Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 219: Huyết Bạch Kiếm Sa (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 219: HUYẾT KIẾM BẠCH SA (1)
Những người đó vẫn lần theo sau.
Anh đã bị theo dõi nhiều lần trước đây nhưng đây là lần đầu tiên anh thành thạo như vậy.
‘Liệu mình có bị phục kích khi đi sâu hơn vào rừng không?”
Bị theo dõi không phải là chuyện gì tốt.
Trong trường hợp đó, tất cả những gì bạn phải làm là thuận theo người kia và dò la xem mục đích của họ theo dõi để làm gì.
Kang Ji-hyuk nói nhỏ về phía Alice.
“Cô xử lý ba tên bên trái, T-bone xử lý tên trên cây.”
Những kẻ bám đuôi vẫn chưa nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra…
“Cứ để đó cho tôi.”
Lần này, phải chiếm thế chủ động khi kẻ thù tấn công.
Sự thật thì bọn họ cũng rất tự tin vào kỹ năng của mình, chỉ là lập kế hoạch trước để phối hợp nhịp nhàng và đảm bảo không bao giờ bị bắt.
Hơi thở chậm lại.
Một vết nứt nhỏ xuất hiện trong không trung, bên trong, một chiếc nanh màu xanh lam và một cặp Song Long Kiếm từ túi không gian ra.
Alice và T-bone cũng rút vũ khí của mình ra.
“Tới lúc rồi!”
Kang Jin-hyuk ra hiệu.
Vụt!
Huỵch!
Xoẹt!
Ba người phóng về ba hướng khác nhau.
***
Huyết Kiếm Bạch Sa.
Hắn được gọi là m ảnh của Hắc Ám Đế Vương và là thủ lĩnh của Shadedae, một trong những bang hội giỏi nhất trong Đền Thiên Quỷ.
Lần đầu tiên, Hắc Ám Đế Vương quan tâm đến một người chơi, Bạch sa khịt mũi.
Nếu người chơi vừa vào Tháp Thí Luyện đã giỏi thì sẽ tuyệt vời đến mức nào?
So với họ, những người đã tâm tận xẻ thịt nạo xương cống hiến, chỉ là một sinh vật tầm thường không khác gì cát bụi.
‘Mình sẽ xử lý đám ruồi nhặng này coi như khởi động sau đó săn lùng một vài tên Kiếm sĩ Hoàng gia.’
Cơ thể ngứa ngáy lâu ngày không hoạt động.
Các Hiệp sĩ của Đế quốc, những người có kỹ năng khá hữu dụng, không thiếu đối thủ để đáp ứng nhu cầu của Hắc Ám Đế Vương.
Với mong đợi trong tâm trí, hắn nhàn nhã bám theo mục tiêu của mình.
Bây giờ nếu đi xa hơn một chút sẽ có bãi đất trống thích hợp dàn đội hình phục kích.
Ở đó, hắn dự định sẽ kết thúc nhiệm vụ ngay lập tức.
Tuy nhiên.
“Đâu rồi…!”
Đột nhiên, mục tiêu chuyển hướng.
Gấp.
Mục tiêu hoàn toàn nhận ra vị trí của bọn họ.
“Khục!”
“Chuyện gì!”
Bạch Sa theo bản năng hét lên.
Keng keng!
Kwang!
Những kẻ bám đuôi ở trên cây ngã xuống đất.
Tuy nhiên.
Mặc dù bị tấn công bất ngờ nhưng không có ai bị thương nặng.
Đó thực sự là một động thái nhanh nhẹn.
Kang Jin-hyuk nhẹ nhàng cầm chiếc nanh của mình.
Ban đầu, anh muốn khiến ít nhất hai tên không thể chiến đấu, nhưng khởi đầu lại khó khăn một cách đáng ngạc nhiên.
Anh không biết họ đến từ đâu, nhưng chắc chắn rằng họ ít nhất phải là một bang hội hàng đầu nào đó của Võ Lâm.
Tất nhiên, tình hình hiện tại cũng khiến Hội Shadedae bối rối.
“Ngươi… đã phát hiện ra bọn ta… theo dõi ngươi sao?”
Bạch Sa lẩm bẩm trong sự hoài nghi.
“Thở thôi cũng thấy năng lượng đen đúa của mấy người nữa.”
“Hay lắm… Đế quốc luôn để mắt chúng ta trong khi lang thang ở thủ đô.”
“Có lẽ do ngươi đã đối đầu với những hiệp sĩ và lính canh ngu ngốc đó. Giấu lá cờ của mình thì tốt rồi, nhưng đem cả đám này đi dạo trong cung điện thì hỏi sao người ta không để mắt.”
“Hừm, có vẻ như ngươi có chức vị cao hơn bọn hiệp sĩ.”
“Chả cao thấp gì cả?”
Kang Jin-hyuk nhún vai.
Ngoại trừ Abraham và một người, toàn bộ Đế quốc hiện tại không có ai xứng tầm làm đối thủ của hắn.
“Điên…”
“Ngài thủ lĩnh, hắn đang nói cái gì thế?”
“Ngươi cầm kiếm bao lâu rồi? Có vẻ ngươi giỏi hơn bọn hiệp sĩ luyện kiếm khi còn trẻ?”
Nghe lời nhận xét, một nụ cười nở ra trong bóng tối.
Khá dễ dàng để nhận ra kẻ bám đuôi, cảm giác khá hay.
Bởi vì mỗi người chơi có những khả năng độc đáo và kỹ năng khác nhau.
Anh có thể có nhiều khả năng hơn những người khác một chút. Đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.
Nhưng.
Thật nhảm nhí khi nói rằng chỉ một người này cũng tốt hơn các hiệp sĩ, những người được coi là lực lượng cốt lõi của Đế quốc, một thế lực to lớn của những tầng giữa.
“Ngươi đến tận đây chỉ vì một gã nói những điều vô căn cứ như vậy à?”
“Hắc Ám Đế Vương không cần phải tới chỗ này. Việc ở đây bọn ta sẽ giải quyết gọn gàng.”
“Đó giờ ngươi đến đây chỉ được tiếp những tên tay ngang, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm trải sự cay đắng một cách đàng hoàng.”
Tuy nhiên, khi những tay chân của hắn đang chế nhạo thì Bạch Sa không gượng nỗi nụ cười.
“...”
Hắn đối mặt với Kang Jin-hyuk phía trước với đôi mắt lạnh toát.
“Chắc chắn rồi, ta còn thắc mắc không biết ngài ấy nhìn trúm vì điểm gì… Ra đây là lý do.”
Khóe miệng hắn nhếch lên.
Đồng thời, hắn đưa tay về phía những cái bóng trong tối đang dàn hàng bên cạnh.
“Tiếc thật, trận này không ở cái tầm các ngươi có thể nhúng tay vào.”
“Thủ… thủ lĩnh? Ý ngài là…?”
“Ý là các ngươi không thể động đến tên nhãi đó.”
Không ngờ thủ lĩnh của họ lại xử lý thế này.
Họ đã cùng nhau thực hiện nhiều nhiệm vụ cho đến tận bây giờ, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Sa quyết định như vậy.
Đó sẽ là minh chứng cho sự sòng phẳng của hắn.
“Được. Các ngươi lo cho con nhóc và bộ xương đó nhé. Còn hắn cứ để ta.”
Skeng!
Bạch sa rút thanh kiếm ở thắt lưng ra.
Lưỡi kiếm có màu đỏ, trông giống cái lưỡi cưa đang phát ra những tín hiệu cảnh báo.
Và khoảnh khắc anh nhìn thấy chữ ‘Ám’.
“Ám Đế…”
Kang Jin-hyuk lập tức nhận ra đối thủ là người ở đâu phái tới.
Họ không giống người bình thường, kỹ năng của họ không phải quá tệ.
Anh hơi bất ngờ vì xuất thân của tên này.
Hơn nữa, anh đoán là Đền Thiên Quỷ vừa đóng cửa và chuẩn bị sẽ phái một trong những lực lượng chủ lực của họ đến, Hội Shadedae.
“Cha nội đó cũng kiên trì dữ.”
Kang Jin-hyuk nhớ đến tên Hắc Ám Đế Ám và cười nhẹ.
Anh đã gặp rất nhiều người mạnh ở Tháp Thí Luyện trong quá khứ.
Hắc Ám Đế Vương là một trong số ít người mà Kang Jin-hyuk có thể thoải mái nói chuyện.
Anh có thể học hỏi nhiều điều ở ông ta.
Tuy nhiên, Bạch Sa lại hiểu nụ cười đó theo một hướng khác.
“Ngươi cười?”
“À xin lỗi. Ta đột nhiên nhớ lại một người quen cũ.”
“Ta không biết ngươi có ý gì. Nhưng hành động nhắc đến ngài ấy với nụ cười như vậy, chúng ta sẽ xem đó là một hành động khiêu chiến.”
Xoẹt.
Hào quang đỏ trao ra từ đầu thanh kiếm của Bạch Sa.
Thanh kiếm ánh màu máu.
Màu được cho là biểu tượng của sự mạnh mẽ.
Hắn ta chắc chắn là một đối thủ không thể làm lơ.
‘Có thể nói đây là một người mạnh nhất trong số người mình từng gặp thuộc Võ Lâm.’
Nhưng.
Mỗi ‘màu sắc’ đều có ý nghĩa khác nhau.
Kang Jin-hyuk cầm ‘Nanh Petagrith’ và ‘Song Long Kiếm’ trên hai tay.
[Kỹ năng ‘Mộ Ảnh Kiếm’ được kích hoạt!]
Gừ…
Năng lượng mạnh mẽ màu đen bốc lên từ những thanh kiếm có độ dài khác nhau.
Nếu võ công của hắn ta bắt nguồn từ Hắc Ám Đế Vương, thì Mộ Ảnh Kiếm bắt nguồn từ Quỷ Kiếm.
Một màu đen vô tận bắt đầu nhuộm toàn bộ khu rừng.
“Chuyện này thật điên rồ…!”
“Làn sóng đó là gì thế?”
“Không thể tin được… Làm thế nào một người chơi lại có sức mạnh như vậy.”
Những tên tay chân núp trong bóng tối đang chuẩn bị tấn công Alice và T-bone, lập tức đứng hình tại chỗ.
Một cảm giác căng thẳng và áp lực ập đến.
Máu chảy tới đâu là da gà nổi tới đó.
“Ha ha ha! Hắn là một đối thủ thú vị đấy. Nếu các ngươi đứng gần khu vực này mà bỏ mạng, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu, nên hãy tảng ra xa để ta xử lý hắn một mình.”
Bạch Sa phát nổ nguồn sáng sức mạnh.
Kết thúc.
Đoàng!
Bạch Sa đã biến mất.
Thậm chí anh còn không đủ thời gian để chớp mắt.
Bạch Sa, người thu hẹp khoảng cách trong một khắc, vung thanh kiếm nhuộm màu đỏ theo đường chéo.
Keng!
… Xoẹt.
Mục đích là để thu hút sự chú ý của anh.
Sau đó.
‘Phía sau!’
Kang Jin-hyuk theo phản xạ dùng kiếm bảo vệ phần sau đầu của mình.
Oái!
Lần này, cú va chạm mạnh đến mức cơ thể của Bạch Sa bật ngược sang phía bên kia.”Tốc độ phản ứng và sức mạnh cũng rư mức cao. Xuất sắc.”
Bạch Sa gật đầu khâm phục.
Kang Jin-hyuk thở nặng một cái, khóe môi hơi kéo lên.
“Thật thất vọng. Ta còn tưởng ngươi thế nào. Lần đầu được trải nghiệm sức mạnh của thủ lĩnh Shadedae mà lại nhạt nhẽo như vậy. Cứ tưởng cả một nồi malatang nóng hổi, rốt cuộc chỉ là một xiên thịt trụng nước sôi. Mang cái danh ‘ m Ảnh của Hắc Ám Đế Vương’ mà lại như vậy sao?”
“Cái gì…?”
“Thôi đừng buồn. Nhìn đây. Ta sẽ dạy ngươi cách nêm nếm gia vị.”
Kang Jin-hyuk nhẹ nhàng xoay thanh kiếm bằng cả hai tay.
Xoẹt xoẹt!
Một vầng sáng như trăng lưỡi liềm màu đen chạy theo vệt kiếm.
[Dạ Hắc Nguyệt xuất hiện!]
Đó là một vầng trăng lưỡi liềm dường như nuốt chửng một nắm ánh sáng.
“Mùi hắc quá.”
Một luồng không khí khó chịu ập tới trước Bạch Sa.
“Ưm!”
Hắn có cảm thấy một năng lượng bất thường?
Đôi mắt của Bạch Sa trở nên nặng trĩu.
Từng đường gân gần như nổi hẳn lên thái dương của hắn, và ngay sau đó hắn đã tấn công trực diện vào Dạ Hắc Nguyệt.
Aaaaa!
Trời đất rung chuyển với một tiếng gầm khủng khiếp.
Mặt đất nứt nẻ như mai rùa vì cơn địa chấn đó.
Gọi là một thảm họa thiên nhiên cũng không phải quá đáng.
“Tránh ra!”
“Nếu dính vào thì tất cả các ngươi sẽ chết!”
“Còn lan ra xa nữa… Các ngươi phải di tản xa hơn.”
Các thành viên của Hội Shadedae ở xa cũng bắt đầu náo loạn và tìm đường tháo chạy.
Lòng bàn tay trắng toát chạm vào thanh kiếm của Bạch Sa.
“Ngươi thật sự là đệ tử của Hắc Ám Đế Vương?”
“Nói thế nào đây ta.”
Anh cảm thấy đồng tử hắn run rẩy.
Không lý nào hắn lại không biết.
U ám.
Võ thuật độc đáo của Hắc Ám Đế Vương, Hắc Thiên Ma Đế Công.
***
Vậy là.
Kết thúc.
Dần dần!
Sóng xung kích xuyên qua thanh kiếm xuyên qua toàn bộ cơ thể Bạch Sa.
Tưởng đâu đã xuyên thủng rồi.
Năng lượng hỗn loạn dần dần biến mất, thay vào đó là năng lượng màu đỏ bắt đầu tràn ngập khắp nơi.
“...!”
Có điều gì đó kỳ lạ.
Khi hắn cảm thấy như vậy thì đã quá muộn.
Phun!
Một cơn đau rát mà não anh nhận được.
Có thứ gì đó xuyên qua cánh tay phải và đùi trái của Kang Jin-hyuk.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook