Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 63:

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Kiếm Thánh Siegfried xuất hiện ngay tại nơi có luồng ma lực đang rung chuyển dữ dội nhất.

“Khụ.”

Không khí quái đản ngập mùi diệt vong, dội thẳng vào lồng ngực khiến ông ấy không kiềm được mà ho khakhan.

Luồng ma lực bủa vây không gian mạnh đến mức có thể nghiền nát ý chí của cả thần thánh, huống gì là người trần mắt thịt.

Siegfried đứng khựng lại, đảo mắt quan sát xung quanh. Cảnh tượng trước mắt, ước gì chỉ là mơ. Nhưng không, đây là một cơn ác mộng sặc mùi cháy khét hàng thật giá thật.

Không gian như bị đóng băng. Gió không thổi, chim không hót, ngay cả tiếng côn trùng cũng tắt lịm đi. Chỉ cần bước sai một nhịp, tâm trí ông ấy hoàn toàn có thể sụp đổ.

‘…Cảm giác này’

Còn khủng khiếp hơn cả trận ông ấy từng đối đầu với Basmon, tổng chỉ huy Quân đoàn số Sáu, cách đây nửa thế kỷ. Ma lực đang đốt cháy từng milimet tế bào cơ thể khiến ông ấy không cần nhìn cũng đoán ra hung thủ.

“…Agor.”

Kẻ duy nhất trong đám chỉ huy Quỷ giới  sử dụng ma pháp lửa. Cái tên này, chỉ nhắc đến thôi cũng đủ trở thành mối đe doạ vượt xa tầm với của mọi người.

Bao nhiêu câu hỏi chồng chất trong đầu. Nhưng đây không phải trò chơi tìm lời giải.

“Haa…”

Siegfried hít sâu một hơi, tay siết chặt chuôi kiếm để xua tan nỗi sợ. Chỉ cần ông ấy vượt qua đám cỏ dại trước mặt, sự thật sẽ lộ diện, dù có tệ đến mấy.

Ông ấy bước tới, hướng về phía nơi đang phát ra luồng ma lực kinh hoàng.

Trước mắt ông là một người phụ nữ khoác lên mình chiếc váy như được dệt từ ác ý. Ma lực tuôn ra từ bà ta không thể nào nhầm lẫn được: Agor đã nhập vào thân xác đó.

Để để một Chỉ huy Quỷ giới có thể xuất hiện ở nhân giới, cần có sự hiến tế bằng máu thịt. Cơ thể con người đóng vai trò như một trung gian, tải dữ liệu ác mộng về địa cầu.

Dù việc nhập xác có giới hạn phần nào sức mạnh, nhưng ngay cả bản giới hạn của Agor vẫn là một thảm họa khôn lường.

‘Cuối cùng thì, mình đã đoán đúng.’

Siegfried nuốt khan, chuẩn bị bước lên phía trước, nhưng mắt ông khẽ lệch sang bên.

Và ông ấy câm lặng khi thấy tôi.

Kang Geom-Ma.

Cậu học trò năm nhất, đang đứng sừng sững trước mặt Agor, giương con dao lấp lánh như ánh hoàng hôn rọi xuống…

Khoảnh khắc ấy khiến Siegfried sững sờ.

Đôi mắt Kang Geom-Ma không hề tồn tại chút do dự nào. Trong tình cảnh mà ngay cả Thất Tinh anh hùng cũng phải rùng mình, thì thằng nhóc này vẫn tỉnh bơ mặt không cảm xúc.

Ánh mắt đó – không phải ánh mắt của kẻ cam chịu cái chết. Mà là ánh nhìn của người sẵn sàng… lát mỏng đối thủ thành sashimi.

Agor giờ đã trở thành “chị đẹp cưỡi gió đạp sóng”, bà ta khẽ nhướng mày, rồi nở một nụ cười mê hoặc. Môi bà ta cong lên, đủ sức dụ dỗ cả thiên thần rơi khỏi thiên đàng.

Vút.

Dao của Kang Geom-Ma ngân lên tiếng kim loại bén ngót.

Vù vù!

Cùng lúc đó, một luồng sáng chói lòa chạy dọc lưỡi dao, phản chiếu trong mắt Siegfried, đôi mắt giờ ánh lên sắc xanh rực rỡ.

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng Siegfried. Nhận ra bản chất của luồng sáng kia, ông ấy lẩm bẩm.

“…Khí phách.”

Một thằng nhóc chưa kịp mọc đủ râu mà đã phát ra khí chất như cao thủ giang hồ. Cái cảm giác ấy không chỉ là ganh tị nghề nghiệp của một kiếm sĩ kỳ cựu, mà còn là sự kính nể.

Những luồng khí bắn về phía kẻ địch như pháo hoa. Con dao, chính xác là con dao sashimi có hồn, chuyển động như thể có tư duy riêng. Ánh xanh lam rực rỡ của khí phách sáng rực, nổi bần bật giữa địa ngục đỏ rực xung quanh họ.

Siegfried suýt nữa thì bị cuốn vào khoảnh khắc ấy. Ông lắc đầu để lấy lại tỉnh táo rồi dồn toàn lực hét lên:

“Kang Geom-Ma, dừng tay!!!”

Cả Agor và Kang Geom-Ma cùng ngoảnh đầu nhìn ông ấy.

Con quỷ rõ ràng bực bội vì bị phá đám giữa chừng, liếc ông ấy bằng ánh mắt hờ hững. Đám yêu nữ hút sinh lực như Agor từ xưa đến nay chẳng hề hứng thú với mấy ông già, vì năng lượng đó đã quá hạn sử dụng.

Agor quay lại nhìn Kang Geom-Ma, ánh mắt lóe lên như vừa nhận thấy món đồ chơi quý hiếm. Cả bầu không khí dày đặc thêm vài phần đáng sợ.

‘Không được, thằng nhỏ này không thể chết lãng xẹt ở đây.’

Cậu ta là hy vọng, là báu vật có thể chấm dứt vòng lẩn quẩn giữa con người và ác quỷ.

Một thiên tài vô song không thể gục ngã một cách lãng nhách thế này được.

“Để ta lo vụ này! Mau rút lui đi!!”

Siegfried lại gào lên, lấp ló ánh tuyệt vọng.

Kang Geom-Ma mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Mắt vẫn không rời kẻ địch, tôi tuốt sạch con dao sashimi ra khỏi vỏ.

Vút!

Lưỡi dao phát ra âm thanh như thể đang nói thay cho chủ nhân, đứng sang một bên đi, ông già.

Siegfried rút kiếm của mình ra và lao về phía kẻ thù, nhưng–

Vèo.

Kang Geom-Ma để lại một vệt bóng mờ, rồi biến mất như ninja.

Cái bóng của tôi kéo dài trên mặt đất, rồi tách ra thành một hình chiếu tuyến tính.

Ầm!

Một cú va chạm xé toạc không khí, theo sau là âm thanh nhẹ của cú bật nhảy.

Kang Geom-Ma tiếp cận Agor chỉ trong tích tắc.

Cánh tay vung lên theo hình vòng cung chuẩn chỉnh, lao thẳng về phía đối phương.

‘Mắt ta không theo kịp…’

Kiếm Thánh Siegfried chớp mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, toàn bộ chuyển động trung gian biến mất, chỉ để lại vệt sáng bạc xếp lớp trong không trung.

Một chuỗi động tác chuẩn xác đến từng pixel, nhắm thẳng vào các huyệt yếu với độ bén như dao thái sashimi mới mài bằng nước mắt sư phụ.

Vút, xoẹt!

Tốc độ không tưởng hòa quyện cùng kỹ thuật cắt cá trình độ thượng thừa.

Lưỡi dao của Kang Geom-Ma  xuyên thẳng vào cổ Agor.

Âm thanh không theo kịp hành động cố sức đuổi theo sau Kang Geom-

Ma.

Tốc độ ấy đã vượt xa giới hạn của giác quan con người. Chẳng có tai mắt nào đủ nhanh để kịp ghi nhận.

Siegfried phải dùng chính trực giác của kiếm tâm để lờ mờ cảm nhận từng đòn trao đổi giữa hai bên.

Nghệ thuật sử dụng kiếm đạt tới đỉnh điểm, rơi xuống, rồi lại trỗi dậy trong tích tắc.

Sự vững chắc của một kiếm sĩ lão luyện, cộng với sự điên cuồng trong các đòn đánh thần tốc—tất cả được thể hiện rõ rệt qua hai con dao sashimi mà Kang Geom-Ma đang vung như gió.

Trước khi cái bóng của tôi kịp định hình, Kang Geom-Ma đã dịch chuyển đến một vị trí khác cách đó cả chục mét, rồi bất ngờ hiện ra lơ lửng trên đầu hoặc chui ra từ dưới đất.

Kang Geom-Ma vung dao.

‘Chém.’

Những chuyển động loạn xạ của tôi khiến đối thủ xoay như chong chóng, chẳng biết đâu là thật đâu là mồi nhử.

‘Ngắm.’

Con dao sashimi, với mũi nhọn, là vũ khí độc nhất vô nhị, chưa từng được phong thần trong bất kỳ sách kiếm đạo nào.

‘Cắt.’

Với những đòn tấn công liên hoàn nhanh như chớp, vẽ ra những đường thẳng sắc lịm mà mấy thể loại vũ khí khác chỉ biết ngước nhìn thèm thuồng.

Vùuuuuu!

Chiến thuật để đối đầu với kẻ địch mạnh là gì? Chính là, huyệt đạo, nhịp thở, tâm lý, và dòng chảy trong từng đòn đánh.

Tất cả những dữ liệu ấy như được khắc sâu từng nét vào não của Kang Geom-Ma.

Những vết sẹo trên da là bằng chứng sống của 20 năm ăn ngủ cùng dao, một đời người dành trọn cho nghệ thuật thái lát.

Thiên phú bẩm sinh khiến tôi trở thành đầu bếp chém gió kiêm thái thịt giỏi nhất nước, giờ được tiếp thêm sức mạnh bởi Thiên Phú Kiếm Thần.

Kinh nghiệm chiến đấu thì chưa nhiều, nhưng bù lại, kỹ năng xử lý dao của tôi thì đã đạt tầm đỉnh nóc kịch trần. Cộng thêm giác quan nhạy bén được thần lực nâng cấp, Kang Geom-Ma tiệm cận đến đỉnh cao của sự hoàn mỹ.

Xoẹt!

Một cơn lốc cắt ngang không khí, loé lên như tia chớp giữa trời đêm bởi tốc độ không tưởng của nó.

“Oh, không tệ đâu nhóc. Ngươi đã vượt khỏi giới hạn loài người rồi đấy, phải không?”

Agor, kẻ đã tàng hình khỏi tầm mắt bỗng xuất hiện phía sau Kang Geom-Ma.

Nơi bà ta đặt chân xuống, đất đá nứt toác, sụp đổ như ổ gà chưa được vá.

Với móng vuốt sắc nhọn và dính dính như tay dơi tẩm keo, Agor bổ xuống một cú trời giáng.

ẦM!

Chỉ dư chấn thôi cũng đủ làm không khí méo mó, mặt đất lõm sâu.

Kang Geom-Ma không hề lộ chút kinh ngạc, khéo léo điều chỉnh quỹ đạo dao. Chiêu kiếm bao phủ bởi luồng khí thần thánh, xanh biếc như ngọc bích, len lỏi quanh lưỡi dao như những sợi tơ của tằm đột biến.

“Nhóc điều khiển kiếm khí tự do thế này ở tuổi này á? Đáng tiếc ghê, tiếc là nhóc là người.”

Agor bật cười khúc khích, dùng tay không đỡ lấy từng nhát chém của Kang Geom-Ma. Máu văng tóe, nhưng bà ta chẳng tỏ ra đau đớn.

Dù da thịt rách toạc, Agor vẫn mỉm cười đầy khoái cảm, chặn và hóa giải từng đòn như thể đang chơi trò phản xạ tay nhanh hơn não.

Khung cảnh xung quanh vặn vẹo, còn những mảnh bụi khí tan rã mà chẳng để lại dấu vết. Trong khoảng thời gian mỏng như sợi tóc giữa đòn đánh và phản đòn, ranh giới sống chết cũng trở nên mơ hồ.

Choang - choang - choang!

Càng đánh, Kang Geom-Ma càng tấn công dữ dội như thể đang phi dao giữa phiên chợ trưa. Cánh tay và bả vai tôi rung lên như bị điện giật, làm không gian xung quanh dập dềnh như mặt hồ bị quăng đá.

Một chuỗi đòn chém siêu tốc. Mọi chuyển động đều cơ học, chính xác, và bám rễ vào kỹ năng căn bản cứng như xương cá mập. Mỗi nhát dao tạo ra một luồng gió sắc bén cắt ngang trời đất.

ẦMMMM!

Trước khi tiếng vang từ cú chém cuối cùng kịp tiêu tan, hàng loạt đòn tấn công như chim săn mồi đã lao về phía Agor.

Bà ta vẫn đỡ được, nhưng khuôn mặt vốn tự tin kia bắt đầu chuyển màu cứng ngắc.

‘Hắn đang nhanh dần lên.’

Agor thở hắt ra một hơi dài. Lúc đầu nhìn như thể bà ta đang đùa giỡn, nhưng giờ thì đã phải vất vả mới kịp theo mấy đường dao của Kang Geom-Ma.

Chẳng bao lâu sau, máu của Agor đã nhuộm đỏ cả mặt đất. Mỗi khi một vết thương vừa mới rách toạc ra, thì lớp thịt mới lại lồm cồm mọc lên như nấm sau mưa. Dù vậy, Agor vẫn cau mày khó chịu.

“Ta vẫn không thể quen nổi chuyện máu mình màu đỏ… Nhìn cứ như con người ấy. Thật là khó chịu. Nếu không phải vì cái khế ước chết tiệt cách đây 700 năm trước...”

Đột nhiên, bóng của Agor nhấp nháy một phát, rồi hiện lên ngay dưới chân Kang Geom-Ma.

Với móng vuốt đẫm máu, bà ta vung tay lao thẳng vào cổ cậu, nhưng Kang Geom-Ma lách người nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, phản đòn ngay tại chỗ.

Chỉ có mái tóc đen dài của tôi là khẽ bay lơ lửng, chậm rãi lay động trong không . Những chuyển động tối giản nhưng tốc độ thì khó ai bì kịp, vừa nhanh vừa chính xác đến lạnh người.

Choang-choang-choang!

Cuộc giao chiến dữ dội, như xoáy lốc đỏ và trắng, tạo thành một cơn bão có cấu trúc hẳn hoi bởi những đòn đánh càng lúc càng khốc liệt.

Tất cả những chuyện đó diễn ra chỉ trong vỏn vẹn năm giây.

“…Không thể nào.”

Siegfried dụi mắt, thốt lên như không thể tin nổi.

Kiếm pháp của Kang Geom-Ma đã vượt xa phạm trù con người.

Lưỡi dao của tôi mang theo ý chí chiến đấu mãnh liệt, dẫn luồng khí như lưỡi gươm vô hình, xé rách cả không gian, để lại sẹo nhân tạo trên mặt đất như vừa bị “cày ruộng”.

Siegfried đứng đơ như tượng. Mắt không tài nào theo kịp các cú chém.

Chưa kể, áp lực chiến đấu từ Kang Geom-Ma mạnh đến mức chẳng ai dám xen vào. Không khí xung quanh bị đẩy ra như có một vùng cấm.

Ông ấy chỉ còn biết nheo mắt cố phân tích, mà con ngươi thì rung bần bật như bị động đất chấn động.

Phụtt.

Mỗi lần dao vung ngang không khí là lại tóe ra tia lửa nhỏ, mùi khét lẹt bốc lên, lan ra giữa trận chiến.

‘…Tuy nhiên.’

Dù trận đấu vẫn căng như dây đàn, cán cân bắt đầu nghiêng về phía Agor.

Kang Geom-Ma đang đuối sức thấy rõ. Ánh mắt mờ đi, động tác không còn sắc bén. Máu từ cặp mắt chảy thành dòng, rỉ xuống má.

Hơi thở gấp gáp, mỗi lần thở ra là một luồng hơi trắng bốc lên dù trời giữa mùa hè.

Rõ ràng, thân nhiệt tôi đã vượt mức cho phép, do vận động thể chất vượt ngưỡng tự nhiên.

“Haaah.”

Agor thì lại thở ra một tiếng rên kì lạ. Khuôn mặt bà ta tràn ngập sung sướng.

Hơi nước bốc lên từ vết thương nhỏ rồi biến mất không tì vết.

“Đáng tiếc nhóc là người. Ngọn lửa quyết tâm đang thiêu đốt cơ thể nhóc thật sự quyến rũ quá chừng. Dù hơi ngạo mạn, nhưng ta thấy ngươi tiềm năng còn hơn khối ứng cử viên cho ‘hắn’. Nhưng mà…”

Agor nở nụ cười hiểm độc, rồi giơ một tay lên, khẽ thì thầm.

“Trò chơi đến đây là kết thúc. Giờ thì ta đã hoàn toàn thích nghi với cơ thể này…”

Ngay lập tức, dòng chảy của gió bị đảo ngược.

Agor hít sâu một hơi. Làn gió đổi hướng, quay đầu chảy ngược. Phép thuật tích tụ trong tay bà ta bắt đầu ngưng tụ thành hình thể.

“Hãy xem liệu nhóc có thực sự thực hiện được điều ước của bọn ta không, bé con.”

“Lùi lại mau, Kang Geom-Ma!”

Siegfried, hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình, lao tới không chút do dự.

Agor liếc mắt nhìn ông ấy, nở một nụ cười nham hiểm rồi bình thản đọc thần chú.

“Hỏa khởi.”

Vừa dứt câu, nhiệt độ bỗng đột ngột tăng vọt.

Một cột lửa khổng lồ gầm lên như sấm, nóng đến mức muốn cháy cả màng nhĩ, trong khi rừng cây và mọi sinh vật sống xung quanh hóa tro bụi trong tích tắc.

Khói đen đặc sệt cuộn lên, đốt cháy tận sâu trong phổi.

Dù chỉ là một phép lửa cơ bản, nhưng khi thi triển bởi một chỉ huy quỷ giới, thì độ khủng bố của nó đã lên một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Phía sau Agor, ngọn lửa vặn vẹo như lưỡi rắn, nuốt trọn bầu trời bằng sắc đỏ địa ngục.

Giữa cái nền đỏ như máu ấy, Agor nheo một bên mắt, hỏi một câu đầy trêu ngươi.

“Ngươi chịu nổi không?”

Kang Geom-Ma trừng mắt nhìn Agor, khuôn mặt méo xệch. Tôi run rẩy, như thể không thể cử động nổi nữa.

Thấy vậy, Agor phá lên cười như một oan hồn đắc chí, rồi từ từ duỗi thẳng mấy ngón tay như múa rối.

Grrrrrrrrrrrrrr!

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *






 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương