Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Bây giờ hắn giữ được tính mạng, lại phải sung quân đến Liêu Châu cống hiến trong quân.”

“Thế tử Tào Phong đối với điều này canh cánh trong lòng, cảm thấy đây đều là đám người Trung Dũng hầu thế tử Diệp Vĩnh Xương không nghĩa khí.”

“Hắn ghi hận đám người Diệp Vĩnh Xương.”

“Hôm nay bọn họ ở trên đường cái gặp nhau, một lời không hợp liền động thủ.”

“Tào thế tử bên này thế đơn lực mỏng, chịu thiệt không nhỏ.”

“Nghe nói Tào thế tử cũng bị đánh vỡ đầu.”

“Tào hầu gia biết được con mình bị ức hiếp, lúc này mới vào cung đến xin hoàng thượng ngài chủ trì công đạo cho hắn.”

Hoàng đế Triệu Hãn sau khi hiểu biết ngọn nguồn, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng!

Hắn cười mắng: “Tào Phong tiểu vương bát đản này thật đúng là không chịu dừng gây họa nha!”

“Vừa đánh lục hoàng tử của trẫm, giờ lại cùng đám người Trung Dũng hầu thế tử đánh nhau ngoài đường!”

“Quả thực chính là kiêu ngạo ương ngạnh, coi trời bằng vung mà!”

Triệu Hãn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút bộ dáng tức giận nào.

Thế tử Tào Phong cùng con em công huân hầu môn khác đánh nhau, đây là chuyện tốt!

Tào Chấn vị Trấn Bắc hầu này bao che cho con, cáo trạng đến tận chỗ mình rồi.

Cho dù việc nơi đây xong, giữa mười đại quân hầu sợ là cũng sẽ sinh ra vết nứt.

Đây là chuyện hắn thích nghe.

Mình chỉ cần thêm một mồi lửa, thì có thể làm vết nứt của bọn họ mở rộng, không thể ôm đoàn giống như trước nữa.

“Truyền chỉ!”

“Khiển trách đám người Trung Dũng hầu thế tử Diệp Vĩnh Xương!”

“Bọn họ thân là con em công huân quân hầu, lại không nghĩ cống hiến cho triều đình, đánh nhau ngoài đường, ảnh hưởng cực xấu!”

“Phạt bọn họ theo đại quân dẹp loạn đi Liêu Châu dẹp loạn, không thể có sai sót!”

“Thuận tiện khiển trách một phen đám người Trung Dũng hầu, bọn họ không biết dạy con, về sau phải ước thúc cho tốt con em nhà mình.”

“Nếu lại coi trời bằng vung như vậy, trẫm phải phạt nặng!”

Triệu Hãn vốn muốn chọn một đám con em tướng môn đi trong quân rèn luyện, chỉ là còn chưa công bố danh sách mà thôi.

Bây giờ cơ hội này vừa đúng lúc.

Thừa dịp Trấn Bắc hầu Tào Chấn đến cáo trạng.

Mình nhân cơ hội mang đám con em công huân tướng môn đưa hết đến trong quân đi cống hiến.

Đây chính là chuyện tốt một mũi tên bắn hai con chim.

Cái này không chỉ có thể làm bọn họ hận Tào gia cáo trạng, từ nay về sau sinh ra vết nứt.

Đám con em quân hầu trung với triều đình đi trong quân rèn luyện.

Nếu thật sự có thể rèn luyện ra vài người xuất sắc, quân đội Đại Càn vương triều bọn họ coi như là có người nối nghiệp!

Ý chỉ của hoàng đế rất nhanh đã truyền tới nhà các công huân quân hầu.

“Cái gì!”

“Tào Chấn tên chó kia thế mà chạy tới chỗ hoàng thượng cáo trạng?”

“Hoàng thượng sung quân con ta đến khu Liêu Châu dẹp loạn để trừng phạt?”

“Quả thực buồn cười!”

Các quân hầu vốn không quá bận tâm liền tức giận hổn hển.

Bọn họ vốn cảm thấy là tiểu bối đánh nhau, nhất định là có cái gì hiểu lầm.

Quay đầu để đám tiểu bối uống một bữa rượu, cởi bỏ hiểu lầm vậy liền không có chuyện gì nữa.

Dù sao đều là một ít tiểu tử khốn kiếp coi trời bằng vung, đánh nhau rất bình thường.

Mười đại quân hầu bọn họ như cây liền cành, rất nhiều người còn có quan hệ họ hàng.

Chút việc nhỏ này, còn không ảnh hưởng giao tình lẫn nhau của bọn họ.

Nhưng ai biết Tào Chấn trưởng bối này không chỉ nhúng tay.

Còn đi cáo ngự trạng!

Điều mấu chốt nhất là, hoàng đế còn tin!

Hoàng đế không chỉ hạ chỉ khiển trách bọn họ không biết dạy con, còn muốn sung quân con bọn họ đến trong quân cống hiến, lấy để trừng phạt.

“Con ta bị Tào Phong tiểu vương bát đản kia đánh cho vỡ đầu chảy máu!”

“Lão tử cũng còn chưa có đi tìm hắn tính sổ đâu, hắn trái lại ác nhân cáo trạng trước!”

“Hoàng thượng bây giờ muốn sung quân con ta đi Liêu Châu dẹp loạn, quả thực tức chết ta rồi!”

“Lão phu cùng cha con Tào gia chưa xong đâu!”

Trong lòng các quân hầu đều tức giận.

Hoàng đế đã tin lời nói từ một phía của Trấn Bắc hầu Tào Chấn, còn hạ chỉ.

Cái này làm bọn họ tương đối bị động.

Cho dù bây giờ đi hoàng cung kêu oan giải thích.

Hoàng đế cũng không có khả năng bởi vậy thay đổi xoành xoạch, thay đổi ý chỉ.

Vậy mặt mũi hoàng đế đặt ở đâu?

Bọn họ tương đương với ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cái này khiến bọn họ hận không thể xé sống cha con Tào gia.

Chạng vạng.

Trấn Bắc hầu phủ.

Mấy cái bàn trong nhà ăn đã ngồi đầy.

Các nô bộc Tào Phong mua về giặt giũ tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Bọn họ lúc này đang bưng bát, cầm đũa, không để ý hình tượng ra sức ăn.

Cho dù là Lý Ninh Nhi đại tiểu thư xuất thân Thanh Châu thứ sử phủ bực này, giờ phút này cũng bưng bát, không nói một tiếng trực tiếp lùa đồ ăn vào trong miệng.

Bộ dáng ăn như hùm như sói của đám người này, Hỉ Thuận ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

“Chậm một chút!”

“Ăn chậm một chút!”

“Đều con mẹ nó quỷ chết đói đầu thai à? !”

Hỉ Thuận tức giận mắng: “Đừng con mẹ nó nghẹn chết!”

Đối mặt Hỉ Thuận nhắc nhở, mọi người giống như chưa nghe thấy, đều đang cố gắng tiêu diệt thức ăn trước mắt.

Bọn họ đều là nô lệ Tào Phong từ Nô Lệ phường mua về.

Kẻ buôn nô lệ vì tránh cho bọn họ đào tẩu.

Đồng thời vì tiết kiệm lương thực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...