Thống Lĩnh Học Viện Chỉ Bằng Dao Sashimi
-
Chapter 62
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 62:
[Dịch giả: Ngọc]
[Hiệu đính: Duo]
Tim tôi đập thình thịch. Một cảm giác kì lạ tràn lên não, siết chặt sau gáy tôi như có sợi dây vô hình quấn lấy.
Không khí vào phổi như rỉ từng giọt, nghẹn tới mức tôi muốn hóa đá. Ráng hết sức, tôi vặn vẹo cả người để thoát khỏi thứ ma pháp vô hình đang trói chặt lấy tứ chi.
“Grừ…”
Tôi chống tay xuống đất, cố nuốt ngược cơn buồn nôn đang trực trào. Thở hổn hển, tôi cố gắng lết dậy được nửa thân trên.
Mà cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cơn buồn nôn vẫn tiếp tục kéo đến, khiến tôi phải bịt miệng lại kẻo làm mất hình tượng anh hùng.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Máu từ mấy cái xác đổ ra, chảy thành một lớp đặc sệt bọc kín lấy Lei Shen.
Và cái thứ xảy ra tiếp theo… đúng là thứ quái thai của vũ trụ.
Ban đầu, tôi còn tưởng đây là chiêu tuyệt mệnh gì đó của Lei Shen, nhưng nhìn cái mặt đơ như cá chết của cô ta, tôi đoán chắc cô ta cũng chẳng biết mình đang làm cái quái gì. Ánh mắt cô ta vô hồn lao thẳng vào một cái hố đen không đáy.
Tôi ngước mắt nhìn lên. Lei Shen đang bay lơ lửng trên không.
Hai tay dang rộng, cơ thể cô ấy đang bị treo một cách bất thường.
Toàn thân cô ta bị phủ kín bởi lớp máu đỏ đặc sệt, nhuộm từ đầu tới chân, thấm tới cả vành tai.
Ánh sáng trong mắt dần tắt lịm đi, cho thấy Lei Shen đã sắp mất đi ý thức.
“Cái chó má gì thế kia?”
Đầu tôi rối như chảo lửa. Tuy nhiên…
‘Hãy ngẫm lại ký ức của ngươi, ☐☐. Dù là mảnh vụn nhỏ nhất, đôi khi cũng phản chiếu được tương lai.’
Ủa khoan, sao tự nhiên câu nói của sư phụ đời đầu lại vọng vào đầu tôi đúng lúc này?
Tôi vội gom lại chút bình tĩnh, cố gắng xâu chuỗi lại tình hình.
Vũ khí bí mật lớn nhất của tôi ở cái thế giới này, không gì khác ngoài vốn liếng tri thức của một tay cày nát Miracle Blessing M.
Nhờ ký ức từ trò , tôi có thể đoán trước tương lai, né drama, né boss gắt và né luôn cảnh lên bảng đếm số. Cái đó chính là chìa khóa sinh tồn của tôi.
Não tôi chạy vù vù.
Dù ma lực đang cứa vào da thịt như bị chà giấy nhám, thân thể tôi không hề run rẩy. Ngược lại, tôi còn thẳng lưng, hít sâu, đối mặt với tình huống ngàn cân treo sợi ‘bún’.
Chắc là nhờ Thiên Phú Kiếm Thần nên giờ tôi mới ‘chill’ tới vậy.
Chứ không thì ai mà bình tĩnh nổi trước cảnh như phim kinh dị ngoài đời thực thế này?
Thậm chí có lúc, tôi còn cảm giác như có ai đó vô hình đang bảo kê cho mình.
Cơ mà thôi, nghĩ lung tung chi cho đau tim.
Tôi gạt bỏ mớ suy luận, tua ngược lại mọi chuyện trong đầu như một cuốn phim.
Cơn hoảng loạn trong lòng dần lắng xuống, thay vào đó là lớp lý trí lạnh lẽo bao phủ ngực tôi.
Bỗng dưng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, và tôi lẩm bẩm.
"Một dạng biến hình nửa quỷ?”
Không chắc chắn lắm, nhưng cái thứ mạnh tới mức dị hợm thế này chắc chắn là hàng hiếm, thậm chí hiếm cỡ rồng một mắt mặc váy ren đi dạo.
Không gian như bị xé toạc ra, và tiếng hét vọng lên từ khắp nơi.
Một luồng khí tà ác lan rộng khắp khu vực, như thể nó đang muốn xóa sạch mọi thứ từng xảy ra từ đầu truyện tới giờ.
Ngay cả thứ ma pháp của con yêu tinh cá chuông mà tôi từng đánh bở hơi tai trước đó, cái thứ mà lúc đó tưởng to chuyện lắm, giờ nhìn lại thì chỉ như trò chơi đồ hàng mẫu giáo khi so với cái sự hiện diện kinh dị này.
Nhưng mà, biến hình nửa quỷ không đủ tầm để gây ra sự méo mó không gian cỡ này đâu.
Cho dù có ký khế ước máu với chỉ huy quỷ giới nào đó, thì bán quỷ vẫn là người.
Chẳng thể nào vượt giới hạn loài người chỉ nhờ cái bản khế ước. Và nếu đây không phải là biến thân tự sắp đặt của Lei Shen…
…Thì chỉ còn đúng một khả năng cuối cùng.
Máu từ xác chết chảy ra tạo thành một ngôi sao năm cánh kỳ dị, quấn lấy Lei Shen trong một lớp màng đỏ thẫm tối om như mực nước rửa cọ vẽ ba ngày không thay.
Đây không phải là biến hình thông thường. Lei Shen và đám đàn em đã bị dùng làm vật tế sống để triệu hội một chỉ huy quỷ giới.
“Con mẹ nó…”
Khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cảm xúc như bị ai đá ngược lên cổ họng, và cơn buồn nôn phọt ra khỏi miệng.
Không phải nói bóng gió đâu – tình cảnh này đúng kiểu “toang thật rồi ông giáo ạ”.
Ý chí mà tôi vừa gắng gượng xây dựng để đối mặt với hiểm cảnh chợt chao đảo trước sức nặng của tuyệt vọng.
Dù vậy, ma lực trong không khí càng lúc càng nặng như bị phủ chăn dày giữa mùa hè.
Tôi quay lại nhìn Lei Shen, người giờ trông như sắp hoàn tất nghi thức hiến thân toàn phần.
Việc thở bắt đầu khó khăn, cảm giác nóng rát ở tay chân như ai cắm bếp từ vào người, tăng dần đến mức muốn lăn ra chết cho đỡ khổ.
"Chết tiệt, sống sót trong cái thế giới này khó vãi chưởng."
Tôi chửi thề một câu như trút xong cục tức, rồi siết chặt con dao sashimi vẫn còn dính máu, vung đại một đường cho đỡ ngứa tay và giải tỏa tâm trạng.
“Thôi thì, tôi đã ở đây rồi. Nếu phải chết, ít nhất tôi cũng sẽ thử làm gì đó.”
Thôi thì tới đâu hay tới đó. Nếu có chết, tôi cũng muốn chết trong tư thế múa vài đường chứ không phải ngồi chờ “game over”.
Không thể bỏ cuộc dễ vậy được. Dù tình huống có vớ vẩn cỡ nào, việc duy nhất tôi có thể làm là dốc hết vốn liếng còn sót lại mà chơi một keo sinh tử.
‘Mình chỉ còn chưa tới 9 giây.’
Tôi đã tốn mất 41 giây quý giá để đấu đá với Kẻ Đưa Tiễn kia.
Không phải lỗi của tôi, nhưng ai mà ngờ đống thảm họa này lại xảy ra nhanh như chớp vậy.
… Biết trước thì đã để dành ít nhất 5 giây giây phòng thân. Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng kịp.
Tôi cần phải giữ tỉnh táo. Bỏ chạy không phải là lựa chọn. Tôi thừa biết nếu quay đầu là bại, và bại là lên bảng mà chẳng kịp làm gì cả.
Thà cược hết, còn hơn đăng xuất mà không để lại một dấu ấn gì.
Bùm!
Đột nhiên, một tia sét đỏ nổ tung giữa tầng mây xám.
Áp lực không khí tăng vọt, đè nặng lên vai như vác bao xi măng, trong khi ánh vàng của Yggdrasil cũng bắt đầu lụi dần.
‘Nó đến rồi.’
Lei Shen từ từ mở mắt, mà cũng chỉ mở nửa con ngươi thôi. Nhưng ngay cả với ánh nhìn mờ mịt đó, cũng đủ biết đây không còn là Lei Shen nữa rồi.
Từ đôi mắt cô ta, một luồng sáng đỏ dài, mạnh và rợn người phát ra như laser của boss cuối chuẩn bị bắn đại chiêu.
Thay vì bộ đồ mà cô ta mặc lúc trước, giờ cơ thể cô ta được bao phủ bởi một lớp máu nóng chảy mỏng như tơ, đan thành váy đỏ ôm sát da người.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau, xương tôi đã run bần bật. Cảm giác như rơi vào cơn ác mộng không thể miêu tả bằng lời. Dù ý chí của tôi đã được luyện qua cả đống nghịch cảnh, nhưng nỗi sợ vô hình vẫn trào lên từ tận đáy lòng.
“Haa…”
Tôi thở ra một hơi thật sâu. Mặc dù trời là đầu hè nóng hầm hập, nhưng từ miệng tôi lại thoát ra làn hơi trắng chỉ có ở xứ lạnh.
Bụp.
Bàn chân của “nó” cuối cùng cũng chạm đất, cắt đứt trạng thái lơ lửng như ma nữ treo ngược.
Ngay lập tức, mọi dòng chảy của tự nhiên ngừng lại. Gió tắt, suối ngừng chảy, tiếng côn trùng hay lá cây đều biến mất.
Một sự tĩnh lặng rợn người bao trùm khắp không gian.
“Ah…”
Nó phát ra một âm đơn nhẹ tênh. Rồi bắt đầu mở ra, nắm lại bàn tay liên tục, như đang tập làm quen lại với cơ thể, trước khi cười phá lên một cách điên loạn.
“Puahaha!”
Tiếng cười vang lên đầy khoái cảm và vặn vẹo, như một dạng âm thanh có thể nghiền nát mọi thứ nó chạm vào. Giống hệt cảnh một con sâu bị người ta giẫm bẹp không thương tiếc.
Chỉ nghe tiếng đó thôi, mà màng tai tôi có cảm giác như sắp rách, máu từ vành tai bắt đầu rỉ xuống cổ, nhuộm đỏ cả áo.
Không còn tay nào rảnh để bịt tai, tôi chỉ còn biết siết chặt con dao trong tay đến mức đầu ngón tay bắt đầu đau nhói.
Khi tiếng cười cuối cùng cũng chịu ngừng lại, “nó” đảo mắt một vòng quanh hiện trường rồi cuối cùng dừng lại ở tôi.
Ánh mắt nheo lại, và bất ngờ thay, nó giơ tay lên chào một cách vui vẻ.
“Chào nhóc.”
“…”
“Hừm, chào như thế có đúng không nhỉ? Ta rời Quỷ giới đã 700 năm rồi, không rành phép xã giao của loài người cho lắm.”
Giọng nó mang đầy vẻ giễu cợt. Rồi nó nhìn xuống mấy cái xác nằm la liệt dưới đất, cười toe toét như thể xem đống đó là bài nghệ thuật trừu tượng.
“Làm mấy trò này là do nhóc đấy à?”
Không thèm đợi trả lời, nó tiếp tục như thể đang độc thoại với cái bóng của mình.
“Ấn tượng đấy. Có vẻ việc nhóc vẫn còn tỉnh táo khi nhìn thấy ta chứng tỏ nhóc không phải người thường.”
Giọng nói của nó vang lên như tiếng vo ve trong tai, một dạng cộng hưởng mê hoặc khiến đầu óc tôi choáng váng. Tôi chớp mắt liên tục, cố gắng giữ tỉnh táo và không ngã quỵ.
Thấy vậy, nó cười khúc khích như trẻ con tìm được đồ chơi mới.
“Wow! Chịu được phép tâm linh cơ à? Nhóc không phải dạng tầm thường rồi. Làm kèo không? Trông nhóc còn trẻ ranh, nhưng mà ta thấy có tiềm năng đấy.”
Vừa nói, nó vừa liếm môi dưới đầy máu bằng đầu lưỡi đỏ tươi, rồi như nhớ ra gì đó, ánh mắt nó đột ngột sáng lên như vừa có ý tưởng chết tiệt nào đó nảy ra trong đầu.
“À đúng rồi, ta còn chưa hỏi tên nhóc nhỉ. Loài người các ngươi thường giới thiệu tên trước, đúng không? Vậy thì, ta là Agor, tổng chỉ huy của Quân đoàn Thứ Năm. Hân hạnh được gặp nhóc. Giờ thì, nhóc có thể cho ta biết tên không? Ta thường nhớ tên tất cả nô lệ của mình mà, vì ta là một người chủ rất tử tế, hiểu chứ?”
Nghe thấy cái tên đó, tôi nuốt khan một cái.
Dù đã phần nào đoán được điều này sẽ xảy ra, nhưng khi nghe chính miệng bà ta nói ra, cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
Agor.
Chúa tể của loài succubus, được mệnh danh là Vua của những giấc mơ, tổng chỉ huy Quân đoàn Thứ Năm dưới trướng Ma Vương.
Một con quỷ tinh thông hỏa pháp, một trong năm nguyên tố. Dù thể chất không nổi bật so với các chỉ huy khác, nhưng về mặt tinh thần thuật, bà ta là kẻ nắm quyền tuyệt đối.
Tôi không thể coi thường bà ta. Dù Agor có vẻ "ít tiếng tăm" hơn, nhưng chỉ cần bà ta xuất hiện, một quốc gia nhỏ cũng có thể bị xóa sổ trong chớp mắt.
Là một con quỷ, bà ta sống theo bản năng và ham muốn, dùng những giấc mơ làm mồi nhử để lừa dối loài người rồi hút cạn sinh khí của họ.
Tôi nhớ mình từng bỏ dở game giữa chừng, nhưng vì Agor là succubus mà đàn ông thường mơ tới, nên tôi đã từng lướt qua phần cốt truyện của bà ta trên Kkum Wiki.
“Ufufu, biết không? Được ta đích thân nói chuyện là vinh dự to lớn đấy. Ta đã không làm thế này suốt 700 năm rồi. Giờ thì, ta ban cho nhóc đặc ân được làm nô lệ của ta, nhóc con.”
“…”
Agor khẽ nâng vạt váy thấm máu lên, rên khẽ một tiếng đầy mê hoặc, trong đó chứa đựng lượng ma lực dày đặc khiến không khí cũng muốn tan chảy.
“Rốt cuộc thì, loài người các ngươi đâu khác gì ta. Các ngươi giả vờ cao quý, nhưng lại phán xét và phân loại lẫn nhau, tìm kiếm lợi ích riêng, làm tổn thương và giết hại nhau. Sao không cùng ta mơ một giấc mộng vinh quang?”
Bà ta dùng chân đá nhẹ vào một cái xác của bọn Kẻ Đưa Tiễn trong khi vẫn giữ giọng nói thôi miên ấy. Âm điệu quyến rũ của nó dao động giữa hiện thực và ảo giác, kéo tôi vào từng lời nó nói.
Ừ, nếu nghĩ kĩ, thì Agor không sai.
Loài người phán xét và phân loại người khác vì lợi ích bản thân. Kẻ mạnh bóc lột kẻ yếu mà chẳng để lại gì cho họ.
Chính con người là kẻ chứng kiến bất công rồi vẫn nhắm mắt cho qua, thậm chí khơi mào chiến tranh chỉ để đạt được mục tiêu riêng.
Tôi nhớ lại cuộc đời trước của mình, ngày cha tôi mắc nợ, khiến cả gia đình sụp đổ chỉ trong chốc lát.
Ngân hàng dán thông báo đỏ kín tường nhà, và xã hội thì lạnh lùng tước đoạt mọi cơ hội làm lại từ đầu của tôi
“Nhưng mà…”
Tôi giũ bỏ những ảo giác đó, và đúng nghĩa đen là cắt nát ma thuật bằng một nhát dao.
Một cảm giác như phá vỡ cái gì đó lan khắp người tôi, và tâm trí lập tức bừng tỉnh trở lại.
Tôi hất phăng những suy nghĩ thừa thãi ra khỏi đầu, siết chặt lại cán dao trong tay.
Với quyết tâm sắt đá, tôi định bụng sẽ xé toạc cả ma thuật quyến rũ lẫn nỗi sợ đang bao trùm mình.
“Ồ, sao lại vậy nhỉ? Phép của ta hình như không ăn nữa rồi? Lần này ta dùng tầng cao hơn mà.”
“…”
“Chẳng lẽ là vì cái cơ thể tầm thường này sao? Khỉ thật, chỉ vì một ân huệ vớ vẩn mà bị nhốt trong thứ rác rưởi này. Với cái thân xác vô dụng này thì ta làm được gì chứ?”
“Hahaha”
Trong lúc Agor đang lầm bầm trước mặt, tôi khẽ bật cười thành tiếng.
Agor im lặng nhìn tôi một lúc, rồi nghiêng đầu sang một bên.
“Nhóc đang cười à? Ngươi dám cười nhạo ta sao?”
“Ừ, tại lời nói ngươi nực cười quá nên ta không nhịn được thôi.”
Im lặng bao trùm lấy khung cảnh như một tấm màn dày.
Ánh mắt Agor, nay rực lửa căm phẫn, nhìn xoáy vào tôi như muốn nghiền nát tất cả.
Chấp nhận lời mời có lẽ là nước đi hợp lý nhất. Gia nhập phe Ma Vương sẽ giúp tôi sống sót dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa, nếu mục tiêu cuối cùng chỉ là sống sót, thì đứng về phía quân đoàn của hắn sẽ là con đường ngắn nhất.
Nhưng mà đó là quỷ.
Là một con quỷ. Không phải loại thường –
mà là Agor, tổng chỉ huy Quân đoàn Thứ Năm, nữ hoàng của loài succubus.
Một sinh vật sẽ nuốt sống tôi ngay khi thấy tôi hết giá trị.
Bà ta sống để thao túng và nuốt chửng kẻ khác.
So với sống trong nhục nhã, tôi thà chiến đấu đến chết còn hơn.
Khi đã quyết như vậy, tôi chùi sạch lưỡi dao rồi lạnh lùng nói.
“Cái vụ làm nô lệ của ngươi ấy à…”
Keng.
Khác với trước, một ánh sáng mờ nhạt lóe lên trên lưỡi dao sashimi.
Không hiểu vì sao, giữa tình cảnh cái chết đang cận kề, tôi lại khẽ bật cười.
“Lượn đi chỗ khác đi…”
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook