Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
Chương 35- "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

*******************

NOTE: NẾU BẠN NÀO YÊU THÍCH MUỐN RA NHANH CÓ THỂ DONATE VÀO STK: 0071000640846 Vietcombank, note lại là donate truyện này nhé, vì mình đảm nhiệm toàn bộ các khâu không có phân chia cho ai và làm cả truyện tranh nên cùng lắm 1 tuần chỉ có thể trích hẳn riêng 1 ngày cho novel này, nên nếu donate thì mình cũng báo trước maximum trong 1 tuần mình chỉ có thể ra 50 chap thôi nhé. tks. mình làm trọn các khâu để tránh nội dung bị thiếu nhất quán và sai sót về chất lượng nên không có nhanh đc như những nhóm khác.

*******************

Ánh trăng nhảy múa trên mặt hồ Linh Giao Hồ, nơi bóng tối đã bao trùm.

Tõm. Tõm.

Một cái bóng đen đang lao đi như vũ bão trên mặt nước, đạp lên những cành cây trôi nổi.

Đó là Phó Ẩn Tuyết trong bộ võ phục đã cũ.

Phụt. Chát.

Mỗi lần bật người lên, một vệt mờ ảo hình bàn chân lại xuất hiện trong bóng tối.

Cậu rõ ràng đang chạy theo một đường thẳng, nhưng nhìn từ xa, cậu lại di chuyển trên mặt hồ một cách khó lường.

"Đó là Cực Tốc Vô Ảnh của lão Cao."

Đôi mắt của Bạch Yến, người đang quan sát từ xa, run rẩy.

"Cực Tốc Vô Ảnh là môn thân pháp mà không thể luyện thành trong một sớm một chiều dù có tư chất tốt..."

Ông ta nghiêng đầu, lầm bầm với vẻ mặt khó tin.

"Chẳng lẽ cậu ta đến đây chỉ để luyện thân pháp thôi sao?"

"Làm gì có chuyện đó."

Đoạn Thanh cười khẩy rồi lắc đầu.

"Tên tiểu tử đó mới đến đây ba tháng. Hai tháng trước, nó vẫn còn đang luyện nội công tâm pháp ở Thiết Chưởng Phong."

"Nếu là Thiết Chưởng Phong..."

"Nó đang được Huyết Kim Cang truyền dạy Phản Cực Tâm Pháp."

"Phản Cực Tâm Pháp sao?"

Bạch Yến nhíu mày khi nghe những điều không thể tin nổi.

"Vậy còn tin đồn cậu ta luyện thành Dã Thú Đạo trong nửa tháng ở Địa Ngục Đảo thì sao..."

"Không phải tin đồn, là sự thật."

Đoạn Thanh cười khổ, nhớ lại chiếc túi da mà Tạ Vũ luôn mang theo.

"Hình như tên Tạ Vũ đã cho nó uống hết Cực Tuyền Linh Thủy nên Siêu Thường Thần Kinh Tổng của nó đã được khai mở."

"Thật là khó tin."

Bạch Yến lắc đầu.

Dã Thú Đạo không phải là một môn võ học, mà là một lĩnh vực của sự giác ngộ.

Ngay cả khi đã ăn Kim Linh Tiên Quả trong truyền thuyết, cũng không thể nào lĩnh hội được Dã Thú Đạo.

"Nếu vậy thì tất cả những tin đồn đều là sự thật sao?"

"Ngươi đang nói gì vậy?"

Trước câu hỏi của Đoạn Thanh, Bạch Yến trả lời với ánh mắt trống rỗng.

"Tin đồn rằng vì tư chất của cậu ta quá xuất chúng, nên mười hai người còn lại của Thập Ma Truyền Nhân phải tăng lên thành mười bốn người."

"Cái đó cũng là sự thật. Vì thế nên lão tổng giáo đầu Hách Liên mới bị kỷ luật và trở về Ma Điện."

Đoạn Thanh không giấu được vẻ mãn nguyện.

"Ta không mong đợi gì nhiều, nhưng nhờ có giải đấu Thập Ma Truyền Nhân, Dã Lãng Các đã có được một người kế thừa xuất sắc."

Ông ta không coi Phó Ẩn Tuyết là Thập Ma Truyền Nhân, mà là người kế thừa sẽ dẫn dắt Dã Lãng Các.

"Không thể nghĩ đơn giản như vậy được."

"Vấn đề gì?"

"Vì cậu ta đã gây ra một việc rất rắc rối."

"Rắc rối sao?"

Bạch Yến tạm dừng, rồi đột ngột chuyển chủ đề.

"Khi nào thì các chủ mới kết thúc bế quan đây?"

"Ai mà biết được."

Đoạn Thanh nhún vai, trả lời một cách uể oải.

"Nhờ có việc đó mà ta phải ở lại Kiếm Vĩ Sơn để giải quyết đủ thứ việc vặt đây này."

"Ừm."

Suy nghĩ một lúc, Bạch Yến vào thẳng vấn đề chính.

"Vốn dĩ kế hoạch Thập Ma Truyền Nhân là do Ma Điện thúc đẩy, nên Ma Đạo Thập Môn rất bất mãn."

Đoạn Thanh lập tức tiếp lời.

"Đó là điều hiển nhiên. Các môn phái khác có rất nhiều vấn đề phức tạp như phe phái, nên họ phải chọn người kế thừa từ sớm để tránh những lời đàm tiếu."

Không giống các môn phái khác, Dã Lãng Các không cần phải chọn người kế thừa hay truyền nhân.

Chỉ cần là kẻ mạnh, kẻ mạnh nhất sẽ trở thành các chủ tiếp theo.

"Vậy thì rắc rối ở chỗ nào?"

"Trên thực tế, Ma Đạo Thập Môn, ngoại trừ Dã Lãng Các, đã chọn những người sẽ kế thừa tinh hoa võ học của họ từ lâu rồi. Nhưng khi kế hoạch Thập Ma Truyền Nhân được công bố, họ không thể không hoang mang."

"Cũng đúng. Nhưng..."

Một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Đoạn Thanh.

"Chẳng phải kế hoạch Thập Ma Truyền Nhân là để tạo ra những tay đao khách có thể giết chết các Đại Nghĩa Cao Thủ của Võ Lâm Minh sao?"

"Ngài biết rồi sao?"

Bạch Yến gật đầu.

Hiện tại, thế lực chính tà đang ở thế sáu chọi bốn, Ma Giáo đang yếu thế hơn.

Hơn nữa, Võ Lâm Minh còn đào tạo ra những Đại Nghĩa Cao Thủ, những người kế thừa võ học của thế hệ tiếp theo, khiến Ma Điện coi họ như cái gai trong mắt.

"Nhưng một vài nơi trong Ma Đạo Thập Môn, không biết được ý đồ của Ma Điện, đã đưa ra một lựa chọn bất đắc dĩ."

"Lựa chọn?"

"Họ đã cho những đệ tử được chọn làm người kế thừa tham gia giải đấu Thập Ma Truyền Nhân."

"Một lựa chọn không tồi."

Đoạn Thanh vuốt cằm, Bạch Yến gật đầu.

"Nếu là những người kế thừa có tư chất tốt nhất, được truyền thụ võ học của Ma Đạo Thập Môn trong thời gian dài, thì dù ở đâu, họ cũng sẽ được chọn làm Thập Ma Truyền Nhân."

"Đúng vậy. Ngược lại, những người kế thừa có thể chứng minh thực lực của mình, nên đối với họ, giải đấu Thập Ma Truyền Nhân không hoàn toàn xấu."

Bạch Yến chỉ tay vào Phó Ẩn Tuyết đang lao đi trên Linh Giao Hồ.

"Nhưng vì cậu ta, kế hoạch của họ đã bị đổ bể."

"Đổ bể…?."

"Vì tay cậu ta, cháu trai của Bạch Ma Tự Chủ, Khương Võ Luân, đã chết."

Đoạn Thanh lúc này mới hiểu ra, rồi gật đầu.

Người kế thừa của Ma Đạo Thập Môn, hơn nữa lại là người thân trực hệ, đã bị Phó Ẩn Tuyết giết chết.

"Họ đã quá tự tin."

"Điều may mắn là ải thứ ba được tạo ra với sự đồng ý của Ma Đạo Thập Môn, và ngay cả tổng giáo đầu cũng không biết Bạch Ma Tự Chủ có cháu trai."

"Cháu trai bị mất thì thật đáng tiếc, nhưng không thể trách người khác được."

"Vấn đề vẫn chưa dừng lại ở đó."

"Vấn đề gì nữa?"

"Hỏa Vũ Kiếm Môn cũng đang gây khó dễ."

"Hỏa Vũ Kiếm Môn?"

Trong chốc lát, Đoạn Thanh nhớ lại lời mà Kiếm Ma, Vệ Hách Quân đã nói ở Địa Ngục Đảo.

― Không chỉ Chân đường chủ mà cả Đoạn trưởng lão cũng hết lời ca ngợi ngươi. Và ngươi còn được truyền thụ tuyệt học chân truyền của Thiên đường chủ sao?

"Chẳng lẽ, chúng đang gây khó dễ vì kiếm pháp mà hắn đã luyện sao..."

"Đúng vậy."

Bạch Yến lắc đầu với vẻ mặt chua chát.

"Một người không phải đệ tử của Hỏa Vũ Kiếm Môn lại luyện thành kiếm pháp thượng thừa của Hỏa Vũ Kiếm Môn, nên họ đã yêu cầu Ma Điện trừng phạt."

"Thật là vô lý. Chẳng phải đã thống nhất là có thể tự do luyện các tuyệt kỹ của Ma Đạo Thập Môn khi vượt qua các cửa ải sao?"

Đoạn Thanh nói với vẻ khó tin.

"Hơn nữa, Lôi Điện Vô Song Thức không phải là kiếm pháp chính thống của Hỏa Vũ Kiếm Môn, mà là kiếm pháp do Sát Kiếm Phá Thiên, Thiên Vận Quang, tự sáng tạo ra."

"Ma Điện cũng đã giải thích như vậy, nhưng Hỏa Vũ Kiếm Môn... chính xác hơn là Kiếm Ma, Vệ Hách Quân, đang mạnh mẽ yêu cầu trừng phạt."

"Vệ Hách Quân... hắn ta hẹp hòi đến vậy sao?"

Phó Ẩn Tuyết đã từ chối lời đề nghị trở thành truyền nhân của Hỏa Vũ Kiếm Môn.

Chẳng lẽ hắn ta ôm lòng thù hận vì chuyện đó mà làm ra chuyện này?

"Không chỉ vì tự ái đâu."

Bạch Yến lắc đầu trước lời nói của Đoạn Thanh.

"Vệ Hách Quân là một người tôn sùng Hỏa Vũ Kiếm Môn một cách cuồng nhiệt. Dù cho đó là kiếm pháp do Thiên Vận Quang sáng tạo ra đi chăng nữa, hắn cũng không thể chấp nhận việc nó được truyền cho truyền nhân của môn phái khác."

"Nói nhảm. Chuyện đó thì nên trách Thiên Vận Quang, người đã truyền kiếm pháp đó chứ."

"Thiên Vận Quang đã bị tước đoạt vị trí đường chủ và đang phải chịu phạt diện bích hình vì tội tự tiện truyền thụ bí học của Hỏa Vũ Kiếm Môn."

Đoạn Thanh cười nhạt.

"Xử phạt người truyền kiếm pháp, giờ lại muốn xử phạt cả người luyện nó sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy rốt cuộc Bạch Ma Tự và Hỏa Vũ Kiếm Môn muốn gì?"

"Bạch Ma Tự muốn triệu tập cậu ta đến Ma Điện để một lần nữa xác nhận tư chất của một Thập Ma Truyền Nhân."

"Yêu cầu vô lý đó... chắc chắn là của Bạch Ma Tự Chủ, Khương Dương Thiên rồi."

"Đúng vậy. Lấy cớ xác nhận tư chất, nhưng thực chất là muốn gọi cậu ta đến đây để trả thù cho cháu trai của mình."

"Vậy còn Hỏa Vũ Kiếm Môn?"

"Hỏa Vũ Kiếm Môn thì..."

Bạch Yến im lặng một lúc, rồi híp mắt lại nói.

"Họ muốn cậu ta  nay về sau không bao giờ được dùng kiếm nữa. Không được thi triển Lôi Điện Vô Song Thức."

"Ha ha ha!"

Nghe hết câu chuyện, Đoạn Thanh nhìn lên trời và cười ha hả một cách khó tin.

"Vệ Hách Quân. Hắn còn trẻ mà đã bị lẫn rồi hay sao. Yêu cầu đệ tử của Dã Lãng Các không được dùng kiếm ư? Ha ha ha!"

Ngừng cười, Đoạn Thanh nói với giọng lạnh lùng.

"Thật là những lời không đáng để nghe."

"Phó các chủ."

"Hãy từ chối cả hai yêu cầu đó. Cứ nói rằng nếu có gì bất mãn, thì hãy đến tìm ta."

Vù vù vù.

Lúc đó, một tiếng rít gió vang lên, và mười hai tàn ảnh xuất hiện giữa không trung.

Chát.

Cùng lúc đó, mười hai tàn ảnh hợp lại thành một, để lộ ra một thanh niên mặc võ phục.

Đó là Phó Ẩn Tuyết.

"Phó các chủ."

Phó Ẩn Tuyết nhìn Đoạn Thanh, chắp hai tay lại và cúi đầu chào.

Cậu đã cảm nhận được có hai người đang quan sát mình khi đang luyện Cực Tốc Vô Ảnh.

Sau đó, tiếng cười "ha ha ha" vang vọng khắp Linh Giao Hồ, nên cậu không thể làm ngơ và đã tiến lại gần.

"Đã được lão Cao truyền thụ Cực Tốc Vô Ảnh rồi sao."

"Đúng vậy."

"Đáng để chúc mừng đấy."

"Đa tạ."

Khi Phó Ẩn Tuyết cúi đầu, Bạch Yến bước tới.

"Ngươi là Thập Ma Truyền Nhân của Dã Lãng Các sao?"

Phó Ẩn Tuyết khựng lại một lúc.

Người đàn ông trung niên trước mặt không chỉ có trang phục kỳ lạ, mà nội công còn không hề thua kém Đoạn Thanh.

"Đây là Bạch Yến, đội chủ Phong Vân Đội của Dã Lãng Các. Mau ra mắt đi."

Trước lời nói của Đoạn Thanh, Phó Ẩn Tuyết lại cúi đầu.

"Phó Ẩn Tuyết bái kiến đội chủ."

"Ừm."

Bạch Yến gật đầu, nhanh chóng lướt qua cơ thể Phó Ẩn Tuyết.

'Gân cốt không có gì đặc biệt...'

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang lấp lánh trong bóng tối, ông ta gật đầu.

'Nhưng đôi mắt đó... là võ nhân hồn đích thực.'

"Ngươi đến rất đúng lúc."

Khi Bạch Yến định kể lại câu chuyện vừa rồi, Đoạn Thanh lắc đầu.

"Bạch đội chủ. Những lời đó không đáng để nghe. Không cần phải nói với tiểu tử này đâu."

"Tôi cũng là đệ tử của Dã Lãng Các."

Lúc đó, Phó Ẩn Tuyết nói với giọng kiên quyết.

"Tôi sẽ không lẩn tránh bất kỳ cuộc chiến nào."

Ánh mắt của Bạch Yến từ từ mở to.

"Ngươi đã nghe hết câu chuyện vừa rồi sao?"

"Tôi xin lỗi."

"Chẳng lẽ nội công của ngươi đã đạt đến Đăng Phong Tạo Cực rồi ư?"

Khoảng cách từ Linh Giao Hồ đến đây ít nhất cũng là trăm trượng.

Việc nghe lén câu chuyện trong khi đang thi triển thân pháp một cách điên cuồng sao? Lẽ nào cảnh giới nội công của Phó Ẩn Tuyết đã ngang bằng Huyết Kim Cang rồi?

"Hồ nước rộng lớn này đã trở thành tai của tôi."

Trước câu trả lời của Phó Ẩn Tuyết, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Bạch Yến.

"Ngươi đã vận dụng pháp môn Không Phá Tâm Nhãn của Dã Thú Đạo sao?"

Không Phá Tâm Nhãn.

Một trong những kỹ năng thực chiến của Dã Thú Đạo, giúp mở rộng giác quan bằng cách làm rung động các vật thể xung quanh.

Phó Ẩn Tuyết đã lấy mặt hồ rộng lớn làm môi giới, để nghe lén lời nói của Đoạn Thanh và Bạch Yến trong khi thi triển Cực Tốc Vô Ảnh.

"Đúng vậy."

Trước câu trả lời của Phó Ẩn Tuyết, đôi mắt của Bạch Yến tràn ngập sự kinh ngạc.

"Pháp môn Không Phá Tâm Nhãn chỉ có thể được thi triển khi tập trung tinh thần trong trạng thái cực kỳ tĩnh lặng. Vậy mà ngươi có thể thi triển khi đang di chuyển sao?"

"Vì Cực Tốc Vô Ảnh mà Cao Việt lão gia đã dạy cho tôi... đòi hỏi phải thay đổi phương vị liên tục."

"Và sao nữa?"

"Mỗi lần đạp vào cành cây trên mặt nước, tôi đã vận dụng Dã Thú Đạo để theo dõi những gợn sóng lan tỏa."

Ánh mắt của Bạch Yến mất đi tiêu cự.

"Theo dõi gợn sóng lan tỏa để vận dụng Dã Thú Đạo ư?"

"Đúng vậy."

Bạch Yến không giấu được sự ngạc nhiên, rồi nhìn sang Đoạn Thanh đang đứng bên cạnh.

Đoạn Thanh mở lời với vẻ mặt bình thản.

"Tên nhóc này mà học thứ gì thì thường là như vậy đấy. Cứ ở cái trình độ mà người dạy luôn phải kinh ngạc."

"...Thì ra là vậy."

Bạch Yến cuối cùng cũng hiểu được lòng của Đoạn Thanh.

― Hãy từ chối cả hai yêu cầu đó. Cứ nói rằng nếu có gì bất mãn, thì hãy đến tìm ta.

Phó Ẩn Tuyết là một thiên tài võ học tuyệt thế, người có thể làm bừng sáng thực chiến võ học của Dã Lãng Các.

Và Đoạn Thanh, để bảo vệ một thiên tài ngàn năm có một, đã không ngần ngại đối đầu không chỉ với Bạch Ma Tự, mà còn với Hỏa Vũ Kiếm Môn, một trong những môn phái hàng đầu của Ma Giáo.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Lúc đó, Phó Ẩn Tuyết nói với đôi mắt đầy kiên định.

"Tôi sẽ đến Ma Điện để kiểm tra, và sẽ không dùng kiếm nữa. Tất cả những việc đó, tôi sẽ..."

"Hô hô hô, thằng nhóc này láu cá thật."

Nhưng Phó Ẩn Tuyết không nói hết câu. Đoạn Thanh đã vỗ mạnh lên vai cậu.

"Phó Ẩn Tuyết. Ngươi đã là đệ tử của Dã Lãng Các rồi."

"Phó các chủ."

"Đệ tử của Dã Lãng Các không được phép khuất phục trước bất kỳ ngoại lực nào. Ngươi hiểu chưa?"

Đoạn Thanh cắt lời với ánh mắt nghiêm nghị.

"Ngươi có thấy Dã Lãng Các yếu đuối đến mức phải bắt một đứa trẻ như ngươi chịu trách nhiệm không?"

Ông ta cười khẩy rồi nói với giọng trầm.

"Ngươi không cần phải bận tâm về những chuyện đó. Việc của ngươi là chuyên tâm luyện võ thôi."

Nhưng Bạch Yến bước tới và nói một điều bất ngờ.

"Phó các chủ. Hay là cứ tin tưởng vào cậu ta đi?"

 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...