Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 34

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

‘Sao mình lại may mắn thế này?’

Eugene cảm thấy khá bối rối trước chuỗi diễn biến thuận lợi đến mức khó tin. Kế hoạch ban đầu của Eugene là khiêu khích đám người trong lâu đài ngay giữa lúc Robos và Pascal đang trao đổi con tin. Sau đó, anh sẽ cố gắng hết sức để khiến bọn họ buột miệng cho phép kiểu “muốn làm gì thì làm, nếu có bản lĩnh chui được vào!”.

Rồi đến đêm, Eugene sẽ lẻn vào lâu đài, giết mấy tên lính trông yếu ớt, bắt cóc Nam tước Bommel hoặc người nhà của ông ta làm con tin. Khi phần lớn hiệp sĩ và lính đánh thuê đều đã rời đi, chuyện đó vốn dĩ quá dễ. Thế nhưng, dù nằm mơ Eugene cũng không ngờ người thừa kế lại bị chọc cho tức đến mức tự mình lao ra khỏi lâu đài.

“Ngài Eugene, ngài đang suy nghĩ chuyện gì mà nghiêm trọng thế?” Robos dè dặt lên tiếng khi thấy Eugene đứng ngẩn người. Vị hiệp sĩ trẻ tràn đầy sức sống ấy đã cứu anh ta, rồi còn gián tiếp khiến Nam tước Bommel phải đầu hàng. Kể từ đó, Robos gần như coi Eugene là chủ nhân của mình.

Robos cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì hành động liều lĩnh trước đó. Khi nghe Delduan kể lại chiến tích của Eugene, anh ta đã không kìm được lòng ganh tị và sự háo thắng. Nhưng giờ đây, anh ta đã hiểu rõ rằng bản thân hoàn toàn không thể so sánh với Eugene.

“Không có gì. Còn cậu thì sao? Tôi nghe nói cậu bị thương,” Eugene hỏi.

“Chuyện nhỏ thôi. Tôi cũng không quá khó chịu, vì ngài Bommel vẫn đối đãi với tôi rất có lễ. Dù vậy… bây giờ nói thế này thì hơi kỳ, nhưng…” Robos ngập ngừng, rồi liếc nhìn Pascal đang lặng lẽ đi cùng đám nô lệ. 

“Có phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta mang theo cả ngài Franz Bommel không? Chắc chắn lãnh chúa sẽ vui hơn nhiều.”

Nói ngắn gọn, Robos cho rằng giá trị của Franz cao hơn Pascal rất nhiều, chỉ mang Pascal đi thì quá lãng phí. Dù có hơi phiền, Eugene vẫn giải thích. Dù sao Robos cũng là hiệp sĩ của lãnh địa Fairchild, lại rất lễ độ với anh.

“Vì tôi… lười.”

“Lười?”

“Nghe tôi biết được thì hai vị lãnh chúa ấy cũng chẳng có thù hằn sâu sắc gì. Có vẻ họ chỉ muốn kết thúc mọi chuyện ở mức hợp lý. Hơn nữa, nếu tôi làm theo ý ngài, thì Lãnh chúa Fairchild chắc chắn sẽ trách mắng tôi.”

“Hửm!”

Robos trợn tròn mắt kinh ngạc, còn Pascal bước lên một bước.

“Đúng như ngài Eugene nói. Thực tế, nếu ban đầu ngài không xông thẳng vào lãnh địa của chúng tôi thì mọi chuyện đã chẳng thành vấn đề. Ngài Bommel vốn đã định giải quyết bằng một giải đấu hoặc một trận chiến ngắn gọn, quyết định nhanh chóng.”

“Khụ…”

Mặt Robos đỏ bừng khi quá khứ đen tối, đáng xấu hổ của mình bị nhắc lại.

“Nhưng nếu ngài Eugene mang người thừa kế của Nam tước Bommel về làm tù binh cho Lãnh chúa Fairchild thì sao? Như vậy mới thực sự là khiêu khích. Ngài nghĩ Lãnh chúa Fairchild sẽ phản ứng thế nào nếu người bị bắt là người thừa kế, chứ không phải ngài?”

“…..”

Robos im lặng. Không cần nói cũng biết, lãnh chúa chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Thậm chí rất có thể ông ta sẽ tung toàn bộ binh lực mở một cuộc tổng công kích.

“Ngài Eugene kết thúc sự việc chính vì đã nhìn ra điểm này. Dù chúng ta từng là kẻ địch vung kiếm vào nhau, tôi vẫn thừa nhận lòng dũng cảm và sự mưu trí của ngài Eugene.”

“Tôi không nhớ là chúng ta từng giao kiếm.”

“T-tôi chỉ nói theo nghĩa bóng thôi.”

Tương tự, mặt Pascal cũng đỏ lên khi nhớ lại lịch sử xấu hổ của mình.

“Nhưng quân đội của họ hẳn đang bao vây lâu đài. Ngài định vượt qua bằng cách nào?”

“Vì thế tôi mới chuẩn bị cái này,” Eugene vừa nói vừa ra hiệu, Robos quay đầu nhìn theo. Trên đỉnh một chiếc ba lô là ba cây lao lớn, bên trên còn đặt lá cờ gấp lại của gia tộc Bommel.

***

“Tại sao Lãnh chúa Fairchild vẫn chưa trả lời?”

“Còn hỏi gì nữa? Rõ ràng là ông ta đang câu giờ! Cứ xông vào đi!” Kỵ sĩ Polmon lớn tiếng.

Raviola, người vẫn im lặng lắng nghe, bước ra. “Lần này tôi đồng ý với lời của ngài Polmon. Nhìn kiểu gì cũng thấy rất đáng ngờ. Theo tôi, tốt nhất là đánh gãy tinh thần bọn họ trước rồi hãy tiến hành trao đổi tù binh.”

“Đúng vậy chứ? Dù sao thì mở vây hãm ngay cũng khá kỳ. Chúng ta cứ khiêu khích vài ngày, chờ bọn họ kiệt sức, rồi sáng sớm—”

“Thưa ngài!”

“Chuyện gì?” Polmon đáp với vẻ mặt dữ tợn khi một thủ lĩnh lính đánh thuê chạy xộc vào lều.

“Sứ giả! Có sứ giả từ phía Nam tước Bommel đến!”

“Ngươi nói gì vậy? Ngoài chúng ta ra thì còn kỵ sĩ nào nữa?”

“L-là ngài Pascal của Langbon…”

“Cái gì?!”

Đám hiệp sĩ giật mình, vội vàng lao ra khỏi lều.

“Sứ giả của Nam tước Bommel?”

“Họ nói vậy. Người cầm cờ kia là ngài Pascal, đúng không?”

“Không phải hắn đã bị bắt làm tù binh rồi sao?”

Đám lính đánh thuê vừa thì thầm vừa tránh sang hai bên, còn các hiệp sĩ thì trừng mắt nhìn đoàn người đang ung dung đi xuyên qua đội hình. Người cầm ngọn giáo cắm cờ gia tộc Bommel đúng là Pascal, người quản lý Langbon. Theo sau là một hiệp sĩ mặc giáp tấm đen và Robos, kẻ từng bị bắt làm tù binh, cả hai đều cưỡi ngựa.

Phía sau còn có hai nô lệ khiêng một chiếc hộp lớn.

“Ngài Pascal!” Polmon chạy đến trước mặt Pascal, mắt mở to. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi tưởng ngài bị bắt rồi chứ? Sao ngài lại ở đây?”

“…Là mệnh lệnh của lãnh chúa.”

Pascal chỉ muốn lập tức nói ra sự thật. Nhưng ông đã phá vỡ lời hứa tới hai lần, và ông biết tính mạng mình sẽ lâm nguy nếu còn dám manh động. Vì vậy, Pascal chỉ lặp lại những lời Eugene đã dặn trước.

