Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
Chapter 218: Thế Lực Mới Và Sự Cân Bằng Của Tầng Giữa (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 218: THẾ LỰC MỚI VÀ SỰ CÂN BẰNG CỦA TẦNG GIỮA (3)

 

Cộc cộc cộc.

Tràng gõ cửa lại vang lên.

Gọi người đang gõ cửa đó là sát thủ là quá lịch sự.

Thôi, nhỡ đâu sát thủ thật thì phiền lắm.

“Mời vào.”

Kang Jin-hyuk hướng mắt về phía cánh cửa, trong tay siết chặt chiếc nanh của mình.

Cạch.

Cánh cửa mở ra.

Một người không ngờ tới đã xuất hiện.

“Chào anh, tôi mời anh uống chút không? Coi như lời xin lỗi của tôi nhé.”

Một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng.

Chính là Abraham, một trong những phụ tá của công tước.

Ai nhìn vào cách anh ta mỉm cười và lắc chai rượu cũng tưởng hai người là bạn 10 năm.

“Anh không có phép lịch sự cơ bản hả? Muộn thế này còn gõ cửa phòng người khác?”

Abraham mặc kệ lời anh nói, vẫn hiên ngang bước vào phòng.

Alice đang trong phòng khách giật mình đeo lại chiếc mặt nạ.

Và nhanh chóng lao vào phòng của mình.

Bịch bịch bịch.

Cái tướng chuồn vào phòng của cô cứ như một con chuột chạy trốn con mèo vậy.

“Cậu ta bị làm sao vậy?”

“Kệ đi. Cậu ta là người nhút nhát ấy mà.”

“Vậy sao? Ờ, các pháp sư cũng có chút lập dị mà. Một người tài giỏi vươn lên hàng ngũ pháp sư vĩ đại như cậu ấy còn lập dị hơn nữa.’

“Pháp sư vĩ đại?”

Alice sao?

“Anh không biết sao? Phép thuật mà cậu ấy thể hiện trên tường thành lúc ấy ngay cả Pháp sư trưởng Pilgrim của Đế quốc cũng há hốc mồm đấy. Lúc đầu, ông ấy nói rằng như có con rồng gì đó đã xuất hiện sau đó sắc mặt ông ấy trắng bệch.”

À, chắc có thể vì biểu hiện của cô lúc đó khá hiếu thắng.

Rõ ràng Alice ban đầu đã là một con boss có sức ảnh hưởng mà.

Nếu để các pháp sư và hiệp sĩ của Đế quốc đối đầu trực tiếp với Alice thì khó có cơ hội thắng.

‘Nhưng sao có cảm giác mình cứ như một tên ngốc vậy…’

Kang Jin-hyuk tặc lưỡi ngao ngán khi nhìn thấy Alice đang lén nhìn qua khe cửa.

“Anh đến tìm tôi là để gặp cậu ta thôi à?”

“Không, tôi đến gặp anh. Thành thật mà nói, tôi có hứng thú với kiếm sĩ hơn là pháp sư. Cận chiến sẽ kích thích hơn.”

“Sao tất cả những người cầm kiếm đều phải điên cuồng chiếc đấu chứ…”

“Hửm?”

“Tôi quen một tên giống hệt anh.”

Người đang được nhắc tới chính là Chun Yoo-sung.

Anh chàng đó cứ như con rô bốt được lập trình sẵn, chỉ cần cầm thanh kiếm trên tay liền trở thành một con quỷ khát máu.

Chính xác là cái kiểu đó.

Lúc này chắc là anh ta đã bị bọn Võ Lâm xô đẩy đến mức lẫn vào đội hình của đối thủ.

Kang Jin-hyuk ngồi xuống bàn.

“Tôi rót cho anh nhé, tôi thích chai này lắm đấy.”

Abraham đổ thứ chất lỏng màu đỏ vào ly thủy tinh.

Vì đồ ăn vặt trên bàn đều bị Alice cuỗm đi rồi, còn vài lát phô mai thôi cũng đủ đi.

“Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi. Câu nào trả lời được tôi sẽ trả lời.”

“Anh nhìn qua không giống một người có tâm cơ bất chấp, tại sao anh lại theo phe của công tước?”

Abraham nao núng trước câu hỏi của Kang Ji-hyuk, ngón tay vặn vẹo không kiểm soát.

“Vào thẳng như vậy có hơi sốc óc đấy.”

“Tôi còn đi ngủ nữa, anh muốn phiền tôi cả đêm sao?”

“Ha ha ha! Đúng đúng, không thể nói chuyện tới sáng được.”

“Trả lời đi? Anh có biết một Đại Kiếm sĩ đứng về phía công tước thay vì Quốc Vương có nghĩa gì không?”

“Có vẻ anh rất rành về nội bộ trong Đế quốc, vậy tôi không cần vòng vo nữa. Anh có biết lực lượng của Đế quốc bây giờ chông chênh thế nào không?”

Quốc Vương Reinhard là một quốc vương bù nhìn đến mức như tàn phế.

Điều đó có nghĩa là Đế quốc trong tương lai cần một người cai trị mới.

Nói cách khác, các hoàng tử kế vị Reinhard phải chứng minh được giá trị của mình.

Nhưng.

Trưởng Hoàng tử đã đủ tuổi lại không đủ tư cách để trở thành Quốc Vương.

‘Nếu cần một tên hôn quân thì hắn hoàn toàn phù hợp.”

Hắn ta chuyên chế và tàn bạo, thay vì mở rộng Đế quốc của mình, hắn ta lại ham hư vinh và quyền lực trước mắt.

Nhị Hoàng tử, là một người khá thông minh, nhưng đã mất mạng vì một tai nạn bí ẩn trong một chuyến đi săn.

‘Có khả năng cao chuyện này là do các quý tộc đã nhúng tay vào.’

Cuối cùng, Tam Hoàng tử, mang đức tính của một bậc quân vương có thể ghi danh lịch sử, nhưng lại còn quá trẻ.

‘Phải mất khá nhiều thời gian để cậu ấy trở thành mối đe dọa với phe công tước, ngay cả Benschtellen cũng phải dè chừng với Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử mà.”

Điều chắc chắn là những con cờ của quý tộc sẽ bị quý tộc xé nát trước khi Tam Hoàng tử có thể đặt nền móng và thăng tiến.

“Vậy là anh đã gia nhập phe công tước…?”

“Đó là vì tương lai của Đế quốc. Hiện tại Đế Quốc trên đà suy yếu, và mỗi khu vực tự trị đang nhăm nhe thời cơ để lập đổ Đế Quốc. Hơn nữa, vì còn thế lực Võ Lâm và bên thứ ba nên tôi không còn cách nào khác phải lựa chọn.”

Hừm.

Người ta nói rằng tương lai của hàng triệu công dân quan trọng hơn chỉ riêng một Hoàng đế.

“Tại sao một người có lý do như vậy tiếp cận tôi?”

Abraham nhìn thẳng vào mắt Kang Jin-hyuk.

“Tôi có linh cảm tốt về chuyện này.”

“Nghiêm túc chứ?”

“Đúng là tôi uống hơi uống, nhưng không đến mức phun ra mấy lời vô nghĩa.”

Anh nghĩ Abraham đang nói đùa, nhưng nụ cười trên mặt anh ta vụt tắt.

Có nghĩa đây là nghiêm túc…

“Tôi biết quan hệ giữa anh và Penneimer. Đúng như dự đoán, lão già đó không bỏ cuộc. Vì vậy tôi đang nghĩ ra một cách. Một tên ngoại nhân bên ngoài tòa tháp mà mọi người trong Đế quốc không quan tâm đến nhiều Thực tế, đó là một kỹ năng tuyệt vời. Liệu anh ta có khả năng thua cuộc không? Anh hãy cho tôi biết thành tựu anh tích lũy tổng cộng là bao nhiêu không?”

Abraham nhấp một ngụm rượu.

“Thực sự, tôi không tin rằng một Đế quốc vĩ đại như vậy chỉ vì một con người mà sụp đổ. Cho dù người đó có là Đại Kiếm sĩ vượt xa tình độ con người đi chăng nữa.”

Thế là anh ta chọn gắn bó công tước.

Nếu anh ta không thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.

Thì phải tính kế sách khác.

“Nhưng sau khi tôi gặp anh, tôi đã thay đổi suy nghĩ một chút. Có lẽ, một con người thực sự có thể thay đổi vận mệnh của Đế quốc.”

“Không thể nào… Cậu định quay về phe của Quốc vương và phản bội công tước à?”

“Chuyện có thành hay không là phụ thuộc vào tôi.”

“Vậy sao?”

“Phải.”

[Tham Thực Nhãn cấp 10 đang xác thực những gì mục tiêu đã nói.]

[Những điều Abraham nói là sự thật.]

Ít nhất thì anh ta không nói dối.

‘Việc này thật thú vị.’

Một biến số lớn xuất hiện bất chợt của Abraham.

Một lá bài ẩn có thể gây ra vết thương chí mạng cho công tước nếu sử dụng tốt.

‘Câu hỏi đặt ra là, anh ta sử dụng làm bài đó như thế nào.’

Đầu óc Kang Jin-hyuk quay cuồng những câu hỏi.

“Vậy anh định về phe nào?”

“Ngay từ đầu tôi cũng nói rồi, tôi không cần sự giúp đỡ của Đế quốc, tôi sẽ tự mình đánh đuổi những tên khổng lồ và bảo vệ Đế quốc. Coi như để tôi chứng minh khả năng của mình với Đế quốc.”

Vốn dĩ ngay từ đầu anh quyết định làm vậy, nên những điều kiện họ đưa ra là không có sức ảnh hưởng.

“Thứ hai, tôi nghe nói anh có một người bạn thân trong giới Võ lâm.”

“Không hẳn là bạn thân, gọi là con đỉa thì đúng hơn.” (*Con đỉa ý là người kia đeo bám với Abraham vì vụ lợi, vì con đỉa là ký sinh hút máu vật chủ.)

“Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng phía đối thủ có người cùng phe thì thật may mắn.”

“Vậy hiện tại anh và Võ lâm không cùng phe sao?”

“Tôi muốn lấy thông tin từ phía Võ lâm, tất nhiên phải là thông tin hữu ích cho tương lai.”

Chết tiệt.

Anh không đoán trước được mình sẽ nghe được lời này.

Điều đó có nghĩa là anh sẽ chỉ di chuyển được cái mông nặng nề đó nếu bằng cách nào đó anh ta thành công ở cả hai việc.

Tất nhiên, đây là một thi vụ bất ngờ.

Bị làm phiền giấc ngủ lúc nửa đêm mà đổi lại được thu hoạch thêm thông tin thì cũng đáng.

“Tôi nghĩ tôi nói cũng hết chuyện rồi. Thôi thì chúc anh may mắn. Sáng mai tôi sẽ đánh thức anh.”

Abraham từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trong lòng một chút lo lắng, một chút mong đợi.

Kang Jin-hyuk chợt nhớ ra điều gì đó nên gọi chặn anh ta lại.

“À này, tôi chỉ nói với anh một cách bình tĩnh thôi, nhưng đừng quá lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra và sự phản bội của anh bị vạch trần.”

“Anh nói như vậy là có ý gì?”

“Không phải việc gì quan trọng. Nếu có việc gì xảy ra, ít nhất tôi cũng sẽ bảo vệ anh.”

Một mảnh giấy xuất hiện trước mặt Abraham.

“Công ty… Veteran?”

“Công ty này rất tuyệt vời. Nó giống như một nơi để tìm kiếm tài năng.”

Kang Jin-hyuk không quên chiêu mộ người tài phút cuối cùng.

Là người đại diện của công ty, những người mới luôn được chào đón.

***

Thời gian trôi qua không chút do dự trong khi chuẩn bị nhiều công cụ khác nhau để tấn công những cơ thể cường tráng của những người khổng lồ.

Công tác chuẩn bị rất vất vả, vì sẽ mất hơn một tuần để di chuyển đến được trụ sở của những người khổng lồ, ngay cả đi đường ngắn nhất.

“Dám nhờ tôi vác đồ dùm anh à?”

Alice nhìn đống đồ và cau có.

Tiếp theo là T-bone, người đang hì hục mang vác tất cả vũ khí bên cạnh Kang Jin-hyuk.

Anh đã ra lệnh cho T-bone tập trung vào việc tăng cấp và phát triển trong hang sâu cùng với những tinh linh khác, nhưng…

Anh đã triệu hồi nó để làm công việc này.

Những người khác cũng không thể nhúng tay vào vì đó là công việc của T-bone, người ký hợp đồng làm lính undead cho những việc lặt vặt.

“Rắc rắc, T-bone….sẽ trở nên mạnh mẽ… để bảo vệ chủ nhân.”

T-bone hít sâu làm phình khung xương của mình.

Ừm.

Thỉnh thoảng anh phải tắm cho nó bằng sữa yêu tinh.

Vì chỉ cần nhìn sơ những lỗ hổng trên những đốt xương cũng biết nó có vẻ đang bị thiếu canxi.

“Vậy là ba chúng ta cứ đi như thế này mãi sao?”

“Đúng rồi. Cô đi bao lâu thì tôi cũng đi bao lâu. Chịu khó vận động hộ tôi.”

Trên đường đi anh còn hái nấm và ăn tôm càng.

Cứ như đi cắm trại không bằng.

Alice trông như sắp khóc nhưng cô không biết điều đó.

Ngay từ đầu cô đã không biết chuyến đi này cực như xuyên về thời Trung cổ vậy.

“Nghỉ ngơi vậy là đủ rồi.”

Kang Jin-hyuk vội vàng đứng dậy bước đi.

“Đợi chút.”

“Rắc rắc”

Rồi Alice và T-bone theo sau.

***

Đã bao nhiêu giờ trôi qua như vậy?

Khi họ rời khỏi thủ đô của Đế quốc, men theo một con đường núi hẻo lánh.

Nắng ấm và mùi cỏ xanh, không khí trong lành.

Hoàn toàn trái ngược với Seoul đầy bụi mịn và không khí ô nhiễm.

Đột nhiên.

Ở Seoul, kẻ theo dõi rất hiếm di chuyển vào ban ngày.

Hơn nữa còn mang theo vũ khí.

“Anh có chắc không vậy?”

Alice cẩn thận mở miệng.

Anh nhanh chóng đảo mắt và kiểm tra quanh khu rừng, xác nhận lại một lần nữa đúng là có cảm giác là lạ.

“Chắc chắn, tôi nhận ra được một lúc rồi.”

Lúc đầu anh nghĩ họ như bọn trộm bình thường.

Nhưng những kẻ này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với trộm.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...