Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 71: Đổ Thần Giáng Lâm (1)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chapter 71: Đổ Thần Giáng Lâm (1)
“Đêm qua rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy hả!”
Thấy Chân Thiệu Nga mới sớm tinh mơ đã đẩy cửa xông vào, Ngụy Diễn Hạo không nhịn được, khẽ thở dài.
“...Ta cũng chưa thành thân, nhưng sao lại có cảm giác như vừa cưới thê tử thế này.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Ngụy Diễn Hạo không đáp, chỉ nhìn Chân Thiệu Nga chằm chằm.
“Khụ khụ.”
Chân Thiệu Nga cười gượng, né tránh ánh mắt của Ngụy Diễn Hạo.
“Thôi được rồi, ngươi lại định than thở chuyện gì nữa đây?”
“Than thở gì chứ. Ta chỉ muốn bàn bạc đối sách thôi.”
“Đối sách?”
Chân Thiệu Nga gật đầu lia lịa.
“Chẳng phải ngươi đã nói sẽ trả hết nợ trong vòng nửa tháng sao.”
“Ta có nói vậy à?”
Thấy Ngụy Diễn Hạo nghiêng đầu tỏ vẻ không nhớ, Chân Thiệu Nga tức đến mức vò nhàu cả vạt áo.
Chuyện mới xảy ra hôm qua thôi mà, đầu óc tên này chứa cái gì vậy chứ. Lẽ nào cứ ngủ một giấc là ký ức bị xóa sạch hay sao?
“Hôm qua ngươi vừa nói xong đó! Hôm qua!”
“Ta nói à?”
“Ngươi đã nói với cái gã họ Tả gì đó sẽ trả hết nợ ở đây trong vòng nửa tháng còn gì.”
“À, đúng rồi.”
Ngụy Diễn Hạo gật đầu như thể bây giờ mới nhớ ra.
“Ừm, hình như có chuyện đó thật. Nhưng việc đó thì sao?”
“Sao là sao chứ? Chẳng phải ngươi có cách kiếm tiền nên mới nói vậy ư?”
Ngụy Diễn Hạo thản nhiên đáp.
“Đâu có?”
“...Hả?”
“Ta chỉ nói bừa cho xong chuyện để bọn chúng đi cho yên tĩnh thôi. Dù sao cũng câu được thời gian nửa tháng còn gì.”
“...Thiếu hiệp, ngươi?”
Ngụy Diễn Hạo vẫn rất tự tin.
“Dù gì ta cũng đã giúp các ngươi dời lại chuyện động trời này đến nửa tháng sau lận đó, không phải các ngươi nên thấy biết ơn sao?”
Mặt Chân Thiệu Nga đỏ bừng lên.
‘Chết tiệt, nghe cũng có lý...’
Nếu không có Ngụy Diễn Hạo, hôm qua Chân Duệ Lan chắc chắn đã bị lôi đến kỹ viện. Chỉ riêng việc hắn ngăn chặn chuyện đó xảy ra đã là một ân huệ lớn lao đối với bọn họ.
Điều đó là không thể phủ nhận.
‘Nhưng tại sao ta lại thấy tức sôi máu thế này!’
Chân Thiệu Nga tự phỉ nhổ bản thân, thậm chí còn hoài nghi liệu hắn ta có phải là kẻ tiểu nhân không biết lễ nghĩa, không biết điều hay không.
Nhưng dù nghĩ thế nào, hắn ta cũng không phải hạng người đó.
“Sao vẫn thấy bực mình thế nhỉ?”
“Hửm?”
Thấy Ngụy Diễn Hạo nhìn mình với vẻ mặt không hiểu chuyện gì, Chân Thiệu Nga cuối cùng cũng bùng nổ.
“Tóm lại là ngươi chẳng có đối sách gì mà lại đi hứa hẹn như thế ư!”
“Ừm.”
“Thế thì nửa tháng nữa chẳng phải sẽ xảy ra chuyện thật sao! Vốn dĩ còn có cách để giải quyết, bây giờ thì rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi còn đâu!”
“Chuyện đó thì ta không biết.”
“Grừừừừ.”
Chân Thiệu Nga rên rỉ một tiếng rồi đứng bật dậy.
“Sao lại có kẻ vô trách nhiệm như vậy...”
Đột nhiên, Ngụy Diễn Hạo vẫy tay gọi Chân Thiệu Nga.
Thấy cử chỉ ra hiệu lại gần, Chân Thiệu Nga ngừng bặt rồi rón rén tiến lại gần Ngụy Diễn Hạo.
“Nghe cho kỹ đây.”
“...Ừm.”
“Ta đã suy nghĩ rồi, cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
“Thật sự có cách ư?”
“Đây là phương pháp tốt nhất được truyền lại từ xưa đến nay. Khi bị chủ nợ réo đòi, không có cách nào tốt hơn cách này đâu!”
“Đó, đó là gì vậy?”
“Không biết ngươi đã nghe qua cái gọi là ‘Dạ Bán Đào Tẩu’* chưa.”
*Dạ Bán Đào Tẩu: Tẩu thoát trong đêm
“...”
“Binh pháp có câu, Tam Thập Lục Kế, Tẩu Vi Thượng Sách. Một khi không địch lại kẻ thù, co giò chạy thẳng không ngoảnh đầu lại cũng được tính là một cách!”
Đầu Chân Thiệu Nga cúi gằm xuống như bông lúa chín trĩu vàng.
‘Không ngờ ta lại đi tin một kẻ như thế này...’
Cảm giác bị phản bội lập tức dâng trào.
“Ngươi nói thế mà nghe được à!”
Ngay lúc Chân Thiệu Nga định gào lên, một giọng nói rõ ràng vang lên từ ngoài cửa.
“Đệ đang làm gì vậy.”
Chân Thiệu Nga lập tức ngậm miệng như hến.
Hắn ta len lén quay đầu lại, thấy Chân Duệ Lan đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt nghiêm khắc.
“Tỷ tỷ.”
“Đệ đang làm gì với khách và cũng là ân nhân của chúng ta vậy. Ta đã dặn đệ bao nhiêu lần, dù có chuyện gì cũng không được thất lễ cơ mà.”
“Đệ... đệ xin lỗi.”
“Ra ngoài.”
“...Vâng.”
Chân Thiệu Nga cúi gằm mặt bước ra ngoài. Ngụy Diễn Hạo cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.
Hắn vừa thấy hả hê khi tên tiểu tử láo nháo kia bị mắng cho một trận, lại vừa có chút thương hại khi thấy hắn ta chỉ vì một câu nói mà tiu nghỉu bị lôi đi.
“Tiểu nữ xin lỗi vì đã không thể chào hỏi ân công đàng hoàng vào hôm qua. Tiểu nữ đã thất lễ, mong ân công rộng lòng bỏ qua.”
“Hả?”
Ngụy Diễn Hạo không hiểu hắn đã bị thất lễ chỗ nào.
“Nếu không có ân công, hôm qua tiểu nữ đã phải chịu cảnh tủi nhục. Ân huệ này biết lấy gì báo đáp.”
“...À, không sao đâu.”
Ngụy Diễn Hạo bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
‘Thà cô nương cứ cư xử như Văn Ân Chi còn hơn.’
Nữ nhân đó tuy lớn lên trong gia tộc có truyền thống nho học nhưng lại chẳng biết lễ nghĩa phép tắc là gì, song, chính vì thế nên mới dễ ở chung hơn.
Còn kiểu người cứng nhắc, câu nệ lễ tiết thế này, bẩm sinh đã không hợp với Ngụy Diễn Hạo.
Hơn nữa, nếu dung mạo chỉ xinh đẹp vừa phải thì còn đỡ áp lực. Đằng này, dáng vẻ cúi đầu e lệ của nàng trông như tiên nữ hạ phàm, càng khiến hắn thêm phần gánh nặng.
“Tiểu thư không cần bận tâm.”
Ngụy Diễn Hạo xua tay.
‘Có phải hai tỷ muội các người bị tráo đổi không vậy?’
Nếu Chân Duệ Lan là nhi tử của Văn Hữu Hoán thì còn có thể hiểu được. Nghe Chân Thiệu Nga nói, phụ thân của Chân Duệ Lan cũng chẳng phải người tử tế gì, sao lại sinh ra được một nhi nữ như thế này.
Nếu không phải vì gia cảnh quá sa sút, nàng đích thị là một tiểu thư khuê các chính hiệu.
“Những gì ân công đã làm cho chúng ta đã quá đủ rồi. Chuyện sau này cứ để chúng ta tự giải quyết, xin ân công đừng nhúng tay vào nữa.”
“Ơ...”
“Kẻ hôm qua tuy không đáng sợ, nhưng thế lực đứng sau gã lại là đám hắc đạo tàn ác vô nhân tính. Tiểu nữ lo lắng nếu ân công dính líu vào, ân công sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ta không sao...”
Chân Duệ Lan khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy rạng rỡ đến mức khiến trái tim Ngụy Diễn Hạo cũng phải xao động trong giây lát.
“Ân công quả là người có tấm lòng nhân hậu.”
Ngụy Diễn Hạo không biết nên đáp lại thế nào.
Hắn từng bị nói là lười biếng, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời có người khen hắn nhân hậu. Tất cả những người biết hắn đều bận rộn chỉ trích hắn là kẻ lòng dạ sắt đá, chứ không ai khen hắn như thế này.
“Nhưng đây là chuyện của chúng ta. Nếu ân công vì chuyện của chúng ta mà gặp phải tai ương, chúng ta dù chết cũng không còn mặt mũi nào nhìn tiên phụ dưới suối vàng. Xin ân công hãy ghi nhớ lời của tiểu nữ.”
“À, vâng...”
Thấy Ngụy Diễn Hạo ngơ ngác gật đầu, Chân Duệ Lan lại cúi đầu chào một lần nữa rồi bước ra ngoài.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại, Ngụy Diễn Hạo nằm ngửa ra giường.
‘Chậc, cảm giác này lạ thật...’
Có thứ gì đó cứ khiến lòng hắn ngứa ngáy không yên.
—-----------
“Ngươi nói lại lần nữa xem.”
Quách Đạo Sơn, bang chủ của Hắc Chu Bang, thế lực hắc đạo làm mưa làm gió ở Hồ Bắc, cau mày nhìn xuống Tả Kiệt đang đứng chờ lệnh trước mặt.
Tả Kiệt ấp úng không dám trả lời.
“Ta bảo ngươi nói lại cơ mà.”
“Chuyện, chuyện là...”
Tả Kiệt lí nhí nói.
“Ở Thánh Thủ Trang có cao thủ.”
“Cao thủ?”
“Vâng. Là một cao thủ.”
Quách Đạo Sơn gầm lên một tiếng như sấm rền.
“Nói vớ vẩn gì thế! Cái y quán sắp sập tiệm đó làm quái gì có cao thủ!”
“Chuyện đó thuộc hạ cũng không rõ...”
“Tên cao thủ đó đi đường bị ngã sấp mặt hay sao! Cái y quán chỉ có hai tiểu tử non choẹt thì có gì để hắn ngồi đó chữa trị chứ!”
“Hắn tự xưng là khách nhân đến viếng thăm ạ.”
“Khách nhân?”
“Vâng, đúng vậy.”
Quách Đạo Sơn vò nát mặt mình.
“Khách, khách à... Là người quen của cựu trang chủ Thánh Thủ Trang ư? Nếu vậy thì rắc rối rồi...”
Thấy tâm trạng Quách Đạo Sơn không tốt, Tả Kiệt không dám hó hé gì, chỉ biết nín thở.
Bất cứ ai ở Hắc Chu Bang đều biết Quách Đạo Sơn là kẻ nóng nảy và tàn bạo đến mức nào. Nhưng vì võ công của hắn ta quá cao cường nên không ai dám tỏ ra bất mãn.
“Rồi sao? Thấy cao thủ là ngươi co giò chạy về đây à? Sợ mất cái mạng của ngươi sao?”
“Làm gì có chuyện đó ạ, bang chủ! Ngài biết rõ Tả Kiệt này không phải kẻ nhát gan như vậy mà.”
“Biết cái gì mà biết.”
Thấy mặt Quách Đạo Sơn ngày càng nhăn nhó, Tả Kiệt vội vàng giải thích.
“Tên cao thủ đó nói sẽ trả tiền trong vòng nửa tháng. Nên thuộc hạ mới tạm thời lui binh để xem xét tình hình.”
“Trả tiền trong vòng nửa tháng?”
“Vâng. Nếu đúng như lời hắn nói thì...”
Ngay lúc đó, Quách Đạo Sơn vớ lấy bình hoa trên bàn trà, ném thẳng vào đầu Tả Kiệt.
Xoảng!
Bất thình lình bị bình hoa đập trúng, Tả Kiệt chỉ biết chớp mắt ngơ ngác.
“Đồ ngu! Ai bảo ngươi đi đòi tiền! Ta bảo ngươi lấy cớ nợ nần để dẹp cái biển hiệu Thánh Thủ Trang đi, hoặc san bằng nơi đó để chúng không bao giờ ngóc đầu lên được! Thế rồi sao? Nửa tháng nữa sẽ trả tiền? Ngươi nghe xong câu đó rồi cứ thế rút lui á?”
Tả Kiệt lại dập đầu xuống đất.
“Thuộc hạ cho rằng trước hết nên tìm hiểu thân phận của tên đó đã ạ.”
“Cái miệng ngươi trơn tru như bôi mỡ ấy nhỉ. Nếu lần này hỏng việc, ta sẽ cắt cái lưỡi bôi mỡ của ngươi trước tiên đấy!”
“Chắc chắn sẽ không có chuyện đó đâu ạ.”
“Chết tiệt.”
Đầu óc Quách Đạo Sơn bắt đầu quay cuồng.
“Nếu không xử lý tốt chuyện này, các vị đó sẽ nổi giận. Đến lúc đó, ngay cả viên đá lót đường ở Hắc Chu Bang chúng ta cũng sẽ tan thành tro bụi!”
Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Quách Đạo Sơn.
Tả Kiệt nhìn thấy cảnh đó mà run rẩy.
Đến cả Quách Đạo Sơn, người được mệnh danh là huyền thoại của giới hắc đạo Hồ Bắc, cũng phải sợ hãi đến thế.
Rốt cuộc kẻ đứng sau giật dây chuyện này là ai?
“Tả Kiệt.”
“Vâng, bang chủ.”
“Ta sẽ cho ngươi thêm người. Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
“...Xử lý tên đó ạ?”
“Hừ!”
Quách Đạo Sơn cau mày, Tả Kiệt thầm lẩm bẩm trong bụng.
‘Nếu chỉ nói thế thôi mà ta hiểu được thì ta đã chẳng phải lăn lộn ở cái chốn này.’
“Ngươi còn chưa biết tên tự xưng là cao thủ đó tài cán đến đâu mà còn đòi làm gì? Lỡ chọc phải tổ ong vò vẽ thì ngươi có gánh nổi không?”
“Dạ không ạ.”
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, muốn sống sót trong giới hắc đạo thì phải cẩn trọng như đi trên băng mỏng! Hơn nữa, ngươi nói tên cao thủ đó còn rất trẻ đúng không?”
“Vâng.”
“Trên giang hồ, những kẻ cần phải cẩn thận nhất chính là bọn nhãi ranh, mấy lão nhân già khú đế và mấy ả nữ nhân trông có vẻ yếu đuối. Tên nhãi đó đã tự mình đứng ra cản trở chúng ta, chắc chắn phải có chỗ dựa.”
“...Bang chủ nói chí phải.”
“Vì vậy, tạm hoãn việc xử lý hắn lại. Việc ngươi cần làm là dùng mọi cách để đám người ở Thánh Thủ Trang không thể trả được tiền. Hiểu chưa?”
“Vâng!”
Sau khi nhận thêm vài lời dặn dò, Tả Kiệt lui khỏi phòng bang chủ.
“Nói thì dễ lắm.”
Tả Kiệt thở dài.
Gã gia nhập vì tin vào danh tiếng của bang chủ Hắc Chu Bang Quách Đạo Sơn, nhưng công việc này cũng chẳng khác gì địa ngục.
“Làm tạm rồi nhảy việc thôi.”
Nhưng nghĩ đến hài tử như thỏ con và thê tử như hùm như gấu ở nhà, gã không thể vì chút nhục nhã mà bỏ việc được.
“Sao ta lại thành thân cơ chứ...”
Mắt Tả Kiệt đỏ hoe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook