Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ
Chapter 30: Ra sức mua sắm!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tào Phong nhìn phố dài người đến người đi, ồn ào náo động, trong lòng cảm thán không thôi.

Vẫn là thành phố lớn tốt!

Đủ loại hàng hóa cái gì cần có cũng có.

Trên một con đường này, các loại cửa hàng làm ăn dược liệu cũng có hơn trăm nhà.

Nếu rời khỏi đế kinh, sợ là tìm không thấy hàng hóa đầy đủ chủng loại như vậy.

Tào Phong tùy tiện bước vào một tiệm bán thuốc.

Hắn nhìn lướt qua cửa hàng tràn đầy tủ thuốc, vung tay lên đối với dược đồng (đồng tử/thiếu niên bán thuốc) nghênh đón.

“Nhà các ngươi có bao nhiêu Kim Sang Dược, ta lấy hết!”

Kim Sang Dược chủ yếu là trị liệu ngoại thương.

Hắn lần này đi Liêu Châu cống hiến trong quân, không thể thiếu phải dẫn quân ra trận chém giết.

Có Kim Sang Dược, không giải quyết được các vết thương trí mạng.

Nhưng dựa theo người hầu Hỉ Thuận nói, Kim Sang Dược này trị liệu ngoại thương bình thường hiệu quả vẫn là không tệ.

Chưởng quầy xem Tào Phong muốn toàn bộ Kim Sang Dược, cũng rất kinh ngạc.

Hẳn sẽ không là tới gây sự chứ?

Mắt thấy vị thiếu gia trẻ tuổi này quần áo ngăn nắp, khí độ bất phàm, hẳn là công tử hào môn nhà giàu.

Mình đắc tội không nổi.

Hắn vội đi ra khỏi quầy, vẻ mặt tươi cười chắp tay với Tào Phong, muốn thăm dò chi tiết của Tào Phong.

“Xin hỏi quý tính đại danh vị công tử này?”

Chưởng quầy vừa dứt lời, thanh âm kiêu ngạo kia của Hỉ Thuận liền vang lên.

“Mắt chó của ngươi mù hả!”

“Thế mà ngay cả tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ Đại Càn chúng ta cũng không nhận ra!”

Tào Phong quay đầu nhìn chằm chằm Hỉ Thuận ngẩng đầu hất hàm, nhất thời mặt đen sì.

Đệch ~

Tiểu tử này ngày thường ở trước mặt mình ngoan ngoãn như mèo con.

Nhưng sao ra bên ngoài, tựa như chó hoang đối với ai cũng nhe răng trợn mắt vậy!

Thế này không phải bại hoại thanh danh mình sao? !

Tào Phong nhấc chân liền đạp Hỉ Thuận lảo đảo một cái.

“Ngươi câm miệng cho lão tử!”

Đối mặt ánh mắt hung tợn đó của Tào Phong, Hỉ Thuận bị dọa vội ngậm miệng.

Tào Phong quay đầu nhìn.

Chỉ thấy chưởng quầy vừa rồi còn vẻ mặt tươi cười, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, rất hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

“Không... Không biết là tiểu hầu gia giá lâm, tiểu nhân có mắt không tròng, đáng đánh, đáng đánh!”

Chưởng quầy nói chuyện răng cũng run lên cầm cập, nâng tay liền cho mình hai cái tát.

Tào Phong vị tiểu hầu gia Trấn Bắc hầu phủ này đã sớm ác danh truyền xa ở đế kinh.

Mấy ngày trước càng hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử, đế kinh mỗi người đều biết.

Mấu chốt là gây họa lớn như thế.

Cũng chỉ rơi vào trừng phạt sung quân Liêu Châu cống hiến trong quân mà thôi.

Nếu đắc tội vị đại gia này, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

Tào Phong thấy thế, trong lòng không biết phải nói gì.

Mình lại không phải diêm vương gia, đáng giá sợ mình như vậy sao?

Xem ra ác danh của mình, trong thời gian ngắn là không rửa sạch được.

Nghiệp chướng nha.

“Chưởng quầy!”

Tào Phong nặn ra một nụ cười cả người lẫn vật vô hại.

“Ta lập tức phải đi cống hiến trong quân, cần một lô Kim Sang Dược.”

“Trong tiệm các ngươi có bao nhiêu, đều đóng gói cho ta, tiểu gia ta cần hết.”

Tào Phong vừa mới dứt lời, chưởng quầy ‘Phốc’ quỳ xuống trước Tào Phong.

“Tiểu hầu gia, ngài khai ân, tha tiểu nhân đi.”

“Trong nhà tiểu nhân còn có mẹ già tám mươi cần phụng dưỡng...”

Tào Phong nhìn thấy chưởng quầy quỳ ở trên mặt đất hướng về mình dập đầu cầu xin tha thứ, trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Mình chỉ muốn mua một ít Kim Sang Dược mà thôi?

Dập đầu lạy mình làm gì?

“Ngươi đứng dậy!”

“Ngươi dập đầu cầu xin tha thứ với ta làm gì?”

Ở dưới Tào Phong quát mắng, chưởng quầy lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng lên.

Chưởng quầy ủy khuất giải thích: “Tiểu hầu gia, những Kim Sang Dược này giá trị không hề ít, nếu như tất cả đều cho ngươi, tiểu điếm sợ là phải đóng cửa dừng làm ăn...”

Đệch ~

Tào Phong nhất thời đã hiểu.

Hóa ra cho rằng mình lấy không à?

Mình trước kia khốn kiếp như vậy sao?

Sao mình không nhớ rõ nhỉ.

Tào Phong hướng về Hỉ Thuận ngoắc tay một cái.

“Hỉ Thuận!”

“Ngươi qua đây!”

Hỉ Thuận vội bước nhanh đến trước mặt Tào Phong.

“Thiếu gia, có gì phân phó?”

Tào Phong hỏi: “Thiếu gia ta trước kia mua đồ trả bạc không?”

Hỉ Thuận lộ vẻ mặt cổ quái.

“Thiếu gia, ngài muốn mua đồ nhà ai, đó là nhà đó có phúc, ai dám hỏi ngươi đòi bạc, vậy không phải muốn ăn đòn sao!”

Tào Phong truy hỏi: “Ta ăn quỵt lấy không, nha môn không ai quản một chút?”

Hỉ Thuận nhìn thiếu gia nhà mình, trong lòng nói thầm.

Thiếu gia đây là làm sao vậy.

Từ sau khi say rượu tỉnh lại ở Túy Hương lâu, liền cảm giác không giống.

Tựa như mất trí nhớ rồi?

“Thiếu gia, ai dám quản ngài chứ.”

“Ngài quên rồi?”

“Mấy năm trước ngài ở ngoài đường đùa giỡn dân phụ, bộ khoái tuần phố của nha môn đông thành ngăn cản, ngài mang bộ khoái tuần phố người ta đánh gãy chân đó.”

“Về sau ngài còn ồn ào muốn đi đập nha môn người ta đó.”

“Nếu không phải nha môn đông thành phái người chủ động đến nhà bồi tội, ngài sợ là thật sự sẽ phá dỡ nha môn người ta rồi.”

Mình kiêu ngạo như vậy sao?

Tào Phong cũng cảm thấy kinh ngạc.

Như vậy xem ra, mình hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử không phải là nhất thời nổi hứng.

Mà là mình dựa vào quyền thế trong nhà, ngày thường đã coi trời bằng vung!

Tội quá, tội quá nha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...