Sự Trở Lại Của Pháp Sư Vĩ Đại Sau 4000 Năm
-
Chapter 153 Anastasia (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Anastasia (3)
Anastasia sững sờ, nhất thời không mở miệng được.
Vào lúc đó, một cảnh tượng cực kỳ hiếm gặp đã xảy ra. Hector bắt đầu toát mồ hôi.
Trước giờ mọi người chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt dễ gần của ông ấy, nên khi thấy được dáng vẻ bối rối và phản ứng như vậy của Hector ai cũng thấy khá thích thú.
"T-, Ta xin lỗi."
"…"
"Ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất của mình, ta cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện như thế này sẽ xảy ra. Ta thề."
"…"
"T-, Ta cũng vậy."
Cairo, người đang nhìn tình cảnh hiện tại, không thể không thú nhận với vẻ mặt đầy cảm giác tội lỗi.
"Đó cũng là lỗi của ta."
"Hả?"
"Vì Anastasia vốn là tên dành cho nam."
Frey nghiêng đầu vì lời Cairo vừa nói.
"Thật sao? Nghe như một cái tên cho nữ vì âm điệu của nó khá nhẹ nhàng."
"Ở các vùng phía Đông cổ đại, nó thường được dùng để làm tên gọi cho những người đàn ông. Đó là nơi xuất thân của Nhà Giả Kim vĩ đại Strow. Ta đã để ý điều đó trước đây nhưng không nói gì vì thông thường Golem không có giới tính."
Rồi ông ấy thở dài.
"Nhân tiện, ta tự hỏi liệu linh hồn của Schweiser có phải là…"
"…Ta không có linh hồn."
Anastasia đáp lại.
Trên gương mặt cô vẫn mang đầy vẻ bối rối, nhưng dường như cô đã quyết định sẽ cam chịu số phận này của mình.
Nhưng điều mà cô ấy nói có ý nghĩa gì?
"Cô nói vậy là sao?"
"Ta không có linh hồn của Schweiser."
Điều đó được lặp lại với giọng điệu rõ ràng hơn câu trả lời trước rất nhiều.
Vẻ mặt của Frey dần thay đổi, và Cairo không thể không hỏi bằng một giọng kỳ lạ.
"Không phải cô nói cô là Schweiser Strow sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng giờ thì cô lại không có linh hồn?"
"Tất nhiên là ta không có rồi. Di chuyển linh hồn không nằm trong phạm vi khả năng của thuật giả kim mà."
[Khế ước giả.]
Đôi mắt của Diablo khẽ rung lên khi nghe cô ấy nói.
[Nó thuộc về lĩnh vực của Khế ước giả.]
"Đúng vậy. Cái xác này khá thông minh đấy."
[…]
"Tất nhiên là hầu hết các Khế ước giả chỉ có thể mơ ước để đạt đến được trình độ đó. Trong số tất cả các Khế ước giả mà ta từng biết, chỉ có một người có thể làm được như vậy…"
Anastasia im lặng một lúc trước khi nói tiếp.
"… Nhưng mối quan hệ giữa ta và ả đó lại không được tốt cho lắm. Vì vậy nên ta không thể yêu cầu ả làm chuyện đó giúp ta được."
Frey nheo mắt.
"Nghe nói Nhà Giả Kim và Phù thuỷ Hắc Ám không thân thiết với nhau cho lắm, giờ thì ta đoán điều này có vẻ là thật rồi."
"Ngay cả điều đó cũng đã được truyền lại à? Thật đáng xấu hổ mà."
Anastasia cười một cách khổ sở.
"Ngoài ra, nếu chuyển đổi linh hồn của mình vào bên trong phần lõi thì cơ thể của ta sẽ chết. Vì nhiều biến chứng khác nhau nên ta chỉ đơn giản là sao chép tất cả ký ức và tính cách của mình rồi đưa chúng vào lõi mà thôi."
Đó là một tuyên bố cực kỳ gây sốc.
Sao chép ký ức và tính cách ư?
Frey không am hiểu nhiều về thuật giả kim cho lắm, nhưng từ khuôn mặt của những người xung quanh mình, cậu có thể nhận ra những lời nói đó nực cười đến mức nào.
"Chuyện đó... thậm chí có thể làm được luôn sao?"
Cairo nói với giọng điệu run rẩy.
"Lúc đó ta cũng đã từng bán tín bán nghi, nhưng sau khi ta thấy rằng bản thân có thể suy nghĩ và di chuyển nó được như thế này, có vẻ như sự mạo hiểm của ta đã được đền đáp. Ta phải khen ngợi các ngươi rất nhiều vì kỹ năng giả kim quá tốt này. Thật không dễ dàng gì để tạo ra một cơ thể có thể giữ được phần lõi mà ta đã tạo ra. "
Tiếp đó, sau khi kiểm tra lại cơ thể mình một lần nữa, cô ấy nói.
"Mặc dù sẽ tốt hơn nếu nó không trông như thế này. Ta nghĩ sẽ thật tốt nếu ta được tái sinh bên trong hình dạng của một con người, nhưng điều này lại đang nằm ngoài dự tính của ta..."
"Hụ hụ. Hừm."
Có một tiếng ho ngắn phát ra từ đâu đó phía bên trong phòng, nhưng Anastasia chỉ khẽ lắc đầu. Dường như cô ấy đã biết được chuyện gì vừa xảy ra lúc nãy.
Dù sao thì đây cũng là Schweiser vĩ đại cơ mà.
"Đúng rồi, ta thậm chí còn chưa hỏi tên ngươi nữa."
"À à. Xi-, xin lỗi. Rất vinh dự được gặp cô, ta là Cairo Wilsemann."
“…Wilsemann?”
“Có gì không ổn hả?”
“Hừm. Không. Không có gì cả.”
Frey cảm thấy hơi lạ.
Dù không nghĩ quá sâu xa về chuyện này, nhưng có vẻ như Cairo không biết rằng Wilsemann chính là họ thật của Schweiser.
‘Có vẻ như Cairo không nhận ra rằng bản thân đang đối diện với chính tổ tiên của mình.'
Vậy là ông ấy đến từ một dòng dõi khác cùng họ Wilsemann ư? Hay là…
"Ta có một câu hỏi muốn hỏi."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe lời của cô.
Sau đó, Anastasia mở miệng với giọng điệu khá lạnh lùng.
"Ai là người đã tìm ra phần lõi của ta?"
Ngay lập tức, tất cả đều quay người lại nhìn Frey. Anastasia cũng hướng theo ánh mắt của mọi người đổ dồn về cậu ấy.
Đôi mắt xanh ngọc của cô dường như đang lùng sục toàn bộ cơ thể cậu. Như thể Anastasia không muốn bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ nào đó.
"…"
Và cậu ấy biết tại sao cô lại có hành động như vậy.
Nơi lưu giữ cốt lõi của Anastasia là căn phòng cuối cùng nằm phía trong ngục tối của Schweiser. Và để vào được tận bên trong căn phòng đó, họ cần phải trả lời thành công câu hỏi cuối cùng được đặt ra bởi ảo ảnh ba chiều của Schweiser.
Tên thật của Schweiser là gì.
Đây là điều mà rất ít người được biết.
Trên thực tế, có thể thấy rằng ngay cả Cairo, người là hậu duệ của Schweiser cũng không có tí thông tin gì về điều đó, và cũng rất có khả năng Frey là người duy nhất biết được.
"Ta muốn nói chuyện một mình với cậu ấy trong chốc lát."
"Chuyện này thì"
Cairo do dự một lúc, nhưng Frey lặng lẽ liếc nhìn ông.
Sau đó, ông ấy khẽ gật đầu, cùng với Hector và Diablo, ông ấy bước qua cửa, để lại hai người họ bên trong.
Tak!
Cánh cửa đóng lại phía sau lưng.
Hai người đối mặt với nhau. Họ có lẽ là những người duy nhất đã trải qua điều gì đó như thế này trong lịch sử lâu dài của lục địa.
Họ đã đoàn tụ với người bạn thân nhất của mình sau hơn 4.000 năm, nhưng cả hai đều đang mang trên mình tên gọi và khuôn mặt khác lúc trước.
Frey và Anastasia chỉ đơn giản là nhìn nhau một lúc mà không nói thêm điều gì.
Không phải Lukas và Schweiser. Người đang có mặt ở đây là Frey và Anastasia.
Frey đã nhận ra sự thật này một lần nữa.
"Tên ngươi là gì?"
"Frey Blake."
"…"
Vẻ mặt của Anastasia trở nên vô cùng phức tạp, dường như cô ấy đang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Frey đã mở miệng trước khi cô có thể làm như vậy.
"Ngươi không thể sử dụng cùng một cái tên giống hệt với trước đây. Tốt hơn hết là ngươi nên tự xưng bản thân là Anastasia vào thời điểm này."
"Gì chứ…"
"Những câu chuyện về chúng ta trong thời đại hiện nay dường như đã được phóng đại vượt xa sự mong đợi của chúng ta ngày đó rồi."
"…Cậu là."
Đôi mắt của Anastasia trở nên đỏ hoe, và nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt thanh tú ấy.
"Cậu đã trở lại rồi sao…?"
"Ừ, dù đã phải mất đến 4000 năm."
Đột nhiên, Anastasia chạy đến và ôm chầm lấy Frey, cậu ấy cũng khẽ dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Tuy nhiên, biểu hiện của cậu dần trở nên kỳ lạ. Rõ ràng là cậu đang ôm người bạn thân nhất của mình, nhưng cảm giác mềm mại này là gì cơ chứ?
"Tên khốn nhà cậu, tại sao cậu lại đến muộn như vậy chứ, cậu thật sự quay về quá muộn ."
"Điều tuyệt vời bây giờ là ta vẫn còn có thể quay trở lại. Nếu là ngươi, có lẽ sẽ phải mất thêm tận 4.000 năm nữa đấy."
"Ý cậu là cái quái gì vậy? Ugh. Chết tiệt. Thật khó để ôm cậu đúng cách mà. Cái cơ thể này là cái quái gì vậy? Cậu, tên khốn này, cậu thích chuyện này đúng không hả? Cậu mới là người quyết định làm cho nó như thế này mà đúng không?"
"Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Nhưng tôi không nghĩ nó lại tệ đến mức này."
"Ý cậu là sao?"
"Thì, cảm giác hiện tại có vẻ tốt hơn là ôm một người đàn ông."
Anastasia nói với giọng điệu không tin tưởng.
"Cậu còn có thể làm trò cười như vậy khi nhìn tôi bây giờ à?"
"Khư khư."
Frey cười khúc khích.
Cậu không thể nhớ lần cuối cùng mình cười vui vẻ như vậy là khi nào.
* * *
Chuyện này gần giống như thể họ đã được quay trở lại quá khứ. Dù có đôi chút kỳ lạ.
Cả hai đều có ngoại hình và tên gọi khác so với những ngày trước đây. Tuy nhiên, sự thật rằng họ là những người bạn thân thiết nhất của nhau vẫn không hề bị thay đổi hay nghi ngờ.
Càng nói chuyện, họ càng cảm thấy bị thuyết phục.
Cả hai đều chắc chắn rằng người kia chính là bạn thân nhất của mình.
Họ cùng nhau trò chuyện không ngừng bằng những giọng điệu trầm lặng. Và rồi họ im lặng sau một thời gian dài.
Không phải là cả hai đã hết chuyện để nói. Mà là vì đó là cuộc hội ngộ đầu tiên của họ sau 4.000 năm xa cách.
Kể cả nói chuyện suốt một tháng trời dài đằng đẵng cũng không đủ.
Vì vậy, không có việc gì phải vội vàng cả. Không phải sau này bọn họ sẽ không thể nói nhiều như ý muốn, chỉ là bây giờ vẫn còn có một số việc khác cần phải thảo luận trước.
"Tôi đã nhìn thấy ký ức của trái đất thông qua Hruhiral. Iris đã giết chết cậu."
"… Đúng như dự đoán của tôi. Iris là kẻ đã giết chết tôi cơ à."
Những lời nói đó nghe có vẻ hơi khó xử.
"Như cậu đã dự đoán trước ư?"
"Kí ức của tôi chỉ hiện lên cho đến khi 'tôi' đến gặp Iris."
"…Ta hiểu rồi."
Từ cách cậu ấy nói, có vẻ như cậu ấy đã nhìn thấy trước việc sẽ bị Iris giết.
Anastasia do dự một lúc trước khi tiếp tục.
"Tôi đã có sự ngờ vực từ trước."
"Về cái gì?"
"Iris đã phản bội chúng ta. Rất có thể là vì lý do đó..."
"Điều đó cũng có khả năng xảy ra. Nhưng đó không phải là một lý do đủ tốt để thực hiện việc này. Cậu cũng biết điều đó mà."
Anastasia im lặng.
"Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng đã cậu, và phá hủy mối quan hệ giữa Kasajin và Lucid. Chúng ta không thể tha thứ cho cô ta vì chuyện đó được. Và cô ta phải trả giá cho những gì mình đã làm."
"Tôi không nghĩ đó là việc của mình nữa."
Sau đó, cô ấy nói với một giọng điệu phức tạp.
Có lẽ cảm giác đó không phải là thật bởi vì cô ấy không có chút ký ức nào về cái chết của Iris.
"Cậu sẽ phải tự mình đưa ra phán quyết... nhưng cậu sẽ cho tôi suy nghĩ với tư cách là Schweiser phải không?"
"Ý cậu là sao?"
"Tôi đã nói rồi. Tôi chẳng là gì ngoài bản sao ký ức và tính cách của ông ấy cả. Nói trắng ra, tôi thực sự không thể gọi mình là Schweiser chính gốc cơ mà."
Anastasia nói điều này với giọng điệu hơi khó chịu.
Tuy nhiên, Frey biết được những rắc rối của cô ở một mức độ nào đó. Cô ấy không nói về cảm xúc của mình, nhưng rõ ràng là cô ấy không chắc chắn về danh tính của bản thân vào lúc này.
Điều này cũng là lẽ tự nhiên. Hoàn cảnh mà cô ấy đang gặp phải khá đặc biệt.
Vì vậy, Frey trả lời một cách vô cùng bình tĩnh.
"Đó là điều mà cậu cần phải suy ngẫm đấy"
“Hả?”
"Tôi có rất nhiều vấn đề khác phải suy nghĩ. Vì vậy, hãy tự giải quyết vấn đề đó trong đầu mình đi. Tôi không biết liệu mình có đủ thời gian để nghĩ về chuyện đó ngay từ đầu hay không nữa."
Kể từ bây giờ, cậu ấy sẽ vô cùng bận rộn đây
Khi nghe câu trả lời thản nhiên đó của Frey, nét mặt của Anastasia trở nên trống rỗng.
"Thật vậy hả?"
"Khi cậu tìm ra được câu trả lời cho mình, hãy nói cho tôi biết. Dù cậu có là Schweiser hay ai khác đi chăng nữa. Sau đó tôi sẽ suy nghĩ về điều đó sau."
"…Haha."
Anastasia bật cười.
"Đúng vậy ha. Cậu luôn luôn như vậy mà nhỉ."
"Có nhiều điều cậu sẽ cần phải biết. Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể, vì vậy hãy lắng nghe cẩn thận."
"Tôi nghe đây."
Thế giới đã thay đổi như thế nào, tình hình hiện tại của lục địa ra làm sao và mọi thứ sẽ tiếp diễn như thế nào trong tương lai.
Frey luyên thuyên về tất cả mọi thứ một lúc lâu.
* * *
"Hôm nay ngài đã làm rất tốt, chiến binh vĩ đại."
Một con Orc cúi đầu.
Ivan thô bạo băng bó cánh tay của mình trong khi càu nhàu.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là Chiến binh vĩ đại."
"Ngài vẫn cứ nói như vậy dù mọi việc phô bày ngay trước mắt như thế. Thừa nhận đi. Ngài là vị chiến binh tốt nhất trong số tất cả những chiến binh khác, và ngài lại đang sở hữu sức hút của một nhà lãnh đạo tài ba có thể dẫn dắt cả một bộ tộc. Nếu không có ngài, lũ quái vật đã có thể càn quét chúng ta một cách sạch sẽ từ lâu rồi."
Đó không hẳn là những con quái vật. Mà thay vào đó, chúng thực sự chính là những sinh vật được gọi là Bán Thần. Chúng nhanh, mạnh và dai dẳng.
Chúng mạnh đến nỗi ngay cả những chiến binh vĩ đại nhất của Silkid cũng khó có thể xử lý được.
Lũ sinh vật này lần đầu tiên xuất hiện sau khi Talhadun sụp đổ.
Sau đó, lũ sinh vật này bắt đầu xuất hiện ngẫu nhiên trên khắp mọi nơi thuộc lãnh thổ Silkid, và dần bắt đầu những cuộc tàn sát bừa bãi.
Không có thành phố nào được coi là an toàn trước những con quái vật đó vào lúc này, vì chúng đến bằng những đội quân khổng lồ và lại đông như kiến.
Ivan đang lang thang khắp mọi ngõ ngách của Silkid để tìm đồ của Kasajin thì thấy một đám sinh vật đang tấn công nhóm người này.
Anh ta không không thể giả vờ như mình không nhìn thấy họ, vì vậy nên anh đã cứu lấy những người đó, nhưng kể từ lúc này, những kẻ lạ mặt lại luôn miệng gọi Ivan là 'Chiến binh vĩ đại', và bắt đầu theo đuôi anh.
'Dù chưa được bao lâu nhưng giờ số lượng đã tăng lên rất nhiều.'
Ban đầu, chỉ có khoảng hai mươi người có mặt ở đó, nhưng bây giờ, nhóm đã tăng lên khoảng 100 người.
Bản thân việc tìm kiếm nguồn thức ăn đã là một điều vô cùng khó, nhưng phần thực sự khó chịu là sự truyền miệng của mọi người. Hầu hết các Tù trưởng, lực lượng nòng cốt của Talhadun đã chết trong đợt thất thủ lần trước của thành phố.
May mắn thay, một số Tù trưởng và các chỉ huy lực lượng tinh nhuệ khác vẫn còn sống sót, nhưng thực tế là số lượng của bọn họ hiện tại vẫn là rất ít.
Vì vậy, đối với người dân ở Silkid, những tin đồn về Ivan sẽ khiến họ có phản ứng tương tự giống như sự xuất hiện của một Đấng Cứu Thế.
Vị anh hùng lang thang khắp các ngõ ngách của Silkid và tập hợp những chiến binh mạnh mẽ nhất để chiến đấu chống lại cái ác! Những nắm đấm của anh ta khi vung lên khiến cho người dân liên tưởng đến việc Ma Pháp Chiến Vương Quyền Kasajin đã quay trở lại!
Ban đầu họ chỉ coi đó là một tin đồn vớ vẩn, nhưng dần dà nó đã trở nên nghiêm trọng hơn, rồi đến cuối cùng, ai cũng liên tưởng và coi việc đó là sự thật, họ tôn vinh Ivan như thể anh ta là một Chiến binh vĩ đại thật sự.
Chỉ mất chưa đầy một tuần để chuyện phiền toái này xảy ra.
Và kể từ thời điểm đó, họ bắt đầu gọi Ivan là 'Chiến binh vĩ đại'. Tất nhiên, Ivan rất ghét cái danh hiệu mà họ đã tự tiện đặt ra cho mình.
‘Điều đó thật đáng ghét. Ai mà thèm quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn này kia chứ.'
Ivan tặc lưỡi khi ý nghĩ mệt mỏi kia xuất hiện trong đầu mình.
Sau đó một tên mình người đầu ngựa bắt đầu bước vào bên trong lều của anh ta.
"Thưa Chiến binh vĩ đại, có người tới để gặp ngài."
"Là ai vậy? Có phải lại có thêm chiến binh nào đó tìm đến vì tin đồn của ta hay không?"
"Tôi không nghĩ như vậy. Cô ấy không trông có vẻ gì là một chiến binh cả."
Dù cho cảm thấy khá phiền phức, Ivan cũng chỉ biết xua tay rồi bất lực bảo.
"Cho họ vào đây trước đi."
"Đã rõ."
Chẳng mấy chốc, một người nào đó đã bước vào bên trong căn lều nhỏ của Ivan.
Ngay khi cô gái đó xuất hiện, căn lều tối tăm bỗng nhiên bừng sáng. Đây hoàn toàn không phải là một phép ẩn dụ. Mái tóc của cô ấy trông giống như một ngọn lửa, và nó thậm chí chứa nguồn m sáng mãnh liệt hơn bất kì ngọn nến nào đang được đốt lên bên trong lều.
Ivan khẽ nheo mắt của mình lại.
'Cô ấy chắc chắn không phải là một chiến binh.'
Nó thường thể hiện một cách vô cùng rõ ràng trên cơ thể mảnh mai của người phụ nữ đó dù cho cô ấy có tập luyện hay không. Anh ta biết điều đó bởi vì sư phụ của anh ta dù có ngoại hình trông giống một thiếu nữ, nhưng bên dưới vẻ ngoài mỏng manh đó, cơ bắp rắn chắc của cô ta có thể được nhìn thấy một cách dễ dàng.
Theo lẽ đó, Ivan biết được rằng rõ ràng người phụ nữ đang đứng trước mặt anh không phải là một chiến binh.
"Cô là ai?"
"…Tên của ta là Torkunta."
Đó không phải là cái tên kỳ lạ nhất mà anh từng nghe được.
"Được rồi, Torkunta. Cô muốn gì ở ta?"
"Ta có vài điều muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?"
Người phụ nữ tên Torkunta đó khẽ rùng mình, hít một hơi thật sâu trước khi nói với giọng điệu vô cùng nặng nề của mình.
"Hãy giết ta đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook