Thái Tôn Bí Lục
-
Chapter 70: Thiện Giả Bất Lai (5)
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 70: Thiện Giả Bất Lai (5)
“Dù gì thì ngươi cũng là Ngự sử! Ngự sử đó!”
“Ngự sử?”
Tả Kiệt nghiêng đầu khó hiểu.
Chân Thiệu Nga ưỡn ngực hét lớn.
“Đúng vậy! Vị huynh đài đằng kia chính là Ngự sử! Hắn đã tận mắt chứng kiến hành vi tàn ác của các ngươi, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!”
Sắc mặt Tả Kiệt trở nên nghiêm trọng.
Nếu ‘Ngự sử’ mà tiểu tử này nói đúng là người của Ngự Sử Đài trong Hoàng cung thì đây chẳng phải là chuyện tầm thường. Vì một Ngự sử thật sự sẽ có đủ quyền lực để xóa sổ một bang phái cỡ Hắc Chu Bang ra khỏi thế gian chỉ trong nháy mắt.
Nhưng mà!
‘Ngự sử ư?’
Cái tên đó sao?
Tả Kiệt đưa mắt nhìn Ngụy Diễn Hạo, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Thôi thì cứ nhượng bộ một trăm lần, chấp nhận hắn là một cao thủ đi. Dù sao chính mắt gã đã thấy, không muốn tin cũng không được, chuyện đó, gã có thể tạm tin.
Nhưng nếu bảo hắn là Ngự sử…
Chức quan Ngự sử đâu phải người thường nào cũng làm được.
Ngự Sử Đài là nơi chỉ có những người ưu tú nhất trong số những người đã vượt qua kỳ khoa cử khắc nghiệt mới có thể bước vào.
Nhưng cái tên sở hữu bộ mặt trông chẳng có chút thông minh gì kia lại là Ngự sử ư?
Tả Kiệt nhìn chằm chằm Chân Thiệu Nga, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Nhận ra ý tứ trong ánh mắt của Tả Kiệt, Chân Thiệu Nga vội xua tay lia lịa.
“Ta… ta không hề nói dối!”
“Dù vậy thì cũng hơi…”
“Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi thẳng hắn là được chứ gì!”
“Ừm thì…”
Tả Kiệt vẫn giữ vẻ mặt cau có, quay sang nhìn Ngụy Diễn Hạo.
“Hắn nói có đúng không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Cao nhân, ngài là Ngự sử sao?”
“Ta á?”
Ngụy Diễn Hạo bật cười, vẻ mặt rất chi hoang đường.
“Làm gì có chuyện đó chứ.”
“…”
Thấy Tả Kiệt quay lại nhìn mình với ánh mắt “thấy chưa”, Chân Thiệu Nga lại lắp bắp thanh minh:
“Không… không phải! Ta chắc chắn đã nghe thấy mà! Chính tai ta nghe thấy hắn nói mình là Ngự sử!”
Ánh mắt của Tả Kiệt lại chuyển về phía Ngụy Diễn Hạo, nhưng hắn vẫn thản nhiên đáp lại.
“Ta không phải.”
“Ngài ấy nói không phải kìa…”
“Trời đất ơi, ta điên mất thôi! Sao ngươi lại nói dối thế chứ! Rõ ràng chính tai ta đã nghe thấy mà!”
Ngụy Diễn Hạo ngáp một cái thật dài rồi nói tiếp:
“Thiệt tình, muốn nói gì cũng phải suy xét một chút chứ, ở tuổi của ta mà làm Ngự sử thì có hợp lý không.”
“Cũng phải ha?”
“Chắc là hắn ngủ nhiều quá, còn ngái ngủ nên mới nói nhảm thôi, ngươi cứ rộng lòng bỏ qua cho hắn đi.”
“Khà, cao nhân quả là người sáng suốt.”
Nhìn Ngụy Diễn Hạo và Tả Kiệt nhanh chóng trở nên hợp rơ, Chân Thiệu Nga chỉ biết đấm ngực thùm thụp.
Sao cái của nợ đó lại lăn vào nhà hắn ta rồi gây ra cơ sự này cơ chứ.
“Hừm.”
Chân Thiệu Nga chỉ muốn hét toáng lên ngay lập tức, nhưng hắn ta cũng không ngốc đến mức không biết rằng, sự bực bội của hắn ta cũng chẳng giúp giải quyết được tình hình.
“Vậy tức là các hạ không có ý định can dự vào chuyện của Hắc Chu Bang nữa, đúng chứ?”
Giọng điệu của Tả Kiệt lại bắt đầu trở nên cộc lốc.
“Khoan đã.”
“Hửm?”
“Đầu óc ta không được tốt cho lắm, ngươi cứ dồn ép làm ta chẳng kịp tính toán gì hết. Ta cần suy nghĩ một chút xem bên nào mới là đúng.”
Ngụy Diễn Hạo nói rồi rúc đầu vào trong chăn.
“…Cách suy nghĩ của các hạ đúng là đặc biệt thật đấy.”
Tả Kiệt có rất nhiều điều muốn nói, nhưng gã cảm thấy việc đôi co với Ngụy Diễn Hạo thật vô nghĩa.
‘Cứ chờ một chút vậy.’
Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi…
Khò khò.
Đồng tử của Tả Kiệt khẽ dao động.
Ánh mắt của Tả Kiệt và Chân Thiệu Nga giao nhau.
Chân Thiệu Nga rên rỉ như người vừa ốm dậy, rồi rón rén lại gần, lay cả người lẫn chăn của Ngụy Diễn Hạo qua trái rồi lại qua phải.
“Thiếu hiệp, ngươi không được ngủ đâu. Thiếu hiệp?”
“Ưm…”
Đầu của Ngụy Diễn Hạo từ từ ló ra khỏi chăn, chậm chạp hơn hẳn lúc rúc vào.
Tả Kiệt chỉ muốn khóc.
Nhưng biết làm sao được, tức hơn nữa thì cũng phải cố trở thành cao thủ mới có thể bật lại người ta chứ .
Nếu ngày xưa gã không mắng chửi vị kỳ nhân dị sĩ khen gã cốt cách hơn người, muốn dẫn gã đi rồi coi người ta như một tên bắt cóc, thì bây giờ gã đã không phải chịu nỗi nhục này.
“Dù có thế nào đi nữa! Trong tình thế này mà sao ngươi vẫn có thể ngủ được chứ!”
Lần này, có lẽ Ngụy Diễn Hạo cũng thấy ngượng, hắn hé mắt, nở một nụ cười gượng gạo.
“Hôm qua ta ngủ không ngon…”
“…”
Chân Thiệu Nga ngước nhìn trời, ánh mắt vô vọng.
Cái người suốt ngày chỉ có mỗi việc ngủ mà lại kêu ngủ không ngon, vậy chắc những người khác đều đã thiếu ngủ mà đi qua cầu Nại Hà hết rồi.
“Dù sao thì.”
Ngụy Diễn Hạo lại ngáp một cái rõ dài rồi mở miệng.
“Ta đã suy nghĩ rồi…”
“Vâng.”
“Xem ra ta vẫn không thể giao tiểu thư ấy cho các người được.”
Nghe Ngụy Diễn Hạo nói, mặt Tả Kiệt đỏ bừng lên.
“Các hạ định cản trở công việc của Hắc Chu Bang sao?”
“Hắc Chu Bang hay Hắc Muỗi Bang gì đó ta không biết, nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi. Dù gì ta cũng đến đây thông qua thư giới thiệu, nếu cứ để tiểu thư ấy bị đưa đi, thể diện của người đã gửi gắm ta đến đây cũng chẳng còn…”
Ngụy Diễn Hạo rùng mình như vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
“Nghĩ đến cảnh nữ nhân kia sẽ xé xác ta ra ăn thịt khi biết được toàn bộ sự việc, vì giấc ngủ yên ổn sau này, ta không thể để các ngươi đưa tiểu thư ấy đi được.”
Tả Kiệt nhìn Ngụy Diễn Hạo với vẻ mặt cứng đờ.
Nếu là bình thường, gã cũng chẳng cần phải đối thoại dài dòng, nhưng gã không thể gây sự với một cao thủ tầm cỡ như hắn, nên đành phải cố gắng giải quyết bằng lời nói.
“Vậy ta sẽ coi như các hạ đã quyết định sẽ cản trở công việc của bổn Bang.”
“Ta nào có ý định cản trở chứ.”
Khi Tả Kiệt đang mấp máy môi định nói gì đó, Ngụy Diễn Hạo đã cắt lời gã.
“Nói chung… vấn đề bây giờ là tiền, đúng không?”
Lông mày Tả Kiệt khẽ nhúc nhích.
“Đúng vậy.”
“Vậy chỉ cần trả hết tiền là được chứ gì. Các ngươi nhận được tiền thì vui, bên này không bị làm phiền nữa thì cũng tốt.”
“Ồ?”
Tả Kiệt mừng rỡ nói.
“Vậy các hạ định sẽ trả nợ thay bọn họ sao?”
Ngụy Diễn Hạo ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Ta lấy đâu ra tiền chứ?”
“…”
“Cả đời ta cũng chưa từng được hưởng thụ cảm giác có tiền bao giờ luôn ấy.”
Tả Kiệt vô thức gật đầu.
Ừ, trông cũng giống lắm.
Nhìn cái bộ dạng này, đừng nói là tiền, có khi cơm cũng chẳng có mà ăn.
“Vậy giờ các hạ định làm sao để trả tiền cho ta?”
“Tiền thì làm ra là được mà.”
Nếu tiền dễ làm ra như vậy, thì còn ai phải khổ sở nữa chứ!
Tả Kiệt chỉ muốn hét toáng lên, nhưng lời cảnh báo từ cái cằm vẫn chưa hết đau nhức kia vẫn đang quá đỗi chân thực.
“Hừm.”
Tả Kiệt lắc đầu ngao ngán, Ngụy Diễn Hạo chỉ mỉm cười.
“Có nhiều cách mà. Ta sẽ làm ra tiền để trả cho các ngươi, nên đừng lo lắng nữa, về trước đi.”
“Nếu cứ thế này mà quay về, ta sẽ bị đánh chết mất. Ít nhất cũng xin các hạ cho ta một cái hẹn.”
“Trong vòng nửa tháng, ta có thể trả được.”
“Thật không?”
“Ngươi không tin ta à?”
Ánh mắt Tả Kiệt dao động.
Đương nhiên là không tin rồi!
Ta mới gặp ngươi lần đầu, tin thế quái nào được chứ!
Nhưng biết làm sao đây, phép vua thua lệ làng.
Gã muốn cãi lý lắm, nhưng cánh tay phải của Ngụy Diễn Hạo cứ ngọ nguậy trong chăn từ nãy đến giờ khiến gã không khỏi bận tâm.
“Tin chứ…Ta vô cùng tin tưởng các hạ.”
Tả Kiệt cúi gằm mặt.
Lý do lớn nhất giúp gã sống sót trong giới Hắc đạo cho đến tận hôm nay chính là khả năng biết mình biết ta, nhận ra đâu là chỗ nên nằm xuống.
Nhưng có nhìn thế nào đi nữa, đây cũng không phải là chỗ thích hợp để gã nằm.
Gã có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu cứ cố chấp duỗi chân ăn vạ ở đây, có lẽ cả đời này gã sẽ phải ăn cháo thay cơm mất.
“Mong quý nhân sẽ giữ lời hứa.”
“Vâng vâng. Ta mà đã hứa thì chỉ có chuẩn.”
Tả Kiệt nhìn Ngụy Diễn Hạo với vẻ không tin tưởng mấy, rồi quay sang lườm hai tỷ đệ Chân Thiệu Nga và Chân Duệ Lan.
“Vì quý nhân đã hứa, ta tin lời ngài ấy nên hôm nay sẽ quay về. Nhưng nếu sau thời hạn đã hẹn mà các ngươi vẫn không trả được nợ, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi cay đắng thật sự. Đến lúc đó, mọi lời biện minh đều vô dụng! Lần sau, ta sẽ không đến một mình đâu.”
Lời của Tả Kiệt vừa là nói với hai tỷ đệ, vừa là lời cảnh cáo dành cho Ngụy Diễn Hạo.
Nhưng Ngụy Diễn Hạo, chẳng biết có hiểu hay không, đã từ từ bò vào lại trong phòng.
“Chúng ta về.”
Tả Kiệt xoay người bước ra khỏi Thánh Thủ Trang, Chân Thiệu Nga như trút được gánh nặng, khuỵu xuống tại chỗ.
“Phù…”
Một tiếng thở dài não nề cứ thế bật ra.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì thế này.”
Nhìn y quán trở nên hỗn loạn vì những bệnh nhân bị lôi ra ngoài, Chân Thiệu Nga méo mặt, Chân Duệ Lan chỉ cất giọng bình tĩnh thúc giục.
“Trước hết, đệ hãy đưa các bệnh nhân trở lại phòng, rồi bắt mạch xem mọi người có bị kinh động không.”
“…Bây giờ mà tỷ còn lo cho bệnh nhân sao?”
“Y quán mà không lo cho bệnh nhân thì lo cho ai?”
“Tỷ tỷ! Tỷ vừa suýt bị lôi đến kỹ viện đấy. Trong tình huống này mà tỷ vẫn nói được câu lo cho bệnh nhân ư?”
Ngay lúc đó, ánh mắt Chân Duệ Lan trở nên sắc bén hơn hẳn.
“Những gì đệ vừa nói là thứ mà một y sư có thể thốt ra sao? Đệ đã quên lời dạy của tiên phụ, rằng một y sư dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải đặt bệnh nhân lên hàng đầu rồi ư?”
Chân Thiệu Nga lầm bầm rồi đứng dậy.
“Mọi người hãy trở về phòng đi ạ. Hoàng y sư, phiền ngài giúp ta một tay. Chúng ta cần đưa những người đi lại bất tiện về phòng.”
“Được.”
Khi Chân Thiệu Nga đứng ra đưa các bệnh nhân trở lại phòng, y quán đã nhanh chóng ổn định trở lại.
Chân Duệ Lan lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó, rồi quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, nơi Ngụy Diễn Hạo vừa bước vào.
Ánh mắt hắn ta nhuốm đẫm một màu phức tạp.
Đêm đó.
“Ngươi ngủ rồi à?”
“Ừ.”
“…Vậy mà là ngủ rồi đó hả.”
Chân Thiệu Nga không ngần ngại mở cửa phòng Ngụy Diễn Hạo và bước vào.
“Ơ?”
Chân Thiệu Nga kinh ngạc dụi mắt.
“Rõ ràng mình có nghe thấy tiếng trả lời mà?”
Chân Thiệu Nga dụi mắt nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng Ngụy Diễn Hạo đâu cả.
“Đúng là quỷ tha ma bắt mà.”
“Chậc.”
Từ trên mái hiên, Ngụy Diễn Hạo nhìn Chân Thiệu Nga đang ngó nghiêng trong phòng mà tặc lưỡi.
“Lại định cằn nhằn chuyện gì nữa đây.”
Chân Thiệu Nga không thực sự làm phiền hắn, nhưng cái tính hay than vãn của hắn ta thì lại quá mức chịu đựng của Nguỵ Diễn Hạo.
Nếu cứ hùa theo, đêm nay hắn lại chẳng được yên thân. Thà chịu lạnh một chút ngủ trên mái hiên còn hơn.
Sương đêm tuy lạnh, nhưng với một người đã trải qua năm năm trong hang động như Ngụy Diễn Hạo, chút không khí và sương đêm này chỉ như trò trẻ con.
“Nào, giờ thì ngủ…”
Ngay khi Ngụy Diễn Hạo chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một tiếng nức nở khe khẽ vọng đến tai hắn.
“Hở…”
Ngụy Diễn Hạo hơi ngạc nhiên nhìn xuống dưới.
‘Đây là phòng của ai nhỉ?’
Không cần phải tìm hiểu cũng biết. Tiếng nức nở nghe rất cao. Đó là tiếng khóc của nữ nhân.
Ngụy Diễn Hạo cảm thấy lồng ngực hơi ngột ngạt, hắn ngước nhìn những vì sao chi chít trên bầu trời.
“…Mẫu thân.”
Nghe tiếng nức nở khe khẽ, Ngụy Diễn Hạo khẽ thở dài một tiếng, không để phát ra âm thanh.
“Cái số của ta.”
Đi đâu cũng không được yên thân. Kể từ khi ra khỏi hang động, nơi hắn được nghỉ ngơi thoải mái nhất lại là ổ ăn mày, nói thế là đủ hiểu.
Ông trời thật vô tình.
Sao lại ban cho một người cả tính lười biếng lẫn số phận đa đoan. Đây chẳng phải là cách hành hạ con người ta một cách triệt để nhất sao?
“Hừm.”
Ngụy Diễn Hạo nhắm nghiền mắt lại.
Chuyện ngày mai cứ để mai tính, hôm nay hắn phải ngủ đã. Nếu hôm nay vẫn không ngủ được, ngày mai chắc chắn hắn sẽ gục ngã.
Tiếng côn trùng rả rích từ xa, tiếng nức nở khe khẽ, và hơi thở nhè nhẹ của Ngụy Diễn Hạo hòa quyện, lấp đầy bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook