Thần Ma Đại Đế | Ngân Kiếm
Chương 53- Cảnh Hà Lâu

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Dù sao, khi ở lại khách điếm quá lâu thì cũng sẽ chạm mặt nhiều người.

Đổi lại việc giết Hắc Sát Đao Thạch Định, Phó Ẩn Tuyết nhận được ba ngàn lạng. Việc đầu tiên cậu làm là thuê một căn nhà nhỏ cách xa thôn trấn.

Cậu sẽ tiếp tục xử lý các nhiệm vụ tại chi bộ Nhạc Dương này một thời gian nữa. Do đó, Phó Ẩn Tuyết đã tạo cho mình một nơi ẩn thân để có thể an tâm nghỉ ngơi.

'Giờ thì phải lấp đầy nó thôi.'

Tiếp theo, Phó Ẩn Tuyết đi mua các trang bị cần thiết cho nhiệm vụ.

'Không cần thiết phải dùng đồ trong nhà kho của hiệu sách cũ.'

Những trang bị trong kho mật thất của hiệu sách cũ có chất lượng không tốt và cũng không được bảo quản cẩn thận.

Có lẽ vì không ai trong chi bộ có cảm giác thuộc về nơi này.

"Mời ngài vào."

Phó Ẩn Tuyết đến lò rèn nằm ở con hẻm sâu nhất của phố chợ, mua một thanh trường kiếm làm từ bách luyện tinh cương và một thanh sát thủ kiếm để đeo trên lưng.

"Thưa ngài."

Thấy Phó Ẩn Tuyết không chỉ mua sát thủ kiếm mà trong người còn có cả xấp ngân phiếu, người thợ rèn nở nụ cười âm hiểm rồi thì thầm.

"Ngài có cần ám khí hay ống châm đạn các thứ không ạ?"

"Ám khí?"

Mắt Phó Ẩn Tuyết sáng rực.

Đôi khi cũng có những lò rèn chế tác ám khí. Nhưng những món đồ hung hiểm như ống châm đạn chỉ có lũ buôn đồ tang vật ở các hẻm khuất mới bán.

"Ở đây có những thứ đó sao?"

"Đương nhiên rồi ạ. Mời ngài đi theo tôi."

Người thợ rèn dẫn Phó Ẩn Tuyết vào một buồng riêng nhỏ ở bên trong lò rèn.

Trong đó, những ám khí dùng để ném như phi đao hay phi tiêu và các thiết bị ám khí như Cực Liệt Đạn Châm Quán hay Na Toàn Bạo Quang Tử được chất đống chật ních.

"Có một thợ rèn trong số chúng tôi chế tác ám khí rất đỉnh đó! Ngài thấy sao?"

Thay vì trả lời, Phó Ẩn Tuyết cầm lấy một món đồ trông như một đai bảo hộ bằng kim loại dùng để đeo ở cổ tay.

"Ái chà, quả nhiên là người có con mắt tinh tường!"

Người thợ rèn đeo đai kim loại vào cổ tay của mình.

Cạch!

Khi người thợ rèn đã đeo đai và khẽ lắc cổ tay, một tiếng vút vang lên và một thiết bị lò xo hiện ra.

"Đó là thiết bị ám khí chính tông được chế tác từ Tà Hương. Chỉ cần đặt vũ mao châm vào thiết bị lò xo này là được."

'Tà Hương….'

Huyết quang đỏ rực bốc lên từ mắt của Phó Ẩn Tuyết khi hắn nhìn vào thiết bị ám khí.

"Ngươi biết chỗ nào có thể mua cơ quan ám khí của Tà Hương không?"

Người thợ rèn vô cùng hoảng sợ khi Phó Ẩn Tuyết đang ôn hòa và điềm tĩnh bỗng nhiên toát ra sát khí, hắn lùi lại mấy bước.

"C-cái đó thì chúng tôi làm sao biết được ạ?"

"Vậy ngươi lấy món đồ này ở đâu ra?"

Nhìn vào đôi mắt đang từng luồng huyết quang bắn ra, người thợ rèn run rẩy nói.

"Là… là do chúng tôi vô tình mua được từ một món đồ tang vật trôi dạt với giá rẻ thôi ạ. Lũ buôn đồ tang vật không biết đây là ám khí mà chỉ nghĩ nó là đai bảo hộ cổ tay nên…."

Đúng là một lò rèn nhỏ bé này không đời nào có thể giao dịch với Tà Hương, nơi được coi là đại tông ám khí.

'Mình đã quá kích động rồi.'

Phó Ẩn Tuyết chỉnh lại vẻ mặt rồi đưa tay ra.

Cạch!

Hắn tháo thiết bị ám khí trên cổ tay của người thợ rèn ra và đeo vào cổ tay mình.

"Ơ, cái đó là…."

Người thợ rèn lắp bắp đưa tay ra, Phó Ẩn Tuyết lấy ra một xấp ngân phiếu trong người rồi đưa vào tay hắn.

Mười tờ. Phó Ẩn Tuyết đã trả một ngàn lạng chỉ cho một cơ quan ám khí.

'Mình đã gặp được thần tài rồi!'

Người thợ rèn đếm xấp ngân phiếu trong tay rồi,

"Đa tạ công tử!"

Cúi lạy thật sâu về phía Phó Ẩn Tuyết đang bước ra khỏi cửa.

***

Phó Ẩn Tuyết đang định rời khỏi phố chợ để trở về nơi ẩn thân thì dừng bước.

Vì cậu ngửi thấy một mùi thơm nức.

Đi theo mùi thơm qua con hẻm ngoằn ngoèo, hắn nhìn thấy một quán hàng rong bán bánh bao ở một góc.

'Phải mua ít bánh bao mang về thôi.'

Nơi ẩn thân của Phó Ẩn Tuyết cách xa thôn trấn, nên xung quanh không có đồ ăn.

"Bánh bao giá bao nhiêu một cái vậy?"

"Năm văn ạ."

"Năm văn...."

Phó Ẩn Tuyết hỏi giá bánh bao với chủ quán hàng rong rồi khẽ cười khổ.

Nếu đưa cho người bán bánh bao tấm ngân phiếu một trăm lạng thì làm sao có đủ tiền thối lại.

"Lần sau ta lại ghé."

Khi Phó Ẩn Tuyết quay người định rời đi,

"Công tử!"

Một tiểu nhị đang khoác khăn lau vai xuất hiện trước mặt cậu, chắp hai tay lại và cười tươi roi rói.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tiểu nhị cúi đầu cười chào như gặp lại cố nhân.

Phó Ẩn Tuyết lướt lại ký ức, rồi nhíu mày.

Tiểu nhị trẻ tuổi trước mặt chính là tiểu nhị ở Cảnh Hà Lâu mà cậu từng chạm mặt khi lần đầu tiên đến Nhạc Dương.

'Nó nhận ra mình sao?'

Lúc đó, hắn chỉ chạm mặt tiểu nhị trong một khoảnh khắc rất ngắn.

Hơn nữa, khi đó cậu còn mặc những bộ quần áo chất lượng tốt, giả dạng làm con cháu của một danh gia vọng tộc đi du ngoạn.

Nhưng bây giờ Phó Ẩn Tuyết đang mặc võ phục màu đen, dung mạo cũng đã thay đổi bằng Hoán Diện Dịch Cốt Thuật mà?

"Ngươi nhận ra ta sao?"

Trước câu hỏi của Phó Ẩn Tuyết, tiểu nhị chớp mắt, trả lời một cách thản nhiên.

"Mới gần đây chúng ta không phải đã gặp nhau tại đây sao?"

'Không phải nó nhận ra mặt mình.'

Phó Ẩn Tuyết cảm thấy hiếu kỳ.

Phố chợ này mỗi ngày có đến hàng trăm người qua lại. Vậy mà làm sao nó nhận ra cậu dù dung mạo đã thay đổi?

"Nếu công tử không ngại thì...."

"Đi."

Phó Ẩn Tuyết cắt lời tiểu nhị rồi gật đầu.

"Dù sao ta cũng đang đói."

Cảnh Hà Lâu.

Một tửu lâu không nằm ở gần Động Đình Hồ mà ở xa khu phố chợ.

Phong cảnh nhìn từ cửa sổ rất tuyệt vời, lại có rượu ủ lâu năm và các món ăn cao cấp, đây đúng là một tửu lâu hạng sang.

"Mời ngài lên tầng này."

Sau khi lên tầng hai, tiểu nhị vẫn tiếp tục mời Phó Ẩn Tuyết lên tầng trên.

Tầng trên là khu phòng đặc biệt, nơi giá chỗ ngồi thôi cũng lên đến cả trăm nén bạc.

"Ta sẽ ngồi ở chỗ gần cửa sổ."

Phó Ẩn Tuyết chỉ vào một chỗ trống ở tầng hai.

"Ngài muốn vậy sao ạ?"

Tiểu nhị không mời thêm nữa, dẫn Phó Ẩn Tuyết đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

"May mắn thay có được chỗ tốt."

Tiểu nhị khúm núm nói.

"Ngài muốn gọi món gì...."

"Ta có một câu hỏi."

"Xin ngài cứ hỏi."

"Làm sao ngươi nhận ra ta? Lần trước chúng ta chỉ chạm mặt trong một khoảnh khắc rất ngắn."

"Ha ha ha. Chúng tôi mà không nhớ mặt khách thì sẽ không sống nổi đâu ạ."

Khi tiểu nhị quệt mũi nói đùa, mắt của Phó Ẩn Tuyết lấp lánh.

'Quả nhiên là nó không nhớ mặt.'

Từ câu trả lời đó, Phó Ẩn Tuyết đã nhận ra hai điều.

Đó là tiểu nhị không nhận ra dung mạo đã thay đổi của hắn.

Và nó không nói cho hắn biết bí quyết nhận ra hắn là gì.

"Ta muốn biết bí quyết đó."

Khi Phó Ẩn Tuyết đưa một xấp ngân phiếu ra, tiểu nhị xua tay.

"Ngài cho nhiều tiền thù lao vậy sao?"

“Không có tiền lẻ.”

"Vậy khi tính tiền, tiểu nhân sẽ giữ lại một phần coi như là phần của mình. Xin công tử thu lại trước đã.”

"Được."

Phó Ẩn Tuyết gật đầu một cách thoải mái, tiểu nhị lúc này mới ghé sát tai hắn, nói bằng giọng nhỏ.

"Dù không thể nhớ khuôn mặt, nhưng việc của chúng tôi là phải nhớ giọng nói của khách ạ."

Giọng nói.

Đó là thứ không thay đổi dù có đổi quần áo hay thay đổi dung mạo.

Kê Minh Cẩu Đạo Thuật đã tóm lại bản chất của ngụy trang trong một từ là 'phong thái'. Ngược lại, điều đó có nghĩa là giọng nói cũng nằm trong phong thái.

"Giọng nói.... đúng rồi."

Mọi nghề nghiệp đều có bí quyết riêng.

Những tiểu nhị mà cậu từng nghĩ chỉ đơn giản là bưng chén đĩa và lau bàn cũng đang cố gắng ở những nơi không ai thấy.

"Ngươi đã giúp ta rất nhiều."

Đó là lời thật lòng.

Cậu đã học được điểm quan trọng nhất của Hoán Diện Dịch Cốt Thuật và Kê Minh Cẩu Đạo Thuật từ một tiểu nhị.

"Ây da,  ngài nói quá lời rồi ạ~"

Tiểu nhị cười tươi nói.

"Ngài muốn gọi món gì ạ?"

"Ừm."

Ban đầu cậu dự định sẽ ngồi dùng bữa thong thả và quan sát mọi người.

Nhưng nếu ngồi thong thả ở một tửu lâu đông khách như thế này thì cũng không được tự nhiên.

'Phải gọi một bữa thịnh soạn mới được.'

"Mang lên ba món ngon nhất của các ngươi... không, bốn món."

"Ngài không cần rượu sao?"

"Rượu?"

"Tửu lâu của chúng tôi có loại Hoàng Tửu đặc biệt được làm từ nếp chất lượng cao."

Tiểu nhị như hiểu được ý định của Phó Ẩn Tuyết, thì thầm.

"Tửu lâu của chúng tôi kiếm doanh thu bằng rượu. Nếu gọi một bình Hoàng Tửu đặc biệt và từ từ thưởng thức, ngài có thể thoải mái ngồi mà không sợ bị để ý."

Tiểu nhị trẻ tuổi này không chỉ thông minh mà còn rất nhanh nhạy.

Phì.

Phó Ẩn Tuyết không tự chủ mà bật cười.

"Vậy thì cứ làm vậy đi. Lấy ta một bình rượu."

Khi Phó Ẩn Tuyết cười hở răng, tiểu nhị chớp mắt.

Dung mạo vốn bình thường nhưng khi mỉm cười, gương mặt hắn lại rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu xuống mặt sông.

"Ngươi nhìn gì vậy?"

"Dạ? Dạ!"

Tỉnh táo lại, tiểu nhị cúi đầu rồi hô lớn.

"Xin ngài đợi một lát ạ!"

Ngay sau đó, trên bàn xuất hiện món cá kho hấp dẫn, món gỏi lạnh làm từ năm loại nguyên liệu, món bò xào và món tôm.

"Hừm."

Nhìn những món ăn hấp dẫn, Phó Ẩn Tuyết cảm thấy đói bụng hơn bao giờ hết.

Cậu vốn không để ý đến hương vị của món ăn, nhưng hương rượu thơm ngát từ bình rượu màu vàng kia lại kích thích khẩu vị của cậu.

"Ừm."

Cậu chưa từng nếm thử rượu, và đây cũng không phải là loại rượu cậu muốn uống.

Nhưng hương thơm đậm đà, ngọt ngào cứ thoang thoảng ở đầu mũi khiến Phó Ẩn Tuyết vô thức rót đầy chén rượu.

Ực ực.

Phó Ẩn Tuyết uống cạn một hơi rồi lau khóe miệng.

"Lạ thật."

Khác với những gì cậu từng nghe.

Cậu từng nghe nói Hoàng Tửu vừa chát vừa nồng, sao lại ngọt ngào như vậy chứ?

Ực ực.

Bất giác, một chén rồi hai chén rượu cứ thế đi vào.

Chỉ trong chốc lát, Phó Ẩn Tuyết đã uống hết ba bình Hoàng Tửu. Nhưng không chỉ không say, cậu còn cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn.

"Ây... không còn chỗ rồi."

Lúc đó, một thanh niên lên lầu hai, tặc lưỡi khi nhìn quanh.

Chắc là vừa qua tuổi hai mươi?

Dù đeo kiếm bên hông, nhưng hắn không giống một võ gò, dáng người và tay chân gầy gò. Tuy nhiên, ngũ quan lại rất rõ nét, đôi mắt to và sáng khiến hắn trông thật oai hùng.

"Ồ."

Thanh niên đang định quay người với vẻ thất vọng thì nhìn thấy Phó Ẩn Tuyết đang ngồi một mình ở chỗ gần cửa sổ và uống rượu, hắn bỗng thốt lên.

"Ôi, lâu lắm rồi mới gặp lại!"

Thanh niên ngồi đối diện Phó Ẩn Tuyết và vẫy tay như gặp lại bạn thân.

"Không biết đã bao lâu rồi không gặp lại!"

Khi Phó Ẩn Tuyết nhíu mày, thanh niên nói một câu lạc đề.

"Uống hết ba bình Hoàng Tửu nồng như thế mà sắc mặt vẫn bình thường? Lâu lắm rồi ta không thấy một đại trượng phu như thế này!"

Phó Ẩn Tuyết im lặng trước lời nói nhảm của hắn ta.

"Quả nhiên! Đại trượng phu chân chính thì tửu lượng phải lớn!"

Thanh niên lại nói đùa rồi ho khan và thì thầm.

"Huynh đang đợi ai sao?"

Khi Phó Ẩn Tuyết lắc đầu, thanh niên hỏi lại.

"Vậy huynh uống một mình sao?"

Phó Ẩn Tuyết gật đầu, thanh niên đập mạnh vào bàn rồi nói với giọng sảng khoái.

"Vậy thì quá tốt rồi! Gặp được một đại trượng phu như huynh đệ mà bỏ qua thì thật không phải! Này tiểu nhị!"

Thanh niên gọi một tiểu nhị đang đi ngang qua.

"Mang lên một chén lớn, và thêm năm bình Hoàng Tửu đặc biệt nữa! Còn món ăn thì...."

Nói rồi, thanh niên nhìn món ăn trên bàn, nheo mắt rồi nói lớn.

"Món ăn thì... một đĩa đậu phộng!"

Phắt phắt!

Vì gọi năm bình Hoàng Tửu đắt tiền nên tiểu nhị vội vã chạy đến đặt bình rượu xuống.

Phó Ẩn Tuyết nhìn hắn ta với ánh mắt khó hiểu, thanh niên vẫy tay.

"À, đừng lo! Ta sẽ đãi rượu."

Cầm bình rượu, thanh niên rót đầy chén của Phó Ẩn Tuyết.

Còn hắn thì rót đầy Hoàng Tửu vào một chiếc chén lớn bằng cả mặt trẻ con.

"Nào, nào, uống đi!"

Ực ực ực.

Như thể bị ma chết khát nhập, thanh niên uống ực một hơi.

"Khừ. Đúng là vị này!"

Lau miệng, thanh niên cười toe toét rồi hỏi.

"Huynh đệ có biết vì sao Hoàng Tửu ở đây lại có hương vị đặc biệt không?"

Phó Ẩn Tuyết lắc đầu, thanh niên lại rót đầy chén lớn rồi nói.

"Hoàng Tửu ở nơi khác dùng nếp cũ, nhưng Cảnh Hà Lâu này lại dùng nếp mới. Mặc dù giá rượu hơi đắt.... nhưng đó đâu phải là điều mà kẻ nghiện rượu bận tâm, đúng không nào? Hà hà!"

Nói rồi, hắn lại nâng chén.

"Nào, uống thêm một chén nữa đi."

Phó Ẩn Tuyết lặng nhìn thanh niên đột ngột xuất hiện và mời rượu mình.

Trước đây, cậu sẽ đuổi thanh niên này đi hoặc sẽ tự động tránh mặt.

'Là một cao thủ. Của chính phái....'

Nhưng Phó Ẩn Tuyết đã nhận ra thanh niên trước mắt không chỉ là một võ giả, mà còn là một cao thủ đáng gờm của chính phái.

Chân Khí của chính phái thì trong trẻo, còn chân khí của ma đạo thì bá đạo.

Lúc đầu chạm chén rượu, một luồng chân khí trong trẻo và rõ ràng đã đi qua chén rượu, quấn quanh mạch môn của Phó Ẩn Tuyết. Mặc dù thủ pháp này rất tinh xảo đến mức ma đạo nhân không thể cảm nhận được, nhưng Phó Ẩn Tuyết đã nhận ra ngay lập tức.

Thanh Trọc Tịnh Thôn.

Có nghĩa là nuốt chửng cả cái trong và cái đục, từ này rất phù hợp để diễn tả Phản Cực Tâm Pháp, khi nó kết hợp được ưu điểm của cả tâm pháp chính phái và ma đạo.

"Huynh đệ chắc mới tham gia vào võ lâm giang hồ nhỉ?"

Ánh mắt của thanh niên liên tục mời rượu Phó Ẩn Tuyết dần híp lại.

 

- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...