Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Tạp Huyết
Chapter 61

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 61 

 

Cái chết đến rất bất ngờ. 

Với một người lính như anh thì điều đó càng đột ngột hơn. 

Một người lính đứng trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết mỗi khi họ bước vào chiến trường hoặc tham gia chiến đấu. 

Nếu một ngày nào đó anh tử trận chắc chẳng ai thấy ngạc nhiên. 

Anh sẽ rất biết ơn nếu họ đến tang lễ của anh khi anh qua đời. 

Nhưng cái chết của Nikolaos Custoria thì khác. 

Không ai nghĩ anh lại ra đi như thế. 

Có khi Nikolaos cũng không nghĩ mình sẽ ra đi sớm thế này. 

'Nikolaos…….' 

Đắm chìm trong suy nghĩ, anh mở mắt ra. 

Gia tộc Custoria và các chư hầu của họ, tất cả đều mặc tang phục màu đen, đứng thành từng nhóm. 

Anh đang đứng ở nghĩa trang gia tộc Custoria. 

Lễ tang diễn ra cực kỳ trang trọng. 

Rất ít người thể hiện cảm xúc của mình một cách công khai. 

"Cha, cha ơi…." 

Con trai của Nikolaos, Emilio, đang khóc nức nở trước bia mộ. 

Thằng nhóc từng chĩa súng vào anh đầy khinh thường, giờ đây trông thật đáng thương. 

Anh chuyển ánh mắt sang em trai Nikolaos, Juppe. 

Biểu cảm của anh ta có phần trầm mặc, không hề có chút vui mừng nào. 

Kể cả khi anh ta vui mừng, thì cũng chẳng dại gì mà thể hiện ra ngoài. 

Hoặc có lẽ anh ta thực sự thấy cay đắng khi thấy đối thủ của mình chết một cách vô nghĩa như vậy. 

Nói gì thì nói họ vẫn là anh em. 

Lẩm bẩm, lẩm bẩm. 

Có nhiều người xung quanh Juppe hơn bình thường. 

Khi Nikolaos, ứng cử viên mạnh nhất, đã chết, Juppe giờ đây là người duy nhất có quyền kế nhiệm gia chủ. 

Đám tang thậm chí còn chưa kết thúc, vậy mà họ đã kéo đến như ong thấy mật. 

Nguyên nhân chính thức gây ra cái chết của Nikolaos là do tai nạn giao thông. 

Một phương tiện bay đã rơi trúng đầu anh ấy. 

Một cuộc điều tra chi tiết hơn vẫn đang được tiến hành. 

'Một tai nạn đáng tiếc…….' 

……Không nhiều người tin điều đó. 

Đó có thể là một tai nạn thực sự. 

Nhưng khả năng này gần như bằng không. 

'Một vụ ám sát, do ai đó dàn dựng.' 

Đó là trường hợp khả thi nhất. 

Một số người nghi ngờ rằng Juppe là kẻ chủ mưu vụ ám sát. 

Nhưng anh lại nghĩ khác. 

Không đúng—anh có một manh mối, điều đó khiến quan điểm của anh khác với họ. 

'Lẽ nào là do những dữ liệu mà anh ấy điều tra hộ mình……?' 

Có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. 

Nhưng thời điểm lại trùng hợp đến kỳ lạ. 

Anh không ngu đến nỗi không thể nhận ra sự bất thường hiển nhiên này. 

'Nếu anh ấy chết thay mình, có nghĩa là anh ấy đã phát hiện ra điều gì đó mà anh ấy không nên biết. Thông tin nhạy cảm đến mức cấp cao phải lập tức ra tay bịt đầu mối.' 

Theo suy đoán của anh, thông tin đó sẽ chỉ ra nơi mà tiền của công ty ma cuối cùng chảy đến. 

Ngay cả anh cũng không ngờ nó lại nguy hiểm đến vậy. 

Con trai cả của Chỉ huy Đội Vệ Binh Đế Chế hiện tại đã chết. 

Đây không phải là sự kiện bình thường.

Sức nặng đè lên ngực anh. 

Sẽ là nói dối nếu nói rằng anh không cảm thấy bản thân có trách nhiệm. 

Giá như những nghi ngờ của anh là vô căn cứ, nếu cái chết của Nikolaos chỉ là một tai nạn đáng tiếc hay Juppe là người ra tay thì anh đã không phải chịu cảm giác tội lỗi này. 

'Cha đã mất đi anh trai, đứa con mà ông ấy tin tưởng nhất'. 

Anh nhìn chằm chằm vào Hermillas. 

Hermillas đứng bất động như bức tượng thạch cao, nhìn chằm chằm vào bia mộ. 

Dưới góc nhìn của anh, dù không thể nhìn hết được khuôn mặt ông, nhưng anh lờ mờ thấy ông không có biểu cảm gì. 

Ông không cho phép bản thân thể hiện những cảm xúc có thể bị coi là điểm yếu. 

'Mình phải báo cáo những điều tra của mình với Nikolaos cho Hermillas.' 

Anh đã điều tra Kinuan, và Nikolaos theo dõi công ty ma của Kinuan theo yêu cầu của anh. 

Có khả năng cái chết của anh ấy có liên quan đến Kinuan. 

'Dù Hermillas có lạnh lùng thế nào, ông ấy cũng không thể phớt lờ Kinuan sau khi mất đi đứa con trai cả được' 

Bất kể thế nào, anh không có thẩm quyền đưa ra phán đoán. 

Nhiệm vụ đầu tiên của anh là báo cáo. 

Nếu anh giấu chuyện này mà bị phanh phui, anh có thể bị coi là đồng phạm. 

"Luka." 

Anh quay lại và thấy Giselle đang kéo tay áo anh. 

Anh theo cô ấy bước ra khỏi đám đông, tìm bóng râm dưới một tán cây. 

"Nghe có vẻ vô lý. Nhưng cái chết của anh Nikolaos thật đáng ngờ." 

Giselle nhíu đôi lông mày thanh tú khi nói. 

Có vẻ như sự bối rối đã lấn át nỗi đau buồn. 

Không - chính xác hơn, cô chẳng thấy đau buồn gì sất. 

Mối quan hệ huyết thống giữa họ hẳn đã rất yếu ớt. 

Dù sao Nikolaos đối xử với con anh ấy chẳng khác nào công cụ. 

Không cần phải kể với Giselle về mối quan hệ của anh với Nikolaos. 

Anh im lặng và để cô ấy nói. 

"…… Tôi không nghĩ Juppe là chủ mưu. Ngày nghỉ hưu của cha vẫn còn rất xa. Luka, cậu có biết điều gì không?" 

Cô ấy nhìn anh chăm chú, như thể đang cố moi sự thật ra khỏi biểu cảm của anh. 

Nhưng khi nói đến che giấu suy nghĩ và cảm xúc, anh phải hơn cô mấy bậc. 

“Nếu biết, tôi đã nói cho cô rồi. Quan trọng hơn, cô định làm gì tiếp theo? Nikolaos đã chết, chẳng phải Juppe sẽ không còn đối thủ sao? Tôi thấy họ hàng bu quanh anh ta khá đông đấy.” 

“Hiện tại, không có cách nào để ngăn cản Juppe. Chẳng phải anh mới là người nên lo lắng sao? Anh vừa hạ nhục Juppe cách đây không lâu. Nếu anh ta chính thức được chỉ định là người kế nhiệm, anh ta sẽ chèn ép anh. Anh ta thậm chí có thể cố gắng loại bỏ anh.” 

Nghe xong, anh chỉ gãi cổ rồi nhún vai. 

“Nếu Juppe hạ gục được tôi, điều đó chỉ có nghĩa là tôi không đủ mạnh.”

Thật ra, anh không lo lắm. 

Bất kể Juppe có làm gì, anh cũng có thể đối phó được. 

Anh không giống Nikolaos. 

Họ không thể dàn dựng một vụ tai nạn nào đó để hạ gục anh. 

"Nhưng cậu—a, sao thế? Mmph!" 

"Suỵt, Juppe đang đến đây." 

Anh giơ ngón trỏ và ngón cái ra, ấn chặt môi Giselle. 

Juppe đang tiến thẳng về phía hai người. 

"Có chuyện gì thú vị thế, các em của anh? Có phiền không nếu anh tham gia?" 

"Không có gì nhiều đâu anh. Tôi chỉ hỏi Giselle về nghi thức tang lễ. Tôi không rành về phép lịch sự, chắc anh cũng đã biết rồi." 

Khuôn mặt Juppe giật giật như thể muốn nhăn mặt nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Anh ta hẳn đã nhớ lại lần cố thuyết giảng cho anh về phép lịch sự trên bàn ăn và cuối cùng lại tự làm bẽ mặt mình. 

"Được thôi, nếu cậu không biết điều, thì cậu cứ hỏi anh chị em của cậu. Gia đình phải giúp đỡ lẫn nhau mà. Đúng không, Giselle?" 

“……Vâng, phải ạ.” 

Giselle miễn cưỡng đáp lại. 

Cô không thân với Nikolaos, cũng không đặc biệt thích Juppe. 

“Giờ anh là lớn nhất. Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào giữa chúng ta, các em nên nói anh biết. Nhưng không cần phải dài dòng nữa. Từ giờ trở đi, sẽ không còn biến số nào nữa, Luka, Giselle. Khi anh Nikolaos ra đi, anh sẽ là gia chủ tiếp theo của gia tộc. Nếu một trong hai em có bất kỳ ý nghĩ nổi loạn nào, bỏ chúng ngay hôm nay. Anh sẽ rộng lượng bỏ qua mọi thứ đã xảy ra cho đến giờ.” 

Juppe trừng mắt nhìn hai người khi nói. 

Đó là một lời đe dọa trắng trợn—một mệnh lệnh phải tuân theo anh ta. 

“Thật thô lỗ, Juppe Oraboni. Chúng ta đang để tang. Anh không nghĩ còn quá sớm để nói chuyện này sao?” 

“Kẻ lén lút âm mưu nổi loạn lại có gan thuyết giáo ta sao? Thật nực cười.” 

Juppe đáp trả. 

Đáng ngạc nhiên là anh ta không sai. 

Anh phải kiềm chế sự thôi thúc vỗ tay trong mình. 

Hiện tại, đồng minh của anh là Giselle.

Và giữa hai người, anh thích Giselle hơn. 

Không phải vì cô ấy xinh đẹp, mà đơn giản là vì Juppe khó chịu hơn. 

"Được rồi, vì Nikolaos đã chết, nên tôi sẽ nói đơn giản thôi." 

Anh thậm chí không thèm thêm kính ngữ lúc gọi anh ta. 

Thực ra, anh chưa bao giờ coi anh ta là anh trai mình, thậm chí chưa từng một lần. Hơn nữa, đây không phải là kiểu tình huống cần đến phép lịch sự. 

"Tên nhãi—" 

Trước khi Juppe kịp xen vào, anh tiếp tục nói: 

"Nikolaos và tôi hoàn toàn trái ngược nhau, điều đó khiến anh ấy trở thành một đối thủ khó nhằn. Nhưng anh, Juppe, cũng là một người lính giống như tôi. Và kỹ năng của tôi vượt trội hơn anh đến mức có thể đảo ngược sự khác biệt giữa một đứa con nuôi và một người thừa kế hợp pháp. Hãy ghi nhớ điều đó. Tôi vẫn còn nhiều thời gian. Quá đủ để được công nhận trong quân đội và thăng tiến."

Anh vừa tuyên bố cạnh tranh trực tiếp. 

Thực ra, anh chẳng cần phải làm thế. 

Anh chỉ muốn hạ bệ Juppe vì cách anh ta hành động. 

Đó là thói quen xấu của anh—đôi khi, anh tạo ra kẻ thù mà không có lý do chính đáng. 

“Mày vừa nói cái quái gì thế? Một đứa trẻ mồ côi đường phố bẩn thỉu như mày dám nói—” 

Giọng Juppe dữ dội. Anh ta không phải là sĩ quan vô cớ—anh ta biết cách chỉ huy sự đe dọa. Một người bình thường sẽ bị lung lay. 

“Cậu chủ Lukaus, Gia chủ cho gọi cậu.” 

Ngay lúc đó, một trong những quản gia trong nhà tiến đến. 

“……Cha gọi kìa, đi đi, Luka. Nhưng đừng nghĩ tao sẽ quên những gì đã xảy ra hôm nay.” 

Anh không trả lời, rảo bước theo chân quản gia. 

Giselle do dự một lúc trước khi hòa nhập trở lại với đám đông. 

Hermillas đang đợi trong một căn phòng riêng được dựng bên trong nghĩa trang. 

Kẹt kẹt. 

Anh mở cửa và bước vào trong. 

“Cha cho gọi con?” 

Hemillas đang đứng cạnh cửa sổ.

Từ vị trí này, có lẽ ông ấy đã theo dõi cuộc trao đổi giữa anh và Juppe. 

"Đừng trêu Juppe quá, Luka." Hermillas nhẹ nhàng nói. 

"Con chỉ hơi nóng nảy thôi. Cha gọi con để cả hai không đánh nhau sao thưa cha?" 

"Không, không hẳn vậy... Cửa hơi hé. Đóng lại cho cẩn thận đi." 

Anh quay đi kéo cửa lại. 

Ngay khi quay đầu lại về phía căn phòng— Mắt anh mở to. 

Hermillas đột nhiên đứng ngay trước mặt anh. 

Anh thậm chí còn không cảm nhận được ông ấy di chuyển. 

"Tại sao con trai ta lại chết?" 

Giọng ông ấy bình tĩnh. 

Nhưng trong lời nói mang theo một sự mơ hồ nặng nề. 

Anh không biết ông ấy biết được bao nhiêu. 

Nhưng bây giờ anh phải nói sự thật. 

Nếu nói dối... 

'...Mình sẽ chết.' 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. 

Cảm giác như lưỡi hái của Tử thần đang lơ lửng trên cổ.

Anh có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ sâu sắc, âm ỉ bên trong Hermillas. 

Ông ấy là một trong những chiến binh vĩ đại nhất của Đế chế. 

Cơn thịnh nộ của ông sẽ không kết thúc dễ dàng. 

***

Hermillas đứng yên, lắng nghe báo cáo của anh.

Anh giải thích mọi thứ anh đã làm ở các quận thấp hơn. 

Cách anh sử dụng Gabriel để thành lập một băng đảng phục vụ cho cuộc điều tra và mở rộng sức ảnh hưởng. 

Cách anh đào sâu vào mối liên hệ giữa Kinuan và Tora, cuối cùng dẫn anh đến Ken Noma. 

Cách anh theo dõi dòng tiền của công ty ma thông qua sổ cái của Tora…

…Và cách anh nhờ Nikolaos Custoria hỗ trợ cuộc điều tra. 

Ngay sau đó, Nikolaos đã chết trong một vụ tai nạn. 

“…… Chỉ vậy thôi.” 

Anh ấn chặt tay vào lưng dưới, đứng cứng đờ khi hoàn thành báo cáo của mình. 

“Ta hiểu rồi……” 

Hermillas lẩm bẩm khi vuốt cằm.

 Giọng điệu của ông không mang cảm xúc. 

Nhưng tim anh đập thình thịch không ngừng. 

Anh không biết khi nào ngọn lửa lặng lẽ trong mắt Hermillas sẽ bùng cháy thành dung nham nóng chảy. 

'Con trai cả của ông ấy đã chết.' 

Ông ấy tức giận là lẽ hiển nhiên. 

Ngay cả với một người như Hermillas, công tư phân minh. 

Hermillas là một người lính đặc biệt, nhưng ông ấy không phải là một kẻ tâm thần điên loạn. 

Anh đã thoáng thấy tính nhân đạo ẩn sâu bên dưới lớp mặt nạ sĩ quan lạnh lùng của ông hơn một lần. 

"Nhưng chúng ta vẫn chưa có bằng chứng xác thực rằng Kinuan là ân nhân của Tora. Đó chỉ là suy đoán chủ quan của con mà thôi." 

Anh muốn ngăn chặn một cuộc đối đầu trực tiếp giữa Hermillas và Kinuan. 

Nếu điều đó xảy ra, sẽ không tốt cho anh. 

"Luka, Kinuan là ân nhân của Tora. Bởi vì đó là kết luận mà con đã đưa ra." 

"Cha tin tưởng con hơn cả con tin tưởng chính mình." 

"Ta không có lý do gì để không tin tưởng một cấp dưới có năng lực—hơn nữa còn là con trai ta." 

Anh không biết mình nên biết ơn vì sự tin tưởng đó hay sợ hãi nó? 

"…… Vậy thì, con sẽ tiếp tục nhiệm vụ mà không thay đổi." 

"Nếu con tiếp tục đào bới, con sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ đã ám sát anh trai con - Nikolaos." 

"Không giống như anh trai, con là một người lính." 

"Đúng vậy, một người lính bình thường. Điều đó có nghĩa là nhiệm vụ có thể quá sức với con. Nikolaos là một viên chức đế quốc cấp cao—không phải một viên chức cấp thấp. 'Kẻ thù' đã nhìn thấy nhật ký truy cập cơ sở dữ liệu của anh trai con, con hiểu chứ?" 

Nghe lời ông ấy nói, lông mày anh nhíu lại. 

Tâm trí anh kết luận điều mà anh gần như không thể chịu đựng được. 

"Ý cha đang nói kẻ thù của Đế chế được cài vào trong bộ máy quan liêu của đế chế? Ở cấp cao nhất?" 

"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đế Chế chúng ta có lịch sử lâu đời. Và các phe phái nội bộ của nó cũng vậy. Chúng ta cắt bỏ những khối ung nhọt bất cứ khi nào chúng ta tìm thấy nó, nhưng cắt cái này lại xuất hiện cái khác, không bao giờ dứt." 

Cơn thịnh nộ dâng trào trong anh, dữ dội đến mức khiến anh cảm thấy buồn nôn. Anh có thể - một cách miễn cưỡng - hiểu tại sao những người ở hạ tầng hoặc quần chúng nghèo đói lại chống lại Đế chế. 

Nhưng để các quan chức cấp cao trở thành kẻ thù của nó? 

Đó là điều anh không thể hiểu được. 

Họ là những người được hưởng lợi nhiều nhất từ ​​đế chế.

“Chúng ta sẽ dùng Kinuan để tiêu diệt nội gián. Dù ta rất ghét phải nói điều này…nhưng cái chết của Nikolaos có nghĩa là chúng ta đã đến rất gần một điều gì đó tối mật.” Hermillas đã lấy lại bình tĩnh. 

“Cá nhân con cảm thấy mình nợ anh Nikolaos. Và chỉ có một cách để trả món nợ đó.” 

Ai đó phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Nikolaos.

*** 

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương