Support Gánh Cả Thế Giới
Chapter 15: Bài Kiểm Tra Xếp Hạng - Phần 5

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 15: Bài Kiểm Tra Xếp Hạng - Phần 5

[Dịch giả: young and rich~]

[Hiệu đính: durii.an]

 

Sau khi học viên cuối cùng hoàn thành bài kiểm tra xếp hạng, tất cả chúng tôi rời khỏi đấu trường hình tròn.

Chúng tôi để lại sân khấu trống trải như lúc ban đầu.

“Được rồi, vậy là xong. Mọi người, tập trung lại đây nào.”

Lee Soo-dok gọi học viên lớp 3 năm nhất tập trung quanh mình.

“Một số em có thể đã gặp xui xẻo khi bốc thăm, dẫn đến tỷ lệ thắng thấp hơn dự kiến. Hãy nhớ rằng, bài kiểm tra xếp hạng chỉ là một phương tiện để phân loại năng lực ở mức tối thiểu thôi, nên đừng quá bận tâm nhé.”

Một vài học viên lộ rõ vẻ thất vọng.

Họ có năng lực tầm trung nhưng lại liên tiếp thua cuộc trước các học viên đến từ tháp pháp sư hoặc gia đình danh giá.

Họ bày tỏ sự bất mãn với hệ thống kiểm tra xếp hạng cùng suy nghĩ: “Điểm số này không phản ánh đúng năng lực thực sự của mình.”

Nhưng thực tế, nó công bằng hơn họ nghĩ.

Việc khởi đầu với số điểm khác biệt so với năng lực ban đầu có vẻ không công bằng lúc đầu, nhưng <Học Viện Sát Long> có nhiều cơ chế và sự kiện được thiết lập để cân bằng điều này.

Khi học viên tiếp tục tham gia các trận đấu đối kháng trong suốt học kỳ, rồi cuối cùng họ sẽ tìm được đúng trình độ của mình thôi.

Và đương nhiên, việc cải thiện kỹ năng có thể giúp họ vươn lên cao hơn nữa.

“Tôi cũng bắt đầu với điểm số bằng không trong bài kiểm tra xếp hạng năm nhất, tôi thua mọi trận đấu. Tôi bị chế nhạo rất nhiều. Nhưng tôi đã nỗ lực để cải thiện kỹ năng, khiến từng kẻ chỉ trích phải im miệng. Đến năm thứ hai, mọi người đều đã im thin thít. Năm thứ ba, hầu như không còn ai có thể đánh bại tôi trong các trận đấu đối kháng nữa. Còn bây giờ ư? Tất cả những người khác đều đã chết.”

Khi Lee Soo-dok tiếp tục câu chuyện, sắc mặt đám học viên ngày càng tái nhợt.

Đặc biệt là ở cuối câu chuyện, khi thầy ấy nói “Tất cả những người khác đều đã chết” không biết có phải chỉ là cảm giác hay không, nhưng câu đó nghe giống như “Tôi đã giết tất cả bọn họ” vậy.

Lee Soo-dok nhe răng cười, nụ cười chẳng mấy thân thiện.

“Vậy nên, nếu các em thua một người mạnh hơn, đừng phí thời gian chất vấn sự công bằng của bài kiểm tra xếp hạng nữa. Hãy trở nên mạnh hơn và tìm cách trả thù. Đó mới là tinh thần xứng đáng với một học viên của Học Viện Sát Long. Sau bữa trưa, chúng ta sẽ tiếp tục bài kiểm tra xếp hạng chiến thuật. Đừng đến muộn và nhớ tập trung tại khu vực hầm ngục. Giải tán!”

Các học viên rảo bước nhanh về phía nhà ăn.

Ai nấy đều kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần nên đói bụng là điều đương nhiên.

Hơn nữa, với bài kiểm tra xếp hạng chiến thuật được lên lịch sau bữa trưa, việc ăn uống đầy đủ và tích trữ năng lượng để thể hiện tốt là điều quan trọng.

“Này, Byungchul! Cậu không đi ăn à?”

Một người bạn của Shin Byeong-cheol gọi cậu ta.

Shin Byeong-cheol đặt tay lên vai tôi và đáp lại:

“Các cậu cứ đi trước đi. Tôi cần bàn một vài chuyện công việc với người này.”

“Công việc ư? Được rồi, hiểu rồi.”

Bạn bè cậu ta tỏ vẻ thờ ơ và bỏ đi với thái độ kiểu ‘tùy cậu thôi’.

Cái ‘chuyện công việc’ mà Shin Byeong-cheol nhắc đến là việc truyền lại thông tin cậu ta đã thu thập được trong các trận đấu đối kháng gần đây.

Để đổi lấy 5 đồng bạc cậu ta nợ tôi từ vụ cá cược.

Shin Byeong-cheol than thở nửa đùa nửa thật:

“Haiz, cá cược kiểu này đúng là một sai lầm. Đi thôi. Nghe nói bữa trưa hôm nay là bánh mì kẹp đấy.”

“Nghe được đấy, bánh mì kẹp.”

Tôi quay lại để gọi Go Hyeon-woo và Seo Yein.

Có lẽ vì dư âm của thất bại vẫn chưa tan hoàn toàn nên cả hai đều trong tình trạng không tốt.

Go Hyeon-woo trông đặc biệt tệ hơn, sắc mặt cậu ta nhợt nhạt đến mức dường như sắp ngất xỉu.

Đó là kết quả dễ đoán, vì cậu ta đã tiêu hao quá nhiều ma lực trong trận chiến với Jo Byeok.

Hơn nữa, nhìn qua thì kỹ thuật cậu ta sử dụng ở cuối trận, thứ gọi là [Thanh Lưu], trông giống như một con quái vật ngốn năng lượng khủng khiếp.

Cậu ta chắc chắn đã đạt đến giới hạn của mình ngay cả khi thanh thiết kiếm của cậu ta không bị gãy.

“Này.”

“…Hả? Có chuyện gì vậy, Kim huynh?”

“Cậu đi không? Đi ăn trưa ấy.”

“Ta vừa thất thần một lát. Đi thôi.”

Đúng lúc đó, tôi ngăn cái dáng vẻ khập khiễng vừa mới bắt đầu di chuyển ấy lại.

“Không, cậu nên về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Cậu không đủ sức để ở đây đâu.”

“Ta vẫn có thể chịu đựng được.”

“Chịu đựng không phải là vấn đề. Chúng ta còn có trận chiến chiến thuật sắp tới nữa mà. Đi đi, hồi phục nhiều nhất có thể. Tôi sẽ gói cho cậu một cái bánh mì kẹp.”

“…Huynh thật sự sẽ làm vậy sao? Ta nợ huynh một ân tình nhé, Kim huynh.”

“Được rồi, đi đi. Lát nữa đừng đến muộn đấy.”

“Cảm ơn huynh.”

Go Hyeon-woo bày tỏ lòng biết ơn một cách ngắn gọn rồi rời đi.

Nếu cậu ta thực hành tu luyện năng lượng trong suốt bữa trưa, cậu ta sẽ có thể phục hồi [Hạch Tâm] cạn kiệt đủ để tham gia trận chiến chiến thuật.

Sau đó tôi nói với Shin Byeong-cheol và Seo Yein:

“Chúng ta đi ăn trưa thôi.”

***

Đúng như Shin Byeong-cheol nói, thực đơn bữa trưa là bánh mì kẹp.

Bánh mì kẹp giăm bông, phô mai, trứng và bánh mì kẹp salad thanh cua.

Với tiết trời mùa xuân dễ chịu như vậy thì có vẻ không cần thiết phải ngồi trong nhà ăn để ăn bánh mì kẹp.

Vì vậy, chúng tôi đã trải một tấm thảm trên bãi cỏ.

Khá nhiều học viên đã tụ tập thành nhóm trên bãi cỏ bên cạnh chúng tôi.

Không chỉ vì đây là ngày đầu tiên của học kỳ, mà có một điều gì đó về thời tiết hôm nay đã làm tinh thần mọi người trở nên phấn chấn hơn.

Thế nhưng Seo Yein vẫn trong tâm trạng u sầu khi cô ấy lặng lẽ gặm bánh mì kẹp của mình.

Cô ấy ngắm nhìn một con bọ rùa bò trên cỏ.

Ngược lại, Shin Byeong-cheol lại đang nhồi nhét bánh mì kẹp vào miệng như thể cậu ta có một cái bụng không đáy vậy.

Với cái miệng đầy giăm bông, phô mai, trứng và salad thanh cua, cậu ta mở miệng nói:

“Ưm-va-vậy-cậu-tmò-chiện-gì?”

“Cậu không thể nuốt hết đồ ăn trước khi nói à?”

Sau lời quở trách của tôi, cậu ta nuốt thức ăn cùng một chút nước cam.

Cậu ta đập chai rỗng xuống đất và lặp lại những gì mình vừa nói:

“Xin lỗi. Vậy cậu tò mò chuyện gì? Cậu có 1 thắng 2 thua, vậy là cậu cần thông tin về những đứa trẻ trong khoảng 300 điểm à?”

“Không, không phải vậy. Nếu tôi đã quyết tâm, tôi có thể làm được một cách nhanh chóng mà.”

Điểm số là thứ mà tôi luôn có thể nâng cao nếu tôi muốn.

Hơn nữa, trình độ của khoảng điểm này quá thấp nên việc phân tích đối thủ chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Ồ… cậu có vẻ tự tin nhỉ? Thế thì sao?”

“Những người đứng đầu.”

“Những người đứng đầu à… Tôi cũng tập trung vào khoảng đó, nhưng nó phức tạp đấy.”

Shin Byeong-cheol lật trang sổ tay với vẻ mặt hơi bối rối.

“Có quá nhiều đứa trẻ tài năng, thật khó để biết nên bắt đầu từ đâu. Như tôi đã nói trên tàu, tân học viên năm nay là một thế hệ vàng không giống bất kỳ thế hệ nào khác.”

“Tập trung vào Tứ Đại Thế Lực, chỉ những người triển vọng thôi.”

“À, thu hẹp phạm vi lại rồi. Để xem nào…”

Tứ Đại Thế Lực.

Tại Học Viện Sát Long, ngoài các nhóm chính thức như ủy ban kỷ luật hay hội học viên, còn có rất nhiều câu lạc bộ được thành lập cho học viên có cùng sở thích hoặc mục tiêu.

Hầu hết các câu lạc bộ này đều thuộc một trong Tứ Đại Thế Lực:

<Liên Minh Võ Thuật>

<Hiệp Hội Tháp Pháp Sư>

<Liên Hiệp Bang Hội>

<Đoàn Hiệp Sĩ>

Ngay cả trong thế hệ vàng tài năng này, nếu dùng Tứ Đại Thế Lực làm tiêu chuẩn, bạn sẽ có thể chọn ra một hoặc hai người xuất sắc nhất từ mỗi phe phái.

Shin Byeong-cheol nhanh chóng lật giở cuốn sổ, sắp xếp lại thông tin.

“Xem nào… Theo phân tích của chúng ta, quân bài mạnh nhất của Liên Minh Võ Thuật là Mo Yongjun. Nghe tên là cậu cũng đoán được rồi, cậu ta là cháu của Kiếm Thánh Mo Yong Huynsung. Đúng chuẩn là một hậu duệ của gia đình danh giá, cậu ta có nền tảng huấn luyện rất vững chắc. Cậu ta có 2 thắng và 1 thua trong các trận đấu đối kháng, nhưng trận thua đó là thua trước Han Somi. Đó là một trận đấu suýt soát, kết thúc với phán quyết thua chỉ với 3% chênh lệch.”

“3% thì gần như không đáng kể.”

“Chính xác. Kết quả có thể đã khác nếu áp dụng luật khác.”

Nếu không có luật [giới hạn 5 phút] và đây là một trận chiến dài hơi thì kết quả có thể đã khác.

Về cơ bản, công bằng mà nói, năng lực của họ là ngang nhau.

“Chúng ta nghe nói có một đối thủ mạnh khác trong phe Hắc Đạo, nhưng họ không lộ diện trong trận đấu cá nhân này. Có thể họ đang che giấu năng lực, hoặc đó chỉ là tin đồn. Chúng ta cần điều tra thêm về điều này, nhưng hiện tại, chúng ta có thể coi Mo Yongjun là người nổi bật nhất.”

“Được rồi, còn về <Hiệp Hội Tháp Pháp Sư> thì sao?”

Shin Byeong-cheol lật ngược vài trang trong cuốn sổ của mình.

“<Hiệp Hội Tháp Pháp Sư> từng có hai nhân vật hàng đầu là Song Chunnhye và Hong Yunhwa. Nhưng kể từ khi Song Chunhye gia nhập ủy ban kỷ luật thì chủ yếu là còn Hong Yunhwa thôi. Các đánh giá về hai người họ tương tự nhau… Nhưng Hong Yunhwa đã thua cậu và bị tụt xuống một chút. Này, thật sự thì làm sao cậu thắng được vậy?”

“Chỉ là may mắn thôi. Tiếp theo là gì?”

Thừa nhận rằng tôi có Kháng Nguyên Tố hạng S không phải là điều tôi có thể tùy tiện tiết lộ.

Khi tôi cố tình chuyển chủ đề, Shin Byeong-cheol tiếp tục giải thích, vẫn liếc nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tiếp theo là Liên Hiệp Bang Hội.

Đúng như dự đoán, đó là phe mà câu lạc bộ của Shin Byeong-cheol thuộc về.

“Cậu đã thấy đứa nhóc cõng mèo trên vai chưa?”

“Thấy vài lần rồi, ở vài chỗ.”

“Đó không phải là mèo thật đâu. Là hổ đấy.”

“Tôi cũng đoán vậy.”

“…Cậu không ngạc nhiên chút nào. Chán thật.”

Shin Byeong-cheol có vẻ thất vọng với phản ứng lạnh nhạt của tôi.

Khó có chuyện một người ở Học Viện Sát Long lại tùy tiện cõng một con mèo cưng bình thường trên vai.

Họ có lẽ đã sử dụng kỹ năng thu nhỏ hoặc thứ gì đó tương tự để giảm kích thước cho tiện lợi.

“Họ là Thuần Thú Sư hay Thủ Hộ Giả?”

“Thủ Hộ Giả. Họ cũng biết cách sử dụng ma pháp hệ mộc và thổ.”

“Chắc là cũng có mối liên hệ với Tháp Ngọc Lục Bảo.”

“Có vẻ là vậy. Ma pháp chỉ là một kỹ năng phụ thôi.”

“Bên phía Liên Hiệp Bang Hội chỉ có thế thôi à?”

“Đó… không phải là tất cả.”

Shin Byeong-cheol liếc nhìn Seo Yein trước khi trả lời.

Trong khi đó, Seo Yein đang nhàn nhã nhấp ngụm trà xanh đá, ngắm nhìn một con sóc chạy lên chạy xuống một cái cây gần đó.

Khi tôi khẽ gật đầu ra hiệu rằng có thể nói, Shin Byeong-cheol hạ thấp giọng để tránh người khác nghe thấy và nói:

“…thông tin này đáng giá ít nhất 5 đồng bạc, nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Chúng ta có một đứa nhóc khác thực sự rất giỏi bắn cung. Trong các trận đấu đối kháng, cậu ta đã giấu kỹ năng và chỉ dùng dao găm, nhưng vẫn giành được 2 thắng và 1 thua.”

“Cậu không phải đang đánh giá quá cao cậu ta vì cậu ta là một phần của nhóm cậu đó chứ?”

“Không, không. Cậu ta thực sự rất xuất sắc ngay cả khi so sánh với các ứng cử viên triển vọng khác.”

Nếu Shin Byeong-cheol tự tin khẳng định như vậy thì chắc hẳn phải có lý do.

“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Ai là thành viên triển vọng của Đoàn Hiệp Sĩ?”

“Lee Sunghyun. Cậu ta gần như ngang ngửa với Mo Yongjun luôn. Cậu ta đã siêng năng luyện tập dưới sự hướng dẫn của cha mình, một kiếm sư, theo một con đường truyền thống và nghiêm ngặt. Thực sự, chỉ có hai người này có vẻ đặc biệt mạnh thôi. Nếu cậu muốn, tôi có thể cung cấp thêm chi tiết về những người xếp dưới họ.”

“Không, thế là đủ rồi. Nghe có vẻ họ mạnh thật.”

“Tôi đã bảo mà. Cuộc cạnh tranh cho các thứ hạng cao nhất trong khóa của chúng ta sẽ khốc liệt lắm đó.”

Ngay cả đối với một người như tôi, người đã đến <Học Viện Sát Long> hàng trăm lần, đây là lần đầu tiên tôi gặp nhiều cá nhân tài năng đến vậy trong một khóa.

Đến lúc này, suy đoán rằng điều này là do ảnh hưởng của nhiệm vụ hạng EX có vẻ khá hợp lý, nhưng tôi không biết những kẻ thù sẽ xuất hiện trong tương lai sẽ mạnh đến mức nào.

Shin Byeong-cheol đóng cuốn sổ lại và hỏi:

“Này, sao cậu lại tò mò về tất cả những điều này vậy?”

“Giống như nghiên cứu thị trường ấy.”

“Nghiên cứu thị trường? Cậu định bán gì à?”

“Đại loại vậy.”

Một khi tôi xác định được mình sẽ chú trọng vào ai trong các thế lực lớn và những quân cờ bí mật nào họ sẽ cần trong tương lai…

Việc trao đổi là khả thi.

Sau khi xác định được những quân cờ bí mật mà các thế lực lớn mong muốn, tôi dự định giành lấy chúng để trao đổi.

Cho dù đó có là những hiện vật có giá trị tương đương hay những quyền lợi và đặc quyền mà họ sở hữu.

Khi bài kiểm tra xếp hạng kết thúc, một bản phác thảo sơ bộ về cấu trúc của bàn cờ trong trò chơi bắt đầu hiện rõ trong tâm trí tôi.

“Chà, thôi nào, nói thêm chút đi. Cậu làm tôi tò mò quá rồi đấy.”

“Này, cậu có tin nhắn kìa.”

“Hả?”

Shin Byeong-cheol, người nãy giờ cứ nài nỉ thông tin từ tôi, nhìn xuống.

Túi áo cậu ta đang phát sáng.

Cậu ta thò tay vào, lục lọi một lúc rồi lôi ra thẻ học viên. Cậu ta bắt đầu đọc những dòng chữ hiện ra ở mặt sau một cách ngắt quãng:

“Cậu… cậu đang ở đâu… đến văn phòng… ngay bây giờ… nếu không… tóc của cậu… Chết tiệt, đúng rồi. Tôi quên mất.”

“Nghe có vẻ ai đó đang rất tức giận. Ai vậy?”

“Chủ nhiệm câu lạc bộ của chúng tôi. Một người rất… rất đáng sợ.”

Cậu ta rùng mình như thể chỉ nghĩ đến vị chủ nhiệm thôi cũng khiến cậu ta lạnh sống lưng.

Vấn đề có vẻ là cậu ta đã chọc giận người đáng sợ này bằng cách nào đó, nhưng đó là vấn đề cậu ta phải tự giải quyết.

Shin Byeong-cheol nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đứng dậy.

“Tôi phải đi rồi. Nếu tôi không nhanh lên thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa.”

“Được rồi, gặp lại cậu sau.”

Và rồi, cậu ta lao đi với tốc độ tối đa.

Trong khi đó, Seo Yein vẫn lặng lẽ gặm bánh mì kẹp ngay cả sau khi Shin Byeong-cheol đã rời đi.

Nhưng cô ấy cũng đã gần ăn hết rồi.

“……”

Đôi mắt màu xám của cô ấy đang nhìn tôi.

Vẫn không thể đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhưng giờ thì có vẻ như cô ấy đang mang một vẻ u sầu bất thường.

Go Hyeon-woo, Seo Yein, Shin Byeong-cheol.

Bất kể mục tiêu cuối cùng của tôi là nâng cấp các anh hùng hạng EX, những người này vẫn rất đặc biệt.

Họ là những mối quan hệ đầu tiên tôi có được kể từ khi bước vào thế giới trò chơi thông qua nhiệm vụ chuyển sinh.

Để Seo Yein buồn bã như vậy thật không đúng chút nào.

Vì vậy, để làm dịu không khí, có một phương pháp đơn giản nhưng hiệu quả.

“Cậu còn nhớ cái bánh quy bị rơi trên tàu hôm qua không?”

“……?”

Trong cuộc xô xát giữa ủy ban kỷ luật và Shin Byeong-cheol, đã có một sự cố khiến chiếc bánh quy do Seo Yein đưa bị rơi xuống sàn.

‘Chuyện gì vậy?’ Đôi mắt cô ấy dường như đang muốn nói với tôi điều đó.

“Song Chunhye đã gửi phiếu giảm giá món tráng miệng như một lời xin lỗi đấy.”

Song Chunhye là một người có cách xử lý mọi việc rất rõ ràng.

Tiếng tăm của tôi đã giảm sút gần như bằng Shin Byeong-cheol vì bỏ cuộc trong một trận đấu đối kháng nhưng có vẻ cậu ta vẫn nghĩ một lời hứa là phải thực hiện.

Ngay khi giờ ăn trưa bắt đầu, một phiếu giảm giá món tráng miệng bay đến chỗ tôi.

Một phiếu giảm giá có thể đổi lấy bất kỳ món tráng miệng nào được bán trong căng tin học viên, bất chấp giá cả.

Món tôi chọn bằng phiếu đó là…

“Ta-đaaaa.”

Tôi lấy ra một hộp giấy được gói ghém cẩn thận từ trong kho đồ.

Khi tôi mở hộp, một lát bánh kem tươi phủ đầy trái cây.

Tôi không nghĩ nhiều khi đặt món, nhưng khi nhìn thấy nó trước mắt thì thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Có thể nói đó không phải là một chiếc bánh mà là một tác phẩm nghệ thuật.

Nếu tôi mua bằng tiền, thì có lẽ một miếng thôi cũng có giá bằng một bữa ăn tại nhà hàng hàng đầu rồi.

Hơn nữa, số lượng có hạn đã làm tăng thêm giá trị của nó, tôi suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội mua nó ngay cả với phiếu giảm giá món tráng miệng.

Mắt Seo Yein tập trung vào chiếc bánh, vì nó có vẻ lạ lẫm đối với cô ấy.

Tôi đưa cho cô ấy một chiếc nĩa dùng một lần, và Yein cầm lấy một cách hơi bối rối.

“Về lý mà nói, chính chiếc bánh quy của cậu đã giúp chúng ta có được cái này, nên cậu cũng có phần trong đó. Chúng ta cùng ăn nhé.”

“…Cảm ơn cậu.”

Sau khi nói lời cảm ơn ngắn gọn, đôi mắt Seo Yein hơi mở to hơn khi cô ấy cẩn thận dùng nĩa lấy một góc bánh và đưa vào miệng.

Tôi cũng nếm một góc từ phía mình và không khỏi gật gù đồng tình.

Đáng đồng tiền bát gạo thật.

Sự hòa quyện của cốt bánh, kem tươi và trái cây trong chiếc bánh gần như hoàn hảo.

Đặc biệt là lớp kem tươi, cảm giác giống đang ăn mây hơn là kem.

Độ ngọt không quá gắt, điều này có vẻ hợp với khẩu vị nhạt của Seo Yein.

Chúng tôi im lặng chia nhau từng miếng bánh, dùng chung một chiếc nĩa.

Đến khi chỉ còn lại những mẩu bánh vụn thì Seo Yein mở miệng:

“Này.”

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM.)

***

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương