Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 35

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Eugene rời khỏi lãnh địa Fairchild trong lời tiễn biệt long trọng của Tử tước Fairchild cùng toàn bộ người trong lâu đài. Anh mang theo bên mình một chiếc rương đầy đồng bạc, một lá thư tiến cử gửi đến một vị bá tước, thậm chí còn có cả một thanh kiếm quý.

‘Wolfslaughter…’

Eugene nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm treo bên yên ngựa. Khi vừa nhận được vũ khí này từ Tử tước Fairchild, anh chỉ coi nó như một thanh kiếm đắt tiền bình thường. Thế nhưng ngay khoảnh khắc rút kiếm khỏi vỏ, anh không khỏi giật mình. Một luồng khí lạnh lẽo, sắc bén tỏa ra.

Sự kinh ngạc của Eugene càng lớn hơn sau khi nghe Tử tước Fairchild giải thích về lai lịch của thanh kiếm, trong giọng nói không giấu được chút tự hào và khoe khoang. Wolfslaughter là vũ khí được rèn từ thiên thạch, tại một thành phố của người lùn nằm trên núi Cranfos.

Đó là một lưỡi kiếm thượng hạng, đủ sức dễ dàng chém rách áo giáp xích.

‘Thư tiến cử thì cũng không tệ, nhưng thứ này mình cũng rất thích. Hắn ta thậm chí còn cho mình cả một nô lệ nữa.’

Eugene ngoái đầu nhìn lại đám nô lệ phía sau. Giờ đây anh có tổng cộng ba nô lệ: một người do Tử tước Fairchild ban cho, hai người còn lại lấy được từ Nam tước Bommel.

Dù vẫn là một kỵ sĩ tự do, Eugene đã khoác trên mình giáp tấm, cưỡi chiến mã danh tiếng, lại còn sở hữu ba nô lệ. Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đủ thấy anh không phải hạng người tầm thường.

Hơn nữa, nô lệ do Tử tước Fairchild tặng còn thuộc loại cơ bắp nhiều hơn đầu óc.

“Ngươi đến từ Brantia?”

“Vâng, thưa chủ nhân. Cha tôi là ngài Boche xứ Crawlmarine.”

Nô lệ mười chín tuổi nói tiếng phổ thông khá thô ráp. Điều đáng ngạc nhiên là hắn xuất thân từ một gia đình kỵ sĩ ở quốc đảo Brantia. Luke là con của một thiếp thất của kỵ sĩ, bị bắt làm tù binh sau khi thua trận trong lúc làm lính đánh thuê.

Một gia đình kỵ sĩ nhỏ bé không đủ khả năng chuộc lại đứa con của thiếp, và cuối cùng hắn bị đưa đến lâu đài của Tử tước Fairchild làm nô lệ.

“Ngươi có được huấn luyện theo giáo dục kỵ sĩ không?”

“Có. Tôi được ngài Bosch dạy dỗ.”

“Vậy ngươi biết dùng kiếm?”

“Tôi không dám nói là giỏi, nhưng ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân. Nếu thật sự cần thiết, tôi sẽ dùng mạng sống để bảo vệ chủ nhân.”

“Tôi nghĩ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Nếu ngài Eugene rơi vào nguy hiểm, thì cả cậu lẫn tôi chắc đã chết từ trước rồi.”

“Ah…”

Partek nhếch mép cười, còn Luke lập tức im bặt. Quả thật, chủ nhân của hắn là một kỵ sĩ trẻ tuổi, có thực lực vượt xa bất kỳ kỵ sĩ nào hắn từng gặp. Hơn nữa, chủ nhân còn một mình đánh bại đám lính đánh thuê của Lãnh chúa Bommel, bắt sống cả một kỵ sĩ lãnh địa lẫn người thừa kế của lãnh địa đó. Những chiến tích ấy đủ để chứng minh năng lực phi thường của anh.

“Các ngươi có sở trường gì không?”

Eugene hỏi, và hai nô lệ do Nam tước Bommel đưa cho lần lượt trả lời.

“Tôi từng làm nông và đào thảo dược rất lâu ở quê nhà, thưa chủ nhân.”

“Tôi từng là thợ săn ở lãnh địa Garanbow.”

“Ra vậy.”

Sở hữu những nô lệ có chuyên môn rõ ràng là một lợi thế. Đặc biệt với những kỵ sĩ thường xuyên di chuyển khắp nơi như Eugene, điều này lại càng quan trọng.

‘Một người được đào tạo theo con đường kỵ sĩ, hai người còn lại là thảo dược sư và thợ săn. Có lẽ họ cũng sẽ hữu dụng trong hầm ngục.’

Nghĩ vậy, Eugene nhìn đám nô lệ rồi nói, “Tốt. Luke, Liddle, Pen. Ta sẽ trả cho các ngươi nửa đồng bạc mỗi tuần. Như vậy một tháng là hai đồng bạc.”

“Ngài thật sự quá hào phóng!”

“Cảm ơn chủ nhân!”

“Tôi sẽ dốc hết sức lực để phụng sự ngài.”

Liddle và Pen đều là dân thường. Cả hai cúi đầu với vẻ mặt đầy xúc động, ngay cả Luke cũng không giấu được sự cảm kích. Nô lệ thường quan tâm nhất đến việc mình thuộc về ai.

Những nô lệ thuộc về quý tộc tương đối an toàn, bởi phần lớn quý tộc sống trong lâu đài hoặc dinh thự. Trái lại, kỵ sĩ thường sống cuộc đời bôn ba, xuyên qua những vùng đất nguy hiểm, nên nô lệ của kỵ sĩ cũng phải liều mạng theo cùng.

Thêm vào đó, không ít kỵ sĩ có xu hướng bạo lực và đối xử rất tàn nhẫn với nô lệ. Một kỵ sĩ như Eugene, sẵn sàng trả lương cho nô lệ, quả thực cực kỳ hiếm thấy.

“Luke, ngươi đã làm trợ tá được bao lâu rồi?”

“Một chút hơn ba năm, thưa chủ nhân.”

“Vậy ngươi hẳn là giỏi chăm sóc ngựa và đánh bóng giáp?”

“Vâng. Chỉ cần giao cho tôi, mọi thứ sẽ luôn như mới.”

“Tốt.”

“Cái gì?! Không, ngài Eugene! Ngài nói vậy là sao?!”

Mirjan bắt đầu làm loạn. Không rõ là vì cảm thấy công việc của mình bị cướp mất, hay vì bị tước đi khoảng thời gian ngọt ngào được vuốt ve bộ giáp tấm đắt tiền.

“Tôi cũng muốn làm nữa! Tôi cũng muốn! Kieeek!”

Eugene chộp lấy cô ta giữa không trung, giả vờ như đang đuổi một con côn trùng, rồi nhét cô ta vào túi da trước ngực.

“Sau này, tất cả các ngươi sẽ thường xuyên phải bước vào những vùng đất tà ác. Có lẽ các ngươi đã biết, nhưng ở đó sẽ không có ai bảo vệ nô lệ và người khuân vác.”

“…..!”

Luke tỏ ra bình thản, nhưng sắc mặt của Liddle và Pen thì trở nên tái mét. Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Eugene khiến họ nhẹ nhõm đi đôi chút.

“Luke, ngươi sẽ phụ trách bảo vệ hai người này trong những vùng đất tà ác. Luôn ở bên cạnh họ, cho đến khi ta ra lệnh khác.”

“Tuân lệnh, thưa chủ nhân.”

“Ừm.”

Luke đáp lại dứt khoát. Eugene quan sát cậu ta trong giây lát rồi quay sang Partek.

“Vũ trang cho nô lệ có vấn đề gì không?”

“Hoàn toàn không. Nô lệ hiếm khi được cấp giáp, nhưng rất nhiều kỵ sĩ vẫn cho họ đoản kiếm hoặc dao găm.”

“Ta hiểu rồi.”

Một vũ khí duy nhất cũng chỉ là mức tối thiểu, chủ yếu để tự vệ. Hơn nữa, dù nhận được nô lệ miễn phí, Eugene vẫn cảm thấy nếu để họ chết uổng thì thật đáng tiếc.

‘Galfredic nói mình phải tiêu cho hết số tiền kiếm được. Quả nhiên là đúng.’

Eugene trầm ngâm rồi chép miệng. Anh biết chắc tên kỵ sĩ lực lưỡng kia sẽ cười phá lên nếu nghe được suy nghĩ này.

Khi đến Maren, Eugene lập tức ghé qua cửa hàng chuyên buôn bán vũ khí và giáp trụ trước khi tìm chỗ ở. Anh mua cho Liddle và Pen áo giáp da dày cùng dao găm để tự vệ. Riêng Luke, anh sắm cho hắn một bộ áo giáp xích [1], một tấm khiên, một đoản kiếm và một dao găm rondel.

“T-thật không dám tin ngài lại ban cho những nô lệ hèn mọn như chúng tôi trang bị cao quý đến vậy! Tôi nguyện dốc cạn mọi thứ mình có, phụng sự ngài đến hơi thở cuối cùng, thưa chủ nhân!”

Đôi mắt xanh của Luke ngấn lệ. Dù không to lớn như Partek, cậu ta vẫn sở hữu vóc dáng khá vạm vỡ. Cậu ta không thể tin nổi rằng, với thân phận nô lệ, mình lại được mặc áo giáp xích. Ngay cả khi còn làm trợ tá kỵ sĩ, cậu ta cũng chưa từng nhận được món quà như vậy.

‘Vừa hào phóng, vừa dũng cảm.’

Luke lau nước mắt. Hai nô lệ còn lại cũng xúc động không kém. Họ hiểu rất rõ nô lệ được tặng miễn phí thường bị các kỵ sĩ đối xử ra sao.

Họ đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, nhưng trong mơ cũng không ngờ chủ nhân của mình lại chu đáo đến mức trả lương hằng tuần.

“Chúng tôi nguyện phụng sự ngài đến ngày chết, thưa ngài Eugene.”

“Được.” Eugene khẽ gật đầu trong lòng. Phản ứng của đám nô lệ còn mãnh liệt hơn anh dự đoán.

Nếu sau này có nô lệ, hãy trả cho họ một khoản lương, dù ít ỏi, và mua cho họ giáp rẻ tiền. Làm vậy, họ sẽ tự nguyện liếm cả ngón chân của ngươi.

Eugene thật sự may mắn khi có cơ hội quen biết một kỵ sĩ như Galfredic.

‘Nghĩ lại thì, hắn đã được tuyên thệ dưới trướng Bá tước Evergrow chưa nhỉ?’

Không có tin tức thường đồng nghĩa với tin tốt, nhưng Eugene vẫn cảm thấy hơi bận lòng khi chẳng nghe thấy gì kể từ lúc dungeon mở ra. Tuy nhiên, một kỵ sĩ như Galfredic thì dù ở đâu cũng sẽ thành công, nên Eugene thôi không nghĩ ngợi thêm.

***

“Chào mừng ngài trở lại! Thật mừng vì ngài đã bình an, ngài Eugene.”

“Xem ra cô cũng làm việc rất suôn sẻ, Phó chấp sự.” Eugene đáp lại thoải mái. Priscilla lịch sự cúi chào, rồi nói tiếp với giọng hơi phấn khích. “Tôi nghe rồi, thưa ngài! Ngài được Lãnh chúa Fairchild thuê trong một thời gian ngắn và đã tự mình giải quyết xong tranh chấp lãnh địa?”

“Tin lan nhanh thật.”

Dù hai bên có quan hệ bình đẳng theo hợp đồng, Eugene vẫn nói chuyện rất tự nhiên. Sự chênh lệch về địa vị là điều không cần phải nói.

“Đám lính đánh thuê do Lãnh chúa Bommel thuê không ngừng nhắc đến ngài, ngài Eugene. Tôi thật sự không thể tin được ngài đã đánh bại hàng chục lính đánh thuê, còn bắt sống cả kỵ sĩ lãnh địa lẫn người thừa kế của Lãnh chúa Bommel!”

“Chuyện đó… ừ, đúng là vậy.”

Phần lớn là sự thật, chỉ là có chút bị thổi phồng. Eugene từ bỏ ý định chỉnh lại câu chuyện.

“Dù sao thì, ngay khi tin tức về thành tích của ngài Eugene lan ra…” Priscilla nói với đôi mắt lấp lánh rồi đột ngột dừng lại.

“Ngay khi tin lan ra? Có chuyện gì sao?”

“À! Tôi chỉ định nói rằng hiệp hội của chúng tôi đã điều chỉnh một chút trong hợp đồng của ngài.” Cô ta suýt nữa thì buột miệng nói ra việc giới quý tộc và danh nhân ở Maren đang phát cuồng vì Eugene, nhưng kịp thời đổi chủ đề. Nếu để kỵ sĩ này say men danh tiếng thì sẽ rất phiền phức.

“Ồ? Thay đổi thế nào?”

“Chúng tôi quyết định tăng thù lao thành công thêm năm phần trăm, đồng thời hoàn tất toàn bộ điều khoản hợp tác. Ngài Eugene có thể tham gia thảo phạt bất cứ lúc nào, tùy theo ý ngài.”

“Tốt. Còn gì khác không?”

“Không. Hợp đồng sẽ kết thúc sau ba lần thảo phạt, kèm theo tối đa hai lần bổ sung nếu hai bên đồng thuận. Nếu có bất đồng, hợp đồng vẫn kết thúc sau ba lần. Nếu ngài muốn gia hạn—”

“Để lúc đó nói tiếp. Ký hợp đồng luôn chứ?”

“Vâng thưa ngài Eugene.”

Priscilla có chút tiếc nuối khi đưa ra ba bản hợp đồng đã được soạn sẵn. Một bản cho Hiệp hội Pailin, một bản cho Eugene, và bản còn lại dùng để công chứng tại hiệp hội thương nhân.

Eugene chưa có con dấu riêng, nên anh viết rõ tên mình rồi ký xuống.

“Ưm… ngài không xem lại sao?”

Priscilla cẩn thận hỏi khi thấy Eugene ký mà gần như không đọc kỹ. Sau khi ký xong bản cuối cùng, Eugene ngẩng đầu lên. “Sao? Cô đổi ý, muốn thêm điều khoản gì à?”

“À! K-không hề!” Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Priscilla khi đối diện nụ cười lạnh lẽo của Eugene. Cô ta vội vàng xua tay phủ nhận.

“Vậy là được. Thế còn gì nữa không?”

“Không ạ! Tôi sẽ dẫn ngài đến nghỉ tại Thiên Tinh Các, đúng như trong hợp đồng. Không có thay đổi gì về tùy tùng của ngài chứ?”

“Tôi có ba nô lệ.”

“Nô… nô lệ. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở riêng cho họ.”

Không chỉ một mà tận ba nô lệ mới. Điều đó càng chứng minh năng lực của vị kỵ sĩ mà cô ta đã ký hợp đồng cùng, nên Priscilla vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

“À, suýt nữa thì quên,” Eugene quay đầu nói khi bắt đầu bước ra cửa, nơi Priscilla đang giữ mở.

“Khi nào thì bắt đầu thảo phạt?”

“Ôi! Tôi quên mất việc quan trọng nhất. Mười ngày nữa. Mê cung núi Morrison, thuộc lãnh địa Evergrow.”

“Lãnh địa Evergrow…”

Đó chính là nơi Galfredic đến để tuyên thệ.

“Tốt.” Eugene mỉm cười, nhớ lại gương mặt của vị kỵ sĩ hiếm hoi mà anh khá có thiện cảm.

“À, còn một chuyện nữa. Lần thảo phạt này là…” Từng mảnh thông tin liên quan bắt đầu tuôn ra từ miệng Priscilla.

***

Năm ngày trôi qua.

Trong khoảng thời gian đó, Eugene tham dự vô số yến tiệc do giới quý tộc và danh nhân Maren tổ chức. Đến ngày thứ sáu, anh rời khỏi thành phố cùng nô lệ và lính đánh thuê của mình. Sớm hơn dự kiến một chút, nhưng anh không có hứng thú tiếp tục dính vào những cuộc ganh đua vô nghĩa của đám quý tộc phô trương. Hơn nữa, anh đã gặp đủ những nhân vật quan trọng nhất.

“Ngài đã vất vả mấy ngày nay rồi, ngài Eugene.” Partek cười nói. Ông ấy tham dự các buổi yến tiệc cùng Eugene với tư cách tùy tùng.

“Tôi không gọi đó là vất vả. Từ chối lời mời của họ chỉ chuốc lấy thù địch.”

“Ngài nói đúng.”

“Dù sao thì, tôi hy vọng tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi đủ trong mấy ngày qua.”

“Vâng. Tất cả chúng tôi đều đã nghỉ ngơi rất tốt. Tất cả.”

Eugene hài lòng gật đầu, nhìn quanh đám lính đánh thuê và nô lệ. Tính cả anh, đội hình hiện tại có bảy người. Một tổ đội sẵn sàng chiến đấu, không ai có thể xem thường.

“Nhân tiện, ngài Eugene, ngài biết đội thảo phạt sẽ có bao nhiêu người không?”

“Khoảng ba mươi người, tính cả chúng ta. Một kỵ sĩ của lãnh địa Evergrow sẽ dẫn đội.”

“Vậy thì không quá khó. Kỵ sĩ lãnh địa hẳn rất quen thuộc với mê cung. Hơn nữa, mê cung núi Morrison đã được phát hiện và mở ra hơn mười năm trước, phần lớn đã được thăm dò.”

“Họ cũng nói vậy. Nhưng theo Phó chấp sự, hình như lần này họ định tiến sâu hơn.”

“Chắc là vì nếu cứ đánh ở cùng một khu vực mãi thì sẽ mất mặt. Đôi khi họ phải khám phá những vùng chưa xác định như một hình thức làm màu.”

Partek là người dày dạn kinh nghiệm nhất trong nhóm. Nghe lời ông ấy, sắc mặt mọi người đều tươi tỉnh hơn.

Tuy nhiên…

“Họ có thể sẽ mang theo một pháp sư trong lần thảo phạt này. Tôi nghe nói Bá tước Evergrow đã thuê một pháp sư không lâu trước đây.”

“Cái gì?!”

[1]. áo giáp xích phủ dài đến đùi ☜

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL21, đăng tải độc quyền tại INOVEL21.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL21.COM)

***

 

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...