“Ông ta muốn—”

“Này! Ta đã nói là mệnh lệnh của lãnh chúa rồi! Ngươi định cãi lệnh chủ thuê của mình à? Tránh đường ra!”

“Ngài Pascal, ngài phải nói rõ mọi chuyện. Chúng tôi ở đây để cứu ngài. Chúng tôi cần biết chuyện gì đang xảy ra…”

“Cờ của gia tộc Bommel đây, và đây là văn kiện có đóng ấn của Nam tước Bommel. Các ngươi còn muốn gì nữa?”

Mọi người đồng loạt quay đầu về phía giọng nói ấy. Eugene nhấc tấm che mặt, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua các hiệp sĩ.

“Ta là Jan của gia tộc Eugene. Tranh chấp lãnh thổ đã kết thúc, tránh đường.”

“C-cái gì!? Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?!”

“Không phải nói nhảm, mà là lời của chủ thuê các ngươi. Các ngươi không định chống lại mệnh lệnh của Nam tước Bommel đấy chứ?”

“…..!”

Các hiệp sĩ bắt đầu rối loạn. Họ là hiệp sĩ được một quý tộc thuê mướn. Họ không thể làm trái lời chủ, đặc biệt khi đó là một quý tộc có tước vị.

Nếu hiệp sĩ hoặc lính đánh thuê dám chống lại ý chí của chủ thuê thì sẽ ra sao? Ngoài việc lãnh chúa nổi giận vì danh dự và thể diện bị chà đạp, thì trong tương lai, sẽ không còn quý tộc nào thuê bọn họ nữa.

“Và nhìn sang kia đi.”

“…..?”

Ánh mắt các hiệp sĩ vô thức chuyển theo hướng Eugene chỉ.

“Hít—!”

Có người hít mạnh một hơi. Cổng thành vốn đóng chặt đã mở ra, các hiệp sĩ và binh sĩ lần lượt qua cầu kéo một cách trật tự.

“Các ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta và ngài Robos bắt đầu quậy phá? Quân bên kia sẽ lập tức tấn công. Mọi chuyện sẽ trở nên… rất thú vị theo nhiều nghĩa.”

Đón nhận ánh nhìn của các hiệp sĩ, Eugene đặt tay lên chuôi đoản kiếm treo bên yên ngựa. Robos bắt chước động tác ấy, trông như đang chờ tín hiệu để lao vào.

“…..!”

Ba hiệp sĩ chết lặng. Đúng như Eugene nói. Nếu hai hiệp sĩ liều mạng làm loạn, đội hình quân đội sẽ sụp đổ từ bên trong. Nếu quân Fairchild thừa cơ xông vào giữa hỗn loạn, thiệt hại là điều không thể tránh khỏi.

Phớt lờ lời Eugene chẳng khác nào tự sát. Dù có sống sót, sự nghiệp hiệp sĩ của họ cũng sẽ chấm hết vì dám trái lệnh chủ thuê.

“Vậy ta đi đây.”

Cộp! Cộp!

Hai con ngựa thong thả bước qua hàng hiệp sĩ. Pascal nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi vội vàng dẫn đường.

“…..”

Trong bầu không khí căng như dây đàn, gần một trăm binh sĩ lặng lẽ nhìn nhóm Eugene ung dung đi xuyên qua đội hình, cứ như đang dạo chơi trong sân sau nhà mình.

***

“Ngài Eugene!” Những người đầu tiên chào đón Eugene là Partec và nhóm của anh ta.

“Tạ ơn trời! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi đứng trên tường thành thấy ngài Eugene nên lập tức báo về, rồi chúng tôi chạy ra như thế này, nhưng…”

“Vậy sao? Cảm ơn.”

“Không có gì.” Partek lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn lúng túng. Các hiệp sĩ của lãnh địa Fairchild ùn ùn kéo tới quanh nhóm Eugene. “Ồ! Ngài Robos, thật may là ngài bình an! Và ngài hẳn là Eugene? Tôi là…”

“Các ngài, xin thứ lỗi, nhưng tôi nghĩ mình nên vào chào Lãnh chúa Fairchild và báo cáo trước.”

“À, đúng rồi.”

Eugene không chỉ cứu được Robos mà còn bắt được cháu trai của Nam tước Bommel. Các hiệp sĩ tôn trọng quyết định của anh. Quân Fairchild dẫn binh trở lại lâu đài, rồi đích thân đưa Eugene đến gặp lãnh chúa.

***

“…Vì vậy, tôi đã nhận văn kiện này từ Nam tước Bommel và mang cháu trai của ông ta, ngài Appiel Bommel Pascal, về đây.”

“Thật gan dạ! Hừ! Ban đầu ta còn bán tín bán nghi khi nghe lời tên thương nhân kia mà phái quản gia đi theo, nhưng ngài đúng là một ngọa hổ tàng long!”

Cách Nam tước Bommel từng làm cũng tương tự, nhưng lời khen của Fairchild tinh tế hơn nhiều, đúng chất của một quý tộc thực thụ. Đúng lúc đó, một hiệp sĩ sau khi quan sát quân Bommel từ trên tường thành bước vào đại sảnh. Anh ta vẫn ở lại canh gác ngay cả sau khi Eugene đã vào lâu đài.

“Lãnh chúa Fairchild! Quân của Nam tước Bommel đã rút lui!”

“Ồ! Thật sao?”

“Vâng, thưa ngài! Tôi đã xác nhận bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Tôi đã phái vài binh sĩ tiếp tục theo dõi, trong vài giờ nữa sẽ có thêm tin.”

“Tốt, rất tốt. Ha ha ha ha!”

Tử tước Fairchild là một người đàn ông ngoài bốn mươi. Ông cười sảng khoái, rất hợp với dáng vẻ hào sảng của mình. Một lúc sau, ông dừng lại, nâng cây gậy chỉ huy với vẻ mặt trang nghiêm.

“Mang những thứ đã chuẩn bị cho ngài Eugene ra đây.”

“Tuân lệnh, thưa ngài!”

Không lâu sau, hai người hầu mang vào một chiếc hộp lớn.

“Đây là số bạc ta đã hứa. Ta bỏ thêm một chút coi như phần thưởng.”

“Xin cảm tạ sự chu đáo của ngài, Lãnh chúa Fairchild.”

“Tất nhiên, chưa dừng lại ở đó đâu. Mills.”

“Có mặt, thưa ngài.”

Mills mặc bộ đồ đen chỉnh tề, còn đeo cả kính một tròng. Ông ta cung kính đưa một vật về phía Eugene.

“Đây là thư giới thiệu tôi viết cho Bá tước Winslon, nhạc phụ của tôi. Tôi cũng sẽ gửi thông tin tương tự cho ông ấy ngay, nên không bao lâu nữa ông ấy sẽ biết đến ngài.”

“Tôi vô cùng cảm kích.”

Eugene thầm ngưỡng mộ sự chuẩn bị của Tử tước Fairchild. Có vẻ như ông ta đã bắt đầu chuẩn bị ngay khi Partek và Mills quay về lâu đài. Nếu Eugene trở về với kết quả vang dội, ông ta có thể nhân đó thể hiện sự hào phóng. Còn nếu Eugene thất bại, chỉ cần đốt bức thư là xong.

‘Quả nhiên, quý tộc thật sự khác hẳn.’

“Ha ha! Ta thật áy náy khi chỉ có thể làm được bấy nhiêu cho một hiệp sĩ dũng cảm và cao thượng như ngài. À, quản gia của ta nói rằng ngài không có ý định tuyên thệ phục vụ, có thật vậy không?”

“À, chuyện đó thì…” Eugene đang suy nghĩ tìm cớ, thì Fairchild đã cười lớn.

“Ha ha ha! Ta chỉ đùa thôi. Không có ý làm ngài bối rối. Nhưng thấy một hiệp sĩ dũng mãnh như ngài cũng có lúc lúng túng, ta lại thấy khá… thú vị, như được nhìn thấy mặt rất ‘con người’ của ngài vậy.”

Mặt con người của một Ma cà rồng? Eugene cúi đầu, thầm nghĩ Tử tước Fairchild quả là nhìn người không chuẩn, dù ông ta là một quý tộc đích thực.

“Tôi càng cảm kích khi ngài đánh giá tôi như vậy.”

“Dù sao thì, sau một chiến thắng lớn thế này, đáng lẽ phải mở tiệc ăn mừng. Nhưng mong ngài thông cảm, vì tình hình hiện tại buộc chúng ta phải thận trọng. Ta tuyệt đối sẽ không để công lao của ngài bị lu mờ.”

“Tất nhiên. Nam tước Bommel là một quý tộc đáng kính, nhưng trong những việc thế này, cẩn thận vẫn hơn. Tôi hiểu.”

Eugene trả lời như thể đã chờ sẵn lời của Fairchild. Anh chỉ muốn sớm quay về Maren, vì mục tiêu ở đây đã hoàn thành.

“Hừm! Thật khó tin, vị kỵ sĩ dẫn dắt chúng ta đến chiến thắng không chỉ dũng cảm mà còn chu đáo như vậy. Ngài Jan của gia tộc Eugene, ta thật sự ngưỡng mộ ngài.”

Tử tước Fairchild gật đầu với vẻ mặt nhân từ, dường như thể hiện sự yêu mến chân thành. Nhưng trong đầu ông ta thì suy tính không ngừng.

‘Ta rất muốn, nhưng không thể thu nhận hắn. Bommel chắc chắn sẽ không vui nếu ta nhận hắn làm hiệp sĩ lãnh địa.’

Dù đã đánh nhau, cuối cùng họ vẫn sẽ trở thành thông gia. Dành cho Bommel chút thể diện cũng không hại gì, vừa xoa dịu đối phương, vừa nâng cao danh tiếng của chính mình.

‘Nhưng ta cần làm gì đó… cần cho hắn một thứ xứng đáng… À, đúng rồi!’

Sau một hồi suy nghĩ, Tử tước Fairchild lên tiếng, ánh mắt lóe sáng. “Mills! Mang thanh kiếm ra đây!”

“Hả? Thưa ngài, ý ngài là…”

“Còn thanh kiếm nào khác sao?”

“À… vâng!” Mills sững lại một chút rồi vội vàng biến mất.

“Ngài có thể mong chờ đấy.”

Tử tước Fairchild mỉm cười với Eugene. Một lát sau, Mills quay lại, cẩn thận nâng một thanh đoản kiếm nằm trong vỏ đen.

“Ngài Jan của gia tộc Eugene.”

“Vâng, thưa ngài.”

Tử tước Fairchild nhận thanh kiếm từ tay Mills, rồi trịnh trọng đưa về phía Eugene.

“Thanh kiếm này có tên là ‘Wolfslaughter.’ Đây là món quà nhạc phụ ta tặng cùng của hồi môn. Nó từng thuộc về một trong những hiệp sĩ lừng danh nhất của Bá quốc Winslon, ngài Bellgreen Entaylor. Chính lưỡi kiếm này đã mang lại vinh quang và danh dự cho Winslon.”

‘Lão già đó tiếc đứt ruột khi đưa thanh kiếm này cho ta. Nhưng thôi, ta có thể khoe khoang sau khi trao nó cho kỵ sĩ này. Với lại, nếu hắn thực sự tuyên thệ với lão già kia, thì coi như ta trả lại kiếm, lão chắc chắn sẽ phải biết ơn.’

Dù trong lòng lạnh lùng và toan tính, Tử tước Fairchild vẫn giữ vẻ trang nghiêm, trìu mến khi cất lời.

“Từ giờ trở đi, ngài chính là chủ nhân của Wolfslaughter.”

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL21, đăng tải độc quyền tại INOVEL21.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL21.COM)

***

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...