Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

*******

Bạch Ngọc Đường không yên lòng cầm cương bạch mã, mua hải sản gì, ở đâu?

Trứng tôm không tươi, cua ăn không ngon, quả nhiên chỉ có thể mua cá, buổi tối bảo phòng bếp nấu canh cá trích?

“Bạch huynh tựa hồ rất bối rối?” thanh âm quen thuộc ôn nhuận dễ nghe vang lên.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng hỏi: “Miêu nhi muốn ăn cá gì?”

Thanh âm dễ nghe cười nói: “Miêu gia hôm nay không muốn ăn cá, muốn ăn lão thử.”

(- -#) ai nha nha, không xong.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu tươi cười trước mắt, hai sợi hắc tuyến từ thái dương lắc lư rơi xuống.

Bạch Ngũ gia sờ sờ mũi: “Trùng hợp vậy…”

Triển Chiêu cười tủm tỉm nói: “Không phải trùng hợp, ngươi mỗi lần chột dạ đều tới nơi này mua hải sản, ta đã đợi rất lâu!” Triển Chiêu nhìn quanh một vòng, không phát hiện thân ảnh Triệu Trăn đâu: “Nghịch đồ Ngộ Không lại trốn trong cung rồi phải không? Thái hậu cũng đợi nó đã lâu.”

Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn trời, Triển Chiêu cười nói: “Hai người đi đâu?”

Bạch Ngọc Đường do dự giữa bán đứt Triệu Trăn và lừa gạt Triển Chiêu, do dự một phần ngàn giây, cuối cùng quyết định bán đứt Triệu Trăn…

Nghe Bạch Ngọc Đường nói tiền căn hậu quả, Triển Chiêu tức giận quở trách hắn: “Nó là trẻ con, ngươi cũng là trẻ con sao? Quá xúc động!!” Triển Chiêu đem suy đoán chuyện thiếu nữ mất tích cùng yêu tăng nói lại cho Bạch Ngọc Đường: “Trong lòng ta cảm thấy không yên, chuyện này hẳn còn chưa xong đâu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang xoa xoa bụng: “Ngươi trong lòng bất ổn hay là trong bụng bất ổn, đói bụng đi?”

Triển Chiêu tức giận vỗ hắn một cái, cảm giác không quá đúng, chọc chọc ngực Bạch Ngọc Đường: “Bên trong ngươi mặc cái gì vậy?”

“Là nhuyễn giáp của Triệu Trăn.” Nhuyễn giáp mặc thực thoải mái, nếu không phải Triển Chiêu phát hiện, Bạch Ngọc Đường cơ hồ đã quên luôn chuyện này.

Triển Chiêu nghiêng đầu: “Nhuyễn giáp của nó sao lại đưa ngươi mặc?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Là Triệu Trăn không để cho ta…”

Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Đường trong đầu chợt lóe một ý niệm —  “Điệu hổ ly sơn!”

Bạch Ngọc Đường xoay người lên ngựa, còn không quên kéo theo cả Triển Chiêu vẫn chưa hiểu ra sao. Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm ngồi lên lưng ngựa, đầu óc mơ hồ, bạch mã đã chạy như bay, Triển Chiêu đành phải ngồi sát Bạch Ngọc Đường bảo trì cân bằng: “Yah, ngươi làm gì cả kinh bất chợt như vậy.”

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu hồi đáp: “Triệu Trăn cố ý lừa ta rời đi, nhất định đã quay lại Thập Lý đình.”

Triển Chiêu vẫn mộng mộng đát: “Nó vì sao lại lừa ngươi đi?”

Bạch Ngọc Đường sắc mặt tối sầm “Triệu Trăn hôm nay rất kỳ quái, tựa như ta sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì đó, không muốn cho ta gặp Tương Dương vương.”

Triển Chiêu châc lưỡi: ai nha nha, Tiểu Bạch là tức giận Triệu Trăn lừa hắn hay là tức giận bản thân quá dễ lừa a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...