Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 214 Chỉ có một khả năng

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 24: Chỉ có một khả năng

“Giết kiểu gì sao? Cái này…" Mạnh Xuyên do dự.

Lữ Việt Vương thấy thế hiểu rõ, cười nói: "Ta hiểu, liên lụy đến bí mật tông phái, thì không cần phải nói." Đương nhiên ông ta hiểu rõ là tông phái cổ xưa nhất thiên hạ, Nguyên Sơ Sơn cất giấu rất nhiều bí mật, các đệ tử cho dù đạt được chỗ tốt, tông phái cũng sẽ nghiêm lệnh giữ bí mật. Đời đời đều là như thế, cho nên các thế lực khác như Hắc Sa Động Thiên khó có thể dò xét Nguyên Sơ Sơn kĩ càng.

“Tạ sư thúc thông cảm." Mạnh Xuyên khom người cảm tạ nói.

“Mặc kệ như thế nào nhưng có thể vượt cấp giết Yêu Vương cấp bốn đều là chuyện của ngươi.” Lữ Việt Vương khen ngợi: “Đúng rồi, đồ vật còn sót lại của Thiên Yêu Vương và thi thể của nó đều là đồ tốt. Rất nhiều thứ ngươi không dùng được có thể đưa đến Nguyên Sơ Sơn đổi lấy công lao.”

Mạnh Xuyên gật đầu cười nói: "Đều để trong túi trữ vật, sẽ giao cho tông phái đổi công lao.”

Giống như binh khí của Yêu Vương, đều thích hợp cho việc thúc đẩy yêu lực.

Thần Tôn lấy ra trực tiếp dùng sẽ không phù hợp, rất nhiều người đều lợi dụng vật liệu một lần nữa.

Coi như là các loại đan dược, hoặc là kỳ vật dùng để tu hành chỉ có cơ thể nhóm Yêu Vương mới thích hợp dùng còn Nhân tộc chắc chắn sẽ không dùng được.

“Ha ha… Ngươi cũng lấy được túi vải trữ vật sao?" Lữ Việt Vương nở nụ cười. Yêu tộc cũng một số Yêu Vương lớn mạnh. Trong cơ thể có vài cái dạ dày, có cái dạ dày có không gian lớn hơn trăm trượng. Khi chúng thi triển thần thông có thể trực tiếp nuốt vật bên ngoài vào. Khi chém giết, lợi dụng việc túi dạ dày của nó tiến hành cắt may, có thể chế tạo ra rất nhiều túi trữ vật. Cho nên túi trữ vật của Yêu tộc, mỗi Yêu Vương cấp bốn đều có. Đến nay khi giao chiến cùng Yêu tộc, với túi trữ vật này, Nhân tộc chúng ta cũng làm ra rất nhiều chiến lợi phẩm.

Lữ Việt Vương nói xong còn sờ túi vải nhỏ màu vàng bên hông, cười nói: "Trước khi giao chiến với Yêu giới, trữ vật bảo vật chỉ là truyền thuyết, cũng chỉ các Tôn giả có thể có được. Hiện giờ Nguyên Sơ Sơn ta, các Phong Hầu Thần Tôn đã có hơn một nửa. Ví dụ như túi vải này của ta, đừng thấy nó nhỏ, bên trong nó có không gian mười trượng.”

“Mười trượng sao?" Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đều kinh ngạc.

Hai vợ chồng bọn hắn đều có một món.

Nhưng đều nhỏ hơn Lữ Việt Vương nhiều.

“Ý của ta là toàn thân các Yêu Vương đều là bảo vật.” Lữ Việt Vương cảm thán: "Chúng nó chủ yếu là tu luyện cơ thể. Cơ thể có đủ loại thần dị, rất nhiều đều là vật liệu luyện bảo tốt, dùng để trữ vật, giết địch, phóng độc, ảnh hưởng thời gian không gian đều có cả. Yêu Vương càng mạnh hơn thì sẽ càng như vậy. Một thi thể Yêu Vương cấp bốn, ít nhất đáng giá trăm vạn công lao.”

Mạnh Xuyên thầm than.

Thi thể Đại Yêu Vương vừa rồi bị Trảm Yêu Đao nuốt chửng. Chỉ sợ tương lai coi như mình lại may mắn chém giết một vị Đại Yêu Vương thì sợ rằng Trảm Yêu Đao còn muốn nuốt vào.

Đúng rồi, vừa nãy thi thể kia chỉ còn lưu lại 'Độc Giác'. Đương nhiên ngay cả Trảm Yêu Đao cũng không cách nào nuốt vào, sợ là có chút giá trị.

"Lúc trước cũng ở huyện An Bình bốn vị Thần Tôn, chắc là không biết chuyện ngươi vượt cấp chém giết phải không?"

“Bọn hắn không biết." Liễu Thất Nguyệt nói: "Phát hiện là Yêu Vương cấp bốn, bốn người bọn hắn lập tức chạy trối chết, phỏng chừng cũng cầu viện. Sau khi bọn hắn chạy ra khỏi thị trấn thì tiếp tục điên cuồng chạy trốn, căn bản không dám ở lại tham chiến. Cũng không rõ tình hình chiến đấu giữa A Xuyên và Đại Yêu Vương.”

Đây mới là lý trí.

Ở lại tham chiến sao? Đại Yêu Vương giết Mạnh Xuyên, quay đầu sẽ đuổi theo bọn hắn.

Dựa theo mệnh lệnh của Nguyên Sơ Sơn, đụng phải Yêu Vương cấp bốn, những Đại Nhật Cảnh Thần Tôn này trốn càng nhanh càng tốt.

Lữ Việt Vương gật đầu: "Nếu bọn hắn gặp các ngươi, hỏi chuyện này, cứ nói là ta giết.”

“Vâng." Hai người Mạnh Xuyên đáp.

“Việc này phải giữ bí mật. Nếu truyền ra ngoài để Yêu tộc biết được." Lữ Việt Vương nói: "Mạnh Xuyên sẽ gặp phiền toái lớn.”

Liễu Thất Nguyệt nghiêm túc nhìn phu quân bên cạnh.

Lữ Việt Vương cười nói: “Hai người các ngươi cũng mau về đi, cũng chúc mừng hai người các ngươi, sắp làm cha mẹ rồi.”

“Tạ sư thúc." Tâm trạng Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt vô cùng tốt, bọn hắn cũng chờ mong ngày đứa bé ra đời.

Vèo vèo.

Lữ Việt Vương trở về Lạc Đường Quan, hai vợ chồng Mạnh Xuyên trở về phủ Cố Sơn.

Lạc Đường Quan, bên trong của vương triều Đại Chu có cổng thành cực lớn duy nhất, do Lạc Đường Tôn Giả cùng với hai vị Phong Vương Thần Tôn trấn tọa, ngược lại làm nơi này vô cùng an toàn, Yêu tộc không có một lần có thể tiến vào tòa thành này.

Cho nên thành Lạc Đường cũng dần dần trở thành một trong những cổng thành cực lớn của Đại Chu có thể sánh ngang với Vương Đô, thành Nguyên Sơ.

“Vèo.”

Lữ Việt Vương bay lên bầu trời thành Lạc Đường.

Thành Lạc Đường là cửa thành ngăn cản Yêu tộc, lại vô cùng phồn hoa giàu có. Trong thiên hạ rất nhiều gia tộc Thần Tôn, đều phái đệ tử trong gia tộc lưu lại một mạch ở đây. Nơi này có thể nhìn thấy quá nhiều gia tộc lớn, chính là con cháu gia tộc Phong Vương Thần Tôn, ở đây cũng phải khiêm tốn một chút. Nói không chừng sẽ đụng phải đệ tử hoàng tộc, đụng phải đệ tử thần bí của gia tộc Tạo Hóa Tôn Giả.

“Ha.” Lữ Việt Vương đi tới toàn bộ thành trì 'Phủ thành chủ'. Phủ thành chủ chiếm diện tích mười dặm, là nơi xa xỉ hoa mỹ nhất toàn thành. Quanh năm có vô số hoa nở rộ.

Không có bất kỳ một gia tộc nào dám mạo phạm phủ thành chủ.

Bởi vì có bối cảnh rõ ràng… Phủ thành chủ là nơi ở của một vị Tôn Giả - Lạc Đường Tôn Giả.

Phủ thành chủ, trong Hà Hoa Viên, ở giữa của đình.

Một nam một nữ khoanh chân ngồi đối diện, đang chơi cờ.

Nữ tử mặc áo bào màu trắng, trên áo bào thêu hình phượng hoàng. Mà người ngồi đối diện nàng ta là một bóng người của nam tử tóc dài mờ ảo.

“Tướng quân." Lạc Đường Tôn Giả đánh cờ mỉm cười nói.

Nam tử tóc dài Tần Ngũ Tôn Giả khẽ nhíu mày, đi một bước.

“Ta lại thắng!" Lạc Đường Tôn Giả tiếp tục đánh cờ, đồng thời tự tin nói: "Mặc kệ ngươi đi như thế nào, đều là cờ chết.”

“Nhận thua nhận thua.”

Tần Ngũ Tôn Giả nhìn, quân cờ ném đi, cười ngẩng đầu nhìn giữa không trung, Lữ Việt Vương đang nhanh chóng bay tới, đáp xuống trong đình.

“Hai vị tôn giả." Lữ Việt Vương khẽ khom người, tỏ vẻ tôn kính.

Lạc Đường Tôn Giả nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày: "Để cho Yêu Vương cấp bốn trốn thoát rồi sao?”

“Ta đi hơi chậm, nhưng Yêu Vương cấp bốn cũng không thể chạy thoát, đã bị Mạnh Xuyên chém giết." Lữ Việt Vương giải thích.

“Hả?”

Bóng dáng mờ ảo của Lạc Đường Tôn Giả, Tần Ngũ Tôn Giả đều kinh ngạc. Yêu tộc xâm lấn tám trăm năm qua, bọn hắn thả đúng năm tên đệ tử tiến vào Thương Nguyên Động Thiên. Mạnh Xuyên chính là người trẻ tuổi nhất cho nên hai người bọn hắn đương nhiên đặc biệt chú ý hơn.

“Hắn vượt cấp đấu một với một giết chết Yêu Vương cấp bốn. Vậy mà bản thân không bị thương tổn chút nào.” Lữ Việt Vương bổ sung thêm: “Ta đã phân phó hai người bọn hắn phải giữ bí mật việc này.”

“Ừm." Lạc Đường Tôn Giả gật đầu: "Được, lần này Lữ Việt Vương vất vả rồi. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Lữ Việt Vương mỉm cười gật đầu rồi lui ra.

Hà hoa viên này chỉ còn lại bóng dáng của Lạc Đường Tôn Giả, Tần Ngũ Tôn Giả. Hai người bọn hắn nhìn nhau.

“Ngươi nói, sao Mạnh Xuyên có thể mạnh như vậy?" Lạc Đường Tôn Giả hỏi: "Là do ngộ ra ‘Đao Đạo’ cho nên thực lực tăng vọt, nhiều nhất là liều mạng cùng một trong những tên Yêu Vương cấp bốn ngang hàng. Không có khả năng chém giết mà bản thân lại không bị thương sợi lông nào.”

“Chỉ có một loại khả năng." Tần Ngũ Tôn Giả nói: "Nguyên Thần cấp ba."

“Ta nhớ rõ ngươi đã nói, lúc hắn mười tám tuổi lên núi đã sớm ngưng luyện Nguyên Thần, hai mươi chín tuổi Nguyên Thần tầng hai, ba mươi sáu tuổi Nguyên Thần cấp ba phải không?" Lạc Đường Tôn Giả kinh ngạc: "Càng về sau càng khó đột phá Nguyên Thần. Hắn đột phá đến Nguyên Thần cấp ba, có phải quá nhanh không? Ngươi đoán sai rồi sao?”

“Vượt cấp chém chết Yêu Vương cấp bốn còn không bị thương chút nào, thực sự ta không nghĩ đến khả năng này.” Hư ảnh Tần Ngũ Tôn Giả nói: “Ta sẽ kêu hắn lên núi, tự mình gặp hắn một lần.”

“Phải đích thân gặp mặt một lần.”

Lạc Đường Tôn Giả nói: “Từ Nguyên Thần tầng một đến Nguyên Thần tầng hai phải mất hơn mười năm. Nguyên Thần tầng hai đến Nguyên Thần cấp ba chỉ mất vỏn vẹn bảy năm thôi sao? Thời gian còn ngắn à? Phải tự mình gặp, xác định việc này một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương