Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 213 Trảm Yêu Đao thay đổi

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 23: Trảm Yêu Đao thay đổi

"Ha ha."

Phục Giác Đại Yêu Vương giãy dụa chui xuống dưới lòng đất sâu hơn. Nó ở phía trước đào đất, Mạnh Xuyên ở đi theo phía sau  lại rất thoải mái, nó căn bản thoát khỏi không được, hơn nữa nó cảm giác được cơ thể vốn lấy làm tự hào càng ngày càng suy yếu.

“Đến nay Yêu tộc chưa biết đến lai lịch thực sự của Mạnh Xuyên, tốc độ thân pháp danh truyền thiên hạ của hắn đều quan trọng, Nguyên Thần mới là chỗ lớn mạnh nhất của hắn." Phục Giác Đại Yêu Vương bi thương trong lòng: "Yêu tộc chỉ có ta phát hiện, đáng tiếc, ta lại phải chết.”

Cơ thể nhanh chóng suy yếu khiến nó khó ngăn cản đao pháp của Mạnh Xuyên hơn.

Rốt cục không chú ý bị một đao đánh úp lại.

Tru Thần Thứ vẫn như cũ đả thương nặng Nguyên Thần của nó, lĩnh vực Nguyên Thần đều mờ ảo, khó có thể thấy rõ một đao này.

“Ầm.”

Một đao mang theo lực xuyên thấu kinh người, từ bên cạnh đâm vào đầu Phục Giác Đại Yêu Vương, đâm vào sâu chừng hai thước, ánh đao cũng triệt để phá hủy bên trong đầu.

Phục Giác Đại Yêu Vương chỉ cảm thấy ý thức đang nổ vang, Nguyên Thần yếu ớt bắt đầu mất đi cơ thể để dựa vào, dần dần tiêu tán.

“Ta thực sự đã bị một tên Đại Nhật Cảnh Thần Tôn giết chết." Ý thức Phục Giác Đại Yêu Vương dần chìm vào bóng tối.

Sâu trong lòng đất.

Chỉ với một đao đã giết chết Phục Giác Đại Yêu Vương cao khoảng ba trượng, cuối cùng Mạnh Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Giết chết một tên Yêu Vương cấp bốn thật không dễ dàng." Mạnh Xuyên âm thầm cảm thán. Từ đầu tới cuối hắn chỉ thi triển cấm thuật Thần Tôn và dùng lực Nguyên Thần điều động chân nguyên. Cũng không có lực Nguyên Thần triệt để điều động cơ thể và chân nguyên. Bởi vì cho dù bộc phát toàn bộ thì thực lực cũng chỉ tăng thêm năm phần mà thôi.

Chỉ tăng lên năm phần, mình lại chỉ có thể bộc phát mười chiêu, trong mười chiêu đúng thật là Mạnh Xuyên không nắm chắc việc giết chết lực sinh mệnh cứng cỏi của Phục Giác Đại Yêu Vương.

Cho nên hắn tình nguyện dùng lực Nguyên Thần điều động chân nguyên, kể từ đó có thể thi triển tám mươi chiêu!

Cho dù tám mươi chiêu cũng không giết chết đối thủ... Tin rằng cũng có thể kéo dài đến khi Thần Tôn lớn mạnh chạy tới, mà kết quả, lực lượng Nguyên Thần tiêu hao gần một nửa, liền chém giết Phục Giác Đại Yêu Vương.

“Xoẹt xoẹt xoẹt~~~”

Thi thể Phục Giác Đại Yêu Vương ngã xuống đất, máu không ngừng tuôn ra, chảy về phía Trảm Yêu Đao trong tay Mạnh Xuyên.

Trảm Yêu Đao đói khát nuốt vào.

“Hả?" Mạnh Xuyên kinh ngạc: "Trảm Yêu Đao đã từng nuốt qua Hắc Thủy Cung Chủ và mấy tên Yêu Vương thần thông vô cùng nhanh. Lần này sao lại lâu như vậy?

So với nuốt Hắc Thủy Cung Chủ dài gần mười lần, Phục Giác Đại Yêu Vương mới triệt để hóa thành bột phấn tiêu tán, ngay cả lân giáp, gân cốt đều triệt để hóa thành bột phấn. Cơ thể của nó chỉ có 'Độc Giác' còn hoàn hảo, hơn nữa chỉ còn có các loại đồ vật như trường thương.

Trảm Yêu Đao đã đói khát quá nhiều năm, lần này mới thật sự là ăn thống khoái một lần. Trên thân đao đều thoáng hiện ra vầng sáng màu tím, tản ra mũi nhọn bức người.

“Có vẻ như uy lực của Trảm Yêu Đao mạnh hơn rất nhiều?" Mạnh Xuyên có thể cảm giác được: "Nguyên Sơ Sơn ghi lại, Trảm Yêu Đao chính là một thanh Thần Binh tà ác, chỉ là quá lâu không nuốt máu mới trở nên yếu hơn nhiều. Theo nuốt đủ huyết khí tội nghiệt, nó còn có thể không ngừng khôi phục.

Hiện giờ đã đạt tới Nguyên Thần cấp ba, Mạnh Xuyên có mười phần nắm chắc việc khống chế chuôi của thần binh tà ác này.

Trên thực tế…

Chính là đối với Phong Hầu Thần Tôn mà nói, chuôi thần binh này nuốt quá nhiều, đều sẽ không khống chế được. Nguyên Thần Mạnh Xuyên quá mạnh, ma tính tà tính của Trảm Yêu Đao không lay động được hắn.

“Vù vù vù."Mạnh Xuyên tùy ý vung đao.

Chỉ cảm thấy đao xẹt qua trời cao, phảng phất ngay cả hư không cũng phải cắt, sắc bén hơn rất nhiều, tính phá hoại cũng mạnh hơn rất nhiều.

“Nếu bây giờ lại đối phó Phục Giác Đại Yêu Vương, hẳn là không cần nhiều chiêu như vậy." Mạnh Xuyên mừng thầm.

Nói đến huyết khí.

Phục Giác Đại Yêu Vương chắc chắn là cường thịnh, nó ở trong cùng tầng thứ đều tính là cơ thể mạnh mẽ, về phần tên Hắc Thủy Cung Chủ Thiên Yêu cấp bốn này sao? Nếu so sánh về huyết khí thì kém hơn nhiều, chỉ có huyết khí Phục Giác Đại Yêu Vương khoảng chừng một phần! Hắc Thủy Cung Chủ có được thực lực ‘ngưỡng cửa Phong Hầu Thần Tôn’ là dựa vào cảnh giới huyền ‘Đạo chi cảnh đại thành’. Cơ thể bản thân chắc chắn bình thường.

Hệ thống Thiên Yêu chắc chắn kém hơn hệ thống Thần Tôn Nhân tộc, hệ thống Yêu Vương rất nhiều.

“Còn có những đồ vật này." Mạnh Xuyên lập tức thu thập đồ vật ở đây, rất nhanh đã phát hiện một cái túi vải, có lẽ là đồ vật Phục Giác Đại Yêu Vương mang theo bên người.

“Không gian lớn quá.”

Mạnh Xuyên mở khóa túi vải ra, lập tức phát hiện bên trong túi vải lại là có một tòa phòng lớn nhỏ, không gian còn lớn gấp đôi túi vải mình cho Thất Nguyệt kia.

Trong túi vải này để rất nhiều vật phẩm.

Mạnh Xuyên không biết…

Lúc trước toàn bộ Yêu giới dừng lại ở cấp ba, có thể đột phá đến cấp bốn vốn rất ít. Luyện thành cấp bốn đều thống trị một phương cho nên ai mà nguyện ý đến thế giới Nhân tộc trốn đông trốn tây, cả ngày sống trong sợ hãi chứ? Cho nên Yêu tộc chủ động đưa ra bảo vật hấp dẫn. Như thế mới hấp dẫn gần bốn mươi tên tiến vào thế giới Nhân tộc. Vừa tiến vào đã bị chặn giết mất một nhóm, thành công lẻn vào chỉ có hai mươi bảy tên.

Phục Giác chính là một trong hai mươi bảy tên lúc trước, có được trọng thưởng của Yêu tộc. Đương nhiên không thể so sánh với Bạch Hồ Yêu Vương.

“Trường thương này cũng đã thay đổi một chút sao?” Mạnh Xuyên phát hiện "Trường thương" vốn biến thành dài năm trượng bây giờ đã rút về gần một trượng, Mạnh Xuyên cầm lên ném vào trong túi vải, những vật phẩm khác bao gồm cả một cái sừng cũng bỏ vào trong túi vải.

Kỳ vật trong túi vải trở về dò xét từ từ. Hôm nay tranh thủ trở về hội hợp với Thất Nguyệt.

Đặt túi vải từ trong ngực xuống, xung quanh Mạnh Xuyên lập tức có sợi tơ chân nguyên bay ra, nhanh chóng tách bùn đất ra, không ngừng bay lên phía trên. Tuy rằng không am hiểu Thổ Độn nhưng cũng nhanh chóng lên tới mặt đất.

“Thất Nguyệt." Mạnh Xuyên ngẩng đầu liền nhìn thấy thê tử đang thi triển Hoả Diễm Vũ Dực trên không, vẫy tay nói: "Lại đây.”

“A Xuyên.”

Liễu Thất Nguyệt lập tức lao xuống.

“Ngươi truy sát Đại Yêu Vương thế nào rồi?" Liễu Thất Nguyệt nhìn tay Mạnh Xuyên trống không, vội hỏi.

“Bị ta giết rồi." Mạnh Xuyên nói.

“Giết sao?" Liễu Thất Nguyệt mặc dù có suy đoán, nhưng vẫn khiến trong lòng nàng ta nổi lên một trận sóng lớn.

Mạnh Xuyên lấy từ trong ngực ra túi vải, cười nói: "Đây cũng là túi trữ vật. Không gian bên trong lớn hơn cái kia của ngươi một chút đấy, chiến lợi phẩm cũng đều ở bên trong cả."

“Xuống núi chưa tới mười năm, A Xuyên ngươi đã có thể một chọi một giết chết Yêu Vương cấp bốn rồi." Liễu Thất Nguyệt khẽ vuốt bụng: "Phụ thân các ngươi rất lợi hại, Đại Nhật Cảnh Thần Tôn đã giết Yêu Vương cấp bốn rồi.”

Mạnh Xuyên cũng cười vui vẻ.

Từ khi thê tử mang thai, Mạnh Xuyên càng khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, hy vọng có thể bảo vệ tốt thê tử và nhi nữ ở trong loạn thế này.

Giết chết một tên Yêu Vương cấp bốn tuy rằng rất tốt, nhưng Mạnh Xuyên cũng rất tỉnh táo. Hắn biết những thứ này có vẻ đều do sau khi tiến vào thế giới Nhân tộc mới đột phá. Tất cả đều thuộc về 'Hàng ngàn Yêu Vương cấp bốn'.

“Vèo.”

Một tia sáng đen xuất hiện trên bầu trời huyện Đông Bình, đó là Lữ Việt Vương từ Lạc Đường Quan dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cứu viện.

Lữ Việt Vương quan sát mọi thứ phía dưới.

Thị trấn tràn đầy dấu vết của cuộc chiến để lại, rất nhiều nơi đều thành phế tích, dù sao nơi này đã từng trải qua 'cuộc chiến của Thất Yêu Vương và Tứ Thần Tôn' cùng với trận chiến lớn hơn là của 'Mạnh Xuyên và Phục Giác Đại Yêu Vương'. Nơi Phục Giác Đại Yêu Vương chạy trối chết đều trở thành một khung cảnh toàn là phế tích. Tường thành đều bị thủng.

“Người đâu?”

“Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt đâu?" Lữ Việt Vương hoảng hốt, sẽ không tới chậm chứ?

Hắn liên tục lật tay lấy ra lệnh bài tuần tra, mượn lệnh bài tuần tra, có thể phát hiện vị trí cầu viện của Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt.

“May quá, còn sống." Đáy lòng Lữ Việt Vương thả lỏng.

Một ý niệm quanh quẩn trong đầu ông ta.

Gợn sóng màu đen đột nhiên lấy ông ta làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt đã lan đến trăm dặm. Đương nhiên cũng lan đến Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt cách thị trấn hơn ba mươi dặm.

“Ở kia.”

Trong nháy mắt Lữ Việt Vương đã biến mất giữa không trung.

Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt đều cảm giác được, gợn sóng màu đen đảo qua bốn phương, nhưng cả hai đều lộ ra nụ cười, bởi vì hai người bọn hắn cảm giác được Chân Nguyên Thần Tôn ẩn chứa trong gợn sóng màu đen này.

Ha, tia sáng đen chợt lóe liền đáp xuống mặt đất, xuất hiện ở trước mặt hai người Mạnh Xuyên, đúng là một vị lão giả tóc đen.

“Bái kiến sư thúc." Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đều cung kính hành lễ.

“Ừ." Lão giả tóc đen mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn Mạnh Xuyên thay đổi, nhịn không được nói: "Ngươi giết Yêu Vương cấp bốn sao?”

Mạnh Xuyên kinh ngạc, vậy mà sư thúc liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra sao? Hắn gật đầu nói: "Vâng, may mắn mới giết được.”

“Làm sao có thể? Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ." Lão giả tóc đen có hơi không thể tin được, lập tức nói: " Việc này nhất định phải giữ bí mật, không có Nguyên Sơ Sơn cho phép, hai người các ngươi tuyệt đối không thể truyền chuyện này ra ngoài.

“Vâng." Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đều gật đầu.

“Ngươi giết kiểu gì vậy?” Lão giả tóc đen truy hỏi, hắn chính là Phong Vương Thần Tôn, có 'lĩnh vực Vô Gian’, có thể phát hiện rất nhiều người bình thường mà khó phát hiện ra. Nhưng vẫn khiếp sợ một Đại Nhật Cảnh Thần Tôn hơn ba mươi tuổi lại vượt cấp chém chết Yêu Vương cấp bốn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương