Thiên Ma Không Thể Sống Cuộc Đời Bình Thường
Chapter 300: Ngã Ba Lựa Chọn (2)

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 300: Ngã Ba Lựa Chọn (2)

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trà sữa thạch đào kem cheese béo ngậy thơm ngon]

 

Lính đánh thuê.

Đó là một nghề như thể được sinh ra để chiến đấu từ trong bụng mẹ.

Scott từng sống cuộc đời lính đánh thuê, bôn ba khắp các chiến trường, hoạt động như một gián điệp, không ít lần phải băng rừng vượt núi ngày đêm chỉ để sinh tồn.

Vì thế, gã ta rất tự tin vào thể lực của mình.

Dù không phải là một kiếm sĩ aura cường đại, nhưng những năm tháng làm lính đánh thuê đã đủ chứng minh gã ta không phải hạng người tầm thường.

Thế nhưng

Mới chỉ nửa ngày trôi qua, Scott đã cảm nhận được giới hạn của mình.

‘… Nguy rồi.’

Hơi thở dồn dập.

Miệng khô khốc, dù dọc đường đã tiếp nước và đường để phục hồi, nhưng vẫn không thể đẩy lùi cơn choáng váng đang bủa vây.

Bộ quân phục nặng 40kg như thể càng lúc càng đè trĩu đôi vai.

Roman Dmitry thì lại như một con mãnh thú không có khái niệm về giới hạn thể lực. Hắn dẫn đầu đoàn người, liên tục chọn những con đường núi quanh co để tăng độ khó. Trong suốt hành trình gần như toàn leo dốc, thể lực của Scott bị đẩy tới tận ranh giới sụp đổ.

“Khụ… khụ… khụ…”

Gục ngã…

Ý nghĩ cứ xoáy vào đầu.

Cứ thế này mà ngã xuống, chắc sẽ dễ chịu lắm… Scott nuốt khan ý nghĩ đó, cố dằn sự kháng cự trong lòng.

Ngay lúc ấy,

Tách.

Bịch.

Một người gục ngay trước mắt gã ta.

Những người cùng xuất thân lính đánh thuê như Scott thì vẫn còn giữ được chút thể lực, nhưng trong hàng ngũ tân binh kia, không thiếu những kẻ vốn chỉ là người thường.

Với họ, chịu đựng chỉ bằng ý chí là điều quá sức.

Cuối cùng, người kia mất đi tri giác, đổ sụp xuống đất. Scott nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt đầy bất an.

Trong đầu gã ta chợt hiện lên một câu hỏi

Trong tình huống mà Roman Dmitry từng tuyên bố rằng “không được gục ngã”, hắn sẽ phản ứng thế nào?

“Tôi sẽ vác cậu ta đi.”

“Hunt. Cậu lo phần quân trang.”

“Rõ.”

Cảnh tượng ấy như không thể tin nổi.

Đúng như lời các tiền bối từng nói, một người lập tức nhặt lấy quân trang của kẻ ngất xỉu, còn người kia thì kiểm tra sơ bộ rồi cõng người vừa ngã xuống trên lưng.

Và đoàn hành quân lại tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chưa đến một phút kể từ khi có người ngất, thế mà họ đã kịp trở lại hàng ngũ, nét mặt không hề biểu lộ chút khó khăn.

Điên thật rồi.

Scott thì như sắp chết đến nơi, vậy mà vẻ mặt các tiền bối khi xử lý xong chuyện kia lại chẳng hề dao động.

Bọn họ đã trải qua những gì trong suốt thời gian qua?

Những tiền bối, vốn cũng từng là người bình thường như gã ta, qua năm tháng đồng hành cùng Roman Dmitry, đã tái sinh thành những tồn tại không thể gọi là “người thường” nữa.

Phải chịu đựng.

Phải cắn răng.

Nhìn tấm lưng của tiền bối đang cõng người bị thương mà vẫn bước đều, Scott tự nhủ, gã ta không thể ngã quỵ như thế này được.

Nhưng càng huấn luyện…

Scott dần nhận ra một điều, ý chí thôi là chưa đủ để vượt qua tất cả.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)

* * *

Chỉ mới một ngày.

Mà gã ta đã hoàn toàn kiệt sức.

Ngay cả sau khi hành quân, buổi huấn luyện vẫn chưa kết thúc. Và đến khi người huấn luyện nói “hết buổi”, cả lũ tân binh gần như đổ rạp xuống đất.

Ai nấy đều thở hổn hển.

Gương mặt trắng bệch vì bị dồn ép quá mức, có kẻ gục mặt xuống đất mà nôn thốc nôn tháo không ngừng.

Scott cũng không phải ngoại lệ. Sau biết bao lần suýt ngất, gã ta nằm vật ra đất, sắc mặt như xác sống.

Đây là địa ngục.

Chỉ nghĩ đến việc đây mới là ngày đầu tiên ở Dmitry thôi mà sống lưng đã lạnh toát.

Đúng lúc ấy.

Một giọng nói đầy bất mãn vang lên từ phía bên kia

“Đây gọi là huấn luyện cái quái gì chứ? Đây là tra tấn! Là tra tấn thì đúng hơn! Huấn luyện là để rèn luyện thể chất, nhưng kiểu huấn luyện đến mức lôi cả mấy người đã ngã xuống kéo đi tiếp thế này chỉ khiến cơ thể tàn tạ thêm thôi! Nếu còn tiếp tục thế này, tôi thật sự phải lên tiếng phản đối!”

Động cơ phản kháng đã trỗi dậy.

Bọn họ gật đầu đồng tình.

Huấn luyện thể chất vốn dĩ là một quá trình tiến triển từng bước một. Nhưng kiểu huấn luyện nhảy cóc, vượt cấp thế này chỉ khiến người ta cảm thấy ngớ ngẩn và tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.

“Nói chuyện ngu ngốc quá đi mất.”

Nếu không phải vì nhiệm vụ gián điệp, những người như Scott hẳn đã bỏ cuộc từ lâu.

“Nếu nghĩ thế thì cứ bỏ cuộc đi.”

Có ai đó đọc được suy nghĩ trong đầu gã ta chăng?

Một người đàn ông với vẻ mặt điềm tĩnh hơn hẳn những tân binh khác buông ra lời nói lạnh lùng không chút nể nang.

Khi nhìn kỹ, anh ta nhận ra người đó khác với những lính mới, đó là một cựu binh đến từ Dmitry, hiện đã quay lại huấn luyện từ cấp binh nhì.

Động cơ phản kháng bắt đầu bốc hỏa.

“Cái gì cơ?! Vừa nãy anh nói cái gì?!”

“Ta bảo rồi. Nếu chỉ biết rên rỉ, thì nghỉ đi.”

Tên của người đó,

Là Randolph.

Randolph nhìn người bạn cùng khóa với nụ cười nửa miệng đầy khinh khỉnh.

“Ngươi tưởng bọn ta huấn luyện kiểu này vì cái gì? Chỉ để phô trương sức mạnh thể chất à? Hay là, như ngươi nói, để tra tấn nhau? Đúng là lũ vắt mũi chưa sạch. Đây là cuộc sống thường nhật ở Dmitry. Binh sĩ dưới trướng ngài Roman Dmitry đều phải chịu đựng kiểu huấn luyện địa ngục này, và từ chính thể lực ấy mà họ lập nên chiến công mà các ngươi từng nghe khi đến đây.”

Bên trong Dmitry.

Lính mới như bọn họ chẳng là gì cả.

Khi tận mắt chứng kiến cách binh sĩ Dmitry luyện tập, người ta chỉ còn biết thầm công nhận cái gọi là “lính thường” cũng là tồn tại đáng sợ.

“Chắc mấy người cũng nghe đồn rồi chứ? Cuộc tấn công của Cronos khiến biết bao người chết ở Dmitry. Trong số đó có ‘Henderson’, bạn thân của ta. Không chỉ ta mà người dân Dmitry cũng thế. Chúng ta không muốn điều đó tái diễn thêm lần nào nữa. Và cách duy nhất để ngăn nó… là mạnh lên.”

Cái chết của Henderson.

Là một cục nghẹn trong lòng mỗi người.

Dù Roman Dmitry đã xử lý các thương vong rất ổn thỏa, nhưng với những người từng biết Henderson, cuộc sống của họ đã thay đổi mãi mãi.

Randolph tình nguyện tái nhập ngũ vì điều đó.

Không phải vì phúc lợi khi trở thành binh nhì, mà là vì khát vọng mạnh lên, để không phải chứng kiến một cái chết vô nghĩa nào nữa như của Henderson.

Vì thế,

Randolph nghiến răng chịu đựng.

Khi những người như Scott loạng choạng muốn gục ngã, Randolph vươn tay đỡ lấy họ bằng chính quân phục của mình, khích lệ họ đứng lên.

Không phải vì anh ta khỏe hơn Scott.

Mà là bởi ngay từ đầu, trong đầu anh ta đã xóa bỏ hoàn toàn cái lựa chọn gọi là “bỏ cuộc”.

“Những tiền bối của chúng ta chưa từng bỏ rơi ai trong những buổi huấn luyện địa ngục đó. Họ cõng người gục ngã trên lưng, vác cả trang bị giúp họ, và rồi cùng nhau hoàn thành bài huấn luyện. Ngoài chiến trường cũng vậy thôi. Một khi trở thành binh sĩ của Dmitry, thì dù đó là nơi tử thần rình rập từng khắc, các tiền bối vẫn sẽ làm mọi cách để cứu chúng ta. Chúng ta đã trở thành đồng đội của những con người như thế, thì để không trở thành gánh nặng, đừng kêu ca vì vài bài thể lực. Nếu ngươi chỉ trông mong phúc lợi, thì ngươi lầm to rồi. Dmitry không phải là thiên đường như ngươi nghĩ đâu.”

Randolph dứt lời.

Scott im lặng, chỉ còn biết nhìn bóng lưng Randolph quay đầu bước đi, thở dốc sau bài chạy điên cuồng.

Và không chỉ mình gã ta.

Những người khác cũng lặng im.

Câu nói rằng “Chúng ta đã trở thành đồng đội của những người không bao giờ từ bỏ” khắc sâu trong lòng họ.

Giờ thì họ bắt đầu cảm nhận được,

Từ Dmitry.

Cái gì gọi là sống như một binh sĩ dưới trướng Roman Dmitry.

* * *

Mười ngày sau đó.

Không có ai bỏ cuộc.

Có người gắng gượng vì lòng ngưỡng mộ đối với Dmitry, nhưng đối với những kẻ là gián điệp, họ chẳng thể bỏ đi trước khi xác nhận được võ kỹ mà họ cần.

Cuối cùng, thời khắc thu hoạch đã đến.

Chris triệu tập toàn bộ binh sĩ tân tuyển, bắt đầu chuyển sang giai đoạn tiếp theo trong chương trình huấn luyện cơ bản, Huấn Luyện Tâm Pháp.

“Ta sẽ giải thích sơ lược về khái niệm đan điền.”

Buổi giới thiệu kiếm thuật.

Lúc ấy, khái niệm về đan điền bắt đầu được lan truyền trong các binh sĩ.

Nhưng để đạt hiệu quả thực sự, cần phải truyền đạt lý thuyết một cách chính xác, và ánh mắt của các binh sĩ chưa bao giờ sáng rực như thế.

Võ kỹ.

Chính là cốt lõi của cuộc cách mạng kiếm đạo.

Họ không hề biết rằng được truyền dạy võ học tại Dmitry, nơi sẽ dẫn dắt tương lai là một cơ hội vĩ đại đến nhường nào.

Tất cả đều lắng nghe. Phương pháp tạo ra “bát khí” mana trong đan điền và vận hành dòng chảy mana thông qua nó, là một cú sốc trí tuệ đầy mới mẻ.

Tại sao mình lại không nghĩ ra điều này sớm hơn chứ?!

Khi nghe được đáp án, con đường như hiện ra ngay trước mắt. Nhưng khi chưa biết đáp án, thì đó là một vực thẳm mà họ chẳng thể tưởng tượng nổi.

Và rồi…

“Từ giờ trở đi, võ kỹ mà các ngươi sẽ tu luyện có tên là Tu La.”

Buổi huấn luyện chính thức bắt đầu.

Toàn bộ binh sĩ ngồi xuống, xếp bằng theo thế tu luyện.

Dù ai nấy trông có vẻ cứng đờ và khó chịu vì tư thế, nhưng họ vẫn cố gắng làm theo từng bước mà Chris hướng dẫn trong việc tu luyện Tu La

Lời giảng tiếp tục.

Từng tầng một của Tu La,

Cả nhóm dần chìm sâu vào trạng thái nội quan.

Âm thanh của Chris xa dần, và Scott bắt đầu thử cảm nhận mana theo như Tu La Tâm Pháp đã mô tả.

‘Không… không cảm nhận được mana gì cả…’

Điều kiện tiên quyết của tâm pháp là cảm ứng.

Phải cảm nhận được mana thì mới tiến đến bước kế tiếp, nhưng dù Scott có tập trung đến mấy thì gã vẫn không thể kết nối với thứ năng lượng mà Chris đang nói đến.

Thực ra, điều đó là hiển nhiên. Bởi Scott, không phải là một kiếm sĩ aura.

Khi còn làm lính đánh thuê, gã ta từng liều lĩnh theo đuổi mọi phương pháp để trở thành kiếm sĩ, nhưng cái cảnh giới mà tài năng không cho phép thì dẫu có dốc cả đời cũng không thể chạm tới.

Cho đến khi gã ta bước sang tuổi ba mươi. Gã đã hoàn toàn từ bỏ aura.

Gã ta tin rằng việc đổ tiền bạc và thời gian vào một điều bất khả thi không phải là lựa chọn khôn ngoan đối với một lính đánh thuê thực dụng.

Nhưng giờ đây…

Scott đã chạm đến giới hạn.

Gã nghĩ rằng Tu La Tâm Pháp có thể là cơ hội ngàn vàng với người khác lại chẳng hề có chút tác dụng nào với bản thân mình.

1 giờ…

2 giờ…

3 giờ…

Gã tập trung tinh thần.

Bởi vì giờ là lúc phải chuyên tâm tu luyện, dù biết rằng chuyện ấy dường như bất khả thi.

Thế nhưng

Tại một thời điểm nào đó, Scott đột nhiên có một cảm giác lạ thường.

‘… Không thể nào.’

Có lúc ấm áp.

Có lúc lạnh lẽo.

Scott, người vừa ngưng vận hành tâm pháp khi cảm nhận được một luồng năng lượng như đang nhột nhạt lướt qua da thịt, lập tức trợn tròn mắt nhìn xuống đan điền của mình.

“Chẳng lẽ… mình vừa cảm nhận được mana?!”

Chắc chắn rồi.

Đó là một kỳ tích.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)

* * *

Tim hắn đập thình thịch.

Càng tu luyện Tu La Tâm Pháp, Scott càng trở nên choáng ngợp trước hiệu quả vượt ngoài sức tưởng tượng.

‘Vô lý thật.’

Cả một đời,

Sống và lăn lộn nơi chiến trường.

Scott đã từng cho rằng muốn sinh tồn, gã ta nhất định phải thức tỉnh aura, và vì vậy, gã ta đã không tiếc bỏ ra một cái giá đắt đỏ để được truyền thụ từ những kiếm sĩ aura danh tiếng của Đế quốc Cronos.

Nhưng hoàn toàn vô dụng. Dù là cường giả có danh vọng hay tâm pháp thượng thừa…

Dù được truyền thụ bởi người vĩ đại thế nào đi nữa, gã ta vẫn không cảm nhận được điều gì. Trong tình cảnh ấy, Scott từng lớn tiếng mắng mỏ rằng tất cả chỉ là lừa gạt. Nhưng những kiếm sĩ kia chỉ lạnh nhạt đáp rằng, kiếm sĩ aura trở nên quý giá chính vì không phải ai cũng có thể thức tỉnh.

Và gã ta không còn gì để nói.

Chẳng phải điều đó đồng nghĩa với việc gã ta là kẻ vô năng sao?

Vậy là gã ta từ bỏ.

Tự thuyết phục rằng việc thức tỉnh aura đã thuộc về phạm trù bất khả, nhưng giờ đây, cảm giác mana khẽ chạm vào da thịt đã khiến gã ta đắm chìm trong mê lạc.

‘Thời đại của Alexander đã chấm dứt. Nếu cả những kẻ như ta cũng có thể cảm nhận được mana chỉ sau vài giờ, thì từ nay về sau, Roman Dmitry sẽ được gọi là người sáng tạo của Aura! Tu La Tâm Pháp… nếu ta hiến dâng tâm pháp này cho Đế quốc Cronos, thì tài phú và vinh hoa sẽ là chuyện chắc chắn. Cả Cronos cũng sẽ thừa nhận rằng ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình một cách viên mãn.’

Mục tiêu, đã đạt được.

Từ giờ, chỉ cần đánh cắp thông tin là xong.

Chỉ cần truyền đạt cách tu luyện Tu La Tâm Pháp qua pháp khí truyền tin đã chuẩn bị sẵn, tính mạng của gia quyến sẽ được bảo đảm.

Nhưng,

Một nỗi băn khoăn âm ỉ len lỏi.

Bỏ qua việc Dmitry coi trọng nhân tài, thứ khiến gã ta do dự chính là uy lực của Tu La Tâm Pháp.

Thứ võ kỹ pháp mà Dmitry sẵn sàng truyền dạy cho tất cả, dù biết rõ sự hiện diện của gián điệp, lại có uy lực đến mức kinh tâm động phách.

Nếu chỉ từ pháp môn cơ bản ấy mà đã có thể khai mở luồng mana kinh thiên động địa như thế…

Thì chẳng phải tương lai sẽ là kỷ nguyên của Dmitry, chứ không còn là Đế quốc Cronos nữa sao?

Nếu nhìn lại dòng chảy lịch sử, quyền lực chưa từng là thứ bất biến. Luôn có những biến cố đảo lộn trật tự và chẳng phải giờ đây gã ta đang đứng ngay tại tâm điểm của cơn bão ấy sao?

Ngã ba đường.

Một quyết định thôi, sẽ định đoạt số phận của chính gã ta và cả sinh mệnh người thân.

Đúng lúc đó.

Buổi huấn luyện kết thúc.

Vào cuối ngày đầu tiên, Chris đã đứng ra phát biểu về lộ trình tương lai với vai trò tổng huấn luyện.

“Trong thời gian tới, chúng ta sẽ lấy Tu La Tâm Pháp làm nền tảng căn bản. Nếu có ai thể hiện tốc độ tăng trưởng vượt bậc, hoặc lập được công trạng hiển hách, thì người ấy sẽ được truyền dạy một môn võ công mới, phù hợp với khí chất của bản thân.”

Võ công mới.

Một lời nói khiến người nghe sửng sốt.

Thậm chí còn khó tin hơn cả kỳ tích từ Tu La Tâm Pháp.

Một người không kiềm chế được, liền cất tiếng hỏi:

“… Võ công mới? Ý ngài là còn tồn tại thứ còn mạnh hơn cả kỹ pháp này sao?”

Khoảnh khắc đó,

Chris bật cười.

Trong khi binh sĩ dưới trướng Dmitry đều tu luyện Tu La Tâm Pháp, thì những nhân vật như anh hay Kevin lại được truyền dạy các loại võ công khác.

Điều này cũng đúng với những chiến binh thân cận.

Ban đầu, Tu La Tâm Pháp đã là quá đủ. Nhưng sau cuộc đại chiến toàn diện với Đế quốc Cronos, một quyết định đã được đưa ra, rằng họ cần một bước tiến hóa mới, để bước lên tầng tiếp theo.

Chris chậm rãi nói:

“Tiền đề trong câu hỏi của ngươi đã sai ngay từ đầu. Tu La Tâm Pháp vốn dĩ không phải một võ công cường đại gì cả. Dmitry đã xây dựng một hệ thống võ học hoàn chỉnh. Và trong đó, Tu La Tâm Pháp chỉ là tâm pháp sơ cấp, dành để truyền dạy cho những người mới nhập môn.”

Ngay thời điểm ấy,

Tất cả đều sững sờ.

Bất kể chuyện đó là thật hay giả, thì tuyên bố ấy… hoàn toàn không thể chấp nhận.

Cuộc chiến đã kết thúc.

Roman Dmitry công khai hệ thống võ học theo kiểu Ma Giáo.

Và khi khái niệm đan điền được phổ biến rộng rãi cho toàn dân, Dmitry đã quyết định rằng, đây là thứ nên được công bố đại chúng, bởi vì Dmitry có những thứ còn cao hơn gấp bội.

Chris nói đúng.

Tu La Tâm Pháp.

Chẳng qua chỉ là một võ học nhập môn cấp thấp, được chọn làm "đối tượng công khai" trong kiếp trước.

Và rồi, cán cân bắt đầu lệch mạnh về một phía.

Đối với những gián điệp đang đắn đo giữa Dmitry và Cronos, thì lúc này đây… một cơn sóng ngầm dữ dội đã bắt đầu trào dâng trong tâm trí họ.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL15, đăng tải độc quyền tại INOVEL15.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL15.COM)

* * *

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương