Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 220: HUYẾT KIẾM BẠCH SA (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 220: HUYẾT KIẾM BẠCH SA (2)
Kang Jin-hyuk giữ chặt vết thương ở tay và chân.
Siết!
Máu đỏ chảy ra từ vết thương bị lưỡi dao sắc nhọn đâm vào.
“Vũ khí đó…”
Đôi mắt Kang Jin-hyuk rũ xuống.
Thanh kiếm trong tay Bạch Sa có hình dạng hoàn toàn khác so với thanh kiếm nguyên bản.
Charrr.
Thanh kiếm dạng lưỡi cưa dài hơn 7m.
Nhuyễn Kiếm.
Đây là thời điểm mà hình dạng thực sự của thanh kiếm kia được tiết lộ.
Đây là thanh kiếm cực kỳ khó đoán được quỹ đạo vì do sự mềm dẻo nên không biết được nó sẽ uốn hướng nào.
Nếu biết cách xử lý nó thì thanh Nhuyễn Kiếm đó thì sẽ nhận ra thanh kiếm đó khó xử lý hơn bất kỳ thanh kiếm nào.
Hơn nữa.
‘Để hấp thụ mana trộn với máu.’
Điều bất thường là lưỡi kiếm đẫm máu chuyển sang màu trắng.
Cảm giác như nhìn một con rắn trắng.
“Thật đáng ngạc nhiên. Ngươi thậm chí không có phản ứng với điều đó? Ngươi là người đầu tiên trong số 10 giáo phái của Thiên Ma Thần hứng chọn đòn đầu tiên đến mức này.”
“Hắn sử dụng thứ gì đó tinh tế và không phù hợp với vẻ ngoài của mình.”
Mặc dù đó là kẻ địch có nội lực kém cỏi và thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Khi hắn cầm thanh kiếm đó, động lực của hắn hoàn toàn thay đổi.
Như thể hổ mọc thêm cánh, Bạch Sa cành phất cờ khiêu chiến mạnh mẽ.
Tiến đến.
Cùng lúc đó, Kang Jin-hyuk cũng không đứng yên.
Xoẹt!
Thanh Kiếm quét trên mặt đất.
Thanh Kiếm va chạm với sỏi đá nên đột ngột chuyển hướng.
Không nên cố gắng dự đoán chuyển động của nó.
Anh phải dùng kinh nghiệm đã tích lũy được cho đến nay để tồn tại.
Xoẹt xoẹt!
Vung vung!
Kang Jin-hyuk điên cuồng vung chiếc nanh của mình trong không khí.
Ngay cả khi cơ thể được tăng cường sức mạnh thông qua ‘Quỷ Vương Kiếm’, anh vẫn không thể thoát khỏi thanh Nhuyễn Kiếm.
“Chết tiệt! Không phải anh nói sẽ bắt sống hắn sao?”
Điều này thể hiện ý chí thi đấu hoàn toàn đúng đắn.
Anh biết hắn rất hào hứng khi sử dụng thanh Nhuyễn Kiếm, nhưng việc bắt được anh cũng phải cần thời gian.
“Đừng có tránh né nữa, hãy chiến đấu đàng hoàng đi. Một kẻ biết sử dụng tà thuật sao có thể hèn nhát như vậy chứ.”
Bạch Sa gầm lên dữ dội và vung thanh Nhuyễn Kiếm tứ phía.
Điều này thật bất thường…
[Bạch Sa kích hoạt ‘Huyết Bạo’ cấp 19]
Những cơn gió điên cuồng thổi tới xung quanh khu vực đó.
Rắc rắc rắc rắc!
Cây cối xung quanh đổ rạp.
Bất cứ thứ gì cản đường, dù chỉ là tảng đá, cũng bị cắt làm đôi.
Nó nhanh và có sức công phá mạnh đến bất ngờ.
“Khư!”
Kang Jin-hyuk di chuyển liên tục để né đòn, anh cũng đã bình tĩnh phần nào.
Những vết thương khi nãy đã được chữa lành nhờ ‘Phước lành của Vì sao”, mặc dù tốc độ khá chậm.
Chắc hẳn tác dụng của chiêu thức đó có gì đặc biệt để phủ lên vết thương cho nó trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhưng trước khi ai kịp thở, một đòn tấn công khác ập đến.
Bụp!
Mẹ kiếp! Phư!
Bên trái, bên phải, rồi lại biến đâu mất.
Có phải anh đã vào tròng rồi không.
Lưỡi cươi vặn vẹo tấn công vào đầu bàn chân rồi dần dần hướng lên trên.
Khoảng cách mỏng như tờ giấy.
Anh tránh được trong gang tấc nhưng cơ thể của Kang Jin-hyuk lại có thêm một vết thương.
“Ui da…”
Lượng máu mất càng nhiều, sức chịu đựng của anh càng giảm.
Vấn đề là do chênh lệch về lượng mana tuyệt đối nên đối thủ vẫn chưa có dấu hiệu kiệt sức.
‘Nếu cứ tiếp tục phòng thủ như vậy, mình sẽ bị đánh bại mất.’
Chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu muốn tìm cơ hội phản công thì phải chờ thời cơ, chỉ khi thanh kiêm đó ngừng vặn vẹo thì anh mới xông vào được.
Kang Jin-hyuk chăm chú nhìn theo chuyển động của lưỡi kiếm, ngay cả khi dễ lóa mắt thì ngọn lửa xung quanh nó.
Nó lại đến rồi.
Hắn hơi thay đổi tư thế cầm kiếm.
Khoảnh khắc đó cứ như hắn cố tình để lộ sơ hở
Ồ!
Thanh Nhuyễn Kiếm bay theo hình bán nguyệt đâm vào một bên.
Sực.
Nhưng bằng cách nào đó anh vẫn tránh được.
‘Đến lúc rồi!’
Đây là lần duy nhất Nhuyễn Kiếm để lộ sơ hở trước đòn tấn công tiếp theo.
[Kích hoạt ‘Băng Hà Kết’ cấp 11]
[Kích hoạt đặc biệt ‘Hơi thở Hỏa Long’]
Kết hợp hai kỹ năng cùng một lúc.
Gầmmm!
Saaa…
Sự kết hợp giữa băng và lửa.
Sự đối nghịch của hai kỹ năng tạo một cơn bùng nổ lan tỏa trên diện rộng.
“Kết hợp hai kỹ thuật này…!”
Bạch Sa sử dụng kỹ thuật tự vệ để loại bỏ những mảnh băng và ngọn lửa gâm vào mình.
Nó không sâu đến mức gây ra sát thương cho đối thủ.
Nhưng.
“Nó đủ để đánh lạc hướng sự chú ý của ngươi.”
Cục diện đã thay đổi.
Kang Jin-hyuk đặt cặp Song Long Kiếm vào bao kiếm quấn quanh eo, tập trung mana của mình đến giới hạn.
Để dồn vào cơ hội duy nhất này.
Giành chiến thắng ngay cả trong điều kiện bất lợi.
Sẵn sàng khai phóng.
Bây giờ là lúc rút xương đối thủ.
Khư…
Những ngón tay vuốt ve đầu chuôi kiếm.
[Kích hoạt ‘Kiếm Balken’ cấp 2]
Đó là lúc mana tích tụ được giải phóng.
‘Bạch Nguyệt Dạ.’
Lưỡi kiếm tạo thành hình một vầng trăng màu trắng.
Lúc đó, một tia sáng lóe lên trong không gian.
[Kích hoạt kỹ năng đặc biệt ‘Cao Tốc Kiếm’]
Khi kỹ năng của kiếm sĩ được ca ngợi là mạnh nhất Đế Quốc được kích hoạt, Cao Tốc Kiếm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt chỉ trong vài giây.
Một kiếm sĩ vượt xa sự hiểu biết thông thường.
Một cơn lốc đầu tiên báo hiệu sự càn quét của nó.
Cứ thế.
Mọi thứ…
Đã bị nhuộm màu trắng.
***
‘Mình đã bị tấn công…’
Không phải do hắn bất cẩn. Hắn chưa từng biết qua đòn đó.
Chỉ là đối thủ đào sâu vào điểm yếu duy nhất của Nhuyễn Kiếm.
Sai lầm nhỏ đó dẫn tới kết quả hiện tại.
Bạch Sa cắn chặt răng hàm của mình trong khi đối mặt với đòn phản công mà hắn không thể chống trả.
Sớm hay muộn hắn cũng sẽ phải trả giá cho sai lầm đó.
Nếu may mắn, hắn bị mất cánh tay.
Còn không, thì sẽ mất cả mạng.
Tuy nhiên.
Ô!
Bạch Nguyệt Dạ và Cao Tốc Kiếm bỗng chốc vỡ tan tành trong không trung.
Ai đó đã can thiệp trận chiến giữa Kang Jin-hyuk và Bạch Sa.
Các tay lính của Bạch Sa được một phen kinh hoàng.
Kang Jin-hyuk cũng không khỏi chấn động, anh mở mắt ra.
Cảm giác này…
Không thể nào…
Chắc chắn rồi.
“Hắc Ám Đế Vương…”
“Chủ Thượng!”
Cả hai cùng hét lên.
“Ta mà đến muốn một chút thì chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra. Ta còn tưởng ngươi chỉ là một chú mèo, hóa ra lại là một con hổ con.”
Người xuất hiện trước mặt anh là một người không bao giờ nên có mặt ở đây.
Người đàn ông vạm vỡ nhìn Kang Jin-hyuk và lòng bàn tay hơi cháy sém của anh, rồi tặc lưỡi.
“Là sơ suất của thần. Thần đã mất cảnh giác…”
“Là lỗi của ta, ta đã xác định sai đối tượng cần bắt giữ. Bây giờ mọi hiểu lầm đã được giải quyết, tất cả đều là người nhà cả.”
Anh vẫy tay với Hắc Ám Đế Vương như thể chuyện đó không có gì nghiêm trọng.
Sau đó, có một cảm nhận kỳ lạ, anh nhìn ra ngoài khu rừng.
“Nhóc đã dọn hết cánh quân bên đó chưa?”
“Rồi. Lệnh của chủ nhân sao tôi dám làm trái.”
‘Hừm… Hắn có thêm hai đồng minh mới à. Chúng không quá hoàn hảo, nhưng nếu chúng phá vỡ các hạn chế thì mình không thể giải quyết một cách dễ dàng.’
Hắc Ám Đế Vương nhìn về phía bên kia khu rừng, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Sự rung chuyển yếu ớt trong không khí cho họ biết tình hình ở đó như thế nào.
Chắc hẳn không có ai còn kiên định đứng vững nữa.
“Vậy ra cậu là thủ lĩnh của hai người kia. Ngay cả khi mana được bù liền tục, cậu vẫn ngang hàng với Bạch Sa, thậm chí còn hạ một đòn quyết định…”
“Nếu không phải Đế Vương ngăn cản thì ta đã thắng rồi.”
“Ta không phủ nhận chuyện đó. Sức mạnh của cậu đáng ghi nhận lắm.”
“Sao không nói thẳng ra ta là người chiến thắng luôn đi?”
“Sao?”
“Sao cái gì? Không phải luật giang hồ rất nghiêm sao? Việc nhúng tay vào trận chiến của hậu bối hình như không hay lắm đâu.”
“Ha ha ha ha! Đây là một đứa nhóc ngạo mạn.”
Hắc Ám Đế Vương bật cười trước độ tự mãn của anh.
Đó là một nụ cười thỏa mãn chứ không phải giận dữ.
“Ta cứ thắc mắc tại sao đứa trẻ này lại quan tâm đến cậu như vậy, nhưng bản thân ta phần nào đoán được ít nhiều. Nếu cậu ấy là một người tài năng và có trí thông minh tốt, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người. Phải không, Nguyên Anh?”
Hắc Ám Hoàng Đế mỉm cười nhẹ.
Được rồi.
Hình dáng quen thuộc đung đưa bên cạnh ông ta.
Đó là Nguyên Anh.
“...”
Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào Kang Jin-hyuk với những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt.
Chết tiệt. Nó không giống như cảm giác gặp lại kẻ thù truyền kiếp.
Đối diện với khuôn mặt nhuốm đầy sự phản bội và ghê tởm như vậy, thành thật mà nói, cô cảm thấy có lỗi với chính lương tâm của mình.
“Cô vẫn làm những chuyện thế này à?”
“Thưa ngài… Đó… Đó không phải việc của ngài…”
Anh đang tức giận.
Cứ thế này thì không xong rồi.
“Này! Hai người để chuyện riêng tư lại nói sau được không? Ta có thể thương lượng với cậu một chuyện không?”
“Ngài đang nói… ta sao?”
“Phải. Thật ra, ta để ý cậu lâu rồi.”
Hắc Ám Đế Vương ưu tiên kỹ năng hơn bất kỳ thứ gì.
Nền tảng gia đình.
Quá khứ cá nhân.
Ông ấy chấp nhận mọi thứ.
Bạch Sa kinh ngạc trước lời tỏ tình bất ngờ của ông ta.
“Chủ Thượng! Ý ngài là sao chứ? Cho dù ngài có cởi mở với ngoại nhân thế nào đi chăng nữa thì…!”
“Bạch Sa, không thấy ta đang nói chuyện sao?”
“Xin lỗi Chủ Thượng.”
Bạch Sa giật mình đến cụp đuôi, Hắc Ám Đế Vương hỏi lại Kang Jin-hyuk một lần nữa.
“Thế nào? Nếu cậu đồng hành cùng chúng tôi, cậu sẽ có cơ hội nhắm tới những tầng cao hơn của Tháp Thí Luyện chứ không phải cứ chôn chân ở tầng giữa. Đó là tiền đề của sự giàu có và danh dự đều đảm bảo.”
Hơn bất cứ thứ gì…
“Người đam mê chiến đấu như cậu, chắc hẳn phải hứng thú với những trận đấu thách thức tình độ nhỉ?”
“Ngài nói như thể ta hiếu chiến lắm vậy.”
“Không phải sao? Nhìn sơ qua cũng biết cậu có cốt một hiệp sĩ mà.”
Hắc Ám Đế Vương nhún vai.
Sự thật là ông ấy chỉ nói lại những lời được báo cáo thôi.
Khóe miệng Kang Jin-hyuk nhếch lên.
Anh không ngờ sẽ gặp Hắc Ám Đế Vương ở đây, nhưng ít nhất đây cũng là thứ anh muốn nghe từ lão già đó. Bản năng của một chiến binh mạnh là nhận ra những người cùng tầm cỡ.
Ngay cả đang ở trong Tháp Thí Luyện, Hắc Ám Đế Vương cũng đề xuất một điều thế này:
‘Thật không may vì chúng ta không thể nhìn thấy tất cả các kỹ năng do sự khác biệt về thời gian.’
Tuy nhiên, thông qua Tham Thực Nhãn, thông tin của Hắc Ám Đế Vương hiển thị khá đầy đủ.
-----------------
Tên: Hắc Ám Đế Vương
Giới tính: Nam
Tuổi: 72 tuổi
Cấp độ: ???
Sức mạnh??? Nhanh nhẹn??? Sức bền??? Phép thuật 15???
Thông số hiện có: 0
Chức nghiệp: ???
Kỹ năng: Cấp độ của Tham Thực Nhãn quá thấp để nhìn thấu kỹ năng của đối phương.
-----------------
[Điều kiện sao chép: Bạn đã giả vờ trở thành đệ tử Hắc Ám Đế Vương. Nếu thành sự thật, bạn có thể tự mình chế biến trọn vẹn 12 bữa ăn cho Hắc Ám Đế Vương. Tuy nhiên, thời gian đào tạo tối thiểu phải là 1 tháng.]
Nếu học theo võ thuật của Hắc Ám Đế Vương một cách bài bản sẽ phải mất hàng chục năm.
Nếu anh làm theo các điều kiện sao chép, thời gian sẽ rút ngắn xuống một tháng.
Vấn đề là làm thế nào để tận dụng cơ hội này…
Kang Jin-hyuk suy nghĩ một lúc rồi từ từ mở miệng.
“Nếu Hắc Ám Đế Vương đáp ứng được điều kiện của ta, ta sẽ cân nhắc.”
Hai bên đều có nhu cầu riêng, nên một cuộc thương lượng công bằng sẽ hợp lý nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook