Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 50.

 

"Đối với con bé kiêu ngạo đó thì hãy làm cho nó mạnh hơn nữa nhé."

 

Rimmer chỉ tay vào Martha đang tự tin bước tới.

 

"Được thôi."

 

Jake gật đầu và triệu hồi lên một con orc. Trong nó còn lớn hơn và hung bạo hơn con đã chiến đấu với Burren.

 

“Vòng lặp sức mạnh, vòng lặp nhanh nhẹn…”

 

Sử dụng nhiều năng lượng hơn một chút so với Burren, Jake tăng sức mạnh và sự nhanh nhẹn của con Orc lên, sau đó giải phóng nó khỏi kiểm soát.

 

"Kuaahh!"

 

Con Orc gầm lên và lao vào cô như con bò điên.

 

"Đúng là con quái vật tầm thường!"

 

Martha nghiến răng và dậm chân xuống đất. Cô tấn công bằng thanh kiếm của mình, nhắm vào con orc đang lao tới chỗ cô.

 

"Kuooo!"

 

Con Orc cũng vung thanh trường kiếm của nó với tốc độ tương đương.

 

 

 

Ầm! Ầm!

 

 

 

Cùng với những tiếng động tựa như sấm sét khiến cho một tảng đá nào đó bị tách ra làm đôi, hai thanh kiếm va chạm vào nhau vô số lần.

 

"Kuaaah!"

 

Sử dụng toàn bộ linh khí của Titan, Martha xoay thanh kiếm.

 

"Grr!"

 

Cô dùng thanh kiếm của mình để làm chệch hướng thanh trường kiếm của con Orc.

 

 

 

Keng!

 

 

 

Một đòn tấn công hoàn toàn chính xác! Thanh kiếm của Martha đã nắm lấy được sơ hở và chặt đứt đầu của con Orc trong một đòn chém thẳng xuống.

 

"Haa."

 

Sau một lúc nhìn chằm chằm vào cái xác của con orc đã ngã gục trên mặt đất, Martha thẳng lưng lên và thở hắt ra.

 

“Cậu thật sự mất cả ngày chỉ để giết một thứ như vậy sao? Đừng nói với bất kỳ ai rằng cậu đến từ cùng một nơi với tôi nhé. Cậu đúng là quá kém cỏi."

 

"Ugh."

 

Burren lặng im nghe những lời mà Martha buông ra khi cô quay trở lại vị trí. Cậu ta không thể nói gì hơn sau khi chứng kiến ​​cách cô dùng sức mạnh của mình xuyên qua người con Orc và kết liễu mạng sống của nó ngay lập tức.

 

"Martha."

 

Raon gọi tên Martha khi cô đang đi ra phía sau.

 

“Hãy đi chữa trị vai của cô sau khi buổi huấn luyện này kết thúc nhé. Nó có thể để lại hậu quả đấy."

 

“……”

 

Martha bĩu môi và quay đầu đi. Cậu đã chia sẻ những lời khuyên của mình với tư cách là học viên đứng đầu, vậy nên phần còn lại là tùy thuộc vào cô. Rồi Raon cũng quay đầu đi.

 

 

 

Tách!

 

 

 

Xác của con orc biến mất theo động tác của Jake, nhưng vũng máu đỏ vẫn đang thấm dần xuống đất và mùi hôi thối lan ra khắp sân tập.

 

“Ugh…”

 

Sự run rẩy của Runaan ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Đôi môi hồng của cô ấy đã hoàn toàn trở nên nhợt nhạt.

 

[Nếu như ngươi định phá vỡ lời nguyền của cô ta vậy thì tại sao ngươi lại không làm gì cơ chứ?]

 

'Bởi vì bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.'

 

Để chữa lành một vết sẹo sâu như thế, cần phải đợi nó mưng mủ, cho đến khi nó bắt đầu thối rữa. Chỉ khi đó vết sẹo mới có thể được loại bỏ hoàn toàn.

 

Raon gõ gõ những ngón tay của mình, quan sát Jake triệu hồi lên con Orc thứ ba.

 

Vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để mở vết phồng rộp đó ra.

 

 

 

***

 

 

 

Cuộc chiến một mất một còn giữa các học viên và quái vật cứ thế tiếp diễn.

 

Nhờ phần mở đầu tuyệt vời của Burren và Martha, các học viên đã không bỏ chạy mặc dù rất lo lắng.

 

Vài người trong số họ cũng phải mất một lúc khá lâu, nhưng tất cả họ đều có thể kết liễu con Orc bằng những đòn nhắm vào đầu và tim của nó, hoặc là bằng những đòn tấn công trong tuyệt vọng.

 

Raon vẫn quan sát đấu trường trong khi mặt trời đã bắt đầu lặn xuống. Dorian vừa sử dụng bộ pháp vừa la hét.

 

"Kuaaah!"

 

Con Orc chạy theo sau cậu ấy với những tiếng gầm gừ khủng khiếp, nhưng nó không thể bắt được Dorian đơn giản là vì chân của cậu ấy quá nhanh.

 

"Haa!"

 

Dorian hét lên rằng mình đang rất sợ hãi, rồi vung kiếm. Cậu ấy chém trúng lưng của con Orc thay vì cổ của nó.

 

"Eek!"

 

"Uaaah!"

 

Dorian còn ngạc nhiên hơn cả con Orc đang bị thương và bắt đầu bỏ chạy. Con Orc vô cùng tức giận và lao vào cậu ấy cùng với tiếng thét kinh hoàng.

 

"Cái gì vậy chứ?"

 

"K-khi nào thì mới kết thúc đây?"

 

“Đã trôi qua ba mươi phút rồi. Ba mươi phút đấy!"

 

“Ít nhất thì thể lực và tốc độ của cậu ấy cũng rất tốt."

 

“Chỉ còn lại Raon và Runaan thôi. Chắc là họ sẽ hoàn thành nhanh hơn nữa đấy."

 

Các học viên thở dài và dõi theo cuộc rượt đuổi giữa Dorian và con Orc.

 

Raon liếm môi quan sát đôi chân của Dorian.

 

'Giá như cậu ấy có đủ can đảm hơn một chút…'

 

Đôi chân của Dorian rất nhanh nhẹn và kiếm thuật của cậu ấy cũng rất sắc sảo, nhưng cậu ấy lại quá hèn nhát. Giá như cậu ấy có thể sửa được bản tính như một chú mèo sợ hãi của mình thì cậu ấy đã có thể được xếp hạng ngay sau Martha, Runaan và Burren rồi.

 

 

 

Xoạc.


 

Cậu quay đầu lại khi nghe âm thanh xào xạc của cát. Runaan đang siết chặt nắm cát, đến mức móng tay cô ấy bị chảy máu.

 

“Ugh…”

 

Khuôn mặt cô ấy đã tái mét hoàn toàn, môi đã đầy vết bầm tím sau khi bị cắn vào vô số lần, tay chân run rẩy như thể đang có động đất.

 

Đó là biểu hiện của một người không chỉ đơn giản là sợ hãi mà là đang cực kỳ khiếp sợ.

 

Rimmer đang ở trên bục phát biểu nhíu mày nhìn Runaan. Chắc hẳn là ông ấy đang phân vân không biết có nên cho cô ấy quay trở về hay không.

 

'Sẽ không có tác dụng gì đâu.'

 

Cuối cùng cũng đã đến thời điểm tốt nhất để mở vết thương đã hoàn toàn chín mùi đó ra rồi.

 

Raon đứng dậy và đi đến bên cạnh Runaan, khiến cho cô ấy có hơi run lên.

 

"Chắc là cô đang sợ hãi lắm nhỉ."

 

“……”

 

Runaan không quay đầu lại hay đáp lời cậu.

 

“Máu là thứ đáng sợ đối với tất cả mọi người. Một học viên sử dụng kiếm lần đầu tiên và một kiếm sĩ giàu kinh nghiệm đã trải qua hàng trăm trận chiến, chắc hẳn cũng đều cảm thấy như vậy cả.”

 

Runaan hơi quay đầu lại.

 

“Tôi cũng vậy thôi. Cả Dorian đang chiến đấu ngay lúc này và những người đã chiến đấu lúc nãy đều đang sợ hãi.”

 

"…Có thật không?"

 

Runaan nói với một tông giọng khô khốc.

 

"Đúng vậy. Nhưng mà, cô có biết điều gì còn đáng sợ hơn thế không?"

 

Cô ấy chậm rãi lắc đầu.

 

"Quá sợ hãi để có thể làm được bất cứ điều gì."

 

Đôi mắt của Raon sáng lên tia hằn học. Bản chất của sát thủ Raon, chứ không phải Raon Zieghart, đã bộc lộ ra từ bên trong cậu.

 

“Nếu chỉ đứng yên vì quá sợ hãi hoặc quá khiếp sợ thì sẽ không thay đổi được gì cả. Như thế thì sẽ chẳng giải quyết được gì đầu.”

 

Cậu thật sự rất sợ.

 

Cậu sợ rằng khao khát trả thù tên Derus Robert sẽ giảm dần vì cậu đã cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.

 

Cậu cũng sợ rằng hành động trả thù của cậu sẽ mang lại hậu quả không mong muốn cho Sylvia và những người hầu gái trong tòa nhà phụ.

 

Cậu sợ hãi và khiếp sợ, nhưng cậu không có ý định từ bỏ bất cứ điều nào trong số đó cả.

 

Cậu sẽ trả thù Derus bằng mọi giá, và cũng sẽ tìm cách để cho Sylvia và những người hầu gái có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

 

Tự trấn an bản thân thêm một lần nữa, Raon quay lại phía Runaan.

 

"Chắc là cô cũng sẽ như thế."

 

Raon cắn ngón tay cái của mình để tạo ra vết thương.

 

 

 

Phập.

 

 

 

Khi đong máu đỏ tụ trên ngón tay cái của cậu bắt đầu rơi xuống đất, Runaan lùi lại và răng cô ấy va vào nhau.

 

“Aah…”

 

“Đừng chạy trốn nữa. Cô sẽ không thể vượt qua được nó nếu như cô ngay bây giờ không làm gì cả."

 

“R-Raon. Raon!”

 

“Máu thật đáng sợ. Nhưng mà."

 

Raon đến gần Runaan và nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy đã lùi lại đến mức gần như nằm ra đất. Máu chảy ra từ ngón tay cậu nhuốm màu đỏ thẫm lên bàn tay trắng nõn nà của cô ấy.

 

“Nó cũng không có gì to tát cả đâu. Máu sẽ không thể nào gây hại đến cô được."

 

"Hở?"

 

Runaan mở to mắt ra, nhìn thấy những giọt máu chảy xuống từ bàn tay của cô ấy. Cô ấy trông có vẻ như đang bối rối khi nhận ra rằng máu không gây ra cho cô đau đớn, buồn bã hay nặng nề gì cả.

 

“Tôi không biết chính xác những gì anh trai của cô đã làm với cô. Nhưng mà, nếu cô càng sợ hãi thì cái bóng của anh ta sẽ lại càng phủ lên cô.”

 

"Ah…"

 

Sự run rẩy trên đôi tay Runaan bắt đầu dịu đi rõ rệt.

 

“Nếu cô còn tiếp tục bỏ chạy vì sợ hãi, cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị kéo lê trong suốt cả cuộc đời này. Runaan Sullion, cô chính là người có thể bảo vệ được bản thân và gia đình của cô.”

 

Đó thật sự là lời khuyên chân thành của Raon. Runaan trông rất giống như Raon trong tiền kiếp, khi cậu bị Derus Robert kéo lê khắp mọi nơi.

 

“Argggh! Cứ nghĩ là mình chết đến nơi rồi chứ!"

 

Dorian quay trở lại sau khi gần như không thể cắt đầu được con Orc, cậu ngã khuỵu xuống.

 

“Thật sự khó quá đi mất. Mình suýt nữa thì chết rồi. Khịt!"

 

Cậu ấy thì thầm trong khi lấy tay áo lau đi nước mắt.

 

"Cậu có con sóc không?"

 

Raon nhìn Dorian đang đứng dậy.

 

"Con sóc sao? Tôi đâu có tất cả mọi thứ đâu chứ. Chờ đã, hình như tôi có một con.”

 

Lẩm bẩm rằng “Tại sao mình lại có cái này vậy nhỉ?”, Dorian lấy tác phẩm điêu khắc hình con sóc bằng gỗ từ trong túi áo ra. Đó là một chú sóc rất dễ thương với đôi mắt đỏ khá ấn tượng.

 

"Lấy đi này."

 

Cậu đưa con sóc mà Dorian tặng cho Runaan. Cô ấy nhận lấy con sóc với đôi bàn tay run rẩy.

 

“Đó là lời khuyên chân thành của tôi. Phần còn lại tôi sẽ nói với cô bằng thanh kiếm của mình."

 

Nói xong, Raon tiến về phía đấu trường.

 

 

 

* * *

 

 

 

[Ngươi chịu đựng như vậy cũng thật là bất thường đấy.]

 

Thịnh nộ chế nhạo, lẩm bẩm rằng cậu thậm chí còn không biết vị trí của mình đang ở đâu.

 

'Ngươi nghĩ sao cũng được.'

 

Raon gật đầu. Giống như Thịnh nộ đã nói. Cậu bước lên như vậy thật là không bình thường.

 

Đó là bởi vì cô ấy chính là người lạ đầu tiên trong cuộc đời này đối xử ân cần với cậu, nhưng đó cũng không phải là lý do duy nhất.

 

Mà còn là vì cô ấy làm cho cậu nhớ lại tiền kiếp của mình.

 

Vì cô ấy trông rất giống với cậu trong tiền kiếp, khi cậu bị tên Derus Robert đó tẩy não, thế nên cậu đã nói và hành động như thế này trong vô thức.

 

'Đây sẽ là lần cuối cùng.'

 

Cậu đã giải thích xong bằng lời nói, và cậu định sẽ cho cô ấy nhìn thấy bằng thanh kiếm của mình. Nếu như cô ấy không thể giải thoát bản thân khỏi sự tẩy não bằng máu đó dù cho cậu đã làm đến như thế này, thì đó là việc của cô ấy.

 

[Đồ ngốc. Hãy lo cho bản thân ngươi trước đi. Rõ ràng là ngươi cũng sẽ phải vật lộn như những con côn trùng khác thôi.]

 

‘Hừm?’

 

Nghe Thịnh nộ nói, cậu chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

 

'Vậy thì chúng ta sẽ đánh cược được chứ?'

 

[Đánh cược sao?]

 

'Phải, và nó sẽ rất thuận lợi cho ngươi.'

 

[Là gì chứ?]

 

'Nếu ta không thể hạ gục con Orc chỉ trong một đòn tấn công, thì ta sẽ nhận lấy chỉ số phẫn nộ của ngươi. Chỉ một đòn tấn công duy nhất.'

 

[Một đòn tấn công sao? Ngươi nghiêm túc chứ?]

 

'Tất nhiên rồi.'

 

[Sau khi đưa ra vài lời khuyên mà ngươi đã đọc trong một cuốn sách có vẻ như ngươi đang xem thường việc giết chóc quá rồi nhỉ.]

 

Thịnh nộ cười khúc khích đến nỗi chiếc vòng rung lắc.

 

[Được rồi, chỉ một đòn duy nhất thôi. Nếu như đến hai đòn tấn công thì ngươi sẽ thua.]

 

Thông báo xuất hiện và hắn ta ngừng cười.

 

 

 

[‘Thịnh nộ’ đề xuất đánh cược lần thứ ba.]

 

Điều kiện: Cắt cổ của con orc cường tráng chỉ trong một đòn tấn công.

 

Thành công: Tất cả các chỉ số +2, một đặc điểm ngẫu nhiên.

 

Thất bại: Tạo 10 điểm 'Phẫn nộ'.

 

 

 

'Ta chấp nhận.'

 

Cậu đã đoán tên Thịnh nộ sẽ chấp nhận vụ đánh cược này, bởi vì hắn ta không biết cậu là sát thủ ở trong tiền kiếp.

 

'Tấm thảm chùi chân lại phát huy tác dụng nữa rồi.'

 

Len lén cười tên Thịnh nộ, Raon tiến lên đấu trường.

 

"Ồ, lần này con không phải là người cuối cùng nữa nhỉ."

 

Rimmer huýt sáo. Đôi mắt ông ấy khẽ dao động có vẻ đang rất vui. Chắc hẳn là ông ấy đã nghe tất cả những gì cậu nói với Runaan rồi.

 

“Thằng bé là người mạnh nhất ở đây đấy. Hãy mang con Orc mạnh nhất mà ông có ra đi.”

 

"Được thôi."

 

Jake ngậm chặt miệng lại. Gật đầu với một vẻ mặt kiên quyết, ông ta niệm chú.

 

 

 

Vù!

 

 

 

Một vòng tròn phép thuật màu xanh bùng nổ ra trên nền đất, và con orc mới xuất hiện. Hình dạng của nó tương tự như những con Orc khác, nhưng cơ bắp của nó có hơi khác biệt hơn một chút, cơ thể của nó đầy những vết sẹo.

 

"Grr!"

 

Mặc dù nó không thể di chuyển cơ thể do vòng tròn phép thuật nhưng nó vẫn thể hiện được bản tính hung bạo của mình.


 

Vù!


 

Các vòng tròn phép thuật màu xanh lục, đỏ và xanh lam bao phủ lên phần trên của con orc và áp lực của nó tăng lên theo cấp số nhân.

 

 

 

Zzzt!

 

 

 

Khi Jake đưa tay ra, vẻ bề ngoài của con Orc đã biến đổi thành người đàn ông thô bạo.

 

"Hãy sẵn sàng cho trận đấu nào."

 

Raon gật đầu. Cậu định khởi động đến cổ tay phải sau khi đã xoay nhẹ cổ tay trái.

 

 

 

Keng!

 

 

 

Vòng tròn phép thuật của Jake vỡ như thủy tinh, và con orc lao ra.

 

"Grrrrr!"

 

Nó cừa lao tới vừa hét lên, tấn công bằng chiếc rìu dính đầy máu. Sức mạnh và tốc độ của nó ở một cấp độ hoàn toàn khác so với các con Orc ban nãy.

 

"C-cái gì chứ!"

 

"Dừng lại đi!"

 

"Chết tiệt!"

 

Mọi người đều hoảng sợ, nhưng đôi mắt của Raon thậm chí còn bình tĩnh hơn trước.

 

'Bởi vì mình đã biết về chuyện này từ lâu rồi.'

 

Cậu đã đoán được điều này sẽ xảy ra ngay khi nhìn thấy đôi mắt đầy phấn khích của Jake.

 

 

 

Xoạc.

 

 

 

Raon tháo vỏ kiếm ra khỏi thắt lưng. Một bông hoa nở trên đầu của lưỡi kiếm. Bông hoa vàng lung linh như làn sương mù nhận được ánh sáng buổi tối.

 

‘Vạn hỏa tu luyện’, Ngọn lửa đầu tiên.

 

Ngọn lửa Linh hồn.

 

Những cánh hoa phấp phới cắt ngang qua mặt đất.

 

Dưới ánh sáng của buổi chiều chạng vạng, một thứ ánh sáng tương tự như thế được vẽ nên và bỗng nhiên chuyển động của orc dừng lại.

 

“Grr…”

 

Còn chưa kịp vung chiếc rìu đang nhấc bổng của mình lên, đầu của nó đã rơi xuống đất.

 

 

 

Thịch!

 

 

 

Máu đỏ phun ra dưới những luồng ánh sáng chồng chéo lên nhau, và cơ thể nặng nề của con orc ngã gục xuống.

 

Đẹp đến mức tàn nhẫn, đó là cảnh tượng có thể khiến các họa sĩ giỏi nhất lục địa này phải vơ vội chiếc cọ vẽ của mình.

 

Những huấn luyện viên đang chạy về phía này để ngăn chặn con Orc lại, các học viên đang đứng lên vì ngạc nhiên và thậm chí là cả Jake - người đang điều khiển con Orc - đều không thốt nên lời.

 

Sử dụng tinh thông từ tiền kiếp của mình, cậu đã áp đảo được Jake. Đối mặt với áp lực của sát thủ, một kẻ suốt cuộc đời chỉ toàn là giết người, Jake tự bóp lấy cổ của mình và ngã khuỵu xuống.

 

"Grr."

 

Ánh mắt cậu hướng ra bên ngoài. Cậu rất muốn tiếp tục, nhưng đã đến lượt của Runaan. Sau khi đe dọa ông ta một cách vừa phải, cậu liền loại bỏ áp lực của mình.

 

 

 

Vút.

 

 

 

Gạt bỏ vết máu trên thanh kiếm, cậu quay trở lại vị trí.

 

"Kugh!"

 

"Chết tiệt…"

 

Burren nghiến răng thật mạnh đến mức có thể nghe thấy được âm thanh, còn Martha thì nhếch môi với đôi lông mày nhíu chặt lại. Trông cả hai đều có vẻ vô cùng bực bội.

 

"Uuh."

 

"Ồ…"

 

Miệng của các học viên mở to đến mức con bọ có thể chui được vào trong. Họ run rẩy dữ dội, cứ như bị sóng biển đánh vào.

 

"T-thật là điên rồ mà."

 

"Kỹ thuật gì đấy chứ?"

 

“M-một đòn tấn công thôi…”

 

Các huấn luyện viên cũng đứng như chết lặng.

 

Sau khi liếc nhìn qua mọi người, cậu nhìn Runaan đang đứng ở phía sau.

 

Đôi mắt cô ấy không còn chìm trong bóng tối nữa. Cậu gật đầu với cô ấy.

 

'Bây giờ đến lượt của cô.'

 

 

 

***

 

 

 

Nhìn theo Raon đã bước vào đấu trường, Runaan ôm bức tượng điêu khắc hình con sóc.

 

'Cậu ấy biết hết tất cả mọi thứ sao?'

 

Cô ấy cố tình tránh nói về chuyện đó để không liên lụy đến Raon. Cô ấy cố thả lỏng ánh mắt ra, xem như không có chuyện gì. Cuối cũng không sao cả, cô ấy cứ nghĩ như vậy là sự việc đã kết thúc.

 

Thế nhưng, cậu nói chuyện với cô ấy như thể cậu đã biết hết tất cả mọi thứ.

 

Giọng nói điềm tĩnh của Raon như thể từ từ tháo bỏ bàn tay đang bóp chặt lấy trái tim cô ấy.

 

Khi cậu đưa bàn tay đang chảy máu của mình ra, cô ấy rất sợ hãi. Cô ấy thật muốn chạy trốn ngay lập tức.

 

'Nhưng mà…'

 

Khi nắm lấy bàn tay đó, mặc dù bàn tay cô ấy đẫm máu nhưng cô ấy không hề sợ hãi hay kinh sợ. Chỉ đơn giản là cảm thấy ấm áp thôi, giống như ngọn lửa nhỏ.

 

Cuối cùng cô ấy cũng đã nhận ra. Bản thân máu không hề đáng sợ. Có cảm giác như bóng đen trói buộc trái tim cô ấy đang ngày càng nới lỏng dần.

 

Runaan nhìn Raon đang đứng trong đấu trường với từng nhịp thở hết sức bình tĩnh. Lưng của cậu tuy nhỏ nhưng không hiểu sao trông nó lại rộng hơn bất kỳ ai khác.

 

 

 

Vù!

 

 

 

Trong khi cô ấy đang lo lắng quan sát tấm lưng đó, thì vòng tròn phép thuật của con Orc đột nhiên biến mất.

 

"Kuaa!"

 

Con Orc lao vào Raon cùng với tiếng gầm dữ dội.

 

"K-không!"

 

Cô ấy đứng dậy với chiếc cằm đang run rẩy, Raon rút vỏ kiếm ra.

 

Một bông hoa vàng nở ra trên đỉnh của lưỡi kiếm bạc. Bông hoa ấy tỏa ra thật đẹp, vẽ nên một đường thẳng, dọc theo ánh sáng buổi chiều chạng vạng.

 

Khoảnh khắc hai thứ ánh sáng đó chồng chéo lên nhau, máu từ cổ con orc phun ra như một đài phun nước.

 

Thật đẹp.

 

Dòng máu mà cô ấy đã từng sợ hãi và kinh sợ từ khi còn rất nhỏ, những giọt máu đáng lẽ ra không thể nào trông như vậy được, thêu dệt trong không gian một cách khung cảnh tuyệt đẹp.

 

Raon rũ thanh kiếm của mình và quay trở lại vị trí. Đôi mắt cậu đang nói với cô ấy.

 

'Bây giờ đến lượt của cô.'

 

"Ừm."

 

Runaan đứng dậy. Tay cô ấy đã không còn run nữa.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...