Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

.

Một vùng không gian tối tăm, u ám, chẳng có gì ngoài bóng tối.

Cố gắng muốn thoát ra, muốn cử động, muốn la lên, nhưng chẳng làm được gì, như thể không kiểm soát được cơ thể.

Không, không phải không kiểm soát được cơ thể, mà là, hình như không có cơ thể.

Chỉ là một đoàn ý thức trôi nổi.

Càng lúc càng thấy như bị đè nén, có một thứ gì đen tối, tối đen hơn cả không gian mù mịt nơi này, đến gần, vây lấy, kéo xuống..

“Gzaoooooo”

Tiếng gì như thanh âm của một con quái vật, khủng khiếp, vang lên, mọi thứ bị phá tan thành từng mảnh, ánh sáng tràn vào khe nứt, rồi nhanh chóng lấp đầy cả khoảng không..

..

Minh giật mình tỉnh lại, không gian am tu hiện ra trong tầm mắt, hình như cậu vừa mơ thấy cái gì đó, nghĩ lại tỉ mỉ lại không nhớ, cứ mơ mơ hồ hồ, đúng lúc giọng cô út vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Minh, Minh, con.. con có sao không?”

Cậu lúc này mới để ý ra là cô út vẫn gọi cậu nãy giờ, có lẽ do còn chưa tỉnh táo lắm nên không để ý, vỗ vỗ nhẹ út, cậu đáp lời.

“Dạ, út đừng lo, con không sao ạ, nãy chắc do say nắng hay sao mà con ngất thôi.”

Cậu khuyên một hồi, út mới an lòng.

Minh để ý thấy lúc này đám đông đã về hết, chỉ còn lại trong sân loe que vài người mặc áo phường đội.

Có lẽ sau chuyện vừa rồi, lòng tin của những người ban nãy đối với ông thầy đã giảm đi nhiều, cậu có thể thấy rõ được điều đó trong thái độ của út khi hỏi chuyện.

Hỏi ra mới biết, ông thầy không hiểu sao tình cờ tìm được trên núi Bà tấm da rắn, ban đầu thấy nó to quá, hiếu kỳ nên mới mang về, mang về ít hôm thì nhận ra là chỉ cần ở bên cạnh nó thì sẽ thấy thân thể khỏe mạnh, tinh thần thoải mái; cho nên mặc dù không biết da rắn nguồn gốc thế nào, ông thầy vẫn tin đây là da của rắn thần, sau thì mới có chuyện ông tổ chức cúng kiến, công bố với đệ tử bộ da rắn này.

Lúc nãy, khi mọi người bình tĩnh trở lại, mặc cho ông thầy giải thích thế nào, cũng đinh ninh là ổng sử dụng tà pháp gì đó, sau họ quậy một trận ra trò ở chỗ này, mãi cho tới khi phường xuống giải quyết, mọi việc mới êm xuôi, ông thầy bị dẫn đi lấy lời khai, mọi người ai cũng về nhà nấy, vừa đi vừa chửi bới um sùm.

Còn cậu do ngất đi, nên được khiêng vào trong am nghỉ ngơi, cũng được y tá huyện kiểm tra, không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Minh nghe út kể chuyện, mới nhớ lại không biết bộ da rắn kia thế nào rồi, liền hỏi út.

“Bộ da rắn kia giờ ở đâu rồi út”

“Nó.. bộ da rắn đó.. vẫn còn nằm đó.. không ai dám đụng vào” – Giọng út hãy còn run rẩy, sợ sệt, có lẽ những gì ban nãy vẫn còn ám ảnh út.

Cậu lấy cớ là cảm thấy ngột ngạt, cần ra ngoài đi bộ hít thở một chút, để có thể kiểm tra điện thoại, út thấy cậu cũng đã tỉnh, ngó chừng mạnh khỏe không sao, cũng yên tâm để cậu ra sân một mình.

Vừa bước ra ngoài, cậu vội tìm một góc khuất, kiểm tra điện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương