Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 182 Cứu viện Trường Phong phủ
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 22: Cứu viện Trường Phong phủ
Trường Phong phủ của Giang Châu, trong phủ thành có dân số một triệu hai trăm ngàn người, là một phủ thành tương đối lớn, lực lượng của Thần Tôn trấn thủ ở nơi này tương đối mạnh.
Vào lúc này...
Khói bốc lên cuồn cuộn từ các bức tường thành của Trường Phong phủ, vô số bá tánh đang lẩn trốn trong đường hầm.
“Ha ha ha, thực lực của Thần Tôn chỉ có như vậy thôi sao?” Một con Xà yêu cao năm sáu trượng đang nhìn xuống xung quanh, có vô số hơi nước đen kịt bốc lên, mọi thứ trong phạm vi một dặm xung quanh con Xà yêu đều bị hơi nước đen bao phủ. Trong sương mù mơ hồ có thể thấy được hai tên Yêu Vương khác, một trong số họ là Tê giác Yêu Vương đang chộp lấy thi thể của một vị Thần Tôn rồi một ngụm nuốt chửng đi.
Điều này khiến các vị Thần Tôn bên ngoài màn sương đen tức giận nhìn đến con mắt muốn rách toẹt ra.
“Hãy giao ba tên Yêu Vương này cho bọn ta.” Một nam nhân mang theo hai thanh đoản thương nói.
“Phàn sư huynh, những tên Yêu Vương khác tấn công Trường Phong phủ đều bị chúng ta giết chết, chỉ còn lại ba con này! Phạm vi lĩnh vực của con Xà yêu thủ lĩnh của chúng rất mạnh, lại có thần thông của Yêu tộc. Và hai tên Yêu Vương còn lại kia cũng là những tên Yêu Vương tinh nhuệ, ba tên chúng phối hợp với nhau lại càng mạnh mẽ hơn. Trường Phong phủ của chúng ta đã mất đi chín vị Thần Tôn trong trận chiến, gần như tất cả đều chết trong tay của ba tên chúng.”
“Thần thông của con Xà yêu là phun ra 'sương độc', người bị trúng đòn sẽ chết. Đến bây giờ, không có vị Thần Tôn nào có thể chống lại nó.”
Năm vị Thần Tôn còn lại trong Trường Phong phủ nhắc nhở họ.
“Yên tâm đi.”
Ba vị Thần Tôn đến hỗ trợ đều rất tự tin, bọn họ được phái đến đây, dĩ nhiên đều vô cùng mạnh mẽ, ba người họ phối hợp với nhau càng thêm lợi hại.
“Giết.”
“Giết hết bọn chúng.”
“Xông lên.”
Ba vị Thần Tôn cùng xông lên và cùng lúc thi triển lĩnh vực của mình xông vào tấn công màn sương đen.
“Phàn sư huynh, lĩnh vực của con Xà yêu này đúng thực lợi hại, ngay cả lĩnh vực của đệ cũng không thể hình thành.” Một vị Thần Tôn một tay cầm kiếm nói.
“Theo cách cũ, đánh bại từng tên một.” Phàn sư huynh mỗi tay cầm một thành đoản thương nói.
Vị nữ Thần Tôn còn lại, một tay cầm khiên và một tay cầm kiếm cũng gật đầu.
Sau khi ba người xông vào màn sương đen, họ cùng nhau di chuyển và hướng thẳng về phía Tê giác Yêu Vương. Con Xà yêu và con Đường Lang yêu cũng lập tức tiến lại gần Tê giác Yêu Vương.
Con Xà yêu khống chế lĩnh vực, uốn lượn di chuyển thân thể với tốc độ cực nhanh và đến gần con Tê giác Yêu Vương đầu tiên.
“Giết Tê Giác Yêu Vương trước.” Phàn sư huynh truyền âm, kế hoạch của bọn họ vẫn không thay đổi: “Hành động.”
Lời vừa dứt.
Đôi mắt của nữ Thần Tôn cầm kiếm và khiên phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo, có một ảo ảnh vô hình bao trùm đầu của Tê Giác Yêu Vương. Nữ Thần Tôn này mới là nòng cốt của bộ ba, nàng ta đã luyện thành môn huyễn thuật ‘hồng trần dẫn’ và giỏi nhất là một chọi một. Yêu Vương bị cô tấn công một chọi một... Sẽ gần như mất kiểm soát ngay lập tức và mặc cho bị tàn sát.
Vì vậy, ba người họ rất phù hợp với chiến thuật ‘đánh bại từng người một’.
“Ha ha...” Tê Giác Yêu Vương cười lớn, vung lên hai cây búa khổng lồ, chuẩn bị ra đòn.
Đột nhiên nó đứng đó bất động.
Ý thức của nó đã tiến vào trạng thái cực kỳ kỳ diệu, đến một cung điện cực kỳ xa hoa, trong cung điện có vô số tiểu yêu dâng lên rất nhiều thức ăn, có vô số loại thức ăn, mặc cho nó ăn. Nó kích động ăn một cách hào hứng và vui vẻ.
“Chết đi.”
Cây đoản thương trong tay Phàn sư huynh nhanh như chớp, xuất ra một nhát, muốn lất đầu con Tê Giác Yêu Vương.
Hắn ta biết rất rõ, những Yêu Vương tinh anh này có sức sống rất mạnh mẽ, cho dù bị đâm xuyên tim, Yêu Vương cũng có thể chống trả một lúc trước khi chết. Đâm xuyên vào đầu sẽ chết ngay lập tức mà không gặp bất kỳ sự kháng cự nào.
“Gầm…” Con Xà Yêu Vương bên cạnh nhìn thấy lập tức mở miệng phun ra một ngụm.
Phun ra sương độc màu đen.
Phàn sư huynh cực kỳ tự tin: “Với tốc độ của ta, ta có thể giết chết Tê Giác Yêu Vương, sau đó rút lui, tránh khỏi sương độc.”
Nhưng đột nhiên--
“Phụt.”
Một tàn ảnh từ dưới đất chui ra, nhanh như tia chớp, xuyên qua sau đầu Phàn sư huynh.
Phàn sư huynh hai mắt trợn to, nhưng ý thức đã mất đi: “Bẫy!”
Khoảnh khắc trước khi chết, hắn ta biết đó là một cái bẫy.
“Hô.” Ngay sau khi sương độc ập đến, Phàn sư huynh đã không còn cách nào né tránh, bị bao phủ trong sương độc, máu thịt lập tức tan thành vũng máu.
“Phàn sư huynh!”
Nữ Thần Tôn và Thần Tôn cầm kiếm bằng một tay đều có vẻ mặt khó tin, trong số họ, Phàn sư huynh là người mạnh nhất trong cận chiến, đã đạt tới ‘Đạo chi cảnh’, lại bị giết trong nháy mắt?
Bởi vì xung quanh đều bị màn sương mù đen bao phủ nên bọn họ không nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Xà Yêu Vương nguy nga phun sương độc, bao trùm cả khu vực, sau đó thì Phàn sư huynh đã chết! Thông qua lệnh bài, bọn họ có thể xác định rõ ràng Phàn sư huynh đã chết.
“Chạy.”
Dù đau lòng và tức giận nhưng cả hai đều rút lui không chút do dự.
Bởi vì một người giỏi về huyễn thuật, người còn lại giỏi cả lĩnh vực và cận chiến, về sức chiến đấu đều thua kém Phàn sư huynh. Phàn sư huynh đã bị giết ngay lập tức, hai người họ xông vào chỉ là tự nộp mạng.
…
“Không ổn.” Năm vị Thần Tôn ở Trường Phong phủ, phát hiện ba người Phàn sư huynh xông vào bèn có tiếng kinh hô ngắn gọn: “Phàn sư huynh!” “Chạy!”, khiến các vị Thần Tôn ở bên ngoài phát hiện tình hinh không ổn rồi.
Sau một hơi thở.
Chỉ có nữ Thần Tôn thoát ra được! Đồng đội của nàng ta đều đã chết trong lĩnh vực và không ai có thể sống sót trở ra.
“Sao có thể như thế được? Sao có thể...” Nữ Thần Tôn sửng sốt.
“Hahaha!” Một trong những lưỡi đao bằng chân của con Đường Lang Yêu Vương xuyên qua cơ thể của vị Thần Tôn cầm kiếm, nó giơ cao lên và ném đi, con Tê giác Yêu Vương kia mở cái miệng đẫm máu rộng cỡ một trượng, một ngụm nuốt chửng thi thể của Thần Tôn.
“Cù sư huynh!” Đôi mắt của nữ Thần Tôn đều đỏ cả lên: “Phàn sư huynh!”
Chỉ trong chớp mắt, Cù sư huynh và Phàn sư huynh đều chết.
Điều này khiến nàng ta tức giận đau lòng lại bất lực.
“Phàn sư huynh chết như thế nào?” Năm vị Thần Tôn ở Trường Phong Phủ hỏi.
“Trong lĩnh vực nhìn không rõ, lấy thực lực của Phàn sư huynh, hẳn là có thể tránh được sương độc. Nhưng sương độc vừa phun ra, Phàn sư huynh lập tức chết.” Nữ Thần Tôn lắc đầu: “Sao có thể như vậy được.”
“Yêu tộc thần thông, uy lực khó lường.”
“Theo truyền thuyết, Yêu tộc thần thông cũng có mạnh yếu, kẻ mạnh có thể có một ít sức mạnh của Thiên Yêu Vương cấp bốn.”
Những vị Thần Tôn đều đang lo lắng.
Phàn sư huynh mạnh đến mức nào? Một người bằng năm người bọn họ hợp lại, tất cả đều sẽ chết trong đó.
“Ha ha, Thần Tôn, còn chiêu nào thì cứ việc nhào tới?” Đám Xà Yêu Vương thi triển lĩnh vực của mình, các Thần Tôn bị buộc phải rút lui, hoàn toàn không dám tiến vào phạm vi lĩnh vực.
“Chúng đang ở trong lĩnh vực và giết hại thường dân.”
“Ba tên Yêu Vương này!”
Các vị Thần Tôn vô cùng tức giận, từng giây từng phút đều có thường dân ẩn náu trong đường hầm bị phát hiện và bị tàn sát. Nhưng lý trí mách bảo họ nếu lao vào lĩnh vực đồng nghĩa với việc tự nộp mạng.
…
Thành Giang Châu, phân viện Giang Châu của Nguyên Sơ Sơn.
Thường viện trưởng, Trương Quân Phong, Dương Phương đều đang nghỉ ngơi ở đây, đột nhiên nhìn thấy một tia sét từ xa bay tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt, đó là Mạnh Xuyên.
“Mạnh sư đệ.” Thường viện trưởng, Trương Quân Phong, Dương Phương cả ba người đều đứng dậy.
Thường Viện trưởng nhìn thấy Mạnh Xuyên mặc áo giáp bảo vệ bên trong, áo giáp bị móp và đầy vết nứt, áo choàng đã rách nát.
“Đệ đã kiểm tra một lượt, giết chết một tên Yêu Vương và một tên Thiên Yêu. Hiện giờ trong thành hẳn là không có Yêu Vương và Thiên Yêu nào nữa.” Mạnh Xuyên nói: “Cho dù có, hẳn cũng đang chạy trốn.”
“Mạnh sư đệ đã vất vả rồi, áo choàng và nội giáp của đệ đều rách rồi, ta lấy cho đệ một bộ mới.” Thường viện trưởng cười nói: “Ở đây chỉ có áo choàng và nội giáp tiêu chuẩn, cùng lắm là đồ dành cho các vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn sử dụng.”
“Cám ơn Thường sư huynh.” Mạnh Xuyên nói.
Người có thể đảm nhiệm chức vụ viện trưởng phân viện của một châu, đều là những vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn lớn tuổi và cực kỳ mạnh mẽ.
“Chúng ta có áo choàng và áo giáp phù hợp với Đại Nhật Cảnh Thần Tôn tương đối ít, chỉ có ba bộ phù hợp với thể chất của Mạnh sư đệ, có màu đen, màu đỏ rực và màu xanh lam, Mạnh sư đệ, đệ muốn bộ nào?” Thường viện trưởng hỏi.
“Màu đen đi.” Mạnh Xuyên nói.
Chẳng mấy chốc, một bộ quần áo mới đã được đem đến.
Một bộ áo choàng đen và nội giáp màu đen.
Mạnh Xuyên thay áo choàng và nội giáp, cuối cùng không còn bộ dạng như ăn xin nữa.
Mạnh Xuyên, Trương Quân Phong mọi người đều ngồi xuống, thư giãn.
“Lần này tổn thất như thế nào?” Mạnh Xuyên hỏi.
“Phía Đông thành bị tổn thất nặng nề, tổng cộng có mười bảy vị Thần Tôn đã tử trận.” Thường viện trưởng thở dài: “Có sáu vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, mười hai vị Bất Diệt Cảnh Thần Tôn. Trong số đó, có năm đệ tử của Nguyên Sơ Sơn.”
Mạnh Xuyên, Trương Quân Phong và Dương Phương nghe được lời này đều cảm thấy đau lòng.
Mười ba vị Thần Tôn ngoại môn đã tử trận và có năm vị Thần Tôn thuộc Nguyên Sơ Sơn.
Chủ yếu là vì tên Thiên Yêu cấp bốn! Nếu không có tên Thiên Yêu cấp bốn đó, sẽ không thể tổn thất lớn như vậy.
“Mọi người đều đã làm rất tốt, ta thậm chí không tưởng tượng được mọi người có thể vượt cấp giết chết tên Thiên Yêu cấp bốn.” Thường viện trưởng nói.
Mạnh Xuyên và ba người còn lại đều im lặng.
Họ đều quen biết mỗi một vị Thần Tôn đó, với tư cách là ba người quyền lực nhất ở thành Giang Châu, cũng đều nhận được tin tình báo của mỗi một vị Thần Tôn trong thành, giờ đây có mười bảy vị đã chết, đây là một tổn thất rất lớn.
“Ừm?” Mạnh Xuyên và Trương Quân Phong cảm nhận được, lệnh bài tuần tra mang theo bên người trở nên nóng rát, lập tức lấy ra kiểm tra.
“Trường Phong Phủ gặp nguy hiểm, Nguyên Sơ Sơn lệnh chúng ta qua đó.” Mạnh Xuyên lập tức đứng dậy.
“Đi thôi.” Trương Quân Phong cũng đứng lên.
“Trương sư huynh, thân thể của huynh. . . “ Dương Phương vô cùng lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook