Support Gánh Cả Thế Giới
-
Chapter 14: Bài Kiểm Tra Xếp Hạng - Phần 4
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 14: Bài Kiểm Tra Xếp Hạng - Phần 4
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: durii.an]
[Go Hyeon-woo 100% với Baek Jun-seok 87%]
[Thời gian còn lại: 3:08]
Go Hyeon-woo đang trong bài kiểm tra xếp hạng thứ hai của mình.
Đối thủ của cậu trông giống hệt như một hiệp sĩ thực thụ, khoác lên mình bộ giáp chắc chắn bên ngoài bộ đồng phục và vung một thanh kiếm hai tay.
Mỗi khi lưỡi kiếm ấy rít qua không khí, tiếng gió bị xé toạc vang lên đầy rợn người.
Thế nhưng, những đòn tấn công trông chết chóc như vậy lại trở nên vô dụng nếu không trúng đích.
Rõ ràng,Baek Jun-seok là người liên tục tung ra các đòn tấn công, trong khi Go Hyeon-woo chỉ tập trung vào việc né tránh.
Dù vậy,Baek Jun-seok dường như không hề chiếm thế thượng phong trong trận đấu này.
Baek Junseok trông kiệt sức và đầm đìa mồ hôi, còn Go Hyeon-woo thì vẫn tiếp tục di chuyển một cách thanh thoát, nhẹ nhàng với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Phù, phù, phù..”
Baek Jun-seok đành phải dừng tấn công và lùi lại vài bước để lấy lại nhịp thở.
Cậu ta đã tự làm mình kiệt sức với những cú vung kiếm liên tục nhưng lại chẳng trúng mục tiêu.
Khi Baek Jun-seok thở hổn hển, Go Hyeon-woo chĩa kiếm vào cậu ta và hỏi:
“Chúng ta tiếp tục được chứ?”
“……Aaa!”
Baek Junseok nổi giận và lao đến.
Dù chỉ còn lại một chút thể lực, cậu ta vẫn liều lĩnh vung thanh trường kiếm của mình mà không màng đến hậu quả của việc cạn kiệt toàn bộ năng lượng.
Đúng lúc đó, Go Hyeon-woo, người vẫn luôn né tránh, bất ngờ bước lên.
Sau đó, cậu vung thanh thiết kiếm của mình trong không khí, vẽ một đường uyển chuyển.
Dzzzzt.
Và với một âm thanh ma sát rợn người, một đường cắt chéo dài đã hằn sâu trên bộ giáp của Baek Jun-seok.
[Go Hyeon-woo 100% với Baek Jun-seok 87%]
[Go Hyeon-woo 100% với Baek Jun-seok 68%]
Máu tụt mạnh chỉ trong một đòn.
Baek Junseok khuỵu gối, ôm ngực đầy đau đớn.
Một lần nữa, một thanh kiếm lại chĩa vào cậu ta.
“Chúng ta tiếp tục chứ?”
“……Tôi thua rồi.”
[Go Hyeon-woo: Thắng với Baek Jun-seok: Thua]
Cậu ta thực sự phi thường.
Go Hyeon-woo khẽ bước tới và vung kiếm thản nhiên như không.
Nhưng trong từng chuyển động ấy, tôi lại thấy ẩn chứa sự tinh tế sâu sắc đến đáng kinh ngạc.
Dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng riêng kiếm pháp của cậu ta đã gần đạt đến sự hoàn hảo rồi.
Bất cứ ai biết tôi đều sẽ sốc khi nghe lời đánh giá này. Bởi tôi nổi tiếng là người cực kỳ khắt khe trong việc đánh giá.
Shin Byeong-cheol dường như cũng công nhận rằng Go Hyeon-woo khá mạnh, ngay cả khi cậu ta không thể đọc được những chuyển động thâm sâu của Huynwoo.
“Chà…Baek Jun-seok không phải đối thủ dễ xơi đâu, thế mà cậu ta lại chém phăng như vậy. Tôi nghe nói cậu ta còn đánh hòa với Han Somi nữa cơ.”
“Cậu nghe ở đâu vậy?”
“Hehe, tôi trông thế này thôi nhưng tôi lại là người chuyên buôn tin tức đấy. Công việc của tôi mà. Phải cập nhật những chi tiết như vậy chứ. Dù sao thì, đây là chiến thắng thứ hai của Go Hyeon-woo rồi đúng không? Hãy so sánh nhận định của chúng ta trong trận đấu thứ ba nhé.”
Go Hyeon-woo bước lên vòng tròn ma pháp dịch chuyển để tham gia bài kiểm tra xếp hạng cuối cùng của mình.
Và một người khác xuất hiện ở phía đối diện.
Người này cao hơn một cái đầu so với một nam sinh trung bình, với thân hình vạm vỡ với những khối cơ bắp rắn chắc như thép.
[Go Hyeon-woo 100% với Jo Byeok 100%]
“…Trận thứ ba này sẽ khó khăn đây.”
“Giữa Han Somi và Jo Byeok thì ai mạnh hơn?”
Đáp lại câu hỏi của tôi, Shin Byeong-cheol xoa cằm với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Chà, chỉ xét theo ý kiến của phần đông thì Quyền Vương nhỉnh hơn Kiếm Hầu một chút. Nhưng đó chỉ là so sánh Quyền Vương và Kiếm Hầu thôi. Kỹ năng của các đệ tử của họ lại là một vấn đề khác, đúng không?”
“Nói tóm lại là cậu không biết chứ gì?”
“……”
Shin Byeong-cheol không nói nên lời trong giây lát rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
“…Sao cũng được! Lần này chúng ta thay đổi điều kiện đặt cược đi. Không phải là ai thắng, mà là trận đấu sẽ kết thúc trong bao nhiêu phút. Thế nào?”
“Được thôi, cậu nói trước đi.”
Khi trận đấu kết thúc, bao nhiêu thời gian trong giới hạn 5 phút đã trôi qua?
Sau một thoáng suy nghĩ, Shin Byeong-cheol quyết định một khoảng thời gian.
“Tôi nghĩ là 4 phút. Không, cứ 5 phút đi. Nếu kỹ năng của họ tương đương nhau thì trận đấu sẽ không kết thúc nhanh đâu, nhỉ?”
“Thế thì tôi sẽ chọn kết thúc trong 2 phút.”
“……Hả?”
Shin Byeong-cheol lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một trấn đấu kết thúc chỉ trong hai phút là khá hiếm thấy, trừ khi một bên vượt trội hoàn toàn.
“Không nhưng mà tại sao lại là giới hạn 2 phút? Cậu nghĩ cậu ta sẽ thua nhanh đến vậy à?”
“Ai nói gì về việc thua nhanh đâu? Tôi chưa bao giờ nói thế nhé.”
“Vậy thì cậu đang nói gì?”
“Rồi cậu sẽ thấy.”
“Này, cậu lúc nào cũng phải bí ẩn như vậy sao? Dù vậy thì dưới 2 phút nghe có vẻ xa vời đấy.”
“Nếu xa vời thật thì cậu sẽ lấy lại được 5 đồng bạc của mình. Cứ chờ mà xem điều gì sẽ xảy ra.”
***
Kim huynh đang theo dõi.
Go Hyeon-woo nhận ra Kim Ho trong tầm mắt.
Trên khán đài, Kim Ho đang nhìn xuống cậu, đồng thời nghiêm túc trò chuyện cùng Shin Byeong-cheol.
Dù Go Hyeon-woo không rõ nội dung câu chuyện là gì, nhưng có lẽ nó không nằm ngoài những vấn đề liên quan đến cậu.
Nếu có thể, cậu muốn thể hiện một màn trình diễn thắng lợi trước mặt người bạn của mình.
Mặc dù kết quả trận đấu có thể sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của họ, nhưng chiến thắng chắc chắn sẽ vẻ vang hơn.
Tuy nhiên, điều đó không hề dễ dàng như vậy.
Xét đến trình độ đối thủ của cậu…
[Go Hyeon-woo 100% với Jo Byeok 100%]
Go Hyeon-woo liếc nhìn bảng điểm một lượt rồi lại nhìn Jo Byeok.
Hắn được biết đến là đệ tử của Quyền Vương.
Nhớ lại nhận định của mình về kỹ năng của Han Somi trên tàu, cậu biết rằng nếu năng lực của Jo Byeok dù chỉ hơi tương tự như cô ấy thôi thì chiến thắng sẽ khó mà đạt được.
Trên tàu, sức mạnh bí ẩn của Kim Ho đã giúp cậu cầm cự lâu hơn một chút, nhưng lần này cậu phải hoàn toàn dựa vào sức mạnh của chính mình.
Đột nhiên, cậu nhìn xuống đôi bàn tay.
Đôi tay cậu đang khẽ run rẩy mà không hề hay biết.
Phải chăng sự run rẩy ấy là do sợ hãi? Phấn khích? Mong chờ? Hay có lẽ là cả ba?
Ngay cả cậu cũng không chắc nữa.
Cậu siết chặt nắm đấm rồi thả lỏng để dập tắt cơn run rẩy.
Chỉ khi đó, Go Hyeon-woo mới hướng ánh mắt trở lại phía trước.
Đối mặt với nhau, Jo Byeok từ từ mở miệng:
“Tôi nghe nói cậu đã đối đầu ngang ngửa với Han Somi.”
“Không đúng đâu. Kỹ năng còn hạn chế của tại hạ chỉ đủ để cầm chân tiểu thư Han thôi.”
“Giờ chúng ta sẽ xem kỹ năng của cậu hạn chế đến mức nào. Sao không rút kiếm ra đi?”
Go Hyeon-woo nhận ra rằng khi Jo Byeok nói về “kiếm”, hắn không hề nhắc đến thanh thiết kiếm đeo ở thắt lưng cậu.
Ánh mắt hắn hướng về vật được buộc sau lưng.
Go Hyeon-woo chỉ có thể cười chua chát và lắc đầu, nói:
“Dù rất muốn, nhưng bây giờ chưa phải lúc.”
“Vậy sao? Tiếc thật đấy.”
“Tại hạ cũng thấy thế. Vậy thì, hãy bắt đầu thôi.”
[3]
[2]
[1]
[Bắt đầu!]
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Jo Byeok đạp mạnh xuống đất và lao tới.
Hắn ta nhanh đến khó tin với một than hình to lớn như vậy.
Với mỗi bước chân, hắn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Go Hyeon-woo tung ra hai luồng kiếm khí nhẹ như một sự kết hợp giữa thăm dò và nghi binh, nhưng Jo Byeok thậm chí còn chẳng buồn né tránh.
Các luồng kiếm khí tan biến mà chẳng có tác dụng gì khi chạm vào cơ thể Jo Byeok.
Mở đầu bằng một đòn mạnh mẽ.
Go Hyeon-woo tự nhủ rằng đây quả đúng là một phong cách chiến đấu quen thuộc của hắn.
Hắn loại bỏ mọi sự thăm dò hời hợt và xông thẳng vào ngay từ đầu, đối đầu trực diện với đối thủ.
Dù cậu muốn tận hưởng cuộc đấu thong thả hơn một chút, nhưng cậu cũng không bận tâm đến phong cách chiến đấu này.
“Ư!”
Nhận ra đối thủ đã rút ngắn khoảng cách, Go Hyeon-woo ra đòn trước.
Cậu nắm chặt thanh thiết kiếm bằng cả hai tay và tung ra một cơn bão chém liên tiếp nhắm vào phần thân trên của Jo Byeok.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt-
Jo Byeok nghiêng người né tránh với tốc độ phi thường chỉ để lại những tàn ảnh mờ nhạt.
Trong khi đó, năng lượng mạnh mẽ tụ lại trong nắm đấm siết chặt của hắn.
Jo Byeok nắm nắm đấm thật chặt, rồi dùng toàn lực đấm thẳng về phía trước.
Trong mắt Go Hyeon-woo, nắm đấm ấy dường như phình to ra khi đến gần cậu.
Nó như một tảng đá khổng lồ…!
Không còn thời gian để ngưỡng mộ đối thủ nữa.
Cậu dồn năng lượng, truyền vào thanh thiết kiếm và tung ra ba đòn chém nhanh như chớp.
Thịch, thịch, thịch!
Với mỗi nhát kiếm, năng lượng giống như tảng đá ấy giảm đi trông thấy.
Thế nhưng, ngay cả sau khi va chạm với kiếm ba lần, cú đấm của Jo Byeok vẫn chưa hoàn toàn bị hóa giải, vẫn còn sót lại một phần năng lượng và giáng mạnh vào Go Hyeon-woo.
Bùm!
Hmm…
Go Hyeon-woo cảm thấy như mình vừa bị một tảng đá lớn đánh trúng khi một cú va chạm mạnh làm rung chuyển cơ thể cậu.
Cậu khẽ cau mày và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Jo Byeok đã biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Ngay lập tức, Go Hyeon-woo lao về phía trước.
Bùm!
Một lực cực lớn giáng xuống vị trí mà cậu vừa đứng.
Những viên gạch xám của đấu trường vỡ vụn và văng tứ tung.
Mặc dù Go Hyeon-woo đã kịp nới rộng khoảng cách bằng cách tránh đòn tấn công hụt của Jo Byeok, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng việc tăng khoảng cách đơn thuần như thế sẽ không đảm bảo an toàn.
Jo Byeok tung một cú đấm từ xa.
Đó là đòn tấn công cũng mạnh tương tự như trước.
Nhưng từ khoảng cách xa như vậy, lực công phá như đá vẫn lao thẳng về phía Go Hyeon-woo.
Sẽ không dễ dàng đâu.
Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch!
Lần này, Go Hyeon-woo tung ra năm đòn kiếm liên tiếp để chống lại đà tấn công của Jo Byeok.
Tuy nhiên, một phần lực vẫn còn sót lại và giáng mạnh vào cậu.
Bùm!
Trận chiến vừa mới bắt đầu, và chỉ mới có vài pha giao tranh diễn ra, nhưng Go Hyeon-woo đau đớn thừa nhận rằng mình đã ở thế hạ phong ngay từ đầu trận.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, cục diện có lẽ vẫn sẽ giữ nguyên.
Go Hyeon-woo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó ngay bây giờ.
Các đòn tấn công cơ bản của mình đã đạt đến giới hạn. Mình đã nghĩ chúng sẽ có tác động lớn hơn…
Go Hyeon-woo nhận ra rằng thời điểm để bộc lộ những kỹ năng ẩn của mình đã đến.
“……”
Khi Jo Byeok đang rút ngắn khoảng cách lần nữa, hắn bất chợt nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong khí chất của Go Hyeon-woo.
Chuyển động của thanh thiết kiếm chậm rãi đến mức có thể làm mất hứng bất kỳ ai đang theo dõi, đồng thời, một làn gió nhẹ không rõ từ đâu tới đang làm rối tung mái tóc cậu.
Nó tựa như làn gió mát lành thỉnh thoảng thổi qua những ngày hè oi ả để xua đi cái nóng trên mặt đất.
Trong một đấu trường tròn hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, một làn gió như vậy không nên tồn tại.
Do đó, nguồn gốc của làn gió dịu nhẹ này chắc chắn phải là chính Go Hyeon-woo.
Có gì đó không đúng.
Trực giác của Jo Byeok báo động.
Lần này, hắn cần phải thận trọng hơn.
Khác với mọi khi, hắn giữ một khoảng cách nhất định và tung ra cú đấm thứ ba của mình.
Nhưng năng lượng từng mạnh mẽ như một tảng đá khổng lồ đó lại tan biến ngay lập tức khi chạm vào làn gió và biến mất.
Cú đấm tiếp theo của hắn cũng nhanh chóng bốc hơi.
Khi đó, Jo Byeok đã chắc chắn.
Làn gió đó là một dạng kiếm khí nào đó.
Từ hai đòn đánh đầu tiên, hắn nhận ra rằng bất kỳ đòn tấn công nửa vời nào cũng chỉ là sự lãng phí năng lượng.
Vì vậy, hắn quyết định tập trung toàn bộ sức mạnh vào một chiêu quyết định duy nhất.
Cơ thể Jo Byeok tỏa ra một luồng năng lượng hữu hình.
Hắn cẩn thận bao bọc mình trong luồng khí này rồi nhảy vào làn gió đang thổi nhẹ nhàng kia.
‘Cái này là…’
Việc nâng năng lượng đạt đến đỉnh điểm là một quyết định đúng đắn.
Khi lướt qua, làn gió nhẹ nhàng ép chặt từ mọi phía như một luồng kiếm khí dữ dội.
Bất kỳ chiến binh bình thường nào cũng sẽ bị xé xác ngay lập tức và cơ thể họ sẽ biến thành một xác chết lạnh lẽo chỉ trong vài khoảnh khắc.
Năng lượng bao bọc cơ thể hắn giảm đi nhanh chóng, nhưng điều này nằm trong dự đoán của hắn.
Vẫn còn đủ để đạt được mục tiêu.
“……”
Đối mặt với Jo Byeok đang tiến đến, Go Hyeon-woo cũng cảm nhận được rằng đối thủ của mình đã thực hiện một bước đi mang tính quyết định.
Khi cậu giơ thanh thiết kiếm lên trên đầu, tất cả những làn gió dịu nhẹ hội tụ về phía Jo Byeok giờ đây đều tập trung vào lưỡi kiếm.
Vào khoảnh khắc Jo Byeok tung cú đấm, thanh thiết kiếm của Go Hyeon-woo cũng hạ xuống.
Chớp!
“……”
“……”
Trong nháy mắt, vị trí của hai người đảo ngược.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Jo Byeok là người đầu tiên lên tiếng:
“Tên của kỹ thuật này là gì?”
“Thanh Lưu.”
Jo Byeok từ từ hạ tầm mắt.
Một phần nhỏ vai áo đồng phục của hắn bị cắt nhẹ.
Điều này có nghĩa là một nhát kiếm duy nhất của Go Hyeon-woo đã vượt qua ma pháp phòng thủ hạng D của bộ đồng phục, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tuy nhiên, việc không có những vết thương nghiêm trọng hơn cho thấy đòn tấn công của Go Hyeon-woo có rất ít tác dụng lên hào quang bảo vệ bao quanh Jo Byeok.
“Tôi sẽ ghi nhớ, nhưng thật đáng tiếc.”
Psssst
Thanh thiết kiếm đang buông thõng của Go Hyeon-woo bắt đầu vỡ vụn từ đầu mũi, dần dần tan rã.
Đó là kết quả của việc độ bền bị cạn kiệt do phản lực của các kỹ thuật va chạm.
Khi cậu bỏ xuống phần chuôi kiếm còn lại, phần còn sót lại của thanh kiếm cũng biến mất.
Với việc thanh thiết kiếm bị phá hủy, Go Hyeon-woo còn lại hai lựa chọn.
Một là rút thanh trường kiếm sau lưng để tiếp tục cuộc đấu, hoặc chấp nhận thất bại.
Cậu chọn vế sau.
“Tại hạ thua rồi.”
“Tôi mong chờ trận đấu tiếp theo của chúng ta. Khi đó, tôi hy vọng sẽ được thấy toàn bộ sức mạnh của cậu.”
“……”
Go Hyeon-woo lặng lẽ nhìn bóng dáng Jo Byeok rời đi trong im lặng.
Những gì cậu đang nghĩ vẫn còn là một bí ẩn.
***
Tôi chú ý kỹ đến thanh thiết kiếm mà Go Hyeon-woo luôn mang theo bên mình.
Có lẽ là do một số lý do cá nhân nên cậu ta sẽ sử dụng một thanh kiếm khác thay vì vũ khí thiêng liêng của môn phái mình, và điều là là có thể hiểu được.
Nhưng có cần thiết phải là một “thanh thiết kiếm” không?
Sau khi suy ngẫm về câu hỏi này, tôi đi đến kết luận rằng đó là vì thanh kiếm được sử dụng như một “vật phẩm dùng một lần”.
Go Hyeon-woo dường như không hề nao núng ngay cả khi thanh thiết kiếm của cậu ta bị gãy trên tàu.
Thái độ của cậu ta không phải là của một người đã trải qua tình huống như vậy lần đầu tiên hay lần thứ hai.
Điều đó có lẽ là do bản chất của môn võ thuật mà Go Hyeon-woo luyện tập.
Vì hầu hết các trang bị không thể chứa đựng hoàn toàn năng lượng đó, độ bền của vũ khí nhanh chóng giảm xuống và cuối cùng nó bị vỡ.
Do đó, điều tương tự cũng có thể dễ dàng xảy ra trong bài kiểm tra xếp hạng.
Đặc biệt là khi đối mặt với một đối thủ mạnh như Jo Byeok, xác suất xảy ra điều như vậy là rất cao.
Vì vậy, việc tôi đặt cược vào “giới hạn 2 phút” không phải là về thời lượng của trận đấu mà là thời gian cho đến khi thanh thiết kiếm chắc chắn sẽ bị gãy.
[Go Hyeon-woo: Thua với Jo Byeok: Thắng]
Trận đấu kéo dài 2 phút 28 giây.
Vì nó gần 2 phút hơn nhiều so với 5 phút, nên tôi là người chiến thắng cuộc cá cược này.
“Thôi nào, thật không thể tin được. Trận đấu này chỉ kết thúc như vậy thôi sao? Này, không đúng rồi. Ai mà đoán trước được chứ?”
“Cậu nói nhiều thế. 5 đồng bạc.”
Khi tôi đưa tay ra để lấy tiền, Shin Byeong-cheol nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Này, giờ tôi không có tiền, nhưng tôi sẽ mượn và trả lại cậu sớm thôi. Thật sự sớm thôi.”
“Cậu là người muốn cá cược mà. Sao cậu lại cá cược nếu không có tiền chứ?”
“Chà, tôi nghĩ lần này mình sẽ thắng… Ý tôi là, Shin Byeong-cheol cá cược đấy, nhưng hôm nay vận may của tôi tệ quá.”
Nghe cách cậu ta nói thì có vẻ như cậu ta khá tự tin.
Thật không may cho cậu ta, tôi là đối thủ của cậu ta trong trận đấu về trí tuệ này.
Tôi có thể chỉ coi 5 đồng bạc là một khoản nợ.
“Nhưng không cần phải giải quyết bằng tiền đâu.”
“Thật sao? Vậy thì cái gì?”
Shin Byeong-cheol cười hỏi.
Tôi gật đầu và hất cằm ra hiệu về phía cuốn sổ cậu ta đang cầm.
Thông tin.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)
***
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook