Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

********

Dựa theo địa chỉ đại thẩm bán đồ ăn cho, Triển Chiêu tìm tới nhà lão Tần, không ngờ Công Tôn cũng đang có mặt ở đó.

Triển Chiêu nói: “Sao ngươi cũng đến đây?”

Công Tôn chỉ chỉ hòm thuốc: “Ta tới chữa bệnh, ngươi tới vừa lúc, đun chút nước ấm cho lão Tần uống.”

Lão Tần đáng thương ốm đau nằm liệt giường, bên mình không một ai chiếu cố, trong nhà giống như vừa bị cướp sạch, đồ vật đáng giá không còn một cái, ấm trà trên bàn đều bị đập nát. Triển Chiêu muốn nấu nước, tìm khắp trong nhà cũng chỉ thấy một cái siêu sứt mẻ, miễn cưỡng đổ được nửa bình nước đem đun.

Lão Tần cầm bát nước lệ nóng doanh tròng: “Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh, lão hán ta mệnh khổ a!”

Công Tôn nhíu mày: “Tiếp tục như vậy không ổn, không phải ông có tôn tử sao, kêu hắn tới chiếu cố ông.”

Lão Tần khiếp đảm nói: “Vẫn là thôi đi, ta một thân xương cốt không muốn nó thêm phiền toái.”

Thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của lão Tần, nghĩ cũng biết tôn tử lão không đối xử tốt với lão, e rằng trong nhà loạn thành như vậy cũng do một phần ‘công lao’ của tôn tử lão. Triển Chiêu trong lòng căm giận: “Yên tâm đi, bảo đảm tôn tử lão không dám một câu oán hận.”

Triển Chiêu nhớ tới chính sự còn chưa hỏi: “Ta muốn hỏi chuyện tôn nữ nhà lão.”

Lão Tần nghe vậy không chút do dự, lập tức nói: “Cháu gái ta nuôi, ta hiểu mà, Quế Chi tuyệt đối không có khả năng bỏ trốn cùng người ta!”

Công Tôn vỗ vỗ trấn an lão Tần: “Đừng kích động, lão từ từ nói lại tình hình hôm đó xem.”

Lão Tần lau nước mắt nhớ lại: “Ngày đó Công Tôn tiên sinh chữa bệnh từ thiện, ta như bình thường tới chỗ Công Tôn tiên sinh xem bệnh. Ta nói với Quế Chi bảo nó về nhà nấu cơm trước, Quế Chi đáp ứng vâng vâng dạ dạ, ai ngờ về tới nhà liền không thấy nó đâu.”

Công Tôn nói: “Khi lão về tới nhà, trong nhà có cái gì dị thường không?”

Lão Tần chớp chớp mắt, thật sự nghĩ không ra có dị thường gì: “Ta chỉ nhớ trong nhà đặc biệt lạnh, củi lửa trong bếp đều đốt sạch, cơm còn nửa sống nửa chín. Ta cho rằng Quế Chi ra ngoài một lát sẽ trở về, ai ngờ chờ tới tận tối cũng không thấy về. Ta đi vào phòng nó xem, thì thấy trên giường có mấy thỏi bạc, cháu gái đáng thương của ta a!”

Công Tôn phân tích: “Xem ra tôn nữ ngươi đúng là đang nhóm lửa nấu cơm, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà bất ngờ ly khai, rồi không trở về.”

Thấy lão Tần lại muốn khóc, Triển Chiêu nhanh chóng nói: “Còn nữa, sao lại truyền ra tin Quế Chi nhà lão cùng người ta bỏ trốn vậy?”

Lão Tần nghĩ nghĩ: “Là Vương gia tiểu tam nhi* ồn ào nói, chính mắt nó thấy Quế Chi chạy đi cùng một nam nhân.” (*đứa con thứ ba nhà họ Vương)

Công Tôn hỏi: “Vương gia tiểu tam nhi là ai?”

Lão Tần duỗi ngón tay chỉ: “Là Tam tiểu tử của nhà cách vách, hai vị đại nhân sao đã quên rồi, một tháng trước trong thành mất tích mấy tiểu hài tử, Vương gia tiểu tam nhi cũng bị mất tích, chuyện này khiến nhân tâm hoảng sợ, may mắn ngày hôm sau đã tìm lại được.”

Vụ án hài đồng mất tích Triển Chiêu còn tới từng nhà hỏi thăm tình hình, lúc ấy huyên náo ồn ào vô cùng, ai ngờ ngày hôm sau các hài tử mất tích đều trở lại. Triển Chiêu lúc ấy vẫn còn nghi ngờ, phái người theo dõi mấy nhà đó vài ngày cũng không thấy phát hiện chuyện gì, sau đó tới chuyện Quách Hòe đền tội, tất cả mọi người còn cho rằng là do hắn làm…

Triển Chiêu hỏi: “Tiểu tam nhi trở về có thay đổi gì không?”

Lão Tần ngẩn người: “Nói tới thay đổi thì lớn lắm, Vương gia tiểu tam nhi trước giờ bướng bỉnh nghịch ngợm vô cùng, sau một ngày đi lạc cư nhiên lại trở nên hiểu chuyện, ai cũng khen đứa nhỏ này tương lai có tiền đồ. Ta còn nghe nói những đứa trẻ nhà giàu mất tích là do đi cầu thần bái phật mới trở về được, dân chúng bình thường cũng được hưởng quang huy.”

Công Tôn đột nhiên nói: “Cầu thần bái phật, chẳng lẽ là phật sống Đông Giao?”

Lão Tần không quá khẳng định: “Cụ thể không biết, chỉ nghe nói bọn họ đều tới chùa miếu ở phụ cận cầu khấn.”

Triển Chiêu và Công Tôn liếc nhau —  phật sống một tháng trước xuất hiện, Phật sống linh nghiệm là từ trong miệng phú thương truyền ra, nếu yêu tăng giả bắt cóc hài tử, cố ý lừa dối tiền tài cũng không phải không thể. Thế nhưng yêu tăng giả đều đã bị bắt, sao Quế Chí vẫn bị mất tích?

Hỏi xong lão Tần, hai người lại đi tìm Vương gia tiểu tam nhi hỏi han. Phu thê Vương gia đều không biết gì, Vương gia tiểu tam nhi chỉ là một đứa nhỏ 7, 8 tuổi, đứa nhỏ này một mực chắc chắn Quế Chi cùng người ta bỏ trốn, Công Tôn kéo hài tử lại nói chuyện, Triển Chiêu thừa cơ hỏi han cha mẹ tiểu tam nhi: “Đứa nhỏ này gần đây có dị thường gì không?”

Vương gia phu thế liếc nhau, thê tử Vương thị có chút muốn nói lại thôi.

Triển Chiêu tâm biết hai người bọn họ có ý giấu diếm, cố tình nghiêm túc nói: “Quế Chi khả năng xảy ra chuyện, hai người biết mà không báo sẽ bị tội.”

Vương đại tráng do dự một lát mới nói: “Tiểu tam nhi quả thật hơi lạ, mấy ngày đầu mới về còn rất nghe lời, nhưng đặc biệt sợ hãi hai vợ chồng chúng ta, buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, ở trong mộng khóc lóc la hét còn đánh người. Gần đây có tốt hơn một chút, nhưng cũng không còn hoạt bát như trước, người lúc nào cũng có vẻ âm âm u u. Mấy hôm trước ngày Quế Chi xảy ra chuyện, tiểu tam nhi mỗi ngày đều chạy sang nhà nàng, hai người thầm thầm thì thì không biết nói cái gì.”

Sau khi rời khỏi Vương gia. Triển Chiêu đem tin tức hỏi được nói lại cho Công Tôn nghe.

Công Tôn nghe xong nhíu mày: “Này quá trùng hợp, hài tử kia khẳng định biết cái gì đó.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Ta đi thăm dò mấy hài tử mất tích trở về khác thử xem.”

Công Tôn gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút, ta hồi phủ bẩm báo Bao đại nhân.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...