Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 197 Họa quyển (Cuộn tranh)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Đại Yêu Vương Phục Giác nhìn hồ sơ tình báo, nhíu mày nói: "Dưới trướng ta có mười lăm hậu duệ của huyết mạch Yêu Thánh, mỗi người đều có thần thông lợi hại, lần này lại tổn thất hai tên. Phần lớn Yêu Thánh của Yêu giới tuân theo mệnh lệnh của Đế Quân phái rất nhiều hậu duệ đi vào thế giới Nhân tộc. Nhưng cho dù thế nào, vẫn phải cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho hậu duệ của Yêu Thánh, nếu như chết quá nhiều, thế lực Yêu Thánh cũng sẽ truy hỏi và truy tìm.”
“Con bạch hồ ở Cố Sơn phủ kia, lão ngưu ở Dư Phường phủ kia, đã chết như thế nào? Là vị Thần Tôn nào giết chết, tra ra được chưa?" Đại Yêu Vương Phục Giác truy hỏi.
“Lão ngưu của Dư Phường Phủ, đã bị "Cung Tư Hầu" đi ngang qua giết chết." Hắc Hồ Yêu Vương liền bẩm báo, "Lão ngưu kia xông vào Dư Phường Phủ, tàn sát bừa bãi, nhưng vừa mới đại khai sát giới, Cung Tư Hầu đã hiện thân, mặc dù lão ngưu kia có thần thông hộ thể, vẫn bị mấy chiêu của Cung Tư Hầu đập chết, đập thành thịt băm. Cảnh tượng này bị rất nhiều người trong Dư Phường Phủ nhìn thấy, vẫn rất dễ để tra xét.”
“Cung Tư Hầu sao?”
Đại Yêu Vương Phục Giác nói, "Ngô Châu là một châu khá phồn hoa của vương triều Đại Chu, cường giả sinh ra cũng khá nhiều, hiện giờ còn có ba vị Phong Hầu Thần Tôn còn sống, Nam Vân Hầu, Cung Tư Hầu, Thiên Ảnh Hầu, ba người bọn họ rất có thể vẫn trấn thủ quê hương như trước. Một vị Phong Hầu trấn thủ châu thành, hai vị Phong Hầu Thần Tôn khác đi khắp nơi, gặp phải Phong Hầu Thần Tôn cũng là do vận khí của lão Ngưu không tốt.”
Ở Ngô Châu.
Phía Nhân tộc, có ba vị Phong Hầu Thần Tôn. Bên phía Yêu tộc chỉ có một Đại Yêu Vương Phục Giác.
Càng đừng nói đến những Phong Vương Thần Tôn có khả năng hiện thân.
“Con bạch hồ của Cố Sơn phủ thì sao?" Đại Yêu Vương Phục Giác truy hỏi.
“Không tra ra được.”
Hắc Hồ Yêu Vương lắc đầu nói: “Khi Bạch Hồ tập kích thị trấn, phàm nhân không một tiếng động chết đi. Những phàm nhân còn lại đều sợ hãi trốn trong địa đạo...... hoàn toàn không có ai nhìn thấy Bạch Hồ Yêu Vương bị giết như thế nào.”
"Có thần thông mị hoặc, vẫn mất mạng như cũ?" Đại Yêu Vương Phục Giác nghi hoặc, "Là bị Phong Hầu Thần Tôn giết chết, hay là Đại Nhật Cảnh Thần Tôn lợi hại nào đó trong Cố Sơn Phủ?"
Các Yêu Vương phía dưới đều không dám lên tiếng, thực lực của những Yêu Vương này cũng không mạnh, chủ yếu là phụ trách điều tra.
Những người thật sự giỏi chiến đấu, đều đã chia ra phụ trách các phủ.
“Thăm dò kết thúc, tiếp theo nên để cho đám Yêu Vương tạo thành từng đội ngũ, phối hợp với nhau." Đại Yêu Vương Phục Giác lật xem hồ sơ tình báo, tự hỏi nên phối hợp như thế nào, "Ít nhất là hậu duệ Yêu Thánh, mỗi người đều sẽ phối hợp với một đội ngũ lợi hại. Không thể dễ dàng tổn thất như vậy.”
……
Nhân tộc và Yêu tộc minh tranh ám đấu (tranh đấu gay gắt).
Tỷ như sau khi trải qua giao chiến bước đầu, Nguyên Sơ Sơn sẽ thay đổi đội ngũ Thần Tôn ở các phủ.
Tất cả “Bất Diệt Cảnh Thần Tôn” rời khỏi đội ngũ, đi phụ trách điều tra. Việc chiến đấu đều sẽ giao cho Đại Nhật Cảnh Thần Tôn.
Trung bình sẽ chỉ có một đội ngũ Thần Tôn, do bốn Đại Nhật Cảnh Thần Tôn tạo thành (hai người là đệ tử nội môn của Nguyên Sơ Sơn, hai người là đệ tử ngoại môn). Ưu điểm của hai bên vừa khéo có thể hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho thực lực mỗi đội ngũ Thần Tôn tăng mạnh! Nếu một đội ngũ gặp phải mười đến hai mươi Yêu Vương Tam Trọng Thiên vẫn có thể chiến đấu một trận trực diện.
Năng lực bảo vệ tính mạng của các Thần Tôn trở nên mạnh hơn, nhưng việc cứu viện huyện thành, thôn xóm ổ bảo lại yếu đi. Bởi vì chỉ có một đội! Nếu như đồng thời có vài chỗ bị tập kích, chỉ có thể chạy đến từng nơi.
May mắn là sau khi trải qua cuộc thăm dò quy mô lớn lần đầu tiên, một số lượng lớn Yêu Vương Tam Trọng Thiên đã bị tổn thất, những Yêu Vương còn lại cũng cẩn thận hơn rất nhiều, thế công cũng hòa hoãn đi nhiều.
Dù sao thì nếu thế công quá mạnh? Yêu vương cũng sẽ chết nhiều.
Toàn bộ Yêu giới có vô số Yêu Vương Tam Trọng Thiên, nhưng nếu tổn thất quá lớn, cũng không thể nào duy trì lâu dài.
……
Cố Sơn phủ.
Hai phu thê Mạnh Xuyên trải qua cuộc sống "bình yên", đến nay vẫn chưa được điều động "cứu viện toàn phủ”, chỉ đều ra tay ở Cố Sơn phủ.
“Vị công tử này." Một vị nam tử gầy yếu lấy lòng kêu lên.
Mạnh Xuyên mới vừa đi ra khỏi cửa trạch viện, hơi nghi ngờ nhìn về phía hắn ta: "Có việc gì sao?”
Nam tử gầy yếu chỉ vào trạch viện của Mạnh Xuyên, hỏi: "Vị công tử này, đây là nhà của ngài sao?”
Mạnh Xuyên nhíu mày.
“Ta không có ý gì khác, ta làm nha hàng牙行." Nam tử gầy yếu liền cười nói: “Nhà ngài mua mất mấy trăm lượng bạc? Hiện giờ ngài có định bán không? Bây giờ báo giá ba ngàn lượng, cũng có thể bán!”
Mạnh Xuyên hơi kinh ngạc, khi bản thân mình và thê tử định cư ở nơi này, mua hết tám trăm lượng bạc.
Mọi người trong nhà đều rất sẵn lòng tiêu tiền.
Trạch viện giá tám trăm lượng bạc, không được coi là đại trạch đại viện, nhưng cũng rất tốt. Bình thường trong nhà đều có vài người hầu.
“Tăng tới ba ngàn lượng sao?" Mạnh Xuyên kinh ngạc, ba ngàn lượng đã là cái giá rất cao đối với phàm nhân.
“Ba ngàn lượng nhất định có thể bán được." Nam tử gầy yếu tiếp tục nói," Nếu ngài không vội, báo bốn ngàn lượng cũng có thể thử xem, thế nào? Nếu ngài gật đầu, ta sẽ giúp ngài bán. Sau đó bỏ ra một ngàn lượng mua một trạch viện nhỏ hơn. Cứ như vậy, không phải trong tay ngài sẽ có mấy ngàn lượng bạc sao? Nửa tháng gần đây, giá lương thực và giá thịt đều tăng, có nhiều bạc trong người hơn một chút, cũng có thể phòng thân.”
Vị nam tử nha hàng này, đang không ngừng lừa dối.
“Không cần, ta không muốn bán." Mạnh Xuyên xoay người rời đi.
“Này này này......" Nam tử gầy yếu hét lên, nhưng không còn cách nào khác.
Hắn ta tiếp tục đi dạo lung tung ở xung quanh, nếu gặp phải chủ nhân ở những trạch viện chung quanh đi ra, nhìn không giống người hầu, sẽ lập tức tiến lên và nói: "Vị lão gia này, có người ra giá ba ngàn lượng để mua trạch viện nhà ngài..."
Mạnh Xuyên có chút thổn thức.
Xem ra cuộc tấn công thăm dò của Yêu tộc, đã khiến cho một số lượng lớn người dời đi. Đặc biệt là những gia tộc Thần Tôn, phú thương hào tộc, tin tức nhanh nhạy đều sẽ biết rằng càng ở đại thành, thì sau này giá đất sẽ càng đắt. Tỷ như “gia tộc Mạnh thị” của Mạnh Xuyên đã đưa hơn vạn tộc nhân đến Phủ thành, ngoài ra có mấy trăm tộc nhân dời đến những nơi như Châu thành, Lạc Đường thành.
Đây là một đại gia tộc đã hơn ngàn năm tuổi, tất nhiên xu cát tị hung (tìm kiếm vận may và tránh tai họa). Sắp xếp một vài tộc nhân đến Châu thành, Lạc Đường thành, cũng vì lưu lại huyết mạch cho gia tộc.
Đừng để đến một ngày nào đó phủ thành bị phá hủy, toàn bộ gia tộc bị diệt.
Toàn bộ tộc nhân của các gia tộc Thần Tôn, gia tộc phú thương vào thành cũng khiến cho giá đất không ngừng tăng lên, tỷ như trạch viện kiểu này của Mạnh Xuyên, hoàn toàn có thể xây thêm một vài căn phòng, ở thêm mấy chục người cũng không khó! Có thể đưa ra loại giá này, tất nhiên cũng không phải người bình thường.
……
Mạnh Xuyên tự tay chọn lựa, mua thuốc màu mình cần để vẽ tranh.
“Công tử đi thong thả, công tử hãy ghé thường xuyên nhé." Chưởng quầy cửa hàng rất nhiệt tình.
“Ngay cả thuốc màu cũng tăng giá." Mạnh Xuyên kinh ngạc vạn phần, khắp nơi trong Cố Sơn phủ đều tăng giá, bình dân có nhà còn khá hơn. Cho thuê một hai gian cũng có thể giảm bớt áp lực, nếu như người thuê phòng ở trong phủ thành, cuộc sống có thể rất khó khăn. Thậm chí có thể bị ép rời khỏi phủ thành! Ở không nổi, ăn không nổi.
Mạnh Xuyên cũng không còn cách nào.
Đây là đại thế của cả thế giới Nhân tộc!
“Két.”
Mạnh Xuyên mang theo thuốc màu trở lại chỗ ở.
“Lão gia." Lão bộc trông cửa rất nhiệt tình.
Mạnh Xuyên trở lại thư phòng, điều chế xong thuốc màu, lại bắt đầu tiếp tục vẽ tranh.
Bộ Trường Quyển Họa kia đã vẽ xong cảnh tượng của Bắc Hà Quan, hiện giờ hắn đang vẽ cảnh ở Giang Châu thành, cuộc chiến đấu giữa các Thần Tôn và Yêu Vương, có vài phàm nhân mất mạng, phần nhiều là trốn trong địa đạo ở khắp nơi. Nơi này chiến tranh còn khốc liệt hơn, có Hắc Thủy cung chủ liên tiếp giết chết các Thần Tôn, từng vị Thần Tôn mất mạng...
Đợi đến khi trời tối.
“A Xuyên, đến giờ ăn cơm tối rồi." Liễu Thất Nguyệt đi vào, nhìn bức tranh, cười nói, "Bức tranh này vẫn đang vẽ, vẽ được bao nhiêu rồi?”
“Vẫn sớm, không vội." Mạnh Xuyên mỉm cười nói.
Vốn nghĩ chỉ cần một hai tháng là đủ rồi, nhưng khi nhập tâm vào việc vẽ tranh, quá nhiều thứ hắn đều muốn vẽ vào, tỷ như ánh mắt luyến tiếc của thi thể Thần Tôn chết trận, tỷ như phàm nhân run rẩy tuyệt vọng, rất nhiều cảnh tượng đều do hắn tận mắt nhìn thấy, hắn đều muốn vẽ ra.
Đây chính là ghi chép, ghi lại rất nhiều hình ảnh chân thật của thời đại này.
Hắn cảm thấy chỉ e là ba bốn tháng cũng không chắc chắn sẽ xong, nhưng mà hắn cũng không vội, đây vốn là chuyện dung hòa tình cảm, nên vẽ xong tất nhiên sẽ vẽ xong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook