Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tên của cặp anh em Titan là Buar và Nwiar. Buar là anh của Nwias và có tính cách bụi bặm hơn người em. Nwair thì thuần tính hơn, nhưng cô ta cũng luôn trong tư thế phòng bị.

Câu trả lời của họ đối với thỉnh cầu của YuWon là một tiếng ‘Không’ đanh thép.

“Cậu còn định theo đuôi chúng ta bao lâu nữa?”

Cộp, cộp —

YuWon đi theo cả hai một vòng thung lũng sau lưng.

Trò chơi này đã kéo dài vài tiếng.

“Tôi chắc chắn rằng cuối cùng thì hai ngài cũng phải quay lại với người của mình.” YuWon đáp lại.

“Chúng tôi sẽ bỏ cuộc trước đó thôi,” Buar trả lời

“Tôi nghĩ rằng ngài sẽ không định đối đầu với tôi chứ?”

Buar bắt đầu bực mình. Sao lại có kẻ phiền phức đến thế?

“Hay là ngài không có khả năng đánh lại?” YuWon tiếp tục.

“Ta có thể đánh cậu ngay,” Buar trả lời gay gắt.

“Anh.” Nwiar dừng Buar lại. Cô ta lo rằng Buar sẽ không nhịn được mà đánh trả và cho cậu một đấm.

Buar hơi bực tức, cúi xuống nhìn YuWon, trước khi quay đầu đi và tiếp tục bước.

‘Hắn ta đang cố nhịn,’ YuWon quan sát.

Titan bẩm sinh đã khỏe, nhưng đổi lại thì họ có vô số kẻ thù.

Đối đầu với cả Olympus và Asgard, hai bang lớn nhất trong Tòa tháp, Titan luôn phải để ý hành động của chúng. Nếu chúng gây ra bất kỳ rắc rối nào, đó sẽ là cơ hội để Olympus viện cớ diệt chủng chúng bằng cách tuyên bố rằng Titan quá nguy hiểm để tồn tại.

‘Cậu ta còn trẻ nhưng khá trưởng thành,’

Cặp anh em lớn hơn so với tuổi của họ.

Họ đang ở độ tuổi mà thường gặp rắc rối về chuyện kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng Buar thường chỉ gầm lên trong khi Nwiar sẽ cố tỏ ra rằng cô ta không quan tâm đến YuWon.

“Tôi phải làm gì thì hai ngài mới có thể giúp tôi?”

“Các bậc trưởng lão sẽ không đồng ý gặp mặt một kẻ bất kỳ. Trở về đi.”

“Tôi không phải một tên vô danh.”

“Tất cả con người đều như nhau. Chúng ta được dạy như thế.”

Họ có một sự nghi kỵ sâu sắc với nhân tộc. 

Đấy là một niềm tin sâu sắc giữa các Titan bởi ký ức về những nỗi đau không có hồi kết do bàn tay của con người.

“Nên hãy xéo đi trước khi ngươi tự làm mình bị thương. Chính ngươi đã nói, rằng nếu như chúng ta muốn, chúng ta hoàn toàn có thể nghiền nát một đám người tép riu như ngươi.” Buar lên tiếng cảnh cáo

Hắn ta là một trong những Titan không chỉ nghi kỵ mà còn khinh thường con người.

YuWon sẽ chẳng đi đến đâu nếu chỉ bằng câu từ của mình.

“Phải vậy không? Vậy thì ...” YuWon nói, quyết định rằng bản thân phải trở nên cương quyết hơn. “Ta chỉ cần giã ngươi một trận thôi hả?

“Ngươi? Đánh ta? Ta cũng muốn biết liệu một tên khốn ẻo lả như ngươi đủ sức làm vậy không đấy.”

“Cứ thoải mái mà kiểm tra.” YuWon gằn giọng, mở rộng tay mình.

Buar cũng bắt đầu thủ thế, cả hai nhìn nhau chằm chằm xuống đối phương.

Nwiar lần này lại chỉ im lặng đứng nhìn, bởi có lẽ cô ta nhận ra rằng lúc này chưa phải lúc mà hai người sẽ đánh nhau.

Nắm—

Vặn—

Mặc dù kích cỡ bàn tay to hơn gấp nhiều lần, Buar vẫn không ngừng kinh ngạc khi chộp lấy tay YuWon.

“Cái gì thế này?” Buar tự hỏi.

Lực nắm của YuWon thực sự ấn tượng, thậm chí có đủ khả năng để đối đầu với một Titan.

Họ mới chỉ chộp lấy tay nhau, nhưng giờ Buar đã hiểu tại sao YuWon lại tỏ ra kênh kiệu đến vậy.

‘Mình đã nghe thấy tên anh ta vài lần ... Nhưng chỉ số sức mạnh gì thế này?” Buar tự vấn.

Bản thân Buar cũng là một người chơi, nên hắn ta có nghe về YuWon.

Sự hiếu thắng dần dâng lên trong anh ta. Niềm kiêu hãnh của anh ta không cho phép anh ta thua một thằng mới chỉ chạm đến tầng 12.

“Nào giờ thì bắt đầu—”

“Chờ đã anh trai!” Nwair bước vào.

Buar liếc qua em gái mình, tỏ ra khó chịu vì bị cắt ngang.

“Đừng lo. Chúng ta không đánh nhau. Chúng ta chỉ giúp nhau làm vài động tác giãn gân cốt thân thiện thôi.” Buar giải thích

“Em hiểu, nhưng có chuyện khẩn cấp.”

“Cái gì cơ?”

“Là một lời nhắn từ Trưởng lão Urpha.”

Lời Nwair nói làm Buar lập tức buông tay YuWon.

Sự hứng thú của YuWon cũng bị thu hút bởi sự xuất hiện trong cuộc hội thoại của người cậu vẫn luôn tìm kiếm.

“Em gọi ông ta?” Buar hỏi.

“Vâng. Em nghĩ ít nhất ta nên cho ông ta biết chuyện gì đang xảy ra.” Nwiar đáp.

“Và ông ta nói gì?”

“Thì là ...” Nwiar lưỡng lự, quay sang YuWon, “Trưởng lão đang chờ cậu.”

* * *

YuWon đi theo Buar và Nwiar.

Trong suốt quãng đường, Buar tỏ vẻ không vui chút nào.

“Tại sao Trưởng lão lại muốn gặp một tên nhãi như cậu ta?”

“Cậu ta khá nổi tiếng.”

“Nhưng cậu ta vẫn chỉ là nhân tộc. Em cũng đừng quên cậu ta còn không phải là một Ranker hay gì đó.” Buar nói khi liếc mắt lại chỗ YuWon, “Nhưng hơn cả thế, không phải khá kỳ lạ khi cậu ta biết Trưởng lão sao?”

Urpha là một trong những Titan nhiều tuổi nhất. Ông ta không quá già hay ốm yếu, nhưng ông ta đã sống đủ lâu trước cả những ngày Đại chiến Titan, mặc dù không trực tiếp tham gia vào đó. Và hành tung nơi ở của ông ta là một bí ẩn đối với tất cả mọi người.

“Em chắc rằng Trưởng lão có lý do của ông ấy.”

“Hmph ...”

Bởi vì đích thân Urpha truyền gọi YuWon, cả hai không còn sự lựa chọn nào khác ngoài dẫn cậu đi qua khu rừng.

Đây là khu rừng duy nhất ở tầng 20, được biết đến là ‘Rừng Khổng lồ’.

Fweet—!

Buar vặn xoắn những ngón tay của mình rất mạnh ngay khi bước chân đến khu rừng.

Một chốc lát sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển và một đám quái vật xuất hiện.

“Gâu, gâu—!”

“Gâu!”

Đó là một đàn năm con sói, nhưng chúng không phải sói thường.

‘Sói khổng lồ.’

Sói khổng lồ là những con quái vật cỡ đại cao trên 2 mét và dài 10 mét, và sự xuất hiện của chúng ở đây là lý do khu rừng được đặt tên như vậy.

Những động vật ngụ cư ở trong Rừng Khổng lồ thường sẽ có kích cỡ không hơn vài lần thì cũng hơn vài chục lần những cá thể cùng loài ở nơi khác.

Những con sói đang gầm rú và sủa.

“Cảm ơn trước.” Buar dùng tay ra hiểu và một số con sối lập tức trở nên thuần tính hơn, lùi lại.

Buar và Nwiar đã thuần hóa được 2 con sói đầu đàn, nhưng những con còn lại vẫn cảnh giác đối với YuWon.

“Grrrrrr—”

Buar nói với những con sói đang nhe nanh dữ tợn, “Cậu ta không phải đồ ăn, dừng—”

“Cúi xuống” YuWon ra hiệu cho đàn sói đang nhìn cậu chằm chằm.

Dường như ngay lập tức, đàn sói đang trợn mắt với YuWon hạ thấp thân xuống.

“Arf, arf—”

Những con sói khổng lồ hạ thấp đuôi, và thậm chí không còn nhe nanh múa vuốt nữa. Chúng như thể mất đi ý chí chiến đấu vì nỗi sợ với YuWon.

‘Cái ...?’ Buar nghĩ, đột nhiên cảm thấy đầu giật một cái.

Tròng mắt của YuWon giờ đã hóa đỏ, nên Buar có thể khẳng định cậu ta đang sử dụng một kỹ năng đặc biệt gì đó. Nhưng thật khó tin đối với Buar khi mà YuWon có thể đàn áp được đàn sói khổng lồ chỉ với ánh nhìn của mình.

‘Đấy là một kỹ năng thôi miên hả? Hay là một kỹ năng thuần hóa của Druid?’

Nhưng dù bất kể là trường hợp gì, đàn sói khổng lồ đã hoàn toàn quy phục YuWon.

Rừng khổng lồ ở tầng 20 là nơi bị cấm không được lui tới. Đây là điểm đi săn được cho là quá nguy hiểm để người chơi tầng 20 có thể khiêu chiến. Trên thực tế, nó nguy hiểm ngay cả với người chơi ở tầng cao hơn. 

Ngay cả Buar, một Titan, cũng từng gặp khó khăn để thuần hóa được con sói khổng lồ của anh ta.

“Cậu vừa làm gì vậy?” Buar hỏi.

YuWon trả lời khi đang vuốt ve một con Sói khổng lồ, “Chúng khá thông minh”. Cậu quay đầu lại đối mặt với Buar, “Không như ai đó.”

“Gì cơ?” Buar đứng hình.

“Đi thôi đã. Chúng ta còn tìm được vật cưỡi rồi này.” YuWon vừa nói vừa leo lên lưng của một con sói khổng lồ.

Buar đã bị chọc tức, nhưng anh ta tiếp tục nhịn và vỗ vào lưng con sói của mình ra lệnh, “Đi thôi.”

“Gâu, gâu—!”

Con sói khổng lồ bằng đầu phóng về phía trước.

Buar quay lại và nhìn thấy con sói YuWon đang cưỡi cũng đuổi theo họ mà không gặp khó khăn gì.

YuWon và Buar nhìn thẳng vào mắt nhau, không hề né tránh ánh nhìn của đối phương.

Buar cảm thấy tức sôi máu.

‘Ta muốn đập cậu ta một trận’, anh ta nghĩ.

Sinh ra là một Titan, Buar không thể nào quên hình ảnh những người chơi đánh nhau với anh ta, nhưng chưa lần nào anh ta thực sự coi họ là đối thủ. Nó giống như nhìn một con chihuahua sủa hơn. Bạn để chúng sủa và đôi khi cắn bạn một cách đơn giản vì chúng vô hại.

Buar sống cả một đời nhẫn nhịn, tự dặn bản thân không nên đánh nhau. Nhưng vì một lý do nào đó, anh ta không thể làm thế với YuWon.

Anh ta chưa từng có khát vọng chiến thắng như thế.

“Anh trai.” Nwair gọi, dường như đã nhận ra Buar đang toan tính điều gì, “Anh không thể.”

Tông giọng đanh thép của cô ta cảnh tỉnh Buar một lần nữa.

“... Ta biết.”

Trong phần còn lại của chuyến đi, Buar chỉ cố giữ cho mình bình tĩnh.

Cuối cùng, họ đến một cái cây lớn.

“Là nơi này.” Buar vừa nói vừa xuống khỏi con sói khổng lồ.

Nwair theo ngay sau anh ta cũng xuống khỏi con sói của mình.

YuWon ngẩng đầu lên nhìn tán cây khổng lồ đã che khuất cả mây.

‘Adam,’ YuWon nghĩ.

“Ngươi đang nghĩ gì thế? Không phải rất kỳ diệu sao?” Buar nói đầy tự hào, “Đây là một cái cây không bao giờ bị cháy hay đổ ngã. Truyền thuyết nói rằng nó là một nhánh của Cây Thế giới, nhưng ta không biết nhiều về điều đó.”

Đấy không phải điều gì mới lạ với YuWon bởi Adam rất nổi tiếng trong giới Rankers. Bởi vì gốc cây này là nơi mà Titan đầu tiên được sinh ra, Adam chính là báu vật của Titan.

‘Một cái cây không bao giờ bị cháy ...’, YuWon nghiền ngẫm lời nói ấy.

Cậu còn nhớ rất rõ ràng về lần Adam bừng cháy trong Đại chiến Titan lần thứ hai. Không chỉ cái cây, mà cả khu rừng Khổng lồ đều hóa thành tro.

“Ngươi đang lam gì thế? Xuống đây đi đã.” Buar thúc giục YuWon.

Sau khi thưởng thức khung cảnh, YuWon bước xuống và đi theo Buar đến một con hầm gần bộ rễ của cây.

‘Tốt hơn là cậu nên để ý hành động của mình từ lúc này đi,” Buar cảnh cáo YuWon

Rầm—

Tiếng bước chân nặng nề vọng ra khỏi đường hầm.

“Nếu ngươi không cẩn thận, ngươi sẽ bị dẫm bẹp đến chết”

YuWon gật đầu tỏ ý đã hiểu lời của Buar.

Sau đại chiến Titan, ánh mắt của Titan đối với con người tụt xuống cực điểm. Họ được dạy phải tránh xa rắc rối và ẩu đả để giữ an toàn cho chính tộc của mình, nhưng luôn có ngoại lệ, và không phải Titan nào cũng cư xử hòa nhã như Buar và Nwiar.

“Theo ta.”

Rầm rập—

Dưới cây khổng lồ, không có ánh sáng tự nhiên nào lọt tới cả, nhưng ở đây có những viên pha lê tỏa sáng khắp mọi không gian, chiếu sáng bên trong như ban ngày.

“Đó là gì vậy?”

“Con người?”

“Nó đi cùng Buar và Nwiar.”

“Có phải khách không?”

“Đùa à? Khách từ nhân tộc ư?”

Những Titan đi qua đều thì thầm to nhỏ về sự xuất hiện của YuWon.

Hầu hết bọn họ đều có sức mạnh ngang với một Ranker. Và mỗi một kẻ như thế đều đang cảnh giác trước YuWon.

“Mặc kệ chúng đi.”, Nwair thì thầm với YuWon, “Ngươi là khách của Trưởng lão, nên không có gì ngươi phải sợ cả.”

Theo lẽ tự nhiên thì bất kỳ ai cũng sẽ hoàng sợ trong trường hợp này. Cậu đã vào được nơi trú ngụ của Titan, và không một Titan nào sẽ chào đón sự xuất hiện của con người trong tình huống hiện tại.

“Này Buar”, Một Titan có vẻ trạc tuổi cặp anh em tiến lại gần họ.

Hắn ta có vai rộng và đôi mắt sắc bén.

“Cậu trở lại từ khi nào thế?” Titan đó hỏi Buar.

“Mới về”, anh ta vừa trả lời, vừa đứng lên phía trước YuWon.

Như thể là anh ta đang cố giấu YuWon bằng cơ thể cỡ đại của mình.

Hắn ta tươi cười hỏi, “Việc leo Tháp thế nào rồi? Tôi nghe được rằng cậu đã leo lên khá cao.”

“Tôi đang ở tầng 49.”

“Nhanh thật đấy. Cậu quay lại để nghỉ ngơi hả?”

“Đúng vậy, và để chào hỏi các bậc trưởng lão nữa.”

“Vậy sao?”

Cuộc đối thoại tiếp diễn như bình thường.

Titan này liền liếc qua đầu của Buar và nhìn chằm chằm YuWon, “Vậy thì ... Con kiến nào đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...