Thái Tôn Bí Lục (Từ Chương 51)
Chapter 54: Ngân Hà Tiền Tràng (1)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 54: Ngân Hà Tiền Tràng (1)

 

“Ngươi không giơ tay thẳng lên sao?”

 

Hạ Đại Bằng vội vàng giơ tay lên. Hắn đã quỳ gối giơ tay gần nửa canh giờ, cánh tay run lẩy bẩy, đầu gối đã tê dại. Đáng thương thay, quanh mắt hắn đã bầm tím xanh lè.

 

Nếu có ai nhìn thấy, hẳn sẽ nghĩ hắn thật đáng thương, nhưng xét về thực tế, hắn chẳng đáng thương chút nào cả.

 

“Chậc.”

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn Hạ Đại Bằng, khẽ tặc lưỡi.

 

“Con người phải có lương tâm chứ!”

 

Hạ Đại Bằng có mười cái miệng cũng không có lời nào để nói. Mà không, hắn có lời để nói nhưng không thể thốt ra.

 

Trong tình cảnh này, hắn còn nói được gì nữa?

 

Người trước mắt hắn là nhân vật xuất thân từ Ngự Sử Đài, một trong ba thế lực lớn của Hoàng Cung. Đối với một thương nhân như Hạ Đại Bằng, Ngự Sử Đài còn đáng sợ hơn Đông Xưởng hay Cấm Vệ Quân gấp mấy lần.

 

Đã dám lừa gạt tiền của vị quan gia đó, e rằng gia đình hân sẽ tan nát, Ngân Hà Tiền Tràng cũng có thể sụp đổ hoàn toàn.

 

“Bản thân ta thì muốn viết thư về Bắc Kinh để làm cho ra lẽ...”

 

“Ôi, công tử, xin hãy tha mạng cho tiểu nhân.”

 

Hạ Đại Bằng nước mắt giàn giụa, túm lấy ống quần Nguỵ Diễn Hạo.

 

Nguỵ Diễn Hạo đá Hạ Đại Bằng.

 

“Ai cho ngươi hạ tay xuống hả!”

 

“Hức!”

 

Hạ Đại Bằng vội vàng quỳ xuống, giơ tay lên cao.

 

“Chậc.”

 

Nguỵ Diễn Hạo tặc lưỡi, rồi thở dài thườn thượt. Hủy diệt một Tiền Tràng như thế này chẳng phải chuyện khó, nhưng làm vậy sẽ có không ít phiền phức.

 

Hơn nữa, nếu sự việc trở nên rắc rối, hắn có thể sẽ phải đối mặt với Ngự Sử Đài Phủ. Chuyện đó tuyệt đối không thể chấp nhận được. Tâm Nguỵ Diễn Hạo tuy tràn đầy nghĩa hiệp, nhưng năng lực hành động lại kém hơn cả đứa trẻ ba tuổi.

 

“Này.”

 

“Vâng! Công tử!”

 

Hạ Đại Bằng quỳ gối bò nhanh như chớp đến trước mặt Nguỵ Diễn Hạo.

 

“Ngươi còn dám làm vậy nữa không?”

 

“Thiên vạn lần không dám! Tiểu nhân nếu không điên thì làm sao dám làm thế nữa!”

 

“Vậy đống lãi suất kia thì sao?”

 

“Tiểu nhân sẽ lập tức đổi thành lãi suất do Hoàng Cung khuyến nghị.”

 

“Thật chứ?”

 

“Thật mà, công tử! Tiểu nhân đâu có mười cái mạng, làm sao dám nói dối chứ! Nếu lần này công tử tha thứ, tiểu nhân nguyện sống thanh liêm, suốt đời không quên ân đức của công tử.”

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn Hạ Đại Bằng với ánh mắt đầy nghi ngờ.

 

“Người đời vẫn bảo không nên tin lời của kẻ bán buôn mà nhỉ?”

 

Dù nghi ngờ, Nguỵ Diễn Hạo cũng không còn cách nào khác.

 

“Mà thôi, dây chuyền đâu!”

 

“Ở đây ạ!”

 

Hạ Đại Bằng nhanh như chớp đưa dây chuyền ra.

 

“Tiền!”

 

“Dạ?”

 

“Đưa tiền mà ngươi đã lừa gạt ra đây.”

 

“Vâng!”

 

Hạ Đại Bằng lấy một lượng bạc từ trong lòng rồi đưa ra.

 

Nước mắt hắn rưng rưng, nhưng để giải quyết tình hình, chỉ có cách này thôi. Thế mà Nguỵ Diễn Hạo lại khịt mũi cười khẩy.

 

“Ngươi đùa ta hả?”

 

“Dạ?”

 

“Vật giá trị mười lượng mà chỉ cho vay một lượng, vậy chín lượng kia chẳng phải là tiền ngươi lừa gạt sao?”

 

“Vâng...”

 

Hạ Đại Bằng che giấu những giọt nước mắt đang chảy. Hắn muốn phản bác rằng Tiền Tràng nào lại nhận vật thế chấp mười lượng mà cho vay đủ mười lượng, và cho dù là có thế đi chăng nữa, thì cũng không có chuyện Nguỵ Diễn Hạo được lấy hết số tiền còn lại. Nhưng... biết làm sao đây, chuôi đao đang nằm trong tay Nguỵ Diễn Hạo.

 

Hạ Đại Bằng không nói một lời, lấy ra một ngân phiếu mười lượng bạc đặt lên tay Nguỵ Diễn Hạo.

 

Hạ Đại Bằng đã do dự không biết bao nhiêu lần liệu có nên thu hồi một lượng bạc đã đưa ra trước đó hay không, nhưng hắn không có dũng khí nhổ râu Diêm Vương.

 

Nhưng phản ứng của Nguỵ Diễn Hạo vẫn không mấy tốt đẹp.

 

“Ta nói lại nhé, ngươi tưởng đây là trò đùa à?”

 

“Ngài, ngài nói gì vậy...”

 

“Khi vay là mười lượng, nhưng khi trả là ba mươi lượng. Không phải sao?”

 

Tay Hạ Đại Bằng run rẩy.

 

Ba mươi lượng bạc thì tổn thất quá lớn.

 

Dù Ngân Hà Tiền Tràng là nơi không ai dám coi thường, nhưng ba mươi lượng bạc cũng không phải là số tiền có thể xem nhẹ được. Có điều, lý lẽ mà Nguỵ Diễn Hạo nói ra lại chính là lý lẽ mà bọn họ vẫn thường dùng bấy lâu nay, nên không có đường thoát.

 

Hạ Đại Bằng run rẩy đưa thêm hai ngân phiếu mười lượng bạc cho Nguỵ Diễn Hạo.

 

Nguỵ Diễn Hạo lúc này mới hài lòng, nhận lấy ngân phiếu rồi cất vào trong túi.

 

“Tính toán phải rõ ràng chứ. Vậy, giờ đưa nốt ra đây nào.”

 

“Dạ? Lại cái gì...”

 

Nguỵ Diễn Hạo nhíu mày.

 

“Thật muốn đâm ngươi một nhát quá đi!”

 

“Ối, công tử!”

 

“Vừa rồi là tiền ngươi lừa gạt Thánh Thủ Tràng! Giờ thì phải giải quyết vấn đề giữa ta và ngươi chứ? Ngươi không biết cái tình người nảy nở trong sự qua lại của tiền bạc sao?”

 

Nguỵ Diễn Hạo đường hoàng yêu cầu nhận tiền bạc bất hợp pháp. Hạ Đại Bằng trong lòng không ngừng mắng chửi hắn là đồ thâm hiểm, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười nhất có thể.

 

“Vậy bao nhiêu...”

 

“Tự ngươi liệu mà làm đi, tự ngươi liệu.”

 

Hạ Đại Bằng nuốt khan, lấy từ trong lòng ra một ngân phiếu mười lượng bạc đưa cho Nguỵ Diễn Hạo.

 

Nguỵ Diễn Hạo không nói gì thêm, nhận lấy ngân phiếu, sau đó cất nó đi rồi đứng dậy.

 

“Ôi, công tử, tiểu nhân thật sự sẽ sống lương thiện.”

 

“Không, không cần đâu.”

 

“Dạ?”

 

“Giờ sẽ có người đến tự giải quyết cho ngươi. Mười lượng thì có thể gửi một phong thư đến Bắc Kinh rồi. Nếu không đủ, ta sẽ thêm tiền của ta vào!”

 

Hạ Đại Bằng nhanh như chớp lao tới, túm chặt lấy ống quần Nguỵ Diễn Hạo mà bám vào.

 

“Trời ơi, công tử! Đó chỉ là tiền tiểu nhân biếu công tử để giải khát trên đường đi thôi! Tiền thật sự còn ở đây này!”

 

“Buông ra! Quần ta tụt xuống bây giờ!”

 

“Công tử, xin hãy tha mạng!”

 

Hạ Đại Bằng phải nôn ra thêm tận năm lượng vàng nữa mới có thể làm nguôi cơn giận của Nguỵ Diễn Hạo.

 

“Sống lương thiện đi nhé.”

 

“Vâng ạ! Công tử! Tiểu nhân nguyện trở thành người mà dù có rũ cũng không rơi một hạt bụi!”

 

Nguỵ Diễn Hạo khịt mũi cười khẩy trước câu trả lời của Hạ Đại Bằng, rồi mở cửa bước ra ngoài.

 

Kẽo kẹt.

 

Một lát sau, cửa lại mở ra, và một tiểu nhị bước vào.

 

“Hắn đi rồi sao?”

 

“Ừ. Hắn đi rồi.”

 

Hạ Đại Bằng gào lên.

 

“Đồ khốn kiếp! Đồ ăn gan bọ chét! Dù sao thì những kẻ ăn lộc nước cũng thối nát thật sự! So với những tên đó, chúng ta quả là Bồ Tát, Bồ Tát! Hừ! Tên tiểu tử đó đã biết mùi tiền rồi... Đi đường thì vỡ mũi đi, đồ thối nát!”

 

Rầm!

 

Đúng lúc đó, cánh cửa bay tới, sượt qua má Hạ Đại Bằng.

 

...

 

Cánh cửa bay tới mạnh đến mức má Hạ Đại Bằng khẽ rách ra, một giọt máu chảy dài trên má hắn.

 

Hạ Đại Bằng mặt cắt không còn giọt máu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

 

Phía sau cánh cửa đã bay đi, Nguỵ Diễn Hạo đang đứng đó, mặt co giật.

 

“Sao lại...”

 

Miệng Hạ Đại Bằng hé mở rồi ngưng bặt.

 

Nguỵ Diễn Hạo giơ tay chỉ lên mặt bàn. Trên đó có một thanh kim kiếm nhỏ đang phát sáng.

 

“Đi đường ta chợt nhớ ra là để quên.”

 

Hạ Đại Bằng nhìn kim kiếm trên bàn rồi lại nhìn Nguỵ Diễn Hạo, nửa cười nửa mếu, khó khăn lắm mới thốt ra lời.

 

“Tiểu, tiểu nhân có thể mang đến cho công tử mà.”

 

“Ngươi gan cũng to lắm nhỉ? Dám bảo ta đi đường vỡ mũi cơ à?”

 

“...Hề hề, công tử... Ý tiểu nhân không phải vậy...”

 

“Người ta vẫn bảo, hoạ đều từ miệng mà ra. Ngươi có tội gì đâu.”

 

“Đúng, đúng vậy, công tử!”

 

“Cái miệng chó má đó mới là vấn đề! Hôm nay ta phải bắt cái miệng đó tự nói ra lời xin lỗi thì mới thôi!”

 

“Hức! Công tử, tiểu nhân xin lỗi!”

 

“Ngươi câm miệng đi! Miệng ngươi phải nói xin lỗi mới tính! Còn ngươi nói thì vô hiệu!”

 

“Rốt cuộc là sao... Hức! Ối, công tử, xin hãy tha mạng!”

 

“Không phải ngươi mà là cái miệng ngươi phải nói!”

 

“Hứccc!”

 

Tiếng lợn bị cắt tiết vang vọng khắp Ngân Hà Tiền Tràng.

 

Trước sự việc bất thường, người dân trong làng bàn tán xôn xao, nhưng không ai biết chuyện gì đang xảy ra bên trong cả.

 

***

 

Rầm!

 

Cánh cửa nhặt về từ mùa đông trước, treo ở lối vào, đã vỡ tan tành.

 

Khai Phong Phân Đà Chủ Cái Bang Trường Nhất cảm thấy nước mắt bản thân như sắp trào ra.

 

‘Dù sao thì cánh cửa đó cũng chắn gió rất tốt...’

 

Giờ biết đi đâu mà tìm lại được cánh cửa như thế nữa đây?

 

Nhưng Trường Nhất không có thời gian để buồn bã.

 

Một tai họa đáng sợ hơn cả nỗi buồn đang ập đến với hắn.

 

“Thật sao?”

 

“Bình tĩnh lại đi! Ơ hay, ta bảo ngươi bình tĩnh lại đi!”

 

Trường Nhất nhìn người vừa phá cửa xông vào đang túm lấy cổ áo mình. Hắn phải làm cho thanh niên này, người đang tỏa ra sát khí như thể gặp phải kẻ thù không đội trời chung, bình tĩnh lại trước đã.

 

Bằng không, cả túp lều có thể bị thổi bay.

 

Dù hắn có là Phân Đà Chủ của Cái Bang đi chăng nữa, cũng khó lòng đối phó với thanh niên trước mắt. Xích Ma Kiếm, người được xưng tụng là thiên tài kiệt xuất nhất trong số các tiểu bối, đang mất lý trí mà xông tới, hứng chịu điều đó thì ai có thể bình yên vô sự nổi chứ?

 

“Ta hỏi bức thư có nói thật không?”

 

Trường Nhất gật đầu.

 

“Thật.”

 

Thanh niên trợn mắt nhìn chằm chằm Trường Nhất một lúc lâu.

 

“Thật sao?”

 

“Thật mà.”

 

Soạt.

 

Thanh niên như mất hồn, nhìn vào khoảng không, tay buông lỏng. Trường Nhất thở dài thườn thượt.

 

‘Nếu còn giao du với gia tộc Nguỵ nữa thì chắc ta không phải người.’

 

Chẳng biết có hiểu lòng Trường Nhất hay không, thanh niên cứ đứng sững như vậy một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm.

 

“Đệ ấy còn sống.”

 

Trường Nhất định nổi giận. Đây là thái độ nên đối xử với người đã báo tin tức về tiểu đệ của hắn sau năm năm sao? Hắn định hét lên rằng dù có là ai đi chăng nữa thì cũng đã quá vô lễ rồi. Nhưng khi cảm nhận được quá nhiều cảm xúc đang cuộn trào trong dáng vẻ của thanh niên trước mắt, hắn đành ngậm miệng lại.

 

‘Phải rồi, sau năm năm mới biết tiểu đệ còn sống, hắn thành ra như vậy cũng phải thôi. Ta là người rộng lượng, nên phải nhẫn nhịn!’

 

Trường Nhất cố gắng nghĩ như vậy.

 

Lúc đó, thanh niên Nguỵ Sơn Hạo cúi xuống nhìn hắn.

 

“Vậy đệ ấy giờ đang ở đâu?”

 

“Hả?”

 

“Đệ ấy đã đi đâu?”

 

“Ai mà biết? Hắn nói là đi Nho Lâm, nhưng đi đâu thì ta không rõ.”

 

“Theo hướng nào?”

 

“Chuyện đó...”

 

Mắt Nguỵ Sơn Hạo tóe lửa.

 

“Ngươi không biết à?”

 

“Không, chuyện đó... Hắn có một số văn kiện nhờ ta điều tra, nên ta nghĩ chắc là một trong số đó có thông tin về nơi hắn đến...”

 

“Văn kiện đâu?”

 

“Cái đó thì hắn đã mang đi rồi...”

 

“Vậy thì sao?”

 

“Không, dù ngươi có bảo ta như thế thì cũng không...”

 

“Đệ ấy đã lấy thông tin ở đây rồi mới đi, mà ngươi lại không biết đệ ấy đi đâu sao?”

 

Trường Nhất muốn khóc.

 

‘Phải làm sao, phải làm sao đây?’

 

Sao bọn gia tộc Nguỵ đứa nào cũng không chịu hiểu lý lẽ vậy?

 

Nếu những kẻ khác dám đến Khai Phong Phân Đà của Cái Bang mà gây sự như thế, lập tức sẽ bị đánh cho ra bã như chó ngày hạ chí mà đuổi đi, nhưng đối với thanh niên trước mắt này, hắn lại không thể làm vậy.

 

Bởi vì sẽ xảy ra tình huống muốn bắt chó ngày hạ chí lại bị chó cắn thủng mông khất cái.

 

Xích Ma Kiếm lừng danh thiên hạ, một Phân Đà như thế này làm sao có thể đối phó với hắn được chứ?

 

Nguỵ Sơn Hạo có vẻ như sắp rút kiếm ra ngay lập tức.

 

“Trước hết, Hạ Ô Môn cũng đã nhận được thông tin, nếu nói với bên đó thì...”

 

“Được rồi, đi thôi.”

 

“Hả?”

 

“Đến Hạ Ô Môn. Ngươi còn chần chừ gì nữa?”

 

“Không, nơi đó đang...”

 

“Mau lên!”

 

Trường Nhất đứng dậy, một lần nữa hạ quyết tâm.

 

‘Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không bao giờ tiểu tiện về phía Quảng Đông nữa!’

 

Cứ thế, Trường Nhất với tâm trạng như con bò bị kéo đến lò mổ, hướng về Khai Phong Phủ Hạ Ô Môn.

 

Và tại Khai Phong Phủ Hạ Ô Môn, một tiếng chửi rủa lớn lại vang lên.

 

“Không có ai để dẫn đến hay sao mà lại dẫn Xích Ma Kiếm đến hả? Hôm nay ngươi với ta cùng chết, tên khất cái khốn kiếp kia!”

 

“Không! Ta không có ý đó! Bình tĩnh lại đi, Quỷ Nương Nương!”

 

“Câm miệng! Ta quyết sống mái với ngươi!”

 

“Ta đã bảo là ta không có ý đó mà! Á á á! Thật sự muốn phát điên mất!”

 

Lần này, một mắt của Trường Nhất lại sưng vù lên.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương