Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 198 Phu thê hợp lực
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sáng sớm.
Hai phu thê Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt vẫn giống như thường ngày, sau khi thi triển thân pháp trong thời gian mấy hơi thở sẽ rời khỏi phủ thành đi tới một khu rừng ở ngoài thành. Do ảnh hưởng của sự khống chế sức mạnh của thiên địa lực, phàm nhân sẽ không thể nhìn thấy rõ hai người Mạnh Xuyên đang thi triển thân pháp.
Trong núi có một nhà gỗ, là nơi hai người ở tạm.
Nhà của bọn họ ở trong thành quá nhỏ, đặc biệt là Liễu Thất Nguyệt cần không gian vô cùng lớn để luyện tiễn, là Thần Tiễn Thủ Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, ngay cả trường luyện tiễn của đạo viện cũng không đủ để nàng ta thi triển. Ngoài thành có những ngọn núi hoang sơ, cũng đủ rồi.
Mỗi một buổi sáng, hai phu thê sẽ tu luyện ba canh giờ, giữa trưa sẽ trở về ăn cơm trưa, buổi chiều chính là khoảng thời gian cầm kỳ thư họa nhàn nhã.
Cuộc sống như vậy, phu thê hai người đều rất quý trọng.
“Cộc." Liễu Thất Nguyệt lấy từ trong ngực ra một túi vải nhỏ, kéo dây ra, khi miệng túi vải mở ra đã lớn bằng một cái chậu rửa mặt, Liễu Thất Nguyệt đưa tay vào lấy, xách ra một túi tên lớn được. Trong túi tên có khoảng chừng năm mươi mũi tên, xếp thành một bó rất lớn, cũng rất dài. Nhưng chúng được lấy từ trong túi vải nho nhỏ ra, quả thật rất thần kỳ.
“A Xuyên, túi vải này thật thần kỳ." Liễu Thất Nguyệt nhận được lễ vật mà phu quân tặng cũng đã lâu, nhưng nàng ta vẫn rất vui mừng. “Bình thường việc ta đau đầu nhất là túi tên. Túi tên quá nhỏ, số mũi tên có thể mang quá ít! Túi tên quá lớn lại ảnh hưởng đến thân pháp của ta. Hơn nữa một túi tên lớn cũng không mang được nhiều mũi tên lắm. Bây giờ trong túi vải này, lại có tới hai mươi túi tên! Có khoảng chừng một ngàn mũi tên, khi chiến đấu với Yêu Vương cũng có thể bắn tên một cách tùy ý. Nếu không thì khi bắn tên cũng phải tính toán, chỉ sợ sẽ không còn mũi tên nào.
Mạnh Xuyên nở nụ cười: "Bạch Hồ Yêu Vương, đặc biệt đến đưa bảo vật cho Thất Nguyệt nàng.”
Liễu Thất Nguyệt cười.
Túi vải nhỏ lấy được từ Bạch Hồ Yêu Vương, bên trong lại cất giấu một không gian rất lớn, to bằng nửa căn phòng. Bỏ hai mươi túi tên vào, cũng vẫn còn rất nhiều khoảng trống.
Mạnh Xuyên vẫn rất ngạc nhiên.
Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy loại bảo vật này, nhưng mà chắc là các Thần Tôn Nhân tộc cũng có bảo vật tương tự, bởi vì “Cửu Huyền Động” của Nguyên Sơ Sơn, rõ ràng là ở trong lòng núi, nhưng không gian bên trong Cửu Huyền Động lại tựa như một tiểu thế giới rộng lớn mênh mông. Còn có Tôn Giả trước mặt mình, chỉ cần lật tay đã có thể lấy từ trong hư vô ra rất nhiều vật phẩm. Đối với việc khống chế “không gian”, Thần Tôn Nhân tộc cũng rất cao minh.
Chỉ là tất nhiên, vật có không gian lưu trữ ổn định, chắc là rất hiếm có và trân quý! Nguyên Sơ Sơn dùng công lao đổi lấy vật phẩm, cũng không có vật phẩm tương tự.
Loại vật phẩm này, đối với Mạnh Xuyên chỉ là ngạc nhiên, cũng không giúp ích gì cho thực lực của hắn.
Nhưng đối với một thần tiễn thủ, lại là một trợ lực lớn! Vô số mũi tên mang theo bên người, quả thật có thể bắn tên vô hạn! Mạnh Xuyên đương nhiên sẽ tặng cho thê tử Liễu Thất Nguyệt.
“Vút!” “Vút!” “Vút!”
Từng mũi tên xé gió bay ra, từng mũi tên như du long, tựa như có sinh mệnh. Liễu Thất Nguyệt đang luyện cung tiễn.
Mạnh Xuyên đứng dưới một gốc cây đại thụ, suy nghĩ vừa động đã khiến tán cây đại thụ bên cạnh hơi chấn động, lập tức có rất nhiều lá cây lả tả rơi xuống, Mạnh Xuyên cũng bắt đầu xuất đao.
Đao Ảnh mang theo tia chớp, hắn liên tục xuất đao hơn trăm lần.
Những chiếc lá rụng này, mỗi chiếc đều bị cắt thành hai nửa gần như ngang nhau.
“Đao pháp của ta, thuần túy bởi vì tu luyện Lôi Đình Diệt Thế Thần Thể mới có tốc độ như thế, nếu xét về cảnh giới chân chính thì vẫn còn khuyết điểm." Mạnh Xuyên khẽ lắc đầu, "Nếu như dựa vào cảnh giới, khiến tốc độ đao pháp tăng gấp đôi, mới đạt tới “Đao Đạo Cảnh”.”
Thế nào là Đao Đạo Cảnh?
Đó chính là 'Ngộ Đạo'!
Thật sự có được "Đạo" thuộc về mình, cảnh giới đao pháp như thế đủ để khấu vấn bản tâm.
“Tiếp tục." Mạnh Xuyên vừa nghĩ, trên tán cây lại có lá cây rơi xuống, Mạnh Xuyên lại xuất đao.
Một lát sau, lá cây đại thụ này đã trở nên dần thưa thớt, Mạnh Xuyên không đợi đại thụ trụi hết hoàn toàn, đã đổi sang một gốc đại thụ khác tiếp tục luyện đao. Toàn bộ ngọn núi, cây cối rất nhiều.
……
Sau khi hai phu thê tu luyện hơn một canh giờ.
“Hả?” Sắc mặt của hai người đều khẽ biến, lấy lệnh bài tuần tra từ trong ngực ra, lệnh bài tuần tra đang phát ra ánh sáng đỏ.
“Cầu viện sao?”
Hai người nhìn nhau.
Không chút do dự, thậm chí hơn mười mũi tên Liễu Thất Nguyệt vừa bắn ở đằng xa cũng không muốn lãng phí thời gian để nhặt, sau khi trở về nhặt cũng không muộn. Dù sao cứu viện là chuyện khẩn cấp, thời gian một hơi thở, cũng có thể chính là khác biệt sống chết của những Thần Tôn.
“Đi thôi." Mạnh Xuyên nắm lấy cánh tay thê tử.
Vút.
Hắn lập tức hóa thành một tia chớp xẹt ngang trời cao.
Từ sau khi thành công tu luyện thành lôi điện ma văn nhị trọng, tốc độ của Mạnh Xuyên tăng mạnh, hiện giờ cho dù mang theo thê tử cũng có thể nhảy lên ba dặm! Trong các Phong Vương Thần Tôn đã được coi là tốc độ khá nhanh. Nếu như một mình một người lên đường, đã được coi là đỉnh cấp trong các Phong Vương Thần Tôn.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta rời khỏi Cố Sơn phủ cứu viện." Ngoài thân thể của Liễu Thất Nguyệt có chân nguyên hộ thể, truyền âm nói, "Hiện giờ thường thì các phủ chỉ có một tiểu đội Thần Tôn, là do bốn Đại Nhật Cảnh Thần Tôn tạo thành. Nếu như tiểu đội Thần Tôn cầu viện, tất nhiên bọn họ đã gặp phải nguy hiểm không dễ đối phó.”
“Dựa theo kế hoạch chúng ta đã định lúc trước." Mạnh Xuyên nói.
Mạnh Xuyên rất bình tĩnh, bởi vì chuyện tương tự hắn đã làm rất nhiều, cũng từng cùng Trương Quân Phong sư huynh cứu viện rất nhiều lần.
Liễu Thất Nguyệt lại rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên nàng ta chạy mấy trăm dặm để đến một nơi khác cứu viện.
“Vút.”
Mang theo thê tử chợt lóe lên, đã xẹt qua không trung và vượt qua một ngọn núi, thậm chí khi ở trong không trung hắn dùng phi yến thức để bộc phát một lần nữa, vượt qua hơn mười dặm mới đáp xuống, vượt qua đỉnh của cả một dãy núi kia. Xung quanh Ngô Châu có rất ít vùng núi, cho dù có cũng là những ngọn núi khá thấp, nếu cao trăm trượng đã được xem là “núi cao nguy nga” hiếm có rồi.
Điều này nếu như so với phương bắc, so với những nơi khác, thật sự kém quá xa.
“A Xuyên, thân pháp này của chàng thật nhanh." Liễu Thất Nguyệt cảm nhận được tốc độ nhanh như chớp này, nhìn cảnh tượng xung quanh liền tục lùi về sau, cho dù đã từng trải qua không chỉ một lần, nhưng vẫn cảm thấy rung động.
“Chờ đến khi ta trở thành Phong Hầu Thần Tôn, tốc độ của ta có thể vượt qua cả thiên hạ." Mạnh Xuyên cười nói, "Đến lúc đó sẽ nhanh hơn.”
Vù vù vù.
Hai phu thê Mạnh Xuyên vượt qua từng hồ nước lớn.
Trong Ngô Châu, hồ nước còn nhiều hơn núi! Hồ nước dài rộng mấy chục dặm rất thường gặp, hồ nước hơn trăm dặm cũng có. Bình nguyên rộng lớn, hồ nước nhiều, nơi này mới là nơi vô cùng thích hợp để trồng lương thực.
“Đến rồi!”
Trên mặt hồ dưới chân Mạnh Xuyên, sau đó hắn bộc phát vượt qua khoảng cách năm sáu dặm lần thứ hai ngay trong hư không, đi đến trên không trung của một huyện thành.
Hai người Mạnh Xuyên ở trên cao liếc mắt một cái đã nhìn thấy cuộc đại chiến đang diễn ra trong thành.
Khí tức của Thần Tôn, khí tức của Yêu Vương tùy ý bộc phát, đại chiến đang diễn ra.
Hiện giờ sương mù tràn ngập khắp nơi, rất nhiều nơi trong thành đã trở thành một mảnh phế tích, mọi người đã trốn ở trong địa đạo bất an chờ đợi từ lâu. Còn cuộc chiến đấu giữa hai bên ở trong thành, một bên là bốn vị Đại Nhật Cảnh Thần Tôn, đang phối hợp cùng nhau chống đỡ một cách khó khăn, trong đó có hai vị đã trọng thương.
Bên kia là sáu tên Yêu Vương! Dẫn đầu là một tên Miêu Yêu Vương lông xám, trên mi tâm của Miêu Yêu Vương này lại có con mắt thứ ba.
Tam Nhãn Miêu Yêu Vương giết tới gần.
Một nam tử mặc áo giáp bạc cầm khiên, đột nhiên vung lên, nhưng con mắt thứ ba của Tam Nhãn Miêu Yêu Vương chớp chớp, nam tử mặc áo giáp bạc liền thống khổ hừ nhẹ một tiếng, Tam Nhãn Miêu Yêu Vương đã vượt qua tấm khiến chụp về phía cổ của nam tử mặc áo giáp bạc.
“Vút." Một nữ tử áo tím nhanh chóng đánh tới, một kiếm ảnh chém về phía Miêu Yêu Vương.
Sáu tên Yêu Vương dưới sự cầm đầu của Miêu Yêu Vương đang điên cuồng vây công bốn Thần Tôn. Bốn vị Thần Tôn thi triển cấm thuật Thần Tôn, dùng hết biện pháp chống đỡ một cách khó khăn.
“Ha ha, đây là giao tình sinh tử của Nhân tộc các ngươi sao? Vì hai đồng bạn trọng thương, mà hai người các ngươi cũng không muốn trốn, cùng nhau cộng sinh tử?" Miêu Yêu Vương mang theo năm Yêu Vương vây công, chiếm ưu thế tuyệt đối.
“Nếu chúng ta chia ra chạy trốn, một người có thể trốn thoát cũng đã tốt lắm rồi.” Nữ tử áo tím quát: “Chúng ta hợp sức đối phó, có lẽ có thể chống đỡ đến khi cứu viện đến. Ta khuyên bọn Yêu Vương các ngươi mau đi đi, nếu không Thần Tôn cường đại của Nhân tộc chúng ta tới, các ngươi sẽ không chạy thoát đâu.”
"Ta sẽ giết các ngươi trước khi đi, thời gian cũng rất nhiều--" Miêu Yêu Vương đột nhiên nhìn về chân trời phía xa, tia chớp lóe lên từ chân trời, hai thân ảnh đã đi đến trên không trung của huyện thành.
“Thần Tôn tới rồi?”
Sáu yêu vương Miêu Yêu Vương đều sợ tới mức giật mình.
Thần Tôn tới cũng quá nhanh rồi?
Cho dù là Phong Hầu Thần Tôn, trừ phi ở ngay tại lãnh thổ của bổn phủ, nếu không không thể nhanh như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook