Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 189 Bái tế ở Xích Huyết Nhai
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 29: Bái tế ở Xích Huyết Nhai
Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt đều kinh ngạc khi nhìn thấy Yến Tẫn.
Hơi thở của Yến Tẫn lạnh lẽo, ngăn cách bất cứ ai đến gần hắn ta. So với lúc Mạnh Xuyên xuống núi ba năm trước, hơi thở của Yến Tẫn lạnh hơn rất nhiều, Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt đều cảm thấy khó thích ứng.
“Hai người tới rồi thì hãy vào trong.” Yến Tẫn nói.
Hai người Mạnh Xuyên cùng đi vào, sau đó đi vao trong điện, ba người cùng ngồi xuống.
“Yến Tẫn, nhìn ngươi xem, giống như một khối băng vậy.” Mạnh Xuyên cười nói: “Dù tu luyện cũng đừng để tẩu hỏa nhập ma.”
Yến Tẫn nhìn Mạnh Xuyên, không nói gì.
“Ha ha ha.” Mạnh Xuyên bị nhìn chằm chằm, lập tức đổi chủ đề: “Đúng rồi, ta và Liễu Thất Nguyệt đã thành hôn vào hơn một năm trước.”
“Chúc mừng.” Yến Tẫn nhìn hai người.
“Đáng tiếc ngươi chưa xuống núi.” Mạnh Xuyên thở dài.
“Mau có một đứa con đi.” Yến Tẫn lại nói.
Mạnh Xuyên giật mình, nhưng Liễu Thất Nguyệt lại cười rạng rỡ nói: “Ta và A Xuyên đã bàn bạc, đợi ổn định rồi, có môi trường an toàn hơn, bọn ta mới có con.”
“Nếu có con cái thì hãy dạy dỗ chúng thật tốt.” Yến Tẫn lại nói.
“Yên tâm, ta sẽ dạy dỗ thật tốt, ta sẽ tự tay dạy đao pháp cho nó.” Mạnh Xuyên nói: “Ta nói này Yến Tẫn, sao ngươi lại trở nên ít nói như vậy?”
Yến Tẫn phớt lờ.
Hắn ta đã cố gắng nói rất nhiều rồi.
“Yến Tẫn, sau khi ta và A Xuyên có con, ngươi sẽ là nghĩa phụ của đứa bé.” Liễu Thất Nguyệt cười nói.
“Được.” Yến Tẫn gật đầu, ánh mắt nhu hòa hơn một chút, hắn ta nhớ lại chuyện cũ.
“Ngươi tu luyện như thế nào rồi?” Mạnh Xuyên hỏi, Yến Tẫn trong việc tu luyện quá cố chấp, kỳ thực Yến Tẫn rất có tài năng, lĩnh vực nguyên thần của hắn cảm ứng được, hiệu suất tu vi rất cao. Trước khi lên Nguyên Sơ Sơn, so với bản thân thì Yến Tẫn cũng không chậm hơn bao nhiêu, thực ra thì Yến Tẫn thậm chí còn nhỏ hơn hắn mấy tháng tuổi.
“Nếu nhanh thì có thể xuống núi trong vòng mấy tháng, chậm thì là vài năm.” Yến Tẫn nói.
“Ngươi có biết trong một năm nay, dưới núi đã xảy ra chuyện gì không?”Mạnh Xuyên hỏi.
“Ta biết.” Yến Tẫn gật đầu: “Đáng tiếc ta không thể xuống núi giết yêu.” Nếu như đã luyện thành Thần Tôn thể siêu phẩm và Hắc thiết thiên thư, yêu cầu phải vượt qua Cửu Huyền Động dĩ nhiên cũng sẽ cao hơn nhiều.
…
Hai người Mạnh Xuyên trò chuyện với Yến Tẫn, Yến Tẫn tuy trở nên ít nói hơn nhưng đã cố gắng nói nhiều nhất có thể, những gì hắn ta nói trong ba năm qua cũng không bằng những gì nói với hai người Mạnh Xuyên trong ngày hôm nay. .
Trò chuyện hơn một canh giờ, hai người Mạnh Xuyên rời đi.
Yến Tẫn tiễn đến ngoài cửa, tiễn hai người về.
Nhìn thấy hai người Mạnh Xuyên bước đi trong cơn tuyết dày, Yến Tẫn im lặng quan sát rất lâu mới quay lại động phủ.
Đêm hôm đó, lại có một người tới thăm Yến Tẫn.
“Thất đệ, thất đệ.” Tiết Phong hưng phấn muốn ôm Yến Tẫn, nhưng Yến Tẫn lại lùi về sau một bước: “Sao thế?”
“Ta đang đi làm nhiệm vụ suốt, không thể về được.” Tiết Phong cười nhìn Yến Tẫn: “Đợt này có rất nhiều Thần Tôn đều trở về, cuối cùng ta cũng có thể quay về gặp đệ. Sao đệ lại trở nên trầm lặng ít nói như vậy? Ngay cả tu luyện cũng lạnh băng như thế. Ngay từ đầu ta đã nói đừng tu luyện “Băng hỏa thất tuyệt”, người sáng lập ra môn pháp này chính là vô tâm vô cảm.”.
“Ta rất tốt.” Yến Tẫn nói.
“Được rồi, trong lịch sử thì người tu luyện Băng hỏa thất tuyệt có rất nhiều người đã tu luyện thâm sâu, hơn nữa môn pháp này cũng nói, tuy nói tuyệt tình, nhưng lại phải cực tình…” Tiết Phong nói.
Yến Tẫn nghe ngũ ca của mình nói rất nhiều, hắn ta lẳng lặng nghe, khi còn bé chỉ có ngũ ca đối xử tốt với hắn ta nhất.
“Ngũ ca, mấy năm nay huynh thế nào?” Rốt cuộc Yến Tẫn hỏi.
“Có thể thế nào, chỉ là giết yêu và tu luyện mà thôi.” Tiết Phong cười nói: “Hiện giờ điều khiến ta đau đầu nhất chính là nguyên thần, vẫn chưa thể ngưng luyện nguyên thần. Nếu có thể ngưng luyện nguyên thần, thì có thể trở thành Phong Hầu rồi! Trong lịch sử có rất nhiều Phong Hầu Thần Tôn tài giỏi, đều là hơn ba mươi tuổi thành Phong Hầu, ta đã ba mươi bảy rồi.”
Yến Tẫn nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Xét về tiến độ tu luyện, Yến Tẫn chậm hơn hắn ta rất nhiều.
Tiết Phong xấu hổ cười nói: “Nhân tiện, ta mang cho đệ một ít quà.” Hắn từ sau lưng lấy gói quà ra.
Yến Tẫn im lặng quan sát, hắn ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của Tiết Phong dành cho mình.
Nếu nói Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt là bạn sinh tử chi giao. Thì sự quan tâm của Tiết Phong đối với hắn ta giống như sự quan tâm của một người ca ca dành cho đệ đệ mình.
Yến Tẫn âm thầm cảm nhận được cảm xúc này, sau khi luyện thành ‘băng tâm’ nhập môn của “Băng hỏa thất tuyệt”, gần như trở nên vô tâm và vô cảm, nhưng cảm xúc của hắn ta lại trở nên mạnh liệt hơn.
…
Ngày thứ hai, Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt đã đến Xích Huyết Nhai.
Bên cạnh Xích Huyết Nhai, hơn mười ngàn bức chân dung dày đặc của các vị Thần Tôn xuất hiện. Rất nhiều Thần Tôn đều tới đây, mọi người đều yên lặng ngắm nhìn.
“Cái gì?” Mạnh Xuyên đột nhiên nhìn thấy một bức chân dung trong số đó, kinh ngạc nói: “Ninh sư đệ?”
“Ninh Nhất Bốc sư đệ đã chết trong trận chiến?" Liễu Thất Nguyệt cũng rất kinh ngạc, hôm qua hai người đã trò chuyện với rất nhiều người ở Luận Đạo Phong, nhưng lại không hề nghe thấy tin tức Ninh Nhất Bốc đã tử trận.
Họ đã nhìn kỹ hơn.
Nhiều người trong số đó họ đều quen biết, nhưng chỉ có duy nhất Ninh Nhất Bốc tử trận là họ cùng lúc gia nhập vào Nguyên Sơ Sơn.
Ninh Nhất Bốc, chàng trai trẻ phong độ thanh thoát, thân thiện và tốt bụng. Trong cùng thời kỳ cũng có quan hệ thân thiết với mọi người. Mạnh Xuyên không thể tin được, đột nhiên nhìn thấy chân dung của hắn ta xuất hiện trong đó.
Trong bức chân dung của Ninh Nhất Bốc mặc áo choàng màu bạc, trên lưng đeo một thanh kiếm, mỉm cười rạng rỡ, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
“Ninh sư đệ.” Trong lòng Mạnh Xuyên đau như dao đâm, hắn càng đau lòng hơn khi nhìn chân dung của các đồng môn đã hy sinh trong trận chiến. Cái chết của Thần Tôn trong trận chiến tưởng chừng chỉ là một con số, nhưng khi nó xảy ra với những người đồng môn cùng uống rượu ca hát với mình, những người đồng môn cùng tu luyện với mình thì nỗi đau buồn lại càng mạnh liệt hơn rất nhiều.
“Chúng ta đi vào xem.” Liễu Thất Nguyệt nhẹ giọng nói.
Mạnh Xuyên gật đầu.
Hai người cùng nhau đi vào hang động Xích Huyết Nhai, hang động được khảm đá quý, ánh sáng mờ nhạt của đá quý mãi chiếu sáng những cái tên trên tường đá.
Hai người Mạnh Xuyên đi mãi đến cuối cùng, nơi có những cái tên mới khắc lên, cũng nhìn thấy ba chữ ‘Ninh Nhất Bốc’ trong đó.
“Trong lần đại di cư này, vương triều Đại Chu của chúng ta tổng cộng đã có ba tram hai mươi lăm vị Thần Tôn đã tử trận, trong đó có năm mươi mốt đệ tử nội môn Nguyên Sơ Sơn.” Bên cạnh có Thần Tôn đang thấp giọng nói chuyện: “Sánh ngang với tổn thất trong hai ba năm thông thường.”
Mạnh Xuyên cũng âm thầm thở dài.
Tất cả vì lợi ích của người dân trong hàng trăm cửa thành vừa và nhỏ, tất cả châu phủ trên thiên hạ cũng mất đi gần mười triệu dân, hơn tám trăm vị Thần Tôn đã chết trên sa trường! Hơn một trăm đệ tử nội môn của ba tông phái lớn đã chết trong trận chiến! Phải biết họ chiêu mộ được bao nhiêu đệ tử mỗi năm không? Sự mất mát thật đau đớn.
Một số người cũng nghi ngờ liệu nó có đáng không?
Tuy nhiên, các thủ lĩnh Thần Tôn cao cấp nhất vẫn kiên quyết thực hiện kế hoạch này.
“Năm nay đã tổn thất quá nhiều Thần Tôn, nếu như mỗi năm đều như vậy, Nguyên Sơ Sơn không thể chống đỡ nổi.”
“Chỉ có năm nay thôi, tương lai hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều. Chí ít cũng Thần Tôn mới xuất hiện cũng nhiều hơn so với Thần Tôn đã tử trận, như vậy chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu lâu dài với Yêu tộc." Cũng có đệ tử nhỏ giọng trò chuyện bên cạnh.
Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt thương tiếc rất lâu rồi lặng lẽ rời đi.
…
Gần đây hiếm có đông đảo Thần Tôn quay trở lại Nguyên Sơ Sơn, sau khi nhận được mệnh lệnh sẽ lập tức xuống núi. Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt trở về tương đối trễ, nên tạm thời còn chưa nhận được lệnh điều chuyển.
Mạnh Xuyên hiện tại đã lập được thành tựu to lớn, hắn đến trao đổi bảo vật cần thiết trước, cũng đi tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh của chương sau “Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể”.
Để tiếp nhận sự truyền thừa, cần phải ngưng luyện nguyên thần.
Ba mươi hai tuổi, ngưng luyện nguyên thần? Dù được đánh giá là xuất sắc nhưng đã không còn nổi bật nữa. Suy cho cùng, có rất nhiều người ở độ tuổi ba mươi đã trở thành Phong Hầu Thần Tôn.
“Hiện giờ ta đã đạt Đao hôn đỉnh phong, nếu tiến thêm một bước nữa, ta sẽ đạt tới Đao đạo chỉ cảnh. Chỉ có tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh, đột phá đến Phong Hầu Thần Tôn mới càng tự tin hơn.” Mạnh Xuyên thầm nghĩ, đồng thời cầm trong tay Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể của chương sau, vốn là giao lại cho Dịch trưởng lão.
“Mạnh Xuyên, hiện tại ngươi đã tích lũy hơn năm triệu điểm cống hiến, triều đình sẽ phong bác cho ngươi, ngươi muốn phong hiệu gì?" Dịch trưởng lão cười hỏi. Khi Mạnh Xuyên chủ động thể hiện ngưng luyện nguyên thần, thái độ của hắn ta càng tốt hơn, chứng tỏ ngưỡng cửa lớn trong việc Mạnh Xuyên thành Phong Hầu đã được giải quyết. Chưa nhìn thấy kiếm pháp thần đồng ‘Tiết Phong’, chỉ còn sót lại ngưỡng cửa nguyên thần này sao?
“Phong hiệu?” Mạnh Xuyên do dự.
“Theo lẽ thường, trừ khi ngươi đặc biệt yêu cầu, nếu không thì thông thường Phong Hầu Phòng Vương sẽ sử dụng cùng một phong hiệu.” Dịch trưởng lão nói: “Đương nhiên, nếu ngươi có thể trở thành Tạo hóa tôn giả, triều đình sẽ không đủ tư cách để phong hiệu cho ngươi.”
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu: “Phong hiệu của ta nên đặt theo quê nhà của ta, gọi là ‘Đông Ninh’ đi.”
Phụ thân luôn muốn bản thân trở thành niềm tự hào của gia tộc và quê nhà!
Đông Ninh Phủ được xem là một phủ rất bình thường ở Ngô Châu, trong thời đại này, hiện giờ bản thân cũng được coi là người mạnh nhất ở Đông Ninh Phủ.
“Đông Ninh Bá? Đông Ninh Hầu?" Dịch trưởng lão khẽ gật đầu: “Nghe hay đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook