Thiên Ma Không Thể Sống Cuộc Đời Bình Thường
-
Chapter 299: Ngã Ba Lựa Chọn (1)
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 299: Ngã Ba Lựa Chọn (1)
[Dịch giả: Khoi]
[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]
Ngày đầu tiên.
Dòng người đổ về địa điểm đã được chỉ định.
Mọi nghi thức rườm rà đều bị lược bỏ, và Chris trực tiếp thông báo lịch trình phía trước.
“Chúc mừng các ngươi đã trở thành binh sĩ chính thức của Roman Dmitry. Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ trải qua một thủ tục đơn giản để ghi nhận điều đó. Chúng ta sẽ tiến hành theo thứ tự tên được gọi, vậy nên hy vọng mọi người sẽ phối hợp nghiêm túc trong suốt quá trình.”
Lượt của Scott là lượt thứ 98.
Trong căn lều trại dựng lên để tránh nắng, thủ tục mà Chris nhắc đến được tiến hành trật tự. Khi đang xử lý nhóm 10 người, tên của Scott được xướng lên.
Bước vào trong, gã thấy một không gian chia thành từng phòng nhỏ.
Dường như để đảm bảo an toàn và bảo mật, các tân binh đều được phân cách, điều đó khiến Scott bất giác cảm thấy lo lắng.
Không gian chật hẹp.
Một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đang ngồi kiểm tra tài liệu trên bàn, liếc mắt nhìn Scott.
“Ngồi đi.”
“… Cảm ơn.”
“Không cần phải quá căng thẳng. Chỉ là quy trình xác minh thông tin đơn giản, nên mong cậu trả lời thành thật. Trước tiên, tôi năm nay 38 tuổi. Còn cậu là ‘Scott’ đến từ Vương quốc Umberto, đúng chứ?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Như cậu cũng biết, trở thành binh sĩ của Roman Dmitry là một vị trí rất đặc biệt. Không giống như lính thường, cậu sẽ được trả lương tháng 30 đồng bạc. Trong những trường hợp đặc biệt như chiến tranh, sẽ có thêm phụ cấp sinh hoạt. Còn… cậu có gia đình không?”
Một câu hỏi bất ngờ vang lên.
Scott nuốt nước bọt khô khốc.
Mặc dù gã xuất thân từ Vương quốc Umberto, nhưng gia đình lại đang sinh sống ở Đế quốc Cronos. Câu hỏi kia rõ ràng mang ẩn ý về mối liên hệ với Cronos.
Gã ta bối rối trong thoáng chốc.
Không biết phải trả lời sao cho đúng, Scott do dự một chút, nhưng rồi quyết định nói thật. Bởi lẽ những lời nói dối vô nghĩa có thể khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.
“… Có.”
“Gia đình gồm những ai? Họ đang sống ở đâu?”
“Tôi có một người vợ và một bé gái. Họ đang sống tại Đế quốc Cronos.”
“Thông tin đúng như những gì chúng ta đã điều tra. Lý do chúng ta hỏi là bởi nếu chẳng may cậu thiệt mạng trong khi thi hành nhiệm vụ cho Dmitry, chúng ta sẽ đích thân đến gặp vợ cậu và chi trả tiền bồi thường. Cậu đồng ý chứ?”
“… Hả?”
Scott sững người.
Việc họ đã nắm rõ thông tin khiến cậu rợn cả sống lưng, nhưng không ngờ câu hỏi kia lại dẫn thẳng đến chuyện tiền bồi thường tử trận.
Quả đúng là “kẻ trộm luôn sợ bóng mình”.
Scott run rẩy hỏi lại.
“… Việc tôi có gia đình ở Cronos, chẳng lẽ… không phải là vấn đề lớn sao?”
Cạch.
Động tác của người đàn ông dừng lại.
Ông ta nhìn Scott, khẽ mỉm cười.
“Không. Miễn là cậu không tự gây ra rắc rối… thì không có gì là vấn đề cả.”
* * *
Lượt đầu tiên kết thúc.
Khi bước sang địa điểm tiếp theo, Scott mang một vẻ mặt phức tạp.
‘… Chỉ cần mình không tạo ra phiền toái, họ thật sự chấp nhận mình là người của Dmitry sao? Dù quá khứ có ra sao đi nữa?’
Ngay khoảnh khắc ấy,
Con tim gã trĩu xuống.
Cảm giác như thân phận gián điệp đã bị phát hiện. Nhưng Roman Dmitry và những người của hắn lại không hề đưa ra vấn đề gì cụ thể.
Theo như những gì Scott từng nghe, hệ thống chi trả "tiền bồi thường" đã được thiết lập rõ ràng từ khi chế độ công trạng quốc gia được ban hành.
Nhưng dù biết mình, với thân phận gián điệp đã chen chân được vào một nơi như vậy, Scott vẫn không thể cảm thấy yên lòng.
Nhưng lúc này,
Gã ta chỉ biết tuân thủ theo quy trình.
Địa điểm tiếp theo là một xưởng rèn, nơi những người đàn ông thô ráp đang tỏa ra hơi nóng rực cháy.
“Lại đây.”
Một thợ rèn lên tiếng.
Lão ta để râu rậm rạp, khoác tạp dề dày để đảm bảo an toàn, bắp tay nổi gân cuồn cuộn, ánh mắt đầy sắc sảo khi quan sát thể hình của Scott.
“Nghe nói ngươi từng là lính đánh thuê phải không? Đúng là thân thể không tệ. Nhưng có một vấn đề, chiều dài hai chân không cân xứng, cơ thể hơi lệch. Và chuôi vũ khí bản to sẽ khó cầm bởi ngón tay ngươi quá ngắn. Nếu không phải vũ khí đặt rèn riêng, chắc ngươi chẳng dùng nổi đâu nhỉ?”
“… Đúng vậy. Nhưng tại sao ông lại hỏi vậy?”
“Lý do rõ ràng còn gì nữa? Là để chế tạo binh khí đặc chế cho các binh sĩ của chủ nhân Roman.”
Tùy Chọn Vũ Khí.
Đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.
Việc tạo ra vũ khí hay giáp trụ phù hợp với cơ thể không phải điều gì quá đặc biệt. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, để tùy chỉnh cho toàn bộ binh sĩ, chi phí sẽ đội lên đến mức khổng lồ.
Ngay từ đầu, vũ trang đặt chế riêng là biểu tượng của quyền quý, là thứ chỉ những người mang danh "Kỵ sĩ" mới có quyền lựa chọn.
Gã chưa từng nghĩ mình sẽ được đối đãi xa hoa đến thế.
Scott cất lời hỏi:
“Chẳng lẽ... toàn bộ lính nghĩa vụ đều được đặt làm riêng? Nếu vậy thì tốn kém quá mức rồi.”
“Chi phí đúng là sẽ rất lớn. Dù Dmitry có được xưng tụng là Thánh địa của thợ rèn, thì việc trang bị đặt chế cho cả quân đội vẫn là điều vượt quá sức tưởng tượng. Thường thì lính thường phải rèn luyện để phù hợp với trang bị có sẵn. Nhưng binh sĩ trực thuộc của chủ nhân Roman thì lại khác.”
Khi câu chuyện còn dang dở,
Người thợ rèn đã bắt đầu tỉ mỉ đo đạc từng thông số cơ thể của Scott.
“Tại Dmitry, binh sĩ trực thuộc của chủ nhân Roman là những người vô cùng đặc biệt. Nếu Dmitry gặp nguy biến, chủ nhân sẽ luôn là người xung trận đầu tiên cùng họ. Chính vì thế, chúng ta chỉ mong có thể góp một phần công sức cho những người dám đi theo bước chân của chủ nhân như cậu. Dù ta cả đời chỉ biết cầm búa trong xưởng, chẳng thể ra chiến trường, nhưng nếu có thể tạo ra một bộ vũ trang vừa khít hoàn hảo... thì cơ hội sống sót của cậu cũng sẽ cao hơn, phải không?”
Thanh âm bình thản.
Nhưng tràn đầy chân thành.
Người dân Dmitry, kể cả thợ rèn, ngày qua ngày đều sống trong lòng biết ơn sâu sắc đối với Roman Dmitry.
Roman Dmitry.
Chính là vị cứu tinh của vùng đất này.
Sự phát triển vượt bậc của ngành khai thác sắt đã đưa Dmitry hồi sinh từ đống tro tàn, và chính Roman đã trực tiếp giải quyết những khó khăn mà vùng đất này đối mặt, từ đó khơi dậy lòng tự hào trong lòng dân chúng.
Dĩ nhiên, không phải mọi thứ đều chỉ có màu hồng.
Ngày đó, Đế quốc Cronos tập kích bất ngờ. Có những gia quyến mất người thân trong trận ấy, và trong cơn đau đớn, họ từng oán trách Roman Dmitry.
Họ nói, nếu hắn ta biết nhún nhường hơn một chút, có lẽ họ đã không phải mất đi người thân trong trận chiến với Đế quốc Cronos.
Nhưng...
Cảm xúc ấy nhanh chóng được gột sạch.
Khi họ nghe tin Roman đã tấn công trả đũa Đế quốc Cronos hàng chục lần, khi hắn quay trở lại Dmitry và tự tay chữa trị cho những người ngã xuống, lòng dân Dmitry đã vững tin rằng Roman Dmitry là người xứng đáng để họ gửi gắm niềm kính trọng và lòng trung thành tuyệt đối.
Kể từ ấy, Dmitry bắt đầu xây dựng nên một pháo đài vững chắc từ bên trong.
Vì Roman Dmitry, người ta sẵn sàng bám lấy cọng rơm và nhảy vào biển lửa.
Vị thợ rèn.
Là một trong những người như vậy.
Dù từng mất người thân, dù từng đau đớn gục ngã, nhưng chỉ cần nghĩ rằng người thân của mình đã ngã xuống vì Dmitry, là lão lại thấy lòng mình trào dâng niềm kiêu hãnh.
Lão đặt tất cả sự chân thành vào từng đường đo, từng vết gò, từng nét chạm.
Người thanh niên trước mặt lão, Scott, là lần đầu tiên lão gặp.
Lão chẳng biết Scott là ai, nhưng chỉ cần biết gã là người trực tiếp đi theo chủ nhân Roman Dmitry, thế là đã đủ để lão dốc lòng, dốc sức.
Đó chính là lòng dân Dmitry.
Với Scott, người lần đầu đặt chân đến Dmitry, cảm xúc ấy thật khó để lĩnh hội hết.
Người thợ rèn nhẹ giọng nói:
“Hãy tin ta. Nếu ngươi kiên nhẫn chờ một chút thôi... ta sẽ rèn cho ngươi một bộ vũ trang hoàn hảo nhất đời.”
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)
* * *
Một chuỗi những điều bất ngờ.
Họa Long Điểm Tinh là tên của khu trọ.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Scott đứng chết trân trước khung cảnh hiện ra trước mắt.
“…Đây… đây là… nơi nghỉ của tôi sao?”
“Đúng vậy. Tất cả binh sĩ của Dmitry đều có phòng riêng, và được đảm bảo điều kiện sinh hoạt đầy đủ. Nếu gia đình cậu chuyển đến định cư ở Dmitry, chúng tôi cũng sẽ sắp xếp chỗ ở riêng cho cả nhà.”
Đôi mắt Scott khẽ rung lên.
Bàng hoàng.
Không gian rộng rãi, gọn gàng và sạch sẽ trước mắt vượt xa những gì mà cậu từng tưởng tượng.
Gã đã nghe nhiều lời đồn về Dmitry.
Gã biết rằng những người tận tâm cống hiến sẽ được đãi ngộ xứng đáng. Nhưng gã chưa từng nghĩ rằng họ lại lo chu toàn đến mức này, từ vũ trang đặt chế, đãi ngộ hậu hĩnh, cho đến nơi ăn chốn ở cơ bản.
Bước chân như bị hút vào trong.
Scott bất giác tiến đến chiếc giường.
Đó không phải là chiếc giường ọp ẹp, đầy bụi bặm trong những quán trọ cũ kỹ, mà là một chiếc giường rộng rãi, đủ để một người đàn ông với thân hình lực lưỡng như gã duỗi thẳng tay chân thoải mái.
Giường mềm mại.
Đệm ấm áp, dễ chịu.
“…Như mơ vậy.”
Nước mắt rơi lã chã.
Nếu vợ và các con gã đang ở Dmitry, hẳn là giờ đây gã đã được thấy những nụ cười hạnh phúc của họ khi cả nhà cùng nằm trên giường, quây quần bên nhau.
Gã khẽ nhắm mắt lại.
Quả thật... quá nguy hiểm.
Gia đình ở Cronos không hề hay biết rằng họ đang bị biến thành ‘con tin’.
Scott chưa đủ quan trọng để được xếp vào diện "người cần được bảo vệ". Nếu gã phản bội Cronos, thì bọn chúng sẽ không do dự mà ra tay với gia đình gã.
Vì gia đình, gã buộc phải hoàn thành vai trò gián điệp của mình.
Dmitry đã thổi bùng một tia hy vọng về tương lai, nhưng đối với Scott, nếu không có gia đình, thì làm gì còn tương lai?
Gã nghiến răng chịu đựng.
Gã dằn lòng xuống, cố kìm nén.
Mới chỉ một ngày... mà đã không chịu nổi rồi sao?
Gã từng nghĩ mình có thể chịu đựng được ít nhất cho đến khi hoàn thành khóa huấn luyện.
Thế nhưng, đêm hôm ấy.
Scott đã không thể chợp mắt cho đến tận khuya.
Và cũng như Scott, phần lớn những gián điệp chưa bị lộ danh tính khác đều trải qua một đêm dài tương tự.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)
* * *
Buổi huấn luyện đầu tiên bắt đầu.
Roman Dmitry tuyên bố:
“Trong khoảng 10 ngày tới, ta sẽ tiến hành huấn luyện thích nghi cơ bản. Không có khái niệm ‘gục ngã’. Bằng bất cứ phương pháp nào, các người đều phải hoàn thành khóa huấn luyện này từ đầu đến cuối.”
Khi ấy...
Không ai hiểu hết ý nghĩa đằng sau những lời nói đó.
Gọi là huấn luyện thích nghi cơ bản, nhưng thứ đầu tiên mà Roman Dmitry bắt đầu chính là cuộc hành quân với quân trang nặng 40kg trên người.
Hành quân, vốn là một khóa huấn luyện cơ bản.
Nếu nó chỉ diễn ra trong khuôn khổ thông thường, Scott sẽ chẳng mấy bất ngờ. Nhưng vấn đề nằm ở địa hình mà họ phải vượt qua, và tốc độ mà những người phía trước đang di chuyển.
Chỉ mới 30 phút trôi qua.
Scott đã cảm thấy hai mắt mình hoa lên, tầm nhìn mờ nhòe.
“Hộc... hộc... khốn kiếp...!”
‘Điên thật rồi.’
Khóa huấn luyện này…
Là hành quân trên núi.
Không phải kiểu đường mòn đơn giản, mà là những con đường dốc dựng đứng, như thể phải leo thẳng lên vách đá. Và quan trọng nhất: tất cả những ai có khả năng sử dụng mana đều bị cấm hoàn toàn.
Tất cả đều phải dựa vào thể lực thuần túy.
Dù vậy, ban đầu Scott vẫn còn giữ vững tinh thần. Dù sao gã ta cũng từng là lính đánh thuê, từng trải qua biết bao trận chiến sinh tử. Gã tự nhủ mình vẫn có thể theo kịp.
“He... he he he...”
Nhưng tốc độ của đoàn quân thì quá nhanh.
Chỉ cần chậm một nhịp, khoảng cách lập tức bị bỏ xa.
Mỗi khi như vậy...
Chris lại gào lên như sấm:
“Nhanh lên mà đuổi theo! Đây là chiến trường, chứ không phải chuyến dã ngoại! Nếu địch bám sát phía sau, hoặc ngươi phải rượt địch phía trước, thì sao? Ngươi định bò lê bò càng chỉ vì thiếu thể lực à? Vì các ngươi đang mang 40kg quân trang nên các ngươi được phép yếu ớt sao? Thể lực là mạng sống! Nếu đã chạm đến giới hạn mà vẫn chưa gục ngã, thì cứ lăn ra mà sùi bọt mép! Chúng ta sẽ xử lý phần còn lại!”
Giọng gào như tiếng sấm giữa núi rừng.
Scott như bừng tỉnh, cắn răng mà bám theo.
Nhưng vấn đề là...
Chính là dáng vẻ của các tiền bối.
Toàn bộ tân binh, kể cả Scott, đều như sắp chết đến nơi. Vậy mà những người đi trước... mặt vẫn điềm nhiên như đang dạo chơi buổi chiều.
Tựa hồ chẳng có gì khó khăn.
Có lẽ vì họ đã trải qua vô vàn khóa huấn luyện khắc nghiệt, nên với họ, hành quân như thế này cũng chỉ là ‘khóa huấn luyện cơ bản’ mà thôi.
Scott bàng hoàng.
Gã ta từng giao đấu với các tiền bối trong kỳ kiểm tra tuyển binh, biết rõ họ mạnh đến cỡ nào. Nhưng khi được tận mắt chứng kiến cách họ rèn luyện, gã ta càng thêm kinh ngạc.
Sức mạnh ấy... không phải tự nhiên mà có.
Đó là sức mạnh được trui rèn bằng máu và mồ hôi, sức mạnh giúp họ vượt qua những khóa huấn luyện tưởng như không dành cho con người.
Scott thở dốc.
Đột nhiên...
Một câu hỏi bật lên trong đầu gã.
Thông thường, các vị chỉ huy không tham gia huấn luyện cùng binh lính. Nhưng Roman Dmitry lại đang dẫn đầu đoàn hành quân, sải bước không ngừng nghỉ.
Nhân lúc ấy...
Scott quay sang hỏi một tiền bối tên là Hunt, người đang giữ cùng nhịp bước với mình.
Hunt bật cười.
“Trong tình huống thông thường, mấy kẻ được gọi là chỉ huy chỉ biết đứng đó mà gào thét. Nhưng Dmitry thì khác. Bởi vì chúng ta luôn phải theo chân chủ nhân xông pha tiền tuyến, nên ngài ấy phải cho chúng ta thấy ‘nhịp điệu’ của chính mình. Hiểu không? Nếu không theo kịp tốc độ này, thì lấy tư cách gì mà đòi theo chân chủ nhân ra chiến trường chứ?”
Chỉ đến lúc đó...
Scott mới thật sự hiểu.
Cái tình cảnh mà gã ta đang trải qua lúc này.
Là một phần trong sự thật về Dmitry, người từng giành vô số chiến thắng chấn động cả đại lục.
“Dốc toàn lực vào đi. Giờ mới thật sự là bắt đầu huấn luyện.”
Ngay khoảnh khắc ấy...
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng gã.
Scott bất giác nghĩ liệu mình có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ gián điệp này, hay sẽ bị loại khỏi cuộc chơi... ngay cả trước khi kịp bắt đầu.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)
* * *
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook