Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 190 Định cư ở Cố Sơn Phủ
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 30: Định cư ở Cố Sơn Phủ
“Triều đình sẽ phái một đội sứ giả đến quê nhà của ngươi, đến phủ của Mạnh thị để tuyên đọc quan văn phong tước và ban thưởng ấn tỉ.” Dịch trưởng lão cười nói: “Ngươi có thể về quê nhà để đợi và đích thân tiếp nhận. Cũng có thể không cần đi, chỉ cần để tộc trưởng gia tộc thay mặt nhận. Có rất nhiều Thần Tôn cũng do tộc trưởng thay mặt nhận.”
“Thay mặt nhận vậy.” Mạnh Xuyên gật đầu.
Hắn sẽ trở về thăm quê nhà, nhưng không phải ngồi đợi ngây ngốc ở quê nhà. Ai biết được khi nào đoàn sứ giả mới đến?
Hơn nữa, những tước hiệu như là Phong Bá, Phong Hầu, Phong Vương… Các Thần Tôn cũng chẳng quan tâm.
Bởi vì sự cường đại của Thần Tôn là dựa vào thực lực của chính họ!
Khi trở thành Ám Tinh Cảnh Thần Tôn, triều đình sẽ tự khắc Phong Hầu.
Khi trở thành Vô Gian Cảnh Thần Tôn, triều đình sẽ tự khắc Phong Vương.
Suy cho cùng, tước hiệu chỉ là phụ thuộc vào thực lực mà có được. Mọi người đều kính sợ Phong Hầu Thần Tôn, Phong Vương Thần Tôn, điều họ sợ chính thực lực cường đại!
…
Ngày thứ năm sau khi Mạnh Xuyên trở về núi Nguyên Sơ, đã cùng với thê tử đi dự yến tiệc.
Trương Quân Phong đứng ở nơi đó, nâng ly mỉm cười với các vị khách mời Thần Tôn khác: “Cả đời này của ta đã chiến đấu với Yêu tộc, đã thi triển cấm thuật Thần Tôn nhiều vô số kể, vẫn còn có thể sống đến một trăm tám mươi chin tuổi, thật sự là nhờ vào Bất Diệt Cảnh Thần Thể. Ha ha, ít nhất thì khả năng chữa lành vết thương là mạnh nhất.”
Tất cả các vị Thần Tôn đều cười.
Quả thực, ở thời đại này, Đại Nhật Cảnh Thần Tôn có thể sống đến một trăm tám mươi chín tuổi là rất hiếm.
“Có lẽ ta còn sống thêm được một năm, cũng không còn nhiệm vụ gì nữa.” Trương Quân Phong cười nói: “Ngày mai ta sẽ xuống núi, từ từ nhìn ngắm thế giới này, nếm hết món ngon mỹ vị trên đời, nhìn mọi cảnh đẹp trên đời, có cơ hội thì sẽ giết vài con Yêu tộc. Đến khi sắp chết ta sẽ quay về cội nguồn, trở về nằm xuống đất quê nhà. Đến lúc đó cũng không cần phải làm phiền các vị bạn già.”
Tâm tình Mạnh Xuyên, Dương Phương và các Thần Tôn khác đều trở nên phức tạp.
Trương Quân Phong đã gần hết tuổi thọ, ngay cả hiện giờ là lúc cần người, Nguyên Sơ Sơn cũng không giao cho Trương Quân Phong bất kỳ nhiệm vụ nào.
“Thành thật mà nói, ta chưa từng đi du ngoạn thiên hạ trong đời bao giờ, ta thực sự mong chờ điều đó.” Trương Quân Phong nói với vẻ xúc động, rồi nâng ly lên: “Những người đã đến trong hôm nay phần lớn đều là người đã vào sinh ra tử cùng ta. Bữa tiệc hôm nay là bữa tiệc chia tay. Sau này, sẽ chia xa đến mọi nơi trên thế giới, nào, hãy cùng cạn ly nào.”
Tất cả các vị Thần Tôn đều nâng ly.
Mọi người đều uống rượu.
Mạnh Xuyên và Trương Quân Phong đã ở bên nhau hơn nửa năm, giao phó sự sống và cái chết cho nhau, quan hệ của họ cũng khá thân thiết. Một số vị Thần Tôn khác có mặt ở đây cũng có quan hệ tình nghĩa sâu nặng với Trương Quân Phong.
Khi yến tiệc kết thúc, Trương Quân Phong còn lớn tiếng nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, cho nên chúng ta sẽ từ biệt ở đây. Lão già ta sẽ nhàn hạ đi nếm mỹ thực ở khắp nơi, còn về chiến đấu với Yêu tộc ... Thì chỉ có thể dựa vào mọi người mà thôi.”
“Trương sư huynh yên tâm, việc giết Yêu tộc bọn đệ tuyệt không nhân nhượng.”
“Trương sư huynh yên tâm, cuộc chiến với Yêu tộc, chúng ta nhất định thắng.”
Tất cả các vị Thần Tôn đều nói.
Kết thúc yến tiệc, mọi người đều giải tán rời đi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì Trương Quân Phong đã xuống núi một mình, chậm rãi ngắm nhìn sông núi nước non. Có rất nhiều nơi mà hắn ta chưa từng thấy trong đời.
…
Các Thần Tôn trên Nguyên Sơ Sơn đều lần lượt từng đợt xuống núi theo lệnh.
Lúc chạng vạng.
Mạnh Xuyên đang vẽ tranh trong thư phòng, Liễu Thất Nguyệt cũng đang vẽ tranh trong thư phòng.
“Đại nhân, có Dịch trưởng lão tới gặp.” Giọng nói của Lưu quản sự vang lên từ bên ngoài thư phòng.
“Dịch trưởng lão?” Mạnh Xuyên sửng sốt, vội ngừng vẽ, cùng thê tử Liễu Thất Nguyệt bên cạnh nhìn nhau.
“Chắc là lệnh điều chuyển.” Liễu Thất Nguyệt nói.
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu, lập tức cùng thê tử đi ra đên cửa động phủ, đích thân nghênh đón Dịch trưởng lão.
Dịch lão đi trong tuyết dày đặc, cười nói: “Đang luyện vẽ và viết chữ sao? Ta cũng ngửi được cả mùi giấy mực."
“Chỉ là tùy ý vẽ vời, mời Dịch trưởng lão.” Mạnh Xuyên và thê tử nghênh đón Dịch trưởng lão rồi bước vào trong sảnh lớn.
Trong sảnh lớn, thị nữ cũng đã chuẩn bị trà xong.
Ba người ngồi xuống, thị nữ biết điều đã rời đi từ lâu, chỉ để lại ba người trong sảnh lớn.
“Lệnh điều chuyển của ngươi đã đến.” Dịch trưởng lão mỉm cười.
Tinh thần của hai người Mạnh Xuyên lập tức phấn chấn.
Dịch trưởng lão lấy ra hai tấm lệnh bài hình vuông bằng ngọc trắng, mặt trước có chữ “Tuần”, và đưa cho Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt mỗi người một cái.
“Tuần tra?” Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cầm lệnh bài lên nhìn, trên mặt sau cũng có khắc một tấm bản đồ, có vẻ như là bản đồ của Ngô Châu và Tiền Châu.
“Hiện nay, tất cả các cửa thành vừa và nhỏ đều đã bị bỏ hoang, còn bảy cửa thành lớn rất cần Thần Tôn lại thiếu hụt.” Dịch trưởng lão nói: “Hầu hết các vị Thần Tôn của Nguyên Sơ Sơn chúng ta đã trở thành một phần của ‘mạng lưới ngầm’, tầng tầng lớp lớp, tạo thành một mạng lưới lớn ở khắp mọi nơi trong thế giới! Có thể tiêu diệt bọn Yêu tộc đang tụ tập bất cứ lúc nào.”
“Hơn nữa, chế độ tòng quân cũng có thay đổi, bất cứ ai đến hai mươi tuổi đều phải tòng quân ba năm, trong ba năm không cần phải ra chiến trường chiến đấu, thay vào đó sẽ chịu trách nhiệm tuần tra mọi nơi.” Dịch trưởng lão: “Huy động vô số binh lính trên thế giới để biến “mạng lưới” này càng dày đặc và chặt chẽ. Tất cả làng mạc lô cốt trên thế giới sẽ trở thành những trạm tình báo quan trọng.”
Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cùng gật đầu.
Mạng lưới lớn này thực sự rất chặt chẽ.
Với vô số binh lính người phàm làm con mắt, dùng các lô cốt làm điểm đồn trú và thành trì làm trung tâm điều chuyển. Có thể huy động các Thần Tôn bất cứ lúc nào.
“Đám Yêu tộc bình thường, Yêu Vương nhỏ yếu... Mạng lưới ngầm đều có thể tiêu diệt chúng dễ dàng.” Dịch trưởng lão nói: “Nhưng nếu gặp phải Yêu Vương mạnh thì đó là mối đe dọa lớn. Thì cần phải nhờ Tuần tra ra tay.”
“Tuần tra, ngoại trừ các vị Phong Hầu Thần Tôn, Phong Vương Thần Tôn đảm nhận, thì một số Đại Nhật Cảnh Thần Tôn Đỉnh Phong cũng sẽ chịu trách nhiệm, dù sao thì đã có quá nhiều Yêu Tộc xâm nhập vào thế giới Nhân Tộc của chúng ta, Phong Hầu Thần Tôn cũng không thể xoay sở kịp.”
“Hai người các ngươi là một đội nhỏ. Cùng tiến cùng lui.”
Dịch trưởng lão nhìn hai người cười nói: “Khu vực mà hai người phụ trách tập trung ở ‘Cố Sơn phủ’ trong Ngô Châu, bao quanh là lãnh thổ ngàn dặm. Nếu cần hai người ra tay, thì lệnh bài Tuần tra của hai người sẽ phát ra cảm ứng.”
“Đã rõ.” Hai người Mạnh Xuyên gật đầu.
“Ngày thường hai người sẽ ở Cố Sơn phủ, về phần sẽ ở tòa trạch viện nào? Hai người có thể tự lựa chọn, nhớ kỹ, phải giấu kín thân phận Thần Tôn, không được để cho thế giới bên ngoài biết.” Dịch trưởng lão nói: “Kể từ bây giờ, Thần Tôn của Nguyên Sơ Sơn chúng ta, đa phần đều ẩn náu khắp nơi trong thiên hạ. Nếu công khai bại lộ, sẽ rất dễ bị đám Yêu Vương ám sát.”
“Vâng.” Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cũng hiểu rõ.
“Cải trang thành thường dân và sống ẩn dật trong Cố Sơn phủ. Ngày thường thì sống một cuộc sống bình thường như một người dân thường.” Dịch trưởng lão nói: “Khi có nhiệm vụ thì hai người nhanh chóng chạy đến hỗ trợ.”
“Đương nhiên, nhiệm vụ cần đến hai người hẳn cũng không nhiều. Nếu gặp Yêu Vương quá mạnh sẽ để Phong Hầu Thần Tôn xử lý. Còn đám yếu ớt thì mạng lưới ngầm có thể tự giải quyết. E là hai người sẽ chỉ hành động vài lần trong một năm.”
“Còn nữa... Chuyện hai người ẩn náu ở Cố Sơn phủ cũng là bí mật! Ở Nguyên Sơ Sơn, chỉ có ta, sơn chủ Nguyên Sơ Sơn và Tôn giả biết, hai người không nên tiết lộ cho người nhà và bạn bè biết. Một khi bị lộ ra, không chừng sẽ bị bọn Yêu tộc và Thiên Yêu Môn điều tra phát hiện. Và bọn họ sẽ phái Thiên Yêu Vương cấp bốn đặc biệt đến Cố Sơn phủ truy lùng hai người.”
“Còn nữa, làm một Tuần tra, các người không cần làm bất kỳ việc nào, cũng không có Thần Tôn có thể ra lệnh cho các người, hai người sẽ chỉ nhận lệnh điều động trực tiếp từ Nguyên Sơ Sơn chúng ta.” Dịch trưởng lão nói.
…
Một bên khác.
Trong Đông Ninh phủ, sứ giả cũng đã đến trước tổ trạch của Mạnh thị, Mạnh Đại Giang dẫn theo tất cả người trong tộc cung kính nghênh đón.
Sứ giả của vương triều công khai tuyên đọc quan văn phong tước! Đông đảo người vây xem từ xa đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì từ khi vương triều Đại Chu thành lập đến nay, Đông Ninh phủ nơi này vẫn chưa từng có người được phong tước!
“Đông Ninh Bá Mộng Xuyên?”
“Mạnh công tử thật tài giỏi, năm xưa ta đã biết hắn lợi hại, chớp mắt mười mấy năm sau, đã được Phong Bá rồi.”
“Qua vài năm nữa, có lẽ còn được Phong Hầu nữa.”
“Đông Ninh chúng ta cũng có Thần Tôn tài giỏi rồi.”
“Không biết Mạnh Xuyên công tử có thể trở thành Phong Vương Thần Tôn không.”
Người trong Đông Ninh phủ cảm thấy vinh dự và tự hào vô cùng.
Các vị Thần Tôn khác trong Đông Ninh phủ đều rất xúc động, thấy Mạnh Tiên Cô từng bước đến gần cái chết sau khi bị thương nặng, tiếp đến thì xuất hiện Mạnh Xuyên. Hơn nữa trỗi dậy với khí thế kinh người, hắn là người đầu tiên thông qua khảo hạch nhập môn Nguyên Sơ Sơn, mới có bao lâu đã được Phong Bá rồi? Trong số Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, chỉ một số ít có thể được Phong Bá. Và thông thường phải mất một thời gian dài để tích lũy điểm cống hiến.
Còn trẻ thế mà đã được Phong Bá rồi? Không chừng trong tương lai còn được Phong Hầu nữa!
“Mạnh Xuyên, được Phong Bá sao?” Vân Phù An ngồi trong thư phòng, trong có vẻ già dặn đi nhiều.
Phụ thân là Vân Vạn Hải đã tử trận, Vân gia có được bảo vật, điểm cống hiến do Vân Vạn Hải để lại nên cũng tích lũy khá nhiều, tuy nhiên, nếu không có Thần Tôn mới lên ngôi thì cũng sẽ từ từ bại lụi.
Nhìn thấy Mạnh Xuyên vụt sáng lên trời, Vân Phù An cảm thấy tiếc nuối trong lòng.
Hắn ta vốn là người giỏi toàn diện, luôn giỏi nịnh hót người trên, chèn ép người dưới, tự vả mặt mình. Đáng tiếc cho dù tự vả mặt mình nữa thì giờ đây Mạnh Xuyên đã trở thành Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, không thể nào kết thân với Vân gia của hắn ta nữa.
“Không phải chỉ là một nữ nhi thôi sao? Tại sao lại vội vàng hủy bỏ hôn ước như vậy? Tại sao ta lại ngốc như vậy?” Vân Phù An tức giận trong thư phòng.
Đã từng có một cơ hội trước mắt, nhưng hắn ta đã bỏ lỡ, vĩnh viễn bỏ lỡ.
…
Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cưỡi chim bay đến Cổ Sơn phủ.
“Kể từ hôm nay, nơi này là nhà của chúng ta.” Mạnh Xuyên cùng Liễu Thất Nguyệt đứng trong một tòa trạch viện, bọn họ đã đích thân đến nha môn để chọn lựa, đã xem xét mấy nơi mới chọn được.
Nhiệm vụ tuần tra không có thời hạn.
Hai phu thê có lẽ sẽ sống ở đây lâu dài.
“Ừm.” Liễu Thất Nguyệt cũng hài lòng nhìn ngôi nhà, một con chim màu xám giống như chim sẻ bay ngang qua ngôi nhà và đậu trên vai của Liễu Thất Nguyệt. Đó là một con chim Thiên Yêu Vương cấp ba mà hai phu thê Mạnh Xuyên đã dùng một triệu năm trăm ngàn điểm cống hiến để đổi lấy, kể từ khi Yêu Vương tràn vào với quy mô lớn, những con chim ở Nguyên Sơ Sơn đã trở nên rẻ hơn rất nhiều, đã giảm hơn một nữa giá so với trước đây.
Con chim này có thể biến lớn hoặc nhỏ, bình thường có thể ngụy trang thành một con chim lớn cỡ lòng bàn tay, còn có một bí kỹ do núi Nguyên Sơ Sơn ban tặng, có thể kiểm soát khí tức hoàn toàn, ngụy trang thành một con chim bình thường.
“Bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu một đứa trẻ thôi.” Mạnh Xuyên nhìn vào nhà, mỉm cười nhìn thê tử.
Liễu Thất Nguyệt cũng mỉm cười.
Sống ẩn dật ở đây và có cuộc sống ổn định, cũng đã đến lúc có một đứa con rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook