Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 61:

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Tầm mấy chục cái xác của bọn Kẻ Đưa Tiễn nằm la liệt trên nền đá gồ ghề, đang dần lạnh đi.

Những gương mặt bầm tím, vô hồn của bọn chúng khiến tôi mất sạch cảm giác thèm ăn.

“…Haa.”

Cảm giác khác hẳn lúc thịt một con quái thú ma pháp. Nhưng lạ kỳ thay, anh chẳng cảm thấy một tí xíu tiếc nuối hay lung lay nào cả.

Chúng là kẻ tấn công trước, tôi chỉ tự vệ. Với cả, cái bọn sát thủ ăn lương chuyên nghiệp, đồ tể hình người như này, thì chẳng có lí do gì để nương tay.

‘Chắc là giải quyết gần xong rồi.’

Tôi mở rộng cảm giác, nhưng ngoài Lei Shen và tôi ra thì không thấy thêm bóng người nào sống.

Lei Shen vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, môi mím chặt.

Cô ta vẫn gồng người, hai tay siết chặt song dao, run rẩy vì căng thẳng, ánh mắt đầy căm hận… nhưng cơ thể lại chẳng thể cử động nổi, như thể bị trói chặt vào một chỗ.

Trông như thể cô ta sẵn sàng lao tới bất kỳ lúc nào, mà nhìn kỹ lại thì giống như có cái xiềng vô hình nào đó trói cổ cô ta lại.

Có lẽ là tác dụng của “Áp chế bằng lời nói và hành động” từ Thiên Phú Kiếm Thần.

Giờ ngồi nghĩ lại, từ đầu trò chơi tới giờ, tôi toàn đánh với mấy con quái vật, ác quỷ, hoặc sinh vật cấp cao hơn người nhiều, nên hiệu ứng này gần như vô dụng.

Mà đúng là cái này bá nhất khi dùng với người thường, đặc biệt là với số lượng ít.

Việc Lei Shen run rẩy trước mặt tôi chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Tôi hất nhẹ cổ tay để vẩy bớt máu trên dao, nhưng máu đã thấm đến mức không thể nào làm sạch chỉ bằng một cú vẩy. Tôi khẽ nhăn mặt.

Tôi đã xài ba con dao sashimi dùng để ám sát đám núp lùm, giờ chỉ còn lại hai cây.

Không còn cách nào khác, tôi đành lau đỡ vào tay áo rồi đút dao lại vỏ.

Xong xuôi, tôi quay qua nhìn thẳng vào Lei Shen.

“Lei Shen.”

Chỉ một tiếng gọi, lông mày cô ta lập tức nhíu lại thành một đường thẳng.

Khoảnh khắc đó, cái áp lực đang đè cô ta như núi đá bỗng biến mất, và Lei Shen thở hắt ra, hơi thở dồn dập.

Ngay sau đó, với vẻ mặt cứng đờ, cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Nói đi. Ai đã cử cô đến." 

"...Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết sao?”

Lei Shen nhìn tôi như muốn đâm chết tôi bằng ánh mắt. Tôi chỉ lắc đầu, thở dài.

Tôi nhớ mang máng là đã gặp Lei Shen dạng người trong cốt truyện chính của Miracle Blessing M, và cũng phần nào hiểu tính cách cô ta.

Nói tốt thì là chuyên nghiệp tận tụy với nghề.

Mà nói thật là một sát thủ sống theo triết lý củ chuối. Nói đạo lý với cô ta? Thà nói chuyện bằng đầu gối còn tốt hơn.

Cách duy nhất là khiến cho cô ta run sợ đến mức phải khai hết thông tin ra.

Đây là cơ hội ngàn vàng để lần ra kẻ đứng sau lưng giật dây vụ ám sát tôi.

Nếu tôi xử luôn cô ta mà chưa moi được tí thông tin nào, chắc chắn tôi sẽ ân hận.

Tôi chỉ vào đống xác lạnh ngắt của lũ đàn em của cô ta rồi nhếch mép:

“Đồng đội cô đều đã chết như vậy rồi. Cô là ngu ngốc hay can đảm thế? Giờ mà chịu nói thì có lợi cho cả đôi ta đấy.”

“…Đồ điên.”

Lei Shen phun ra câu đó, loạng choạng lùi lại.

Mặt cô ta tái mét, ánh mắt vừa căm thù vừa tuyệt vọng.

Có thể cô ta vì thù cho đồng đội hoặc cũng có thể vì sĩ diện ngông cuồng, nhưng ánh mắt thì vẫn bùng lên ngọn lửa cháy rực.

Tôi tặc lưỡi.

Không khí thì đặc quánh mùi máu tươi, mà sự cố chấp của Lei Shen còn khiến cho không gian thêm ngột ngạt.

Nực cười khi một kẻ sát thủ làm thuê, sống ở đáy xã hội mà còn dám gọi tôi là đồ điên.

Chưa kể bọn Kẻ Đưa Tiễn này nổi tiếng là tàn nhẫn khét tiếng, thuộc top 3 hội quái vật dưới đáy thế giới ngầm. Bọn chúng chẳng thèm phân biệt ai bạn ai thù, miễn có tiền là quất liền, ai chết thì cứ chết. 

Bọn họ dám lao vào tấn công tôi mà không thèm báo trước, chứng tỏ đạo đức tụi này còn thấp hơn điểm số thi môn Toán của tôi.

Nếu tôi mà không cảnh giác, chắc giờ đã thành đồ gạch rồi.

Thế nên tôi không cần suy nghĩ, vũ khí lên, quét sạch bọn chúng.

Trong khi đó, Lei Shen bắt đầu tập trung dồn đống năng lượng u tối vào mấy con dao trên tay.

Bầu không khí xoay chuyển chóng mặt, năng lượng loạn xạ xoay quanh cô ta như một cơn bão nhỏ.

Xem ra, trình độ này là tiêu chuẩn cơ bản để một sát thủ như cô ta sau này có thể ký khế ước với chỉ huy quân đoàn ma quỷ

‘Tâm trí cô ta đi đâu rồi sao?’

Dưới ánh mắt lạnh lùng của tôi, Lei Shen thoáng rùng mình rồi bật cười mỉa mai, chẳng ăn nhập gì với bầu không khí.

“Ha… Giờ tôi hiểu rồi vì sao lão già đó thuê bọn tôi đi giết cậu. Phải nhận ra ngay lúc biết toàn bộ thông cá nhân của cậu, kể cả ba mẹ và gia đình đều bị xoá sạch trơn. Lão già đó dám giao nhiệm vụ săn lùng một ác nhân…”

Lei Shen lầm bầm như tự kể chuyện cho mình nghe.

Lúc đó trong tôi có cái gì đó hơi rung động.

Câu nói không có gia đình của cô ta cứ vang vọng trong đầu.

Nghĩ lại, ở cái thế giới này, tôi có ba mẹ, họ đã chăm sóc tôi suốt cả năm qua.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lei Shen.

Cô ta méo mặt đầy cay đắng, miệng vẫn lẩm bẩm, nhưng giọng không giống đang nói dối.

Linh cảm bảo tôi cô ta không nói dối, nhưng điều làm tôi hoang mang nhất là, vì lý do gì đó, tôi không nhớ nổi mặt ba mẹ mình.

‘…Họ trông ra sao nhỉ?’

Như thể ký ức về họ bị ai đó cố ý xóa sạch , tan biến trong hư vô.

Địa chỉ nhà, mấy câu nói chuyện nhàm chán với ba mẹ trước khi vào học viện… tất cả như bị xóa sạch khỏi bộ nhớ, chỉ còn lại cái dư âm mơ hồ.

“Chết tiệt. Lẽ ra phải chặt đầu lão già đó từ đầu chứ…”

“Này.”

Tôi ngắt lời Lei Shen đang lảm nhảm, khiến cô ta ngẩng lên nhìn tôi một lúc rồi câm nín.

Giọng tôi lúc đó lạnh lùng đến mức ngay cả tôi cũng giật mình.

Chỉ trong vài giây, nỗi sợ đã lan rõ trên khuôn mặt Lei Shen.

“Cô vừa nói gì thế?”

“Gì cơ...?”

Lei Shen trợn tròn mắt nhìn tôi, môi run run, mồ hôi lạnh toát ra trán.

“Cô nói tôi không có gia đình hay cha mẹ sao?”

“...”

Cô ta im lặng, môi mím chặt như tượng đá.

Nụ cười mỉa mai lúc trước biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sắc mặt tái mét như giấy.

“Lúc đầu tôi chỉ muốn biết ai đã thuê cô đi giết tôi, để mà thả cô đi yên ổn.”

“…”

Tôi chậm rãi rút con dao sashimi ra khỏi vỏ. Lei Shen đứng chết lặng, không thốt ra lời nào.

“Nhưng giờ tôi có chuyện khác muốn hỏi cô.”

“…!”

“Cho cô biết trước, đây không phải thương lượng mà là đe dọa.”

Mặt Lei Shen tái nhợt hơn nữa, như thể cô ta đoán được điều gì sắp xảy ra.

“Không muốn trả lời thì không cần nữa đâu.”

Tách~

Khi tôi rút dao nửa lưỡi, những giọt máu đọng trên lưỡi dao từ từ nhỏ xuống đất.

Tiếng nhỏ giọt hòa lẫn tiếng chim hót vang xa, tạo nên bầu không khí rùng rợn. Đó cũng là lúc tôi bước tới, khoe rõ lưỡi dao trước mặt cô ta.

Ngay khi tôi tiến lên, lưỡi dao hiện nguyên hình, chuyện không ngờ liền xảy ra.

Thình thịch-

Một cơn choáng váng ập đến như cú tát thẳng vào gáy tôi.

Một luồng năng lượng đen đặc ghê rợn bao trùm lấy tôi, ngay lập tức tôi biết đó là gì.

“Ma pháp…?”

Một dòng ma lực ngột ngạt quấn lấy thân, ép đến nỗi tôi suýt mất ý thức.

“Chết tiệt! Chuyện gì thế này?”

Nơi chúng tôi đứng bắt đầu méo mó như bị tách khỏi thế giới này.

Nhưng thứ tiếp theo tôi thấy mới khiến tôi rùng mình.

Đám máu vũng dưới xác bọn Kẻ Đưa Tiễn bắt đầu chuyển động chậm rãi, bò về phía Lei Shen như có sinh mệnh.

Ngay lập tức, những sợi máu mỏng manh như sợi chỉ quấn lại như rắn, tạo thành xiềng xích vươn về phía cô ta. Chúng bò lên chân rồi trườn khắp thân hình cô ta.

“Cái… cái quái gì thế này!?”

Có lẽ vì quá bất ngờ, cô ta la lên vội vàng, mặt đầy sợ hãi và sửng sốt.

Lei Shen vung dao chém vào những sợi xiềng máu, nhưng tốc độ của chúng nhanh hơn rất nhiều so với nhát chém.

“Tôi không muốn chết!”

Cô ta gào khóc trong tuyệt vọng.

Rồi đột nhiên, một màn sương mờ u ám phủ kín mắt cô ta, như lý trí yếu ớt cuối cùng cũng vỡ tan. Cánh tay, chân cô ta trở nên mềm oặt, buông thõng.

Khi ánh sáng sự sống rời khỏi đồng tử, mí mắt cô ta tự động khép lại. Một lớp máu dày đặc phủ kín toàn thân.

Chỉ vài khoảnh khắc sau, cơ thể Lei Shen bắt đầu lơ lửng trên không trung. Bầu trời xanh trong bỗng chốc chuyển sang màu đen kịt bởi những đám mây u ám, tiếng chim hót khi bay cũng đồng loạt rơi xuống mặt đất.

Rầm, rầm, rầm.

Một sức mạnh phi thường bao trùm cả bầu trời, cùng với đó là những âm thanh vang vọng của cái chết không thể tránh khỏi khiến người ta đau đớn.

Những gì đang diễn ra trước mắt tôi chẳng khác gì một tai họa thực sự sắp ập đến.

Cùng ngày đó, vào buổi sáng sớm, Kiếm Sư Siegfried đang yên bình tận hưởng giây phút câu cá.

Đó là thú vui đơn giản mà ông theo đuổi từ khi tóc đã điểm bạc.

Chỉ đến khi cuộc đời mệt mỏi trải qua gần bảy mươi năm, ông mới hiểu được câu cá và nghệ thuật kiếm thuật có sự tương đồng tinh tế.

Việc điều chỉnh giác quan ở đầu ngón tay, kiên nhẫn chờ đợi con cá cắn câu, giống như việc thiền định với thanh kiếm trên tay, ngồi khoanh chân.

Tiếng suối róc rách dịu dàng len lỏi vào đôi tai sắc bén của Siegfried, không khí mát lạnh chạm nhẹ lên gò má nhăn nheo, mang theo sự tươi mát gần như băng giá.

‘Phải chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với học trò. Nếu chán, thì đi câu cá hoặc làm gì đó.’

Ông ấy nhớ lại nét mặt của Media khi nói vậy, trong lúc lật tung đống tài liệu chất như núi.

Dù được cử đến đảo như một biện pháp an ninh sau hỗn loạn kỳ thi giữa kỳ, Siegfried vẫn tận hưởng sự yên bình và vẻ đẹp của thiên nhiên.

Và đây không phải nơi thường đâu, đó là đảo Avalon, với bầu không khí hùng vĩ.

Trên mặt nước, những gợn sóng nhẹ nhàng tạo nên những hình ảnh phản chiếu, bóng dáng của cây Yggdrasil vĩ đại hiện lên uy nghiêm.

“Nhiệm vụ giám sát cũng tạm được.”

Siegfried lẩm bẩm với một chút giai điệu trong giọng nói khi chăm chú nhìn con phao.

Rồi ông ấy để suy nghĩ lang thang. Người ta nói câu cá là cách để bắt lấy thời gian, cũng là cuộc chiến với chính bản thân mình. Nếu kéo cần ngay khi có động tĩnh nhỏ nhất, sẽ chẳng bắt được con cá lớn nào.

Năm phút trôi qua, Siegfried chau mày.

“…Hình như hôm nay không phải ngày của mình rồi.”

Thường thì cá sẽ cắn câu trong vòng một đến hai phút, nhưng lần này chẳng có dấu hiệu gì. Cảm giác trong tay ông quá bình yên. Ông nhìn con phao từ mọi góc độ, rồi quay sang nhìn cần câu với vẻ chán nản.

“Chẳng đáng đồng tiền bát gạo gì cả.”

Ngay lúc đó, tiếng chim kêu rít khó chịu vang lên từ trên trời. Cảnh sắc xanh tươi dần chuyển sang màu u ám đe dọa.

Bản năng khiến Siegfried ngẩng đầu lên nhìn bầu trời khi cảm nhận được một năng lượng kỳ lạ thoang thoảng phát ra từ bên trái.

Cùng lúc đó, một luồng lạnh buốt chạy dọc khắp cơ thể, khiến từng sợi lông trên da dựng đứng.

Dòng suối yên ả bỗng chốc trở nên cuộn xoáy như nhịp tim rối loạn, trong khi đàn chim trong rừng xung quanh bay đi kèm theo tiếng vỗ cánh vang dội.

Siegfried thu hẹp tầm nhìn, dò dẫm tìm nguồn năng lượng u ám ấy. Nó phát ra từ bên trái, lan tỏa thành những đợt sóng hướng về vị trí của ông.

“Chuyện này không thể nào... đây là...!”

Dòng năng lượng bất thường ấy khiến lão già Siegfried nhận ra ngay. Đó chính là sự cộng hưởng của phép thuật.

Chuyện gì đang xảy ra ở đó? Đảo Avalon, được bảo hộ bởi sức mạnh thiêng liêng của Yggdrasil, lẽ ra không cho phép sự xuất hiện của quái vật ma thuật hay yêu quái.

Nhưng trực giác của ông rõ ràng đang báo hiệu một điều không thể chối cãi đó là, ma thuật.

Và không phải phép bình thường đâu. Đó là một ma thuật khổng lồ, tràn ngập, vượt qua mọi giới hạn tưởng tượng, một sức mạnh hủy diệt kinh khủng.

Cảm giác như có thứ gì đó độc ác đang liếm da ông ấy bằng những gai nhọn, khiến da ông rát và tê buốt.

Không những thế, phong cảnh từng đẹp đẽ bỗng mờ nhạt dưới cái nóng rực rỡ của cơn sóng phép ấy, trong khi các sinh vật trong rừng kêu lên những tiếng đau đớn thảm thiết rồi gục ngã, miệng bọt mép.

“Một con quỷ có thể giải phóng phép thuật với sức mạnh kinh khủng thế này...”

Siegfried khẽ chạm lên đôi môi nhăn nheo, suy nghĩ sâu sắc trước khi đứng dậy với gương mặt nghiêm trọng. Cảm giác nghẹt thở, như tim sắp ngừng đập, siết chặt lấy ông ấy.

Nhưng ông ấy nhanh chóng vứt cây cần câu sang một bên, rút thanh kiếm khỏi vỏ, rồi quyết định đi đến.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *




 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương