Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
-
Chapter 31: Nô lệ! (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Mười đại quân hầu gia bọn họ đều là con cháu công huân tướng môn, đã hình thành một tập đoàn công huân võ tướng khiến hoàng đế cũng kiêng kị.
Mười đại quân hầu nắm giữ quân đội Đại Càn, là phái thực quyền rõ ràng.
Đám con cháu hầu môn như mình dựa vào quyền thế trong nhà, kiêu ngạo ương ngạnh, coi trời bằng vung!
Ở dưới chân thiên tử.
Bọn họ những người này ăn không lấy không nhiều năm như vậy, thế mà tường an vô sự.
Hắn cũng cảm thấy thái quá!
May mắn mình xuyên việt đến đây.
Bằng không lấy tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của mình trước kia.
Không biết được còn phải gây họa lớn bao nhiêu đâu.
Làm không tốt bọn họ tập đoàn công huân tướng môn này sẽ bị hoàng đế không thể nhịn được nữa tru di cửu tộc!
Nghĩ đến đây, hắn liền bị dọa toát mồ hôi lạnh.
“Chưởng quầy!”
“Ngươi yên tâm!”
“Ta đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người!”
Tào Phong vẻ mặt ôn hòa phân phó đối với chưởng quầy: “Ta mua Kim Sang Dược, nhất định sẽ trả bạc, tuyệt đối không lấy không!”
Hắn trước kia danh tiếng quá thối.
Điều này quá bất lợi đối với hắn phát triển.
Bây giờ phải từng bước một tẩy trắng bản thân mới được.
Chưởng quầy nhìn Tào Phong, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
Chưởng quầy cũng sắp khóc rồi.
“Tiểu hầu gia, ngài tha ta đi, ngài cho dù là trả bạc, ta cũng không dám thu mà...”
Đệch ~
Tào Phong nhịn không được muốn mắng mẹ nó.
Tào Phong vỗ một cái vào trên quầy, dọa chưởng quầy run bắn cả người.
“Chưởng quầy, hôm nay ngươi muốn bán cũng phải bán, không muốn bán cũng phải bán!”
“Ta hôm nay không mua không được!”
Tào Phong quay đầu hô: “Hỉ Thuận, cho bạc!”
Hỉ Thuận ngẩn ra.
“Thiếu gia, bạc gì?”
Tào Phong nhìn chằm chằm Hỉ Thuận vẻ mặt mê mang.
“Ngươi ra ngoài không mang theo bạc sao?”
“Thiếu gia, chúng ta ra ngoài chưa bao giờ cần mang bạc.”
Tào Phong nhấc chân lại đạp Hỉ Thuận một cước.
“Ngươi coi lời của lão tử là gió thoảng bên tai sao?”
Tào Phong hùng hùng hổ hổ nói: “Bảo ngươi ra ngoài mang bạc, mang bạc, ngươi cho rằng lão tử nói giỡn với ngươi hả?”
Đối mặt Tào Phong phát hỏa, Hỉ Thuận cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thiếu gia nhà mình đây là làm sao vậy?
Tào Phong giận dữ mắng.
“Mau cút về lấy bạc!”
“Cần hiện ngân!”
“Mang nhiều một chút đến đây!”
Đối mặt Tào Phong nổi giận đùng đùng, Hỉ Thuận không dám chậm trễ, vội về phủ lấy bạc.
Rất nhanh.
Hỉ Thuận đã kéo một xe bạc đến Bách Thảo phường.
Ở trong ánh mắt không thể tin của chưởng quầy cửa hàng, Tào Phong càn quét sạch sẽ Kim Sang Dược của cửa hàng bọn họ.
Thế này còn chưa xong.
Chỉ thời gian một buổi sáng.
Toàn bộ Bách Thảo phường phàm là dược liệu trị ngoại thương, trị phong hàn các bệnh bình thường đều bị Tào Phong mua hết.
…
Đế kinh, Nô Lệ phường.
Tào Phong vừa xuyên qua một cổng phường hàng rào sắt có thể thả khóa đóng cửa, trong không khí một mùi tanh tưởi trộn lẫn mùi khai thối ập vào mặt.
Tào Phong nhịn không được bịt mũi.
Hắn giương mắt nhìn lên.
Trên đường phố cao thấp đan xen, hố gồ ghề, nước bẩn tràn trề.
Trên đường, tiếng rao hàng không dứt bên tai, một ít bộ khoái quân tốt cầm binh khí đang qua lại tuần tra.
Tiếng hò hét rao hàng của các tiểu thương trên đường lúc trầm lúc bổng, tỏ ra đặc biệt náo nhiệt.
Thứ bọn họ buôn bán cũng không phải hàng hóa bình thường, mà là nô lệ.
Mua bán nô lệ ở Đại Càn là làm ăn hợp pháp.
Nguồn gốc các nô lệ này không đồng nhất.
Tào Phong nhìn về phía các lồng sắt hoặc lồng gỗ giam giữ nô lệ.
Chỉ thấy trong những cái lồng này giam giữ không ít nô lệ.
Bọn họ quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, ánh mắt dại ra, mặt không biểu cảm, một bộ dáng tùy ý người ta xâm lược.
Tào Phong mới vừa đi hơn mười bước, đã có một đám buôn nô lệ vẻ mặt tràn đầy nụ cười xông tới.
“Vị thiếu gia này, nhà chúng ta có Tây Vực Hồ nữ thượng hảo, ngài cần không?”
“Thiếu gia, ngài là muốn tỳ nữ hay tráng hán làm việc nặng, nhà ta cái gì cần có đều có!”
“Thiếu gia, nhà ta một tráng hán chỉ cần mười lượng bạc!”
“Đến nhà ta xem đi!”
“Nô lệ nhà ta bán ngoan ngoãn nghe lời nhất, ngươi trở về cũng không cần dạy dỗ...”
“Nô lệ của nhà ta lai lịch trong sạch nhất, thiếu gia có thể yên tâm mua trở về!”
“...”
Đám buôn nô lệ mồm năm miệng mười tiếp thị nô lệ nhà mình buôn bán.
Bọn họ ra sức tiếp thị, giống như nô lệ ở trong miệng bọn họ chỉ như đám gia súc kia.
Điều này khiến Tào Phong làm sinh viên có một chút không thích ứng.
Hắn xem như lần đầu tiên thật sự thể nghiệm được xã hội phong kiến hắc ám cùng tàn khốc.
Nô lệ của Nô Lệ phường này, giống như lá rụng trong gió, vận mệnh bọn họ hoàn toàn nắm giữ ở trong tay người khác.
Đối mặt một đám buôn nô lệ vây quanh bọn họ, Hỉ Thuận sau khi thu được ánh mắt Tào Phong ra hiệu, hắn lập tức trừng mắt, rống lên một tiếng đối với đám buôn nô lệ vây quanh bọn họ.
“Vây quanh làm gì!”
“Cút ra!”
“Đừng cản đường thiếu gia nhà ta!”
Thái độ Hỉ Thuận kiêu ngạo lại hung hãn, nhất thời trấn được đám buôn nô lệ mồm năm miệng mười kia.
Đám buôn nô lệ vội cúi đầu khom lưng tránh ra một con đường, trên mặt vẫn chứa nụ cười, không có chút nào bất mãn.
Ở trong mắt bọn họ, Tào Phong tiểu thiếu gia xuất thân hào môn quý trụ bực này, là hộ khách của bọn họ, tự nhiên là cần khen tặng nịnh bợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook