Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
Chapter 117 Lễ hội ánh trăng 2

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lễ hội ánh trăng (2)

 

“Hộc hộc hộc hộc.”

Sylvia thở gấp và nhìn như sắp ngủm tới nơi.

Không còn cách nào khác.

Con đường phía bên phải mà Jin Hyuk dẫn đi thật sự rất hiểm trở, ngay cả những yêu tinh cũng không dám đi.

Trên thực tế, ai cũng tưởng rằng con đường hiểm trở này đã bị chặn.

Tuy nhiên, Jin Hyuk luồn vào những khe đá và băng ngang qua những bụi rậm, chạy về phía lối vào ngôi làng yêu tinh với tốc độ khủng khiếp.

Jin Hyuk đã đến trước đó rất lâu và đang tập thể dục, anh nhìn Sylvia đang theo sau.

“Sau này cô hãy đi đường này.. Nó nhanh hơn rất nhiều.”

Anh vốn không giỏi việc hướng dẫn cho người khác lắm.

Nhưng thời gian là vàng là bạc, nên anh mới đặc biệt chỉ cho cô đường tắt.

Nghe những lời của Jin Hyuk, Sylvia thở không ra hơi luôn.

“T…tất nhiên là nó rất nhanh rồi.”

Làm sao có thể chậm được khi đi con đường này chứ?

Ngay cả khi cô rút ngắn thời gian, anh còn có thể rút ngắn nó gấp nhiều lần nữa.

Nhưng cũng không lạ gì nếu có vài người chết trên đường, đây mới là vấn đề.

“Làm thế nào mà một nhân loại có thể tạo ra những chuyển động như thế ?”

Dù là cảnh vệ cấp cao đi nữa, họ cũng không thể làm ra những động tác tự nhiên và điệu nghệ như thế.

Hơn nữa, anh ấy biết rõ con đường mà ngay cả những yêu tinh được sinh ra và lớn lên tại đây không hề biết sao?

Nó rất khó tin ngay cả khi nhìn tận mắt.

Bởi vì nó… hoàn toàn phá huỷ nhận thức bình thường.

“Không… không lẽ anh ấy giống Rồng Polymorph Han ư? Anh ấy xuống khỏi tháp để đi du lịch. Vậy nên thịt của yêu tinh… ực.”

Sylvia cứ thế mà chìm vào mấy suy nghĩ hoang đường của mình.

Cô tự hỏi rằng có phải mình nghe thấy những tiếng xào xạc thoáng qua.

Boo woong!

Vúttttttt!

Thứ gì đó xẹt qua cùng với tiếng gió bị xé đôi.

Nhanh thật.

“A?”

Sylvia đứng hình và không thể phản ứng, nhưng không biết từ lúc nào Jin Hyuk đã cầm con dao găm ánh đỏ trong tay.

Kengggg!

Những mũi tên bị đánh bật ra xoay vòng vòng trên không và cắm xuống đất.

Cung tên được làm từ bạch gỗ và hoa văn sặc sỡ được khắc ở đầu mũi tên.

Đó hẳn là của những yêu tinh.

“Thái độ đối với khách hung ác đấy. Là do tôi đi ăn tiệc tân gia mà không mang quà theo ư?”

Jin Hyuk nhún vai.

Và một loạt yêu tinh xuất hiện từ trong khu rừng.

“Ồ, tụ họp đông ghê.”

Thoạt nhìn, đã có hơn 20 tên.

Những cảnh vệ được trang bị trường cung và dao găm hoàn toàn bao quanh Jin Hyuk.

“Khách ư… Ngươi bảo mình là khách ư?"

Một yêu tinh nam có mái tóc dài màu bạch kim lạnh lùng nói.

Gã có một ngoại hình tuyệt đẹp mà chỉ có thể xem trong phim.

Tuy nhiên, những gì mà Jin Hyuk nhớ đó là những kí ức khó chịu về gã, không phải ngoại hình.

Yêu tinh cấp cao, Tethlon, đội trưởng đội cảnh vệ và đồng thời là cảnh vệ cấp 1 trong cấp bậc cao nhất.

Đúng vậy. Có lẽ đó là tên của gã.

Jin Hyuk nhanh chóng kích hoạt “Tham thực nhãn”.

———

Tên: Tethlon

Giới tính: Nam

Tuổi: 926

Cấp độ: 30

Sức mạnh 18 Nhanh nhẹn 30 Thể lực 21 Mana 45 Nguyên khí rừng 40

Nghề nghiệp: Cảnh vệ cấp cao

Kỹ năng độc nhất: Bách phát bách trúng (百發百中)

Kỹ năng: Lv6 “Bắn nhanh”, Lv6 “Gia tăng sức mạnh”, Lv5 "Bước đi nhẹ nhàng" Lv5 “ Phúc lành của gió”, Lv4 “Thông thấu”

———

[ĐIỀU KIỆN SAO CHÉP: Tethlon là cảnh vệ cấp cao của tộc Yêu tinh đầy kiêu hãnh. Anh ấy tự hào về xạ kỹ hơn bất cứ ai, nên nếu muốn sao chép kĩ năng độc nhất của gã ta, phải bắn một mũi tên với độ chính xác cao hơn gã ít nhất một lần.]

Chết tiệt. Đúng rồi.

Gã đó. Lần trước chính gã đã đuổi theo anh ở lễ hội cho tới tận bìa rừng.

Jin Hyuk thở dài.

Nhìn vào gương mặt không có chút vận may đó. Những kí ức khó chịu ồ ạt ùa về.

Gã đã cố gắng đuổi theo tôi tới tận cùng địa ngục chỉ vì một màn trình diễn lỗi.

Gã chính là Cheon Yoo Seong ở vũ trụ yêu tinh.

Ngay lúc đó.

“Ngài Tethlon, đợi, đợi một chút.”

Sylvia đang đứng cạnh gã bước lên phía trước.

Tethlon đang dương cung lên lần nữa, dừng lại.

“Cô là cảnh vệ dưới quyền Già làng Penheim?”

“Vâng. Tôi tên Sylvia, một cảnh vệ cấp ba.”

“Nói ta nghe. Tại sao ngươi lại đi với nhân loại đó?”

“Điều đó…”

Sylvia ngắt ngứ. Mắt Tethlon dần trở nên lạnh lùng.

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, nếu người nói nhảm về lý do đưa tên nhân loại này vào lãnh địa của chúng ta, thì ta cũng sẽ không tha cho người dù ngươi là một đứa nhóc đâu."

“Không. Già làng đã cho phép mời cậu ấy tới.”

“Cái gì. Già làng cho phép ư?”

Lông mày Tethlon dựng ngược lên.

Gã ta nghi ngờ lỗ tai mình.

"Việc này được quyết định khi ngài đi đến "Rừng Trung Tâm". Đây là tín vật chứng minh vị kia chính là khách của chúng ta."

Sylvia lấy ra một mảnh ngọc sapphire từ trong ngực ra.

Đó là thánh vật mà chỉ những Già làng mới có.

"Không thể tin được. Già làng đã mời một nhân loại đến lễ hội… Nhưng hà tất lại là cái tên không có phẩm vị này chứ."

Tethlon lẩm bẩm bằng một tông giọng bất mãn, nhưng chỉ có vậy thôi.

Đó là bởi vì ngay cả yêu tinh cấp cao cũng không thể làm trái lại lệnh của già làng.

Tuy nhiên, Jin Hyuk, người đang im lặng lắng nghe, bỗng gãi đầu.

Ừm.

Gì chứ?

Nếu chịu đựng và cho qua một lần thì cũng không có vấn đề gì, nhưng cứ phải nghe những lời đó mà không làm gì suốt 1 năm 365 ngày thì thử hỏi có ngủ ngon giấc được không hả?

“Này, tôi xin lỗi vì không có phẩm vị nha. Nhưng tôi có thể hỏi một điều được không? Có phải người đàn ông caoooooo quý với phẩm vị lên tới cổ họng này vừa mới bắn tên vào người khách mời? Hay là phẩm vị của ang ta cao lên tới não nên không biết suy nghĩ luôn?"

Jin Hyuk phun một tràng như súng liên thanh.

Sau khi nói những lời đó, anh thấy lòng mình sảng khoái biết là bao.

Anh không biết những người khác giữ im lặng bằng cách nào. Nhưng sau khi nói ra hết, những uất ức nghẹn trong lòng sẽ không còn nữa.

“Gì hả? Ngươi đang nói ta sao!!!”

“Tôi chỉ đang nói với bản thân, anh tức giận như vậy là có tật giật mình hả?"

“Này, có vẻ như ngươi muốn chết?”

Tethlon bắn tên ngay lập tức.

Rất nhanh.

Dù nó rất nhanh nhưng…

“Tôi không nghĩ làm trái lệnh Già làng là một quyết định sáng suốt. Anh thật sự muốn thử sao?”

Jin Hyuk không hề chớp mắt.

Trái lại còn khiêu khích gã hơn.

"Bắn cũng bắn rồi, nhưng chẳng trúng được cái nào. Nếu như điều đó làm anh thấy khá hơn, cứ thử đi."

"Ngươi… Nếu như ngươi cứ ỷ vào lời mời của Già làng mà vênh váo thế này, thì ngươi đã rất sai lầm rồi đó.”

"Lời nói của anh bây giờ mới rất sai lầm đó."

Bởi vì.

“Quả “sung đầm lầy” chuẩn bị cho lễ hội đang bị thiếu, và hy vọng duy nhất để tìm được chúng chính là tôi."

Lý do là vậy đó.

Khoảng khắc im lặng bao trùm.

Tiếp theo sau đó là một mảng hỗn loạn.

Đồng tử của Tethlon chấn động.

Ngạc nhiên thay, những yêu tinh khác cũng y như thế.

“Này, làm sao hắn có thể?”

“Làm sao hắn biết ta đang thiếu sung đầm lầy?”

“Thật vô lí. Làm sao mà người ngoài có thể biết chứ?”

Thầm thì ngày càng to.

Hoang mang hỗn loạn.

Vì nhân loại đầu tiên mà chúng gặp lại biết rõ về tình hình nội bộ của chúng.

Tuy nhiên, với những mann mối được bày ra, rất khó để Jin Hyuk giả vờ không biết.

“Tethlon và đám yêu tinh còn lại hẳn đã đi lòng vòng đầm lầy nhặt nhạnh quả sung một lúc trước.”

Ánh mắt của Jin Hyuk nhìn xuống.

Giày của yêu tinh vẫn còn rất nhiều bùn khô dính trên đó.

Bùn ẩm trong những ngày nắng to thế này.

Đó không phải mấy câu quảng cáo rằng chúng đã miệt mài lặn lội ở những nơi có nước hay sao?

Hơn nữa, Rừng Trung tâm mà Sylvia có nhắc tới tuy rất nguy hiểm, nhưng đó là nơi có rất nhiều cây sung.

Thật ra ngay cả những cảnh vệ có nhiệm vụ chính là trinh sát và canh phòng cũng được điều động đi cũng là bằng chứng cho việc thiếu hụt quả sung trong lễ hội.

"Ý ngươi là, ngươi biết cách lấy được những quả sung?"

"Đúng vậy. Các người muốn bao nhiêu cũng có. Nếu như tôi quyết tâm."

"..........."

Tethlon cắn môi như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn.

“Tuy rất đáng ngờ nhưng chúng ta cũng đang rất gấp. Chúng ta chỉ tin ngươi một lần này thôi đấy."

Tên này cũng thật là…

“Anh hẳn đang nhầm lẫn gì đó."

Jin Hyuk cười nhạt.

“Tôi nói tôi có thể làm. Chứ tôi chưa hề nói đến việc sẽ làm cho anh cơ mà?”

Ở đâu ra cái kiểu ta cho phép ngươi như vậy hả?

Hình như anh chưa được tỉnh táo, tôi đến đây với tư cách khách mời đấy.

Và anh, một trong những tên chủ nhà lằng nhằng và bất lịch sự với vị khách này.

Jin Hyuk từ chối ngay lập tức, rồi nhìn Sylvia bên cạnh.

“Trước tiên, chúng ta đi thôi. Sau khi gặp mặt Già làng, tôi sẽ nói cho mọi người biết về cách tìm được sung. Tất nhiên, trừ những tên vô lễ kia."

“Vâng? Vâng… vâng.”

Sylvia gật đầu theo phản xạ.

Tôi bước qua vòng bao vây của yêu tinh và thoải mái tiến về ngôi làng.

Và tất nhiên, Tethlon không hề động đậy một chút nào, dù chỉ là một ngón tay.

Hắn chỉ tức giận nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Jin Hyuk.

*********

Lát sau, một ngôi làng yên bình với rừng cây và những ngôi nhà xuất hiện.

“Xin đợi ở đây một chút. Tôi sẽ vào trong mời Già làng đến ạ."

Sylvia xin phép Jin Hyuk.

Jin Hyuk bị bỏ lạu một mình, thoải mái ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Ánh nắng ấm áp tan vào những ngọn cỏ quả thật là một khung cảnh tuyệt vời.

“Woa. Đẹp thật đấy."

Thời gian qua anh thật sự rất muốn quay lại nơi này.

Nếu như anh không chơi bản Titanic chết tiệt đó, thì đã không bị đuổi khỏi làng và chịu sự nhục nhã như vậy.

Tuy nhiên, anh sẽ không lặp lại sai lầm đó một lần nào nữa.

Bởi vì anh đã chuẩn bị những kỹ năng để đối phó với việc này.

Những gì còn lại là tùy ý sắp xếp những cơ duyên và lợi ích mà anh phải nhận được trong lễ hội này.

“Mình sẽ hoàn toàn xóa đi lịch sử đen tối đó.”

Jin Hyuk quyết tâm.

Thời gian trôi qua bao lâu rồi nhỉ?

Rầm!

Cuối cùng cửa mở, một yêu tinh già xuất hiện.

Khí chất hoàn toàn khác với Tethlon.

Liệu ông ta có phải là một trong những Già làng?

“Cực khổ cho cậu rồi. Tôi tên là Penheim, đảm nhiệm chức trưởng lão của ngôi làng."

Penheim đưa tay ra chào mừng Jin Hyuk.

“Tên tôi là Kang Jin Hyuk.”

Jin Hyuk giới thiệu bản thân ngắn gọn và bắt tay Penheim .

Anh cũng không quên phương thức chào hỏi thông thường này.

“Trước hết, cảm ơn vì đã mời tôi đến đây. Tôi luôn rất muốn đến đây xem thử một lần. Cơ hội để tới được nơi yên bình và tuyệt vời như thế này không hề đến thường xuyên."

“Cậu khách sáo quá. Sylvia đã ăn đồ ăn cậu Jin Hyuk nấu và khen ngợi không ngớt. Ha ha. Ta nghĩ chúng ta rất may mắn khi được gặp nhau đấy."

Có vẻ tâm trạng rất tốt, Penheim bật cười thành tiếng.

“Được thôi, hôm nay tôi sẽ nấu bữa tối mời ngài."

“Um... cảm ơn cậu. Nhưng trước hết, ta có điều muốn hỏi.”

“Ngài cứ hỏi đi ạ.”

“Tôi nghe Sylvia nói rằng cậu có cách giải quyết cho tình huống khó khăn của chúng tôi. Điều đó có thật không?”

Cây chuyện về sung đầm lầy.

Tốt thôi.

Tôi đã chờ đợi chủ đề này xuất hiện.

"Tất nhiên rồi."

Có cách chứ.

"Nhưng."

Jin Hyuk hắng giọng và đi vào ý chính.

“Có thể gọi nó là thù lao hay gì cũng được, thật ra, tôi muốn học về thuật bắn cung của làng yêu tinh, được không? Nếu tương lai muốn tiếp tục leo tháp, tôi chắc chắn cần phải học được thuật bắn cung giỏi nhất ở cự ly trung bình."

Yêu tinh có thể kỹ năng bắn cung rất tốt, đó là kiến thức phổ cập trong phổ cập.

May thay, Penheim gật đầu như thể không có gì khó khăn.

“Về điều đó, đương nhiên rồi. Cậu nghĩ sao nếu học với Sylvia?”

“Không. Tôi nghĩ rằng việc học từ yêu tinh có kỹ năng quá tốt thì khá là xấu hổ. Nếu được thì, học từ đối tượng có kỹ năng kém hơn chút thì sẽ tốt hơn. Như thế thì dù là mới học lần đầu, tôi cũng tự tin là mình có thể bắt chước theo ở mức độ nào đó?”

“Thế cậu muốn học từ yêu tinh nào? Cậu đã có đối tượng rồi à?”

"Có một người vừa khớp với yêu cầu."

Jin Hyuk chỉ tay về phía một yêu tinh.

“Đằng kia, là vị đó. Nếu là anh chàng đó, tôi nghĩ sẽ rất phù hợp cho việc nhập môn. Oh! Mà cũng có thể tôi còn làm tốt hơn anh ta ấy chứ.”

Khuôn mặt của yêu tinh bị chỉ trúng dần dần trở nên khó coi.

"Ngươi… tên láo lếu."

Đó là đội trưởng đội cảnh vệ. Tethlon.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...