Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 49.

 

'Ánh mắt của một thằng nhóc sao lại có thể như vậy được chứ…'

 

Răng của Jake va vào nhau cành cạch. Ông ta muốn đứng dậy, nhưng lại không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Khi đang còn không biết phải làm gì, chợt ông ta nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ.

 

“Ông đến từ tháp ma thuật à? Ồ, ông đến sớm quá đấy.”

 

Đầu ông ta, vốn đã bị cứng đờ, đi chuyển về phía phát ra giọng nói nhẹ nhàng giống như tiếng bước chân ban nãy. Một yêu tinh tóc đỏ đang mỉm cười với ông ta.

 

"H-huấn luyện viên trưởng Rimmer?"

 

"Chính xác. Xin mời đi lối này. Tôi có vài điều muốn nói với ông trước khi bắt đầu huấn luyện đây.”

 

Rimmer vỗ tay và chỉ về phía phòng của huấn luyện viên trưởng.

 

"Hừm, được thôi."

 

Ông ta trả lời và quay đầu nhìn lại phía Raon. Cậu bé ấy đang vung kiếm như thể đang chẳng thèm để tâm đến.

 

“Haa…”

 

Jake hít một hơi thật sâu và đứng dậy. Nếu như Rimmer tiến đến gần ông ta trễ hơn một xíu nữa thôi thì ông ta đã sợ chết khiếp rồi.

 

"Ông cảm thấy không ổn chỗ nào à?"

 

“K-không. Đi thôi."

 

"À vâng!"

 

Rimmer nhẹ nhàng gật đầu, ông ta liền đi theo sau bước vào phòng của huấn luyện viên trưởng. Không giống như vẻ ngoài gọn gàng của ông ấy, căn phòng này bừa bộn đến mức không có chỗ nào để ngồi cả.

 

"Hãy ngồi xuống đó đi."

 

“Nhưng không có chỗ nào để ngồi hết…”

 

"À, đúng là vậy ha."

 

Rimmer cười nhẹ và đứng dậy khỏi chiếc ghế xích đu của mình.

 

“Chà, sẽ không mất nhiều thời gian lắm, vậy thôi hãy cứ như này đi. Ông đã biết là ông cần phải sử dụng ma thuật cường hóa trên con orc sẽ đối đầu với các học viên chưa? ”

 

"Tất nhiên là biết rồi."

 

“Nhờ những lời chỉ dạy tuyệt vời của tôi, mà các học viên đã mạnh mẽ hơn so với độ tuổi của chúng. Một con orc bình thường sẽ không có ích gì cho việc huấn luyện của chúng cả."

 

"Ah…"

 

Đầu ông ta trở nên trống rỗng vì sự khoe khoang đột ngột của ông ấy.

 

“Tôi sẽ cho ông biết mỗi đứa trẻ ở đó mạnh đến mức nào, vậy nên hãy sử dụng ma thuật cường hóa thích hợp cho từng đứa. Điều đó có thể không?"

 

“Đó cũng không phải là một điều khó khăn lắm vì tôi chuyên về triệu hồi và xử lý quái vật mà.”

 

“Tôi cũng đoán là như vậy, vì phó chủ nhân của tháp ma thuật, Verbin, cũng đã khen ngợi ông hết lời…”

 

"Ah…"

 

Khi Rimmer nói về phó chủ nhân của tháp ma thuật, biểu cảm của Jake bỗng méo mó một cách kỳ lạ.

 

“Và còn một điều nữa, về ma thuật ảo giác để làm cho con quái vật trông giống như con người thì…”

 

“À, chuyện đó thì có thể giải quyết được bằng thứ này.”

 

Jake nhấc bàn tay phải lên và cho ông ấy xem chiếc nhẫn ở ngón giữa.

 

“Nó là một vật gây ảo giác do phó chủ nhân trao cho tôi. Sử dụng chiếc nhẫn này thì việc tạo ra ma thuật ảo giác cho các học viên chỉ là vấn đề đơn giản mà thôi."

 

"Ồ, thật là hoàn hảo."

 

Rimmer huýt sáo hài lòng.

 

“Vậy thì hãy lo việc đó cho tôi nhé. Khi mọi thứ đã kết thúc tốt đẹp, tôi sẽ mua cho ông và phó chủ nhân đồ uống."

 

Nói xong, ông ấy rời khỏi phòng của huấn luyện viên trưởng.

 

'Công việc của mình đã trở nên dễ dàng hơn rồi.'

 

Vì Rimmer đã giao phó cho ông ta mọi thứ về con quái vật, nên sẽ không khó để triệu hồi con orc đó để gây ra vết thương chí mạng cho Raon. Rồi sau đó ông ta có thể viện cớ bỏ chạy.

 

"Thằng nhóc đó…"

 

Jake nhớ lại về Raon, cậu bé mà ông ta mới vừa nhìn thấy một lúc trước. Ông ta đã miễn cưỡng chấp nhận việc làm bị thương một cậu bé mà ngay từ đầu ông ta còn không biết là ai, nhưng giờ thì đã không còn nữa.

 

Thằng nhóc chết tiệt đã ông ta bị bẽ mặt còn phải bị thương nặng hơn thế nữa.

 

 

 

Siết.

 

 

 

Jake nghiến chặt răng và rời khỏi phòng của huấn luyện viên.

 

 

 

***

 

 

 

Raon bình tĩnh nhìn vị pháp sư trung niên đi theo sau Rimmer đến phòng của huấn luyện viên.

 

Dù chỉ trong tích tắc nhưng cậu có thể cảm nhận được sát khí từ vị pháp sư đó. Thay vì giết thì ông ta đang muốn làm hại cậu. Đó là điều mà bất kỳ một ai khác, ngoại trừ cậu ra, sẽ không thể nào cảm nhận được.

 

[Ngươi còn nhỏ tuổi mà sao đáng ghét quá vậy hả. Ngươi đã và đang làm gì với cuộc đời của mình vậy? Ở Quỷ Quốc, mọi tên quỷ đều phải tôn thờ Tinh hoa Vương ta…]

 

'Câm miệng đi.'

 

Raon dùng chân để đẩy Thịnh nộ đang cười nhạo cậu ra xa.

 

'Ông ta chắc hẳn là người đó rồi.'

 

Thủ đoạn bẩn thỉu của Karoon mà Judiel đề cập đến dường như chính là vị pháp sư đó.

 

[Không thể che giấu áp lực của chính mình… Hắn ta còn tệ hơn cả con mèo con nữa.]

 

‘Ít ra thì một chú mèo con cũng còn dễ thương. Một kẻ như ông ta thì hoàn toàn vô dụng.'

 

Raon vuốt tóc ra sau, nhìn vào phòng của huấn luyện viên.

 

'Ông ta có lẽ sẽ tăng cường sức mạnh cho con quái vật đó.'

 

Theo lệnh của Karoon, vị pháp sư kia chắc chắn sẽ tăng cường sức mạnh cho con quái vật sẽ đối đầu với cậu đến mức độ bất thường.

 

'Ông ta chắc là sẽ cố gắng giết chết mình hoặc là gây ra một vết thương nghiêm trọng.'

 

Cậu chỉ biết cười trước kế hoạch thảm hại đó. Con trai của ông quá tốt so với ông rồi.

 

'Thật thảm hại.'

 

Quay đầu lại và tặc lưỡi, chợt cậu bắt gặp ánh mắt của Runaan khi cô ấy đang bước vào sân tập. Đôi mắt mà cậu đã không nhìn thấy trong hai ngày qua vẫn như mọi khi. Lồng ngực cậu bỗng nhiên thắt lại vì một lý do nào đó.

 

"Cha nói với tôi buổi huấn luyện hôm nay là chiến đấu với quái vật đấy."

 

Cô ấy bắt đầu nói về buổi huấn luyện của ngày hôm nay, như thể cô ấy không muốn nghĩ về những gì đã xảy ra hôm đó.

 

"Là vậy sao?"

 

"Ừm."

 

Runaan gật đầu chắc chắn. Rõ ràng là cô ấy đang ép mình làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu không thể nói được với cô ấy bất cứ điều gì vì dường như cô ấy đang muốn quên đi chuyện đó.

 

Cô ấy đi vào phòng nghỉ sau khi nói với cậu rằng mình cần phải chuẩn bị cho buổi huấn luyện này.

 

[Ngươi không định hỏi cô ta về chuyện đó sao?]

 

'Ta không biết phải nói gì cả. Với cả đó cũng là vấn đề của gia đình cô ấy.'

 

Cậu không biết làm thế nào để có thể đưa ra lời khuyên về gia đình của cô ấy, trong khi cậu thậm chí còn không biết gì về cảm xúc của chính mình.

 

Tuy nhiên, ít nhất thì cậu biết những gì mà Syria đã làm với Runaan. Cậu có thể giải quyết được vấn đề đó khi có cơ hội.

 

“T-thiếu gia. Cậu đã biết chuyện gì chưa?”

 

Khi cậu còn đang liếm môi đầy cay đắng, Dorian tiến lại gần cậu với đôi tay đang bồn chồn xoa bụng.

 

"Biết chuyện gì?"

 

“Buổi huấn luyện thực chiến của ngày hôm nay, n-nó không chỉ là chiến đấu với một con quái vật thôi đâu.”

 

"Thế thì là sao?"

 

“Rõ ràng là, chúng ta phải giết được một con quái vật đấy! Chúng ta phải thật sự đổ máu đấy! C-chúng ta phải làm gì đây?"

 

Cậu ấy cắn móng tay rồi đảo mắt.

 

“Đổ máu sao…?”

 

"Đúng vậy! Lấy mạng chúng chính là mục tiêu của của buổi huấn luyện này! Thật là điên rồ mà!”

 

"Thật tuyệt."

 

"Eeek!"

 

Bỏ lại Dorian đang hét lên ở phía sau, cậu nhìn vào phòng nghỉ mà Runaan bước vào.

 

Hãy thử phá bỏ lời nguyền xem nào.

 

 

 

* * *

 

 

 

"Mọi người, chú ý!"

 

Rimmer, sau khi đến phòng của huấn luyện viên, đã đứng lên trên bục giảng. Ông ấy vỗ tay để thu hút sự chú ý của mọi người.

 

"Các bạn có nhớ rằng ta đã bảo các bạn là phải chuẩn bị tinh thần, vì ngày hôm nay sẽ có buổi huấn luyện thực chiến hay không?"

 

"Dạ vâng!"

 

Các học viên trả lời và họ tập trung lại ở trung tâm của sân tập. Vẻ mặt của họ đầy mong đợi.

 

“Có vẻ như các bạn đang bắt đầu tin tưởng ta rồi. Đôi mắt của các bạn thật là lấp lánh."

 

Các học viên cười khúc khích trước trò đùa của Rimmer. Có vẻ như họ bắt đầu hiểu ý định thật sự của Rimmer sau khi dành rất nhiều thời gian ở bên ông ấy.

 

“Mặc dù các bạn đã biết gần hết về chuyện này từ những gợi ý và thông tin được lan truyền ra bởi vài huấn luyện viên, nhưng ta vẫn sẽ giải thích. Buổi huấn luyện ngày hôm nay là trận thực chiến với quái vật."

 

Giọng nói của ông ấy, ban nãy vẫn còn rất tinh nghịch, bỗng trở nên bình tĩnh hơn. Bầu không khí của toàn bộ sân tập liền trở nên nặng nề.

 

“Rìu của quái vật không có mắt. Không giống như trận đấu giữa các bạn, hoặc là với các học viên hiệp sĩ, chúng sẽ không bao giờ dừng lại đâu. Đừng bất cẩn cũng đừng quá lo lắng. Hãy giữ vững sự bình tĩnh thường thấy khi đối đầu với chúng.”

 

"Dạ vâng!"

 

Các học viên siết chặt tay lại và hét lên.

 

“Đây là pháp sư của tháp ma thuật, Jake, người sẽ giúp chúng ta huấn luyện hôm nay. Hãy gửi lời chào đến bọn trẻ đi."

 

"Chúng tôi rất mong được hợp tác với ông!"

 

“Tôi-tôi cũng rất mong được hợp tác với các bạn.”

 

Jake cúi đầu đáp lễ và nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm Roan.

 

'Bây giờ thì ổn rồi.'

 

Ánh mắt kỳ lạ bóp chặt trái tim ông ta lúc nãy giờ đã không còn nữa. Đó là ánh mắt bình thường mà ông ta sẽ còn không để ý đến nếu như bắt gặp nó trên phố.

 

'Nhưng mà…'

 

Thứ áp lực ban nãy không thể nào là sai được. Để khiến cho Karoon coi là mục tiêu thì hẳn là có điều gì đó đặc biệt ở cậu bé kia.

 

"Vậy thì thưa ngài pháp sư, trăm sự nhờ ngài."

 

"Vâng."

 

Jake gật đầu với Rimmer đang vẫy tay, và tiến đến phía trước bục phát biểu.

 

"Triệu hồi quái vật."

 

Khi Jake đọc xong câu thần chú và dùng cây quyền trượng của mình chạm vào mặt đất, một vòng tròn ma thuật được vẽ ra trên nền sân tập. Thứ ánh sáng màu xanh lá cây phát ra từ các chữ cái màu xanh lam đang tạo thành hình một vòng tròn.

 

 

 

Vút!

 

 

 

Thứ ánh sáng đó từ từ biến mất và hình bóng tựa như người khổng lồ xuất hiện.

 

Cao hơn hai mét với cơ bắp cường tráng, răng cửa nhô ra và da màu xanh lá cây — đó là một con orc, loài quái vật phổ biến nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất.

 

"Grrr!"

 

"Eek!"

 

"Ugh!"

 

Con Orc nghiến răng rồi nâng rìu lên. Các học viên nuốt nước bọt, đối mặt với mùi hôi thối và khát máu tỏa ra từ nó.

 

"Vì nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, nên các bạn không cần phải lo lắng."

 

Khi Jake xoay ngón tay của mình, con orc cũng xoay theo hướng đó.

 

"Con quái vật mà các bạn sẽ phải chiến đấu ngày hôm nay chính là con orc này."

 

"Tôi biết ngay đó là orc mà!"

 

“Cuối cùng đã đến lúc thực chiến rồi…”

 

"Haa."

 

Các học viên ngước nhìn Jake, biểu cảm xen lẫn giữa lo lắng và phấn khích.

 

“Đúng như huấn luyện viên đã nói, các bạn không nên bất cẩn vì nó là một con orc. Vì đôi khi tôi cũng không thể dừng nó lại, nên các bạn phải luôn duy trì sự tập trung của mình. Và…"

 

Jake chỉ vào con orc với chiếc nhẫn trên tay phải.

 

 

Vù.


 

Vòng tròn ma thuật bao quanh con orc bị xoắn lại như cây nho và tỏa sáng năm sắc màu, sau đó vẻ ngoài của con orc bắt đầu thay đổi.

 

Răng cửa nhô ra sau trở vào đúng vị trí và lớp da màu xanh chuyển thành màu trằn. Chỉ mất vài giây cho đến khi con orc hoàn toàn biến thành một người đàn ông trung niên, giản dị với mái màu tóc nâu đang cầm rìu.

 

"M-một con người sao?"

 

"Đây là gì vậy!"

 

“Tại sao lại có con người ở đây…?”

 

"Các bạn sẽ không chiến đấu với con orc bình thường, mà là con orc đã được biến đổi thành người thông qua ma thuật của tôi."

 

Jake di chuyển chiếc rìu của Orc và chĩa nó về phía các học viên.

 

"Eek!"

 

"Ugh!"

 

"N-nó là con người!"

 

Các học viên ngạc nhiên về sự thay đổi đột ngột này và nhìn chằm chằm vào con orc đã biến thành con người kia.

 

"Tôi sẽ cho các bạn biết thêm một điều nữa."

 

Rimmer bước đến trước mặt Jake và giơ ngón tay lên.

 

“Cuộc chiến ngày hôm nay không phải chỉ là chiến thắng con Orc hay vô hiệu hóa nó. Mọi việc sẽ chỉ kết thúc một khi các bạn cắt được đầu của nó đi.”

 

Với ngón tay đang giơ lên, ông ấy chỉ vào con orc với vẻ ngoài giống như con người kia.

 

"Ah…"

 

“C-chuyện đó…”

 

Các học viên hoảng sợ chỉ biết nhìn nhau mà không thể bước lên được.

 

“Hầu hết những con Orc bị bắt bởi các vị pháp sư đều đã từng giết một con người trước đó rồi. Vì vậy không cần phải thương xót cho nó, hãy cố gắng hết sức để chiến đấu và giành lấy chiến thắng."

 

Rimmer nói với tông giọng nặng nề bất thường, rồi lùi lại.

 

'Thông tin của Dorian hoàn toàn chính xác.'

 

Raon gật đầu.

 

'Buổi huấn luyện này cũng không phải tệ.'

 

Hầu hết các kiếm sĩ đều không thể ra đòn kết liễu trong trận thực chiến đầu tiên của họ.

 

Trên thực tế, có rất nhiều thiên tài bất hạnh đã chết theo cách như vậy, họ không thể vượt qua trận thực chiến đầu tiên của họ mặc dù có năng lực rất xuất sắc.

 

Để ngăn cho điều đó không xảy ra, cuộc chiến ngày hôm nay không chỉ là chiến đấu với quái vật mà còn để chuẩn bị cho họ chiến đấu với con người trong tương lai.

 

'Và…'

 

Raon nhìn sang Runaan đang bám sát bên cạnh cậu. Môi cô ấy đã run lên sau khi nghe tin rằng phải cắt được đầu của nó.

 

'Đây là cơ hội hoàn hảo để phá bỏ lời nguyền của cô ấy.'

 

Rimmer có lẽ không biết về điều đó, nhưng có vẻ như ông ấy có thể xóa sạch việc tẩy não của Syria đối với Runaan nhờ vào buổi huấn luyện này.

 

[Ngươi thậm chí còn không thèm để ý đến tên pháp sư cặn bã đó sao?]

 

'Tất nhiên rồi.'

 

Raon gật đầu. Điều tốt nhất mà ông ta có thể làm là tăng cường cho con orc hơi dữ tợn mà ông ta tìm được ở đâu đó để chiến đấu với cậu. Thậm chí không đáng để lo lắng chút nào.

 

Lúc này việc loại bỏ nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong tâm trí của Runaan quan trọng hơn.

 

“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi. Người đầu tiên chiến đấu sẽ là… ”

 

"Tôi."

 

Burren giơ tay lên trước khi Jake nói xong.

 

“Ông phải biết cậu ta mà phải không? Cậu ta là con trai của chủ nhân Trung Võ Cung. Hãy tăng cường sức mạnh cho còn Orc thật nhiều đi."

 

"Được rồi."

 

Jake liếm môi khi nghe Rimmer giải thích. Tất nhiên ông ta biết về cậu ta, vì cậu ta là con trai của người đã giao nhiệm vụ cho ông ta mà.

 

"Vòng lặp nhanh nhẹn, vòng lặp sức mạnh."

 

Khi ông ta đọc ra câu thần chú để tăng cường sự nhanh nhẹn và sức mạnh lên, thứ ánh sáng xanh bay quanh con orc và đôi mắt màu vàng của nó lại càng trở nên hung bạo hơn.

 

"Đi."

 

Khi Jake đưa ngón tay về phía trước, con orc bước lên với những bước chân nặng nề.

 

Sau khi siết chặt và thả lỏng nắm tay của mình vài lần, Burren mở vỏ thanh kiếm thật mà cậu ta đã được cung cấp ra. Cậu ta gật đầu với Jake, ra hiệu rằng đã sẵn sàng.

 

“Vậy thì hãy bắt đầu thôi.”

 

Khi Jake búng ngón tay của mình, các chữ cái xung quanh con orc biến mất.

 

"Grrr!"

 

Con Orc dậm chân xuống mặt đất với tiếng gầm tựa như sấm sét. Chạy như con quái thú, nó vung rìu xuống đầu Burren.

 

"Ta có thể nhìn thấy mọi thứ rồi."

 

Burren nhấc kiếm lên và sử dụng linh khí của mình.

 

 

 

Keng!

 

 

 

Khi một chiếc rìu gỉ và một thanh kiếm được đánh bóng sáng lóa va vào nhau, có những tia lửa đỏ xuất hiện.

 

"Kugh!"

 

Burren nâng ánh mắt sắc bén của mình lên. Bàn tay đang cầm kiếm run rẩy, như thể đang phát ra âm thanh kẽo kẹt vậy.

 

'Trọng lượng này là sao đây...?'

 

Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy cũng như chiến đấu với một con orc, nhưng cậu ta cứ nghĩ rằng mình có thể dễ dàng xử lý được nó với sức mạnh như hiện tại của mình.

 

Tuy nhiên, trọng lượng của chiếc rìu của con Orc không phải là thứ mà cậu ta có thể cầm nắm dễ dàng. Nó không hề thua kém một chút nào so với học viên hiệp sĩ của Vương quốc Owen mà cậu ta đã chiến đấu lần trước.

 

"Haa!"

 

Xoay cổ tay của mình thật mạnh, cậu ta làm chệch hướng rìu của con Orc.

 

"Grr!"

 

Con Orc lùi lại một vài bước, sau đó lại lao về phía cậu ta thậm chí còn nhanh hơn nữa. Đôi mắt của nó sáng lên tia màu vàng, chứa đầy ý định muốn xé xác Burren ra.

 

Các học viên đang theo dõi đều ngạc nhiên vì cơn khát máu đó, nhưng Burren lại không hề bị đe dọa.

 

"Sao ngươi dám!"

 

Thay vào đó, cậu ta tức giận vung thanh kiếm của mình.

 

 

 

Ầm! Ầm!

 

 

 

Khi con Orc đang vung chiếc rìu của nó như thể đang đối mặt với kẻ thù truyền kiếp, thanh kiếm của Burren đã đâm vào nơi sơ hở của nó.

 

 

 

Xoạc!

 

 

 

Máu đỏ tuôn ra từ vai và đùi của con orc.

 

"Kuahhh!"

 

Tuy nhiên, nó vẫn tiếp tục lao vào cậu ta với tiếng gầm thậm chí còn dữ dội hơn. Bây giờ trông nó hoàn toàn giống như quái thú.

 

"Ta sẽ kết liễu ngươi!"

 

Hạ thấp mình xuống phía dưới con Orc, Burren chém từ dưới lên trên.

 

 

 

Keng!

 

 

 

Thời điểm cậu ta chuẩn bị cắt đầu con Orc sau khi đẩy lùi chiếc rìu của nó ra, thanh kiếm của Burren đã vung sang bên phải. Thay vì cổ, thanh kiếm chỉ cắt qua hơn một nửa cẳng tay của con orc mà thôi.

 

“Hừm…”

 

Burren cắn chặt môi, không thể dứt điểm dù đã có cơ hội.

 

"Kuah!"

 

Còn Orc tiếp tục lao vào cậu ta như con bò điên, mặc dù bị thương nặng ở vai và cẳng tay. Nó trở nên yếu đi, nhưng sức sống của nó thì vẫn như cũ.

 

 

 

Vù!

 

 

 

Burren sử dụng bộ pháp của mình để chạy ra phía sau con Orc khi nó đang giảm tốc độ lại. Khoảnh khắc cậu ta định cắt đầu con Orc bằng cách chém đang ngang, thanh kiếm của cậu ta lại một lần nữa dừng lại.

 

"Chết tiệt!"

 

Burren vừa lùi lại vừa chửi rủa. Mũi kiếm của cậu ta đang run lên, như thể cậu ta đang rất kinh hãi.

 

"Burren."

 

Rimmer đang theo dõi cuộc chiến từ bục phát biểu, nâng người lên.

 

“Mặc dù con biết rằng thứ đang cố giết con là quái vật chứ không phải là con người, con vẫn không thể giết được nó có phải không?”

 

Giọng ông ấy rất ôn hòa, như thể ông ấy đã biết trước điều đó sẽ xảy ra.

 

“Đó là bởi vì con có bản chất rất tốt. Vì con nhìn thấy con quái vật đó là con người, con không thể hạ thủ được. Nhưng mà…"

 

Rimmer tiếp tục, chỉ vào con Orc đang nghiến răng.

 

“Như ta đã nói lúc nãy, con Orc đó đã từng nếm mùi máu người rồi. Hầu hết những con quái vật mà các pháp sư đang sở hữu đều đã từng giết chết người.”

 

"Ông ấy nói đúng."

 

Jake gật đầu, xác nhận những gì Rimmer đã nói.

 

“Bây giờ không thể giết nó cũng không sao, vì đây chỉ là bài tập luyện thôi. Tuy nhiên, nếu như con dừng tay lại trên chiến trường, kiếm sĩ hay quái vật mà con không thể giết được sẽ giết chết đồng đội của con. "

 

“Ugh…”

 

Trong khi làm chệch hướng chiếc rìu của Orc, Burren đã lắng nghe những lời khuyên bình tĩnh đó của Rimmer.

 

“Và ngay bây giờ con không thể dừng lại nếu như con muốn đuổi kịp mục tiêu của mình, có phải không?”

 

Nghe thấy điều đó, Burren quay đầu nhìn về phía Raon. Sau khi bắt gặp ánh mắt đỏ của cậu, thanh kiếm của cậu ta được bao phủ bởi nguồn linh khí còn nặng hơn trước.

 

"Grrrr!"

 

"Sao ngươi dám!"

 

Khoảnh khắc chiếc rìu của Orc rơi thẳng xuống, Burren duỗi đầu gối và đâm xuyên vào nơi sơ hở nó.

 

"Haa!"

 

Với tiếng hét để lấy sức tập trung, thanh kiếm của cậu ta vẽ ra hình bán nguyệt.

 

 

 

Xoẹt!

 

 

 

Khi đường máu đỏ bắn lên trên bầu trời, đầu của con orc rơi xuống và cơ thể của nó gục ngã. Sau khi đã chết, hình dáng con người của nó đã trở lại hình dạng ban đầu của loài Orcish.

 

“Hờ! Hờ!”

 

Burren thở hổn hển, cắm thanh kiếm xuống đất. Tuy nhiên, cậu ta không nhìn đi chỗ khác. Cậu ta tiếp tục quan sát cái xác mà cậu ta đã giết.

 

"Làm tốt lắm."

 

Rimmer mỉm cười và Burren nhìn ông ấy một lúc rồi quay đầu lại. Đó là lần đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau mà không hề cau có.

 

"......"

 

Burren liếc nhìn Raon một lần cuối rồi quay trở lại chỗ của mình.

 

 

 

Tách!

 

 

 

Khi Jake búng tay, xác của con orc đã biến mất. Tuy nhiên, máu trên nền sân tập vẫn còn.

 

“Vậy thì, tiếp theo là…”

 

"Tôi!"

 

Martha đứng dậy, tự tin giơ tay. Bước chân của cô ấy không hề do dự và cô ấy đi đến chỗ con orc.

 

“Hừm…”

 

Raon không nhìn vào bóng lưng đầy tự tin của Martha mà nhìn Runaan.

 

“Ugh…”

 

Trái ngược với Martha, môi của Runaan run lên khi cô ấy nhìn xuống nền đất đẫm máu. Mặt cô ấy trắng như tờ giấy.

 

Đôi mắt của Raon trở nên u ám. Runaan đã cố gắng tránh đổ máu nhiều nhất có thể.

 

Khi đấu với các học viên khác, hay là khi đấu với các học viên hiệp sĩ, cô ấy chỉ trấn áp họ chứ không thật sự làm họ bị thương.

 

Lúc đó cậu thật sự không nghĩ gì về chuyện đó cả, nhưng giờ khi nghĩ lại, có vẻ như cô ấy đã quyết định chiến đấu như vậy vì sợ máu.

 

'Vậy ra là máu sao.'

 

Syria Sullion khắc sâu nỗi sợ hãi vào trong cô ấy bằng cách cho cô ấy nhìn thấy máu. Việc bóp nát con sóc đó hẳn là để nhắc nhở cô ấy về vết thương lòng đó.

 

Sự lạnh lẽo đến đáng sợ bao trùm lên đôi mắt đỏ hoe của Raon.

 

'Syria Sullion.'

 

'Tôi sẽ phá bỏ lời nguyền mà anh đã tạo ra cho Runaan.'


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...