Sinh Tồn Với Tư Cách Là Một Huyết Vương
-
Chapter 37
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 37
[Dịch giả: Ngọc]
[Hiệu đính: Duo]
Eugene trở lại phòng sau bữa tối cùng lũ lính đánh thuê. Những nô lệ được bố trí ở cùng căn phòng với lính, để Eugene và Mirjan có không gian riêng trong căn phòng rộng rãi. Eugene đặt thanh kiếm Wolfslaughter lên bàn, phòng khi cần đến vũ khí, và chờ đợi Romari tới.
Khoảng mười phút sau, khi nô lệ của anh, Luke, rời khỏi phòng sau khi thắp sáng các ngọn đèn, có một tiếng gõ vang lên.
“Ngài Eugene, tôi là Romari. Tôi có thể vào không?”
“Vào đi.”
Với sự cho phép của Eugene, Romari mở cửa và lặng lẽ bước vào. Cô khoác trên mình một chiếc áo choàng nâu rộng rãi, đơn giản nhưng toát lên nét uy nghiêm. Cô ấy giật mình khi nhìn thấy Wolfslaughter nằm trên bàn, nhưng nhanh chóng cúi đầu chào sau khi tháo mũ trùm đầu.
“Tôi xin được chào hỏi chính thức. Tôi thực ra không thuộc phái Sandstone. Tôi là Sirinoa Romari của Huyết Ảnh Phái. Thật vinh dự khi được gặp một thành viên của Tộc Đêm.”
“…..!”
Romari, một pháp sư của Huyết Ảnh Phái, dâng trào niềm hứng khởi. Như chính tên gọi đã hé lộ, Huyết Ảnh Phái tôn thờ ma cà rồng, và hôm nay, Romari lần đầu tiên gặp trực tiếp một ma cà rồng.
Hầu hết ma cà rồng sống ở phương Bắc hoặc những vùng ít chịu ảnh hưởng của giáo hội, nên việc thấy chúng xuất hiện gần đây là điều hiếm hoi.
‘Mình thật may mắn.’
Hơn nữa, rõ ràng đối phương là một ma cà rồng giàu kinh nghiệm. Không thì sao lại có thể tự tin đi lại giữa ban ngày một cách kiêu hãnh như vậy?
‘Nghe nói ma cà rồng khá thân thiện với phái mình, vậy thì chắc chắn y sẽ…’
Romari chưa kịp hoàn thành dòng suy nghĩ thì, ma cà rồng xinh đẹp, kiêu hãnh đã tiến tới trong chớp mắt, chộp lấy cổ cô ấy như sấm sét.
“Keugh!?”
“Tôi không biết cô nhận ra thân phận của tôi bằng cách nào, nhưng điều đó hẳn là cô muốn chết, đúng không?”
“Keugh! N, không… C, chờ, làm ơn…”
“Thưa ngài! Thưa ngài! Tôi nghe từ các bậc tiền bối rằng Huyết Ảnh Phái có quan hệ với ma cà rồng! Hãy để cô ta thề! Sau đó chúng ta mới nghe xem cô ta nói gì!”
Theo lời Mirjan, Eugene đặt Wolfslaughter lên cổ Romari và tập trung toàn bộ nỗi khiếp sợ của một ma cà rồng lên mức tối đa.
“Thề bằng tên ngươi, bằng phái ngươi, và bằng ma pháp. Ngươi sẽ không nói dối cũng không sử dụng ma pháp nơi này.”
“T, tôi thề bằng tên tôi, Huyết Ảnh Phái, và ma pháp. Tôi sẽ không nói dối, cũng không dùng ma pháp ở nơi này.” Romari la lên trong hoảng sợ trước tình huống đột ngột. Theo Mirian, việc một pháp sư phá lời thề đồng nghĩa với việc từ bỏ con đường ma thuật. Vì vậy, Eugene cuối cùng thả cô ấy ra khỏi tay, nhưng vẫn không rút nỗi khiếp sợ ma cà rồng. Wolfslaughter vẫn nằm trong tay anh, sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào.
“Vậy nói cho tôi biết. Cô nhận ra tôi là thành viên Tộc Đêm bằng cách nào?”
Romari bối rối, nét mặt vẫn còn đầy sợ hãi.
“T, người sáng lập Huyết Ảnh Phái là một thành viên của tộc. Chính vì vậy mà chúng tôi có thể cảm nhận được ma cà rồng.”
“Người sáng lập?”
Eugene cuối cùng mới rút nỗi khiếp sợ ma cà rồng khi nghe câu trả lời bất ngờ. Romari bất ngờ quỳ rạp xuống đất như một con ếch, thở hổn hển.
“Tôi không nhận ra một Huyết Nguyên cao quý và hành xử một cách ngông cuồng. Xin tha thứ cho tôi, ngài Eugene!”
Eugene không hề kích hoạt nỗi khiếp sợ ma cà rồng để phô trương sức mạnh. Nhưng Romari lại cảm nhận nỗi sợ áp đảo vừa rồi rất giống với nỗi khiếp sợ của một Huyết Nguyên, mà thầy cô từng nhắc đến. Như hầu hết pháp sư, Romari kiên nhẫn và mạnh mẽ về tinh thần. Tuy nhiên, nỗi sợ vừa rồi khiến tim cô đập nhanh đến mức khó chống cự. Đó là đặc trưng của một phái được sáng lập bởi Huyết Nguyên, hay nói cách khác, bởi một ma cà rồng nguyên thủy.
‘Thật không ngờ mình lại định tung ma pháp trong cơn hoảng loạn…’
Romari vừa mới ngẩng đầu, nhưng ma cà rồng, chắc chắn là một Huyết Nguyên, lại nhíu mày trong vẻ bối rối.
“Nguyên thủy?”
“Gì cơ?”
“Cái gì là… nguyên thủy?”
“…..!”
Đôi mắt trống rỗng của Romari dần mở to trong kinh ngạc. Dường như cô ấy vừa gặp một thành viên Tộc Đêm mà chính y cũng không nhận ra thân phận Huyết Nguyên của mình.
“Vậy ngươi đang nói rằng Huyết Nguyên là tầng lớp cao quý nhất của ma cà rồng?”
“Đúng vậy. Trong Tộc Đêm, chúng tôi gọi những hậu duệ trực tiếp của các gia tộc cao quý nhất là Huyết Nguyên. Tôi không thể chắc chắn bằng năng lực của mình, nhưng dựa trên nỗi khiếp sợ mà ngài vừa phát ra, ngài Eugene, tôi nghĩ ngài có thể là một Huyết Nguyên.”
Eugene vừa ngạc nhiên vừa không chắc chắn. Anh không còn ký ức về quá khứ xa xôi.
‘Mình có thể là Huyết Nguyên? Nghĩa là mình là ma cà rồng cao nhất sao?’
Tuy nhiên, anh không thể hoàn toàn tin vào lời một pháp sư vừa gặp lần đầu.
“Nói cho tôi nghe thêm về các gia tộc cao quý đi.”
“Không nhiều người biết, nên tôi cũng không thể nói gì nhiều. Nhưng tôi biết người sáng lập phái chúng tôi là một nhân vật danh giá mang họ ‘Ventroa’.”
“Ventroa?”
“Đúng vậy. Nhưng nghe nói người sáng lập gần như không nói về ma cà rồng. Vì một lời thề. Ngay cả thầy Bellopa, thầy tôi về ma pháp, cũng gần như không biết gì.”
“Nói hết những gì cô biết đi.” Eugene ép Romari. Đây là manh mối để anh tìm hiểu nguồn gốc mình.
“Tôi thực sự không biết gì nhiều. Muốn tìm thông tin về Huyết Nguyên chỉ có thể ở Thư Viện Avilonia. Nhưng nơi đó quá xa, và với bao chiến loạn như thế này, tôi không thể nghĩ đến chuyện đi tới đó.”
“Thư Viện Avilonia? Xa thế nào?”
“Khoảng nửa năm đường từ đây…”
“Tôi biết! Tôi biết chỗ đó! Tôi nghe từ các bậc tiền bối. Nhưng không phải ai cũng vào được. Chỉ những quý tộc danh giá hay pháp sư lừng danh mới được cấp quyền.”
Eugene không có lý do để lãng phí nửa năm, và với thân phận hiện tại, việc đến đó chẳng ích gì.
“Vậy sao cô lại đến với tôi?”
“Vì chuyện chinh phục mê cung. Nếu tôi có một thành viên Tộc Đêm đi cùng, mục tiêu sẽ dễ đạt hơn. Tôi muốn nhận được sự giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?”
Eugene khoanh tay, Romari vội tiếp tục. “Tôi nói thật… thực ra…”
Theo lời Romari, đến nay chỉ có một quái vật cấp cao xuất hiện ở Mê Cung Núi Morrison – một người khổng lồ Cyclops. Tình cờ, cô ấy cần móng vuốt và máu của Cyclops cho nghiên cứu ma pháp.
“Tôi nghe nói họ đang vội tìm pháp sư. Tôi thấy cơ hội tốt, nên đến nói rằng tôi thuộc phái Sandstone. Tôi biết một ít ma thuật liên quan đất.”
“Cô cũng khá tài năng. Bá tước không nghi ngờ sao?”
“Có vẻ không nghi ngờ, có lẽ vì tình hình gấp gáp. Hơn nữa, tôi tự tin có thể thoát nếu bị phát hiện.”
‘Cho tới khi gặp một Huyết Nguyên như ngài.’ Romari thầm nghĩ.
Eugene lại hỏi, “Hiểu rồi. Nhưng sao cô cần nguyên liệu từ Cyclops?”
“Chúng cần để tạo ra chimera.”
“Chimera?”
“Là quái vật lai nhân tạo do pháp sư tạo ra! Thưa ngài, cô ta chắc hẳn tài năng lắm. Tôi nghe từ tiền bối, pháp sư chỉ tạo được chimera khi thật sự có năng lực.” Mirjan bật dậy từ túi da, tám nhảm.
Romari tiếp tục giải thích: “Đó là một loại quái vật nhân tạo. Với pháp sư Huyết Ảnh Phái, mục tiêu cuối cùng là tạo ra chimera riêng. Tôi đã độc lập từ thầy ba năm nay. Kể từ đó…”
“Tôi không quan tâm lắm. Vậy cô đến vì cần nguyên liệu từ Cyclops, và nghĩ rằng tôi có thể giúp được. Đúng chứ?”
“Đúng. Ma cà rồng thân thiện với phái chúng tôi. Thầy Bellopa cũng từng gặp hai ma cà rồng, và ông nhận được sự giúp đỡ từ cả hai.”
Ma cà rồng không xuất hiện vô cớ. Chúng truyền lại kiến thức từ đời này sang đời khác, như con người. Tất cả ma cà rồng đều biết về Huyết Ảnh Phái, trừ khi hoàn toàn biệt lập. Đó là lời thầy cô cô nói.
‘Ngoại trừ ngài…’
“Hmm. Hiểu rồi.” Eugene cảm thấy khai sáng. Anh biết pháp sư không hẳn thù ghét ma cà rồng, nhưng không ngờ cả một phái lại hợp tác. Hơn nữa, người sáng lập phái cũng là ma cà rồng.
“Còn đá mana của Cyclops? Cô có cần không?”
“Không. Tôi không cần đá mana.” Romari lắc đầu vội. Bầu không khí bớt căng thẳng.
“Tốt. Chúng ta có thể hợp tác.”
“Ah… Vâng! Cảm ơn ngài.” Cô ấy lúng túng trước sự đồng ý bất ngờ, nhưng chắp tay bày tỏ lòng biết ơn. Dù tình huống lạ lùng, Romari tự tin đánh bại Cyclops nhờ sự giúp đỡ của Eugene, người trông như Huyết Nguyên.
“Tuy nhiên, với một điều kiện.”
“Điều gì vậy…?”
“Cô phải hợp tác tìm Galfredic.”
“À… hiệp sĩ đó có thể đã chết. Và thành thật, sao ngài lại tìm một hiệp sĩ phàm trần…? Là Huyết Nguyên, ngài sở hữu dòng máu lạnh lùng và cao quý nhất…”
Vùuuu!
“Vâng! Chắc chắn! Tôi sẽ tìm hắn! Ngay cả khi đã chết, tôi sẽ tìm xác và đưa đến ngài!”
Romari một lần nữa quỳ sụp khi Eugene bộc phát nỗi đáng sợ của ma cà rồng.
‘Sao ma cà rồng lại quan tâm đến con người…? Có lẽ mình không nên đến đây…’
Cô ấy hơi hối tiếc, nhưng đã muộn. Với tính chất Huyết Ảnh Phái, người khác cũng sẽ chọn như cô ấy.
Sáng hôm sau, nhóm chinh phục rời lâu đài, Eugene và Entler dẫn đầu. Năm sáu giờ sau, họ tới một ngôi làng gần cửa Mê Cung Núi Morrison.
Nhưng những vị khách không mời đang chờ nhóm tại làng, cùng cư dân và trưởng làng.
“Chúng tôi không cho phép ai chưa được phép vào mê cung.”
“Tôi cảm nhận được năng lượng xấu trong Mê Cung Núi Morrison. Bá tước Evergrow cũng thuê pháp sư vì tình hình nghiêm trọng, phải không?”
“Pháp sư Romari được mời để thám hiểm các khu vực mới. Không liên quan năng lượng xấu.”
“Sao lại phản đối sự giúp đỡ của chúng tôi? Chúng tôi không đòi hỏi gì. Ngài không phải là người tin thần sao?”
“Tôi tin vào Thần, nhưng cũng tin vào ma thuật. Trên hết, tôi tin vào lưỡi kiếm của mình.”
“Thật hỗn xược, thưa ngài!”
Những người tranh cãi với Entler là các hiệp sĩ Templar, thuộc tu viện gần Lãnh thổ Evergrow.
Templar thuộc giáo hội, nhưng khác với hiệp sĩ thánh. Hiệp sĩ thánh hầu hết từ quý tộc, phục vụ trực tiếp giám mục hay lãnh đạo giáo hội. Họ trở thành hiệp sĩ nhờ giáo hội hỗ trợ. Templar là chiến binh phục vụ giáo hội bằng niềm tin, xuất thân nhiều nguồn gốc, trang bị giống lính đánh thuê.
‘Phiền phức thật.’
Dù không tệ như hiệp sĩ thánh, Eugene vẫn cảm thấy khó chịu với Templar, cẩn thận quan sát ba người.
“Tôi không phải không tin Thần, nên không biết các ngài xem gì là hỗn xược. Tôi cũng thỉnh thoảng đi lễ khi rảnh. Dù sao, tôi không thể chấp nhận các ngài.”
“Ngài, nhìn đây. Chúng tôi theo lệnh trực tiếp từ tu viện trưởng. Tôi chắc Bá tước Evergrow cũng nhận thông báo tương tự.”
Templar ngoan cố, mặc áo giáp sắt cũ, khoác surcoat với biểu tượng tròn của giáo hội.
“Hmm.” Entler nhấp môi khi thấy templar đưa thư. Tu viện trưởng xuất thân quý tộc, nên ngay cả Bá tước cũng phải tôn trọng.
‘Họ có nghe tôi trong mê cung không? Chắc chắn họ sẽ hành động độc lập.’
Templar nổi tiếng hành động trước, rồi nói chỉ làm theo ý Thần, bất chấp kết quả. Vì vậy, hiệp sĩ ghét bị liên quan bởi Templar.
Như đọc được suy nghĩ Entler, một Templar lãnh đạo lên tiếng: “Tôi hứa không gây rắc rối, ngài Entler. Trong mê cung, chúng tôi tuân lệnh hoàn toàn.”
“Hmm.” Entler hơi nới lỏng nét mặt. Nhưng không ai biết họ thực sự hành xử ra sao. Anh ta muốn tránh chỉ huy họ.
‘À! Đúng rồi.’
“Vậy các ngài có thể đi cùng nhóm ngài Eugene. Họ thiếu chiến binh. Ngài Eugene, ngài đồng ý chứ?”
“Hmm.”
Nét cau mày của Eugene sâu hơn bên trong mũ. Anh định lẩm bẩm, nhưng Templar vây quanh.
“Rất hân hạnh được gặp, ngài Eugene.”
“Ngài có phải hiệp sĩ từng đánh bại quái lang và quái thú độc ác ở Maren? Thương nhân tới tu viện ca ngợi ngài vừa dũng cảm vừa đáng tin.”
“Thật vinh dự được chiến đấu ở đất xấu cùng một hiệp sĩ trung thành.”
“…..”
Eugene lặng người.
“Kyahahahaha! Họ gọi ma cà rồng là trung thành! T, trung thành! Kyahahaha!” Mirjan phá lên cười. Romari, người duy nhất biết thân phận Eugene, cũng có nét mặt lạ.
Các Templar nhìn anh với ánh mắt long lanh, Entler nhìn sang với vẻ hài lòng, khiến Eugene dường như không thể từ chối.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL21, đăng tải độc quyền tại INOVEL21.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL21.COM)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook