của sân tập.

 

‘Cậu bé đó có phải là Raon không nhỉ? Cậu ấy quả là cực kỳ đẹp trai.'

 

Cách cậu di chuyển chân và vung kiếm trông giống như bức tranh tuyệt đẹp.

 

‘Tôi xin lỗi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác cả. Ít nhất thì tôi cũng sẽ không giết chết cậu đâu.'

 

Jake cắn môi và bắn tia sát khí nho nhỏ về phía Raon. Đó là nguồn áp lực yếu ớt mà ông ta vô thức phát ra, nó quá nhỏ đến mức ngay cả một kiếm sĩ hay một con thú hoang cũng khó có thể cảm nhận được.

 

Tuy nhiên.

 

Có người đã phản ứng với nó.

 

Raon, người đang tập trung vào thanh kiếm của mình, chợt hướng ánh mắt về phía Jake.

 

"Eek!"

 

Trong cơn sợ hãi, Jake đã va lưng mình vào tường và gục ngã xuống. Ông ta cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Raon.

 

“Kugh…”

 

Như thể ông ta đang trần trụi đứng trước một con quái thú man rợ, không thể cử động được dù chỉ một ngón tay.

 

'C-cậu bé đó là ai vậy chứ…'


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...