Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 68:

[Dịch giả: Ngọc]

[Hiệu đính: Duo]

 

Khoảnh khắc tôi bước chân vào văn phòng hiệu trưởng, thứ chào đón tôi là một sự im lặng đầy gượng gạo.

Kiếm Sư và hiệu trưởng đang ngồi đối diện nhau, ngăn cách bởi một chiếc bàn tròn, cả hai đều dán chặt mắt vào tôi. Trên gương mặt của Media hiện rõ vẻ kinh ngạc, còn Kiếm Sư thì điềm nhiên nhấp trà.

Bầu không khí nặng nề lặng lẽ bao trùm khắp căn phòng.

Cảm nhận được sự bất thường, tôi bối rối liếc nhìn đồng hồ treo tường. Kim giờ và kim phút đang chỉ đúng mười hai giờ trưa.

“…Tôi đến sớm quá à?”

“Hả? À không! Cậu đến đúng giờ đấy.”

Tôi vừa gãi chân mày vừa cất lời, Media vội vàng giấu đi nét mặt bối rối, rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

‘Kì lạ vãi’

Tôi ngả người ra sau, ngồi xuống ghế, lặng lẽ quan sát hai người trước mặt. Trong đầu tôi chất chứa vô số câu hỏi, nhưng bầu không khí lúc này hoàn toàn không thích hợp để mở lời.

‘Họ đang bàn chuyện quốc sự hay gì mà mặt căng dữ vậy’

Một lúc sau, khi không khí trong phòng đã dịu đi đôi chút, Kiếm Sư đặt tách trà xuống đĩa, phát ra một tiếng cạch nhỏ. Ông ấy định khoanh tay lại, nhưng rồi như chợt nhớ ra mình chỉ còn một tay, ông ấy thản nhiên bật cười.

“Tưởng là đã quen rồi, mà sau bảy chục năm sống với hai tay, vẫn lúng túng khi chỉ còn một. Có khi đi vệ sinh còn quên luôn cách xả nước đấy, ha ha!”

“…”

Ông ấy nói với vẻ hài hước, có lẽ là để xua tan bầu không khí căng thẳng. Nhưng tôi thậm chí chẳng thể nặn ra một nụ cười lấy lệ. Bởi vì ông ấy thành ra như vậy là do đã liều mạng bảo vệ tôi.

‘Ngồi mà cứ như bị nguyên đội đinh nhọn đâm vô mông vậy.’

Thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Media tặc lưỡi, cất giọng trách móc:

“Đùa nhau à? Ông nghĩ kiểu đùa đó thích hợp lúc này hả? Không thấy Kang Geom-Ma đang khó xử sao? Với cả, sao một người nghiêm túc như ông lại đi nói mấy chuyện như xả nước toilet chứ?”

“Media, bà thiếu khiếu hài hước quá đấy. Bà không biết là dạo này giới trẻ chuộng kiểu hài xàm đó à? Là giáo viên, sống giữa tụi nhỏ suốt, bà nên biết điều đó chứ.”

“Hàm xài cái đầu ông. Tôi nghe mà tối cả mặt đây này, đần vừa thôi chứ.”

“Khụ!”

Cả hai cứ thế đấu khẩu, không khí cũng vì thế mà dịu đi đôi chút. Có vẻ Media vẫn chưa quen với thái độ thoải mái của Kiếm Sư.

Bà ta đưa tay lên day trán, thở dài một hơi thật sâu. Ánh mắt bà ta sau đó dừng lại ở tôi, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự.

Một lúc sau, có lẽ đã lấy đủ can đảm, bà ta mới cất lời, giọng dè dặt.

“Tôi vừa nghe từ Siegfried, Kang Geom-Ma, cậu đã đánh bại Chỉ huy Thứ Năm, Agor…”

 

“…À.”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, nên đành cẩn trọng chọn lọc từ ngữ cho đúng mực.

Nếu chỉ xét về mặt sự thật thì đúng là như vậy. Nhưng ký ức lúc đó của tôi lại rất mơ hồ, nên tôi không thể chắc chắn được.

Ký ức thì rõ ràng, nhưng cảm giác lại mờ nhạt, khiến việc diễn giải những gì đã xảy ra trở nên khó khăn. Ngay cả bản thân tôi còn không hiểu nổi, thì sao có thể giải thích rõ ràng cho người khác được?

Thấy tôi im lặng, Media liền vội vàng lên tiếng:

“À, ta xin lỗi, Kang Geom-Ma! Ta không nên nói vậy với người vừa mới xuất viện… Chắc là do ta cũng đang căng thẳng quá. Cậu chắc vẫn chưa hoàn hồn nhỉ?”

Trên gương mặt bà ta là sự hối lỗi hiện rõ. Là người đã ở ngay trung tâm của sự việc, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc đó.

Tôi hít sâu, sắp xếp lại suy nghĩ rồi bình thản đáp.

“Không sao đâu.”

Nghe câu trả lời ấy, Media chớp mắt ngạc nhiên. Gương mặt căng thẳng của bà ta cuối cùng cũng dịu lại phần nào. Bà ta hạ thấp giọng, liếc sang Kiếm Sư rồi nói:

“Siegfried không phải kiểu người hay nói dối, nhưng dù vậy… ta vẫn khó tin được. Không phải là ta nghi ngờ cậu đâu, Kang Geom-Ma. Chỉ là đầu óc ta loạn hết cả lên rồi.”

“Nhưng đó là sự thật.”

Kiếm Sư, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng khẳng định chắc nịch.

“Tất nhiên, tôi cũng có mặt trong trận chiến với Agor. Nhưng công lao lớn nhất là của Kang Geom-Ma.”

Ông ấy nhấp thêm một ngụm trà, làm ướt đôi môi khô khốc, rồi tiếp tục.

“Xin lỗi vì đã không kể cho bà nghe sớm về chuyện ở Đảo Avalon, Media. Tôi cần thêm thời gian để quan sát tình hình.”

“Ý ông là sao?”

Media nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Bên phía bọn quỷ giờ này chắc cũng nhận ra điều gì đó bất thường rồi. Bà cũng hiểu rõ mà, hiện tại thì thế giới loài người không có lấy một anh hùng đủ sức đối đầu với một chỉ huy cấp cao. Tôi không rõ tại sao Agor lại có thể xâm nhập được vào thế giới loài người, nhưng có vẻ nhiệm vụ của nó là để ngăn chặn thứ gì đó.”

Media nín thở lắng nghe, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên làn da trắng của bà ta.

“Nếu cứ để yên như vậy, tình hình chắc chắn sẽ tệ hơn. Đám quỷ không phải loại biết kiên nhẫn. Chúng hành động theo bản năng, nhưng cũng đầy mưu mô và sức mạnh. Chúng sẽ sớm nhận ra chuyện gì đã xảy ra thôi.”

Kiếm Sư khựng lại. Khoảnh khắc yên lặng ấy khiến không khí càng thêm nặng nề.

“…Tôi đoán là chỉ vài năm nữa thôi, một cuộc chiến sẽ nổ ra. Và lần này sẽ còn khốc liệt hơn cả trận đại chiến cách đây nửa thế kỷ.”

“…”

Media tái mặt, lặng lẽ nghe từng lời. Bà ta cắn môi dưới, như muốn nuốt trôi tiếng thở dài không thành tiếng.

Lời của Kiếm Sư hợp lý đến khó tin. Nếu ông ấy vội vàng tuyên bố Agor đã bại trận, quỷ dữ sẽ lấy đó làm cớ để phát động chiến tranh. Chính sự thận trọng ấy đã ngăn chặn phản ứng dữ dội từ bọn quỷ đến giờ phút này.

Tầm nhìn xa của ông ấy thật sâu rộng Hơn nữa, giọng điệu thư thái kia rõ ràng là để trấn an Media.

Dù hay cãi nhau chí chóe, họ đã sát cánh bên nhau cả chục năm trời, hiểu nhau hơn cả lời nói. Tôi thầm nể cái tầm nhìn của Kiếm Sư, không chỉ mạnh mẽ mà còn thông tuệ như bậc thầy thực sự.

“À, thực ra, hôm nay ta triệu các ngươi đến đây vì có chuyện muốn nói.”

Kiếm Sư đặt nhẹ bàn tay lên ống tay áo trống bên cánh tay trái, hơi buông lỏng như người rã rời. Đôi mắt ông ấy nhắm lại trong chốc lát rồi mở ra.

“Ta không thể tiếp tục chiến đấu ngoài tuyến đầu nữa. Vai trò của ta, sẽ không còn được như trước.”

Giọng ông ấy bình thản ung dung. Media cau mày, đứng bật dậy.

“Siegfried! Sao đột nhiên nói vậy? Mất tay có phải là hết đời đâu mà u ám vậy!”

“Mất một cánh tay không phải bi kịch, ngược lại tôi còn nhận lại thứ gì đó, biết ơn vô cùng. Như một ân huệ trời ban vậy.”

Siegfried mỉm cười nhìn tôi, rồi quay ra ngoài cửa sổ.

“Tuy nhiên, tương lai nhân loại đang bị đe dọa. Ta không thể mãi níu giữ vị trí này.”

Ông ấy quay sang Media, nói khẽ như tự nhủ.

“‘Muốn truyền lại tương lai tươi sáng, phải rèn luyện những anh hùng chính nghĩa.’”

Đó là câu châm ngôn khắc trong bia thành lập học viện.

“Media, đó cũng chính là lý do bà được làm hiệu trưởng.”

“…”

Đôi mắt bà ta đỏ hoe, nhưng cố nén chặt cảm xúc. Bà ta quay mặt đi thật nhanh, giấu kín nét buồn trong ánh nhìn.

Kiếm Sư khẽ mỉm cười, như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục nói.

“Sớm thôi, ta sẽ từ chức Anh Hùng Thất Tinh.”

“Kiếm Thánh đại sư!”

Tôi choáng váng bật dậy. Media quay lưng lại, thân hình run lên từng đợt.

“Bình tĩnh đi, trò Kang Geom-Ma. Đây không phải quyết định của một lão già nóng nảy. Hai tuần nằm viện vừa rồi, ta đã suy ngẫm rất nhiều. Ta sẽ không hoàn toàn nghỉ hưu, chỉ làm trong khả năng của mình thôi.”

Media chậm rãi quay đầu nhìn tôi.

“…Các cơ quan truyền thông toàn thế giới sẽ không buông tha cho ông đâu, Siegfried.”

“Để đó ta lo. Sắp tới tôi sẽ trả lời phỏng vấn hết một thể, đỡ mất thời gian.”

Media lắc đầu ngao ngán.

“Ông vẫn cứng đầu như hồi năm mươi tuổi.”

“Chứng tỏ tâm hồn tôi vẫn còn trẻ trung, ha ha.”

“Lão già bướng bỉnh!”

Không khí trong phòng bắt đầu dịu đi. Nhìn họ cãi nhau, tôi mỉm cười.

Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy mình thực sự thuộc về thế giới này. Từ trước đến nay, tôi luôn cố gắng căng mình ra để giữ cho mọi chuyện không lệch khỏi quỹ đạo đã định. Sợ rằng các nhân vật sẽ làm điều gì đó ngoài dự tính.

Giờ thì tôi nhận ra, chính tôi mới là kẻ ích kỷ và ngạo mạn. Những người này đâu chỉ là nhân vật trong trò chơi, họ là những cá thể có nhận thức riêng biệt.

Lời nói và hành động của họ phản ánh quyết định của chính họ. Đã đến lúc tôi chấp nhận mọi ngã rẽ mà họ lựa chọn, cùng đón nhận tất cả những gì sẽ đến cùng với nó.

‘Cố chấp chối bỏ hiện thực cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.’

Đang suy nghĩ như vậy, Siegfried bỗng quay lại nhìn tôi.

“À phải rồi, suýt nữa thì ta quên mất chuyện quan trọng nhất.”

“Sau từng ấy chuyện ông tuôn ra từ nãy giờ, tim tôi nó gần như muốn nổ tung ra ngoài rồi đó. Còn cái gì nữa vậy, ông già điên?”

Media cau có, mệt mỏi trước những bất ngờ liên tục.

Siegfried nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm nghị. Đôi mắt vàng như ánh mặt trời rọi giữa đỉnh đầu, chói chang mà không cho người ta chối từ.

“Trò Kang Geom-Ma.”

Media cũng quay chậm sang nhìn tôi. Giờ đây, cả hai đang dồn ánh mắt sắc bén vào tôi.

Siegfried hít một hơi dài, rồi tuyên bố bằng chất giọng đầy trang trọng.

“Ta sẽ truyền lại danh hiệu Anh Hùng Thất Tinh cho cậu.”

“…..”

“…..”

Một bầu không khí nặng nề phủ trùm cả căn phòng. Tôi đứng chết lặng, xịt keo không thốt nên lời.

“Dạ?”

Media vẫn đứng nhìn cánh cửa, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng.

Siegried và Kang Geom-Ma đã rời khỏi từ lúc nào không hay.

‘….’

Căn phòng hiệu trưởng  lúc này như vừa bị một cơn bão cuốn qua.

Não bà ta bị công phá tới mức ù cả tai, như thể từng tế bào thần kinh đang la hét cầu cứu.

Media đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Chỉ còn ánh nắng ban trưa nhẹ nhàng rọi qua khung cửa sổ.

“Ha.”

Một tiếng thở dài buông ra từ môi bà ta. Media chống cằm lên hai bàn tay đan lại, ánh mắt lơ đãng.

Bà ta lẩm bẩm một mình, như thể đang cố gắng gom lại mớ hỗn độn vừa đổ ập xuống đầu.

“Trước hết, phải theo dõi phản ứng từ phía đám quỷ, phê duyệt mấy cuộc phỏng vấn mà mấy toà soạn gửi đến cho Siegfried… Và trên hết⎯”

Câu nói chốt hạ mà Siegfried để lại trước khi rời đi.

“Trao lại danh hiệu Anh hùng Thất Tinh…?”

Media thả người xuống sofa, người bà ta lún sâu vào nệm, phát ra một tiếng phịch mềm mại.

Trong đầu bà ta vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng của Kiếm Sư.

‘À, tất nhiên là chưa ngay lập tức đâu. Chỉ riêng việc chuẩn bị thôi cũng phải mất ít nhất một năm. Trong thời gian đó, cứ tận hưởng cuộc sống học viện đi. Ha ha ha!’

Tiếng cười già khụ của ông ấy cứ vang lên trong đầu bà ta. Một làn sóng bực bội trào dâng khiến Media bật dậy như cái lò xo.

“Lão đó điên thật rồi.”

Dù miệng thì lầm bầm thế, nhưng trong lòng bà ta lại hoàn toàn hiểu được ý định của Siegfried.

Mỗi lần có một vị trí trống trong hàng ngũ Anh hùng Thất Tinh, cả thế giới anh hùng lập tức rúng động.

Thậm chí nó có thể kéo theo những xung đột ngoại giao với cả đám quỷ nữa cơ.

Danh hiệu Anh hùng Thất Tinh không chỉ là biểu tượng cho vinh quang mà còn là đại diện cho niềm hy vọng của cả nhân loại.

Nó mang theo trách nhiệm nặng nề nhưng đồng thời cũng là vinh dự tối cao, kèm theo quyền lực và giàu sang khủng khiếp.

‘Chỉ cần nhìn Kojima, người nhận danh hiệu Cung Vương, làm Thủ tướng suốt bốn mươi năm là đủ hiểu.’

Chính vì thế, những kẻ thèm khát địa vị ấy sẽ lao vào như lũ linh cẩu đói mồi.

Tuy nhiên, nếu Siegfried, người đang giữ danh hiệu, đích thân chỉ định người kế nhiệm và đứng ra làm người dẫn dắt, thì cho dù có ai phản đối, cũng chẳng ai dám đứng ra công khai chống lại.

‘Vấn đề là mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.’

Dù có bắt đầu quy trình từ bây giờ, thì thủ tục cũng phải mất ít nhất một năm mới xong.

Họ cần có sự chấp thuận của những Anh hùng Thất Tinh còn lại và cả Hiệp hội Anh hùng nữa.

“Cảm giác cứ như sắp họp lớp vậy.”

Dù có mối quan hệ khá thân thiết với Siegfried, nhưng với hai người còn lại trong hàng ngũ Anh hùng, quan hệ của bà ta lại chẳng êm đẹp gì.

Bà ta cần phải chờ xem hai người đó có đồng ý với quyết định của Siegfried hay không.

Khác với Kiếm Vương sống ẩn dật, Thương Vương và Cung Vương đều là những nhân vật có ảnh hưởng cực lớn.

Bà ta không thể loại trừ khả năng họ sẽ tìm cách ngăn cản việc này.

“Aaa, nhức đầu quá.”

Media rên rỉ một tiếng rồi thả người xuống sofa, thân thể chìm vào lớp đệm mềm.

‘Kang Geom-Ma của chúng ta…’

Một phần trong bà ta lo lắng. Cậu nhóc mới mười bảy tuổi đầu ấy, liệu có thể gánh nổi trách nhiệm quá lớn này không?

Bà ta đã định chất vấn Siegfried về chuyện này, thế nhưng.

‘Trong số những người xứng đáng nhận danh hiệu Anh Hùng Thất Tinh chẳng có mấy ai hơn được Kang Geom-Ma.’

Những gì Kang Geom-Ma đã trải qua vượt xa hai chữ xuất sắc.

Dù tình hình hiện tại không cho phép công khai mọi chuyện, nhưng nếu những sự thật đó được đưa ra ánh sáng, dư luận chắc chắn sẽ chấn động dữ dội.

Một thiên tài ngự hạ trần gian.

Kang Geom-Ma đang bước đi trên ranh giới giữa người thường và huyền thoại.

“…Balor Joaquin.”

Cái tên của vị anh hùng khai quốc bất chợt bật ra từ đôi môi đỏ thẫm của bà ta.

Media khẽ lắc đầu, cố xua đi dòng suy nghĩ. Mái tóc xanh lục khẽ rung lên dưới ánh nắng, lấp lánh như một viên lam bảo thạch.

Khi tâm trí dần ổn định lại, một cơn mệt mỏi rã rời lập tức ập đến.

Và rồi bà ta chợt nhớ tới một yêu cầu mà Kang Geom-Ma từng đưa ra.

“Yêu cầu điều tra về thân thế của chính mình à… Đúng là hơi kỳ lạ. Nhưng chắc cậu ấy cũng có lý do riêng.”

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL14, đăng tải độc quyền tại INOVEL14.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL14.COM)

***

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương