Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 120 vị khách không mời 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 120. Vị khách không mời (1)
"Chết tiệt. Nói đi. Ngươi muốn ta làm gì?"
"Ừm, cũng không có gì đặc biệt. Chỉ cần mặc cái này đến khi tôi rời khỏi làng là được."
Jin Hyuk lôi ra một bộ trang phục trông khá cồng kềnh từ kho chứa đồ của mình.
Ngay cả ở Hongdae, vừa nhìn thấy bộ đồ là người ta muốn báo ngay cho đồn cảnh sát hoặc căn cứ quân sự gần nhất.
Tất nhiên, là một yêu tinh cao quý và lịch lãm, gã không khỏi ngạc nhiên đến mức trợn trừng mắt.
"Cái gì, cái gì? Bộ đồ kinh khủng này á?"
"Ừm. Anh bảo kinh khủng à."
Sao gã dám nhìn vào người chơi cũ thần thánh mà nói những lời tuỳ tiện đó chứ?
Một bộ tóc giả gợn sóng màu vàng cùng một bộ ria mép màu đỏ vừa nhìn đã thấy nó toả ra mùi hóc-môn nam ngào ngạt... Thêm chiếc chân váy nhỏ màu hồng có cây gậy pháp thuật hình bông hoa, đó không phải là một sự kết hợp hài hoà sao?
Dù sao thì, đó là bộ đồ mà người chơi cũ nhìn thấy ở đâu cũng sẽ gật đầu và công nhận ngay lập tức.
"Nhìn thế nào cũng thấy là một kiệt tác. Đúng, chính là kiệt tác.”
"Đừng có cười! Ngươi nghĩ ta sẽ mặc thứ này à!"
"Ừm? Chính anh đã nói, nếu anh thua thì sẽ làm theo yêu cầu của tôi mà không kêu ca nửa lời".
"Đúng, nhưng..."
"Vậy thì, ngoan ngoãn mặc vào đi. Năng lực đã kém thì chớ, nếu đến cả uy tín cũng mất luôn thì quá thấp kém rồi.”
".........."
Mặt Tethlon đỏ bừng vì nhục nhã.
Nhưng, dù đã mất hết mọi thứ, gã cũng không thể không mặc để rồi phải chịu ô danh không giữ lời hứa.
Cuối cùng.
"Làm ơn. Hãy rời khỏi làng càng sớm càng tốt."
Tethlon cầu xin Jinhyeok với ánh mắt cam chịu.
"Tôi định sẽ cứ thong thả thôi, nhưng nhìn anh thì chắc là có thể giữ tôi ở đây khoảng một hai ngày đấy.”
Dù sao thì sự việc nhục nhã này sẽ còn được đem ra bàn luận dài dài giữa các yêu tinh.
Nhưng nếu gã răm rắp nghe lời thì anh có thể kết thúc chuyện này sớm nhất có thể.
Tất nhiên, tất cả phụ thuộc vào những gì Tethlon đang làm.
Jin Hyuk nhún vai.
Cùng với đó, việc dạy dỗ con yêu tinh vênh váo tới đây xem như đã kết thúc một cách hoàn hảo.
Một lúc sau, Tethlon trong bộ trang phục bắt mắt, dẫn theo một đám yêu tinh tiến vào.
"… Chuyển những quả sung về làng cẩn thận đấy. Bắt đầu xếp đầy từ quảng trường ở khu trung tâm, nếu không đủ chỗ thì sử dụng cả nhà kho luôn."
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nhưng vẻ mặt cứ như kiểu nước mất nhà tan.
Khúc khích khúc khích!
Liên tục có tiếng cười phát ra từ đám yêu tinh.
Có ai dám tưởng tượng cảnh đội trưởng đội cảnh vệ luôn lạnh lùng lại có ngày có bộ dạng như vậy?
"Ai dám cười! Nếu dám cười ngài Tethlon thì... phụt!"
Ngay cả những cảnh vệ cấp 1 có thể coi là thân binh của Tethlon cũng không kìm được tiếng cười.
‘Rất tốt.’
Jin Hyuk gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Quả nhiên, đó là cách hay nhất để dạy dỗ một ai đó.
Ngẫm lại, sau này cũng huấn luyện Alice hay Cheon Yoo Seong theo phương pháp đó thì chắc sẽ vô cùng hiệu quả nhỉ?
Jin Hyuk suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
Có lẽ hơi quá.
Hai tên đó thà chết chứ không chịu làm như thế đâu.
"Heh heh. Cậu lại có sở thích nghịch ngợm ngoài dự đoán nhỉ. Tôi không ngờ Tethlon lại ngoan ngoãn như vậy.”
Penheim đứng bên cạnh mở lời với Jin Hyuk.
"Tôi đùa hơi quá rồi đúng không?"
Thật ra, đối với một Già làng thì đây hẳn là một cảnh buồn vui lẫn lộn.
Cảnh vệ giỏi nhất bảo vệ ngôi làng lại đang làm một việc như vậy.
Nhưng, câu trả lời mà anh nhận được từ Penheim lại trái ngược so với dự đoán.
"Không. Một ngày nào đó, tên đó cũng phải nhận ra có người giỏi hơn mình thôi. Ngược lại, ta nghĩ mình thật may mắn khi lần này được gặp cậu Jin Hyuk."
Ô hô.
Ông ta đang nghĩ như vậy á?
Tuy nhiên, thật may mắn khi một yêu tinh có suy nghĩ chín chắn phụ trách chức vị Già làng này.
Tầng 6 cũng không phải một khu vực quá vô vọng.
“Vậy thì, trêu chọc thêm một chút chắc cũng không sao ha.”
"Hahaha. Vừa khéo, xin hãy dạy chúng lễ nghĩa thật hoàn chỉnh giúp ta.”
Penheim phá lên cười.
Vào lúc hai người đang tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Thưa ... thưa già làng. Có chuyện... chuyện lớn xảy ra rồi.”
Một yêu tinh chạy đến đầm lầy cùng tiếng kêu khẩn thiết.
Mình đầy thương tích.
Những giọt máu đỏ chảy dài trên mái tóc đẫm máu của cô.
Một cánh tay biến mất, vừa nhìn cũng thấy được tính nghiêm trọng của sự việc.
"Chuyện xảy ra như thế nào!?"
Pennheim là người đầu tiên thét lên.
Một vài yêu tinh chạy tới đỡ lấy yêu tinh bị thương.
"Là Lucion mà!"
"Phải, phải làm gì đây? Cánh tay. Toàn bộ..."
"Rốt cuộc là ai!? Ai dám gây ra một điều khủng khiếp như vậy!"
"Hộc hộc hộc hộc…”
Yêu tinh được gọi là Lucion liên tục thở gấp.
Dù thời gian không còn bao lâu nhưng yêu tinh ấy vẫn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
"Nhân loại... họ đang đến đây. Khụ! Nhiều vô số kể..."
Chỉ bấy nhiêu.
Lucion tắt thở mà không kịp nói hết những lời cuối cùng.
Không khí xung quanh dần trở nên nặng nề.
Có lẽ vì quá đau buồn trước cái chết của đồng loại.
Hoặc có thể phía trước là một thảm kịch, sẽ có thêm nhiều yêu tinh phải.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, có người đang mang theo địch ý tiến đến đây.
Địch ý đó sẽ không dừng lại cho đến khi tàn phá hết toàn bộ nơi này.
***
Phập!
“AAAAAAAA!”
Khi một tia sáng vụt qua, máu đỏ trào ra từ lưng con yêu tinh.
Không cần đi kiểm tra thử cũng biết.
Giết chết ngay lập tức trong một đòn đánh.
"Chậc. Những tên yếu ớt dơ bẩn cũng nhanh chân đấy. Mất nhiều sức hơn ta nghĩ."
Một người đàn ông có thân hình cao tới 2m, tặc lưỡi giả vờ than thở.
Gã là Ten Qiao, tuyển thủ thuộc Guild Trung Hoa và là một trong ba người chơi cấp S duy nhất tham gia nhiệm vụ này.
"Cũng không còn cách nào. Mục đích là bắt tù binh chứ không phải giết chết. Dù anh có giết lính cảnh vệ bằng kỹ năng chiến đấu thì cũng phải bắt những con yêu tinh còn lại nhiều nhất có thể.”
Một tuyển thủ khác, Li Ke Qiang cũng lên tiếng.
Dù đã đi săn bao nhiêu lần đi nữa, bây giờ ngọn giáo cao hơn cả hắn kia cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ.
"Tôi đã rải chất độc xung quanh toàn bộ khu rừng rồi, vậy nên không một con kiến nào có thể thoát ra được đâu. Đi săn phải thong dong thì mới thú vị. Từ giờ chúng ta hãy từ từ tận hưởng nào.”
Cuối cùng, một người phụ nữ với mái tóc đen dài xõa ngang lưng, tiến đến gần hai người họ.
Shue Hwa.
Trong Guild Trung Hoa, ả ta là một trong những cao thủ dùng độc giỏi nhất có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đều là những người có năng lực, sẽ không thất bại ở bất cứ đâu.
Hơn nữa, số lượng người chơi trong Guild Trung Hoa mà bọn họ mang theo đã vượt quá 500 người.
Quân số quá nhiều chỉ để chiếm một ngôi làng yêu tinh.
Dù là như vậy.
Chúng sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì ở đây.
- Nếu thất bại, lần này chúng ta sẽ chết.
- Nhất định phải tuân theo mệnh lệnh.
- Thằng chó chết đó là gián điệp. Việc nó đồng cảm với bọn yêu tinh chính là lý do chắc chắn nhất.
Sự kiên nhẫn của Nam Goong Cheon đã tới giới hạn.
Thất bại đồng nghĩa với cái chết.
Sống hoặc chết.
Nếu phải chọn một trong hai, tất nhiên chỉ có một thứ được chọn mà thôi.
"Trước khi mặt trời lặn, chúng ta sẽ tiến công làng yêu tinh.”
Li Ke Qiang ra lệnh.
“Tuân lệnh.”
"Đã rõ."
Các tuyển thủ đồng loạt rút vũ khí.
Tiến về phía khu rừng của yêu tinh, thu hẹp vòng vây.
***
"Này, không thể..."
Thời điểm Penheim và những yêu tinh đến vùng ngoại ô của ngôi làng, mọi chuyện đã kết thúc.
Làn khói mù mịt và những căn nhà đang bốc cháy.
Liệu.. đây có phải địa ngục trần gian không?
Thi thể của những cảnh vệ đã mất mạng khi cố gắng chiến đấu đến cùng.
Trong số yêu tinh bị xử tử hình để làm gương, còn có thi thể của đám trẻ con và những yêu tinh nữ không có vũ khí.
“Thật dã man…”
"Thần và các tinh linh sẽ không tha cho chúng. Tuyệt đối. Không bao giờ!"
Các yêu tinh nghiến răng giận dữ.
Một số không nói nên lời trước cảnh tượng khủng khiếp.
"Mau thu thập thi thể của các anh chị em ta lại. Định để họ nằm trên mặt đất lạnh lẽo mãi sao? Tethlon hãy dẫn các cảnh vệ đến trung tâm làng ngay lập tức. Nơi đó được bảo vệ bởi một kết giới, tuy nó không dễ phá nhưng ta cũng không an tâm lắm.”
Pennheim cất giọng nói khàn khàn, ra lệnh cho những yêu tinh.
"...Rõ. Tôi sẽ đi ngay.”
Tethlon gật đầu, xoay người dẫn đầu đoàn cảnh vệ biến mất trong rừng.
Đúng.
Phải tạm gác nỗi buồn lại.
Vì hiện tại, có những thứ phải làm trước tiên.
Khoảng một giờ trôi qua.
Khi họ đang thu thâp thi thể những yêu tinh còn lại.
Xào xạc.
Có nhiều bóng người đột nhiên xuất hiện trong khu rừng.
Nhìn bóng dáng có khoảng ba mươi người.
"Hmmm! Gì thế này? Lại có những tên còn sống sót ư?"
Đó là những tuyển thủ từ Guild Trung Hoa.
"Chà. Nhìn này? Tôi còn đang tự hỏi bọn chúng được trốn một chỗ ở cái xó nào. Xem ra sợ quá nên đều tập trung ở đây nhỉ?"
"Đỡ mất công tìm từng tên một rồi.”
"Ehe. Sau này tôi sẽ báo cáo rõ với các chỉ huy. Đây là chiến công của tiểu đội chúng ta đấy.”
Các tuyển thủ cười khúc khích.
Chắc chúng đang phấn khích lắm.
Thời gian qua chúng đã chịu nhiều áp lực và dò xét khiến chúng không yên, nên hiếm lắm mới có thể thấy máu thoả thích.
Thực tế, sau một lần đi săn, chúng vừa gom được kha khá các vật phẩm đáng giá, vừa nhận được kha khá số lượng tù binh.
".........."
".........."
Các yêu tinh với đôi mắt rã rời bị trói bằng dây xích xếp thành một hàng.
Vết thương nặng đến nỗi không một yêu tinh nào còn tỉnh táo.
"Này, bọn tai dài. Nếu được thì, tao ước gì chúng mày sẽ liều mạng phản kháng. Một cuộc truy kích cũng không tệ, nhưng nhiều quá thì cũng phát ngấy đấy.”
"Phụt haha! Đúng rồi. Không một con yêu tinh nào dùng được. Thật nhạt nhẽo".
"Dù vậy thì chúng cũng có trách triệm với đồng cỏ đấy. Dáng vẻ khóc lóc cầu xin đừng đụng vào gia đình của mình đúng là thú vị mà. Nhớ không? Con yêu tinh lớn đó?"
"Ah. Tất nhiên. Ngay cả khi chết, hắn cũng kêu la hãy cứu vợ con hay gì đó mà. Nhưng tất nhiên là cả đám đều phải chết thì mới làm gương được chứ.”
Nhiều đến nỗi vượt mức mấy con số luôn. Nếu chúng ta xén bớt vừa phải thì bên trên cũng sẽ chả nói gì đâu. Chúng ta hoàn toàn là bá chủ đấy.”
"Nhờ anh mà nó rất vui đấy.”
Chúng cao giọng cứ như đang kể chuyện về những anh hùng.
Và.
Hức…!
Sylvia phải yên lặng nuốt nước mắt vào trong khi nghe những lời đó.
"Mình muốn báo thù."
Thậm chí là ngay lúc này.
Cô muốn bắn một mũi tên xuyên thủng trái tim nhân loại đáng ghét đó.
Cô muốn rút kiếm ra để trừng phạt hắn.
Nhưng.
‘Không thể...’
Cô không thể làm gì cả.
Bởi vì ngay cả những cảnh vệ cấp cao thiên về chiến đấu cũng đã chết hoặc bị bắt làm tù binh.
Dù có điên cuồng cố gắng đến đâu, cô cũng sẽ phải chịu nhục nhã và đối mặt với số phận giống như họ.
Thật ra, cô hiểu rõ hiện thực phũ phàng này hơn ai hết...
Cô đã vô cùng phẫn nộ.
Và cả cảm giác vô lực khi không thể làm được gì.
Ngay cả trong tình cảnh này, cô cũng yếu ớt, chẳng thể đường hoàng chính chính đứng ra.
Nhục nhã khiến cô không nói thành lời.
Bởi vì.
Vì cô chẳng thể làm gì.
"Làm ơn… giúp chúng tôi…"
Sylvia chỉ có thể dựa vào một người duy nhất mà cô biết.
Sylvia ngẩng đầu lên với đôi mắt ầng ậng nước.
Nếu là người mà ngay cả năng lực của Tethlon cũng không thể đạt đến…
Nhất định.
Cô tin rằng anh ấy sẽ thay đổi được cục diện này.
Không biết từ lúc nào, Jin Hyuk xuất hiện bên cạnh Sylvia.
"Tôi đang đợi, câu nói đó của cô.”
Jin Hyuk vững vàng đáp lại khẩn cầu của cô.
Đồng thời.
[Kỹ năng độc nhất…..]
Trên dao găm được nhuộm đỏ.
[Kích hoạt kỹ năng "Mộ kiếm".]
Một làn khí đen tuôn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook