Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 135
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 134: ■■. (3)
Từng chút một, thế giới thu nhỏ lại.
Đầu tiên là bên ngoài phạm vi thành phố. Sau đó là khu vực trung tâm thành phố.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Từ vùng ngoại ô thành phố, bóng tối xói mòn tràn xuống đường phố. Nó quằn quại. Lượn lờ. Bóng tối giống như một cái xúc tu, sống động và chuyển động. Tôi quyết định gọi màn sương mù đen tối đáng ngại đó là Hư Vô.
“…Hôm nay mình sẽ đến trường sớm chút vậy.”
Nhiều thứ trở nên không thể nhìn thấy được. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của mọi người nữa. Tôi không thể nhìn thấy người gác chuông của nhà thờ. Tôi không thể nhìn thấy những tấm biển dán trên tường của trung tâm mua sắm như vỏ cây.
Thế giới đã được đánh dấu bởi Hư Vô.
“Tôi phải đến trang trại và cho thỏ ăn.”
Tuy nhiên, có những thứ mà cuối cùng tôi đã có thể nhìn thấy bây giờ.
"Trang trại?"
"Vâng. Phía sau trường… Ừm.”
Sát tinh giả thở dài.
“Cũng phải, một người như anh làm sao mà biết được. Dù sao thì đó là nơi trường chúng ta nuôi thỏ và gà. Tôi phải cho chúng ăn.”
‘Có một nơi như vậy à?’
Nghĩ lại, trại trẻ mồ côi cũng có một khu nuôi thú nhưng chẳng bao lâu sau nó đã biến mất. Ngày xưa cấp 2, cấp 3 có trang trại chăn nuôi sao?
“Tại sao cậu phải cho chúng ăn? Không có ai phụ trách sao?”
“…Trước đây có một câu lạc bộ chăm sóc động vật. Nhưng năm ngoái, một phụ nữ nước ngoài đã đột nhập vào trường vào ban đêm và nhảy từ mái nhà xuống ôm theo một đứa trẻ sơ sinh. Anh không nhớ sao? Đứa bé rơi vào trang trại. Kể từ đó, không còn ai dám đăng ký vào câu lạc bộ đó nữa.”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe về nó. Tuy nhiên, giọng điệu của Sát tinh giả ngụ ý rằng cậu ta đang nói về một sự việc rất khét tiếng. Có vẻ như có rất nhiều chuyện đã xảy ra ở ngôi trường này.
“Tại sao một phụ nữ nước ngoài lại đến một ngôi trường ở một đất nước hoàn toàn xa lạ cùng với một đứa trẻ vậy…?”
“Cha đứa trẻ đó là một giáo viên ở đây. Có vẻ như ông ta đã gặp cô gái đó khi đi công tác nước ngoài.”
“……”
“Đó là một giáo viên cấp hai, không phải cấp ba,” Sát tinh giả lẩm bẩm.
“Dù sao thì chúng ta không còn câu lạc bộ chăm sóc động vật nữa. Lớp trưởng cấp hai lẽ ra phải thay phiên nhau cho động vật ăn, nhưng… Học sinh cấp hai thì làm gì có chuyện sát sao được? Vì vậy, nhân viên bảo vệ, tôi và một đứa cấp hai – 3 người chúng tôi đang lo việc cho động vật ăn.”
Đó là…
Một góc của thế giới mà tôi chưa từng biết đến.
Trang trại động vật.
Ở đó nhốt những con thỏ và gà trong những chiếc lồng chật chội, biến không gian nhỏ bé đó thành cả thế giới của chúng.
Hình như nó không được chăm sóc đúng cách thì phải? Mùi nước tiểu gà và thỏ nồng nặc. Thức ăn được đổ một lúc với số lượng lớn một cách bất cẩn, liên tục bị mưa dầm thấm nước rồi lại phơi khô, bốc mùi hôi thối.
“Hầy, thiệt tình. Ai đó lại giả vờ làm việc rồi bỏ đi rồi.”
Sát tinh giả cau mày.
“Nếu không muốn làm thì thà đừng làm. Thế này thì chẳng những làm như không làm mà còn bày thêm việc cho người khác nữa.”
“Tôi có cần giúp không?”
"Không cần đâu. Dù sao đây cũng là việc của tôi mà.”
Sát tinh giả xắn tay áo lên.
“Cứ đứng đó đi. Hoặc anh có thể vào lớp trước.”
Sát tinh giả đã lấy ra đống lông tơ mục nát. Cậu ta vứt rơm vào một cái bao lớn, rồi ta lấy một cái chổi và một cái cào từ trong kho ra và dọn dẹp chuồng trại.
Cậu ấy có vẻ thành thạo với công việc này.
Sát tinh giả nhặt một ống cao su và vẩy nước khắp trang trại.
Ào—
Trong một thế giới mà hầu hết mọi thứ không thể nhìn thấy, một thế giới bị ăn mòn bởi Hư Vô, một học sinh trung học đã phun nước vào lúc 6:40 sáng phía sau trường cấp 2 và cấp 3 Shinseo. Thật yên tĩnh. Mặt nước phản chiếu màu của ánh bình minh.
“……”
Tôi nhìn trộm giữa những vết nứt đã mở ra trên thế giới.
[Thật bẩn thỉu.]
[Sao mày có thể còn tởm hơn cả lão dạy toán chứ?]
[Hôi quá.]
Thế giới đang co lại.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
Bắt đầu từ những thứ vô nghĩa với Sát tinh giả, không, với ■■. Từng bước một.
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Những ngọn núi bao quanh thành phố chìm trong sương mù đen tối. Thế giới đã bị dồn vào chân tường. Ngày tháng trôi qua, Hư Vô dần dần siết chặt quanh chúng tôi.
Những con đường đã kết thúc.
-■■, ■■ ■!
-■■■.
Trên con đường đứt đoạn, những bóng ma thoắt ẩn lại thoắt hiện. Trong [thế giới của Sát tinh giả], việc mọi người đến từ đâu và đi đâu không quan trọng.
Con người không phải là nhân vật trong thế giới này.
Cỏ dại cuộn tròn trong các khoảng trống của các dãy nhà trên vỉa hè.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
Ở rìa bãi rác có một cây bạch quả chưa bị đốn hạ đang rũ xuống.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ chói từ từ lặn xuống.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
Cuối cùng, Hư Vô đã bao vây hoàn toàn ngôi trường.
“……”
Raviel đang đứng ở cổng trường.
Bên ngoài cánh cổng là bóng tối đen kịt.
“Raviel.”
Tan trường.
Khi những bóng ma bước tới phía trước và bị thu hút bởi Hư Không, Raviel đứng đó, im lặng. Cô ấy không quay đầu lại ngay cả khi tôi gọi cô ấy.
"Đúng vậy. Em cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Cô chỉ thì thầm.
“Nghĩ lại thì thật kỳ lạ khi em yêu cầu được gọi bằng tên nước ngoài của mình. Ban Si-ah. Đó là cái tên em được đặt. Nhưng vì lý do nào đó, em cảm thấy ám ảnh rằng mình nên được gọi là [Raviel].”
“……”
“Em thậm chí không thể nhớ mình đã gặp anh như thế nào. Không. Nói vậy không hẳn là đúng. Em đã được anh tỏ tình từ tại lễ hội trường năm ngoái. Trước đó em cũng có thiện cảm với anh. Việc chúng ta hẹn hò không phải chuyện gì quá kỳ lạ.”
Raviel quay lại nhìn tôi.
“Nhưng em tự hỏi liệu đó có phải là sự thật không. Gongja, tình yêu của chúng ta không đơn giản như vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ yêu ai đó dễ dàng như vậy.”
“……”
"Hôn em đi. Ngay bây giờ."
Tôi cẩn thận đặt tay lên vai Raviel. Tay trái tôi giữ cằm cô ấy. Tôi cúi đầu xuống một chút và chạm vào môi cô ấy.
“Ừm. Quả nhiên."
Raviel mỉm cười.
“Nó đang đập.”
Cô ấy chạm vào tai tôi.
“Không có sự dối trá trong tình yêu ta dành cho nhau. Em sẽ không yêu em nhiều đến thế chỉ vì anh đẹp trai và nói chuyện hay. Nhưng để nói rằng chúng ta là một cặp sẽ đi vào lịch sử của trường cấp 2 và cấp 3 Shinseo… Bảo chúng im đi. Chúng ta phải là cặp đôi tuyệt vời nhất trong toàn vũ trụ mới đúng.
"…Phải."
“Nếu tình yêu của em không phải là sự dối trá thì trí nhớ của em chắc hẳn đã bị bóp méo. Đây chắc là ảo giác hoặc là một giấc mơ rồi. Gongja, có phải em đang mơ về anh không? Hay là anh đang mơ thấy em?”
“Tôi đang mơ về em, Raviel.”
"Ồ. Thật hấp dẫn làm sao.”
Raviel cong ngón tay và vuốt cằm.
Không phải cằm của cô ấy - của tôi.
“Em là người duy nhất trong trái tim anh.”
"Đúng vậy."
“Ngay cả khi anh mơ, dù chỉ là trong mơ đi chăng nữa, thì người duy nhất mà anh thương chỉ có em mà thôi. Em là người duy nhất xứng đáng với vị trí đó.”
"Đúng vậy."
“Anh thật đáng khen, tình yêu của em. Anh hẳn là rất yêu em.”
Raviel cười lớn.
“Bây giờ, hãy nhắm mắt lại.”
“……”
“Anh tuyệt đối không được mở mắt đâu đấy. Giờ thì gọi tên em bằng đôi môi của anh đi. Hiểu chưa? Anh vẫn không được mở mắt. Nếu mở mắt là anh sẽ bị phạt đấy.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Raviel.”
"Em đây."
“Raviel… Ivansia. Đó là tên của người tôi yêu.”
Sau đó.
Cảm giác ở cằm tôi biến mất.
“……”
Tôi mở mắt ra.
Raviel đã đi rồi.
“……”
Tôi không nhìn thấy bóng hình cô ấy rơi vào bóng tối.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng.
Đó là phong cách của nhà Ivansia.
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
Không còn dấu hiệu nào về hơi thở của Raviel ở đây nữa.
Thế giới bỗng lại tiếp tục thu bé lại.
-Ding, dong, dong, dong.
Những chiếc loa được lắp đặt trong khuôn viên trường kêu lên.
Một thành viên câu lạc bộ phát thanh truyền hình, người đã mất dạng mà tôi không bao giờ biết tên, lên tiếng.
-■■■ ■■ ■■ ■■■■■ ■■■■■ ■■■■■■.
Đây là phòng phát thanh, thông báo cho tất cả học sinh ở lại trên sân trường…
-■■■■■■■ ■■ ■■■ ■■■■ ■■ ■■■ ■■ ■■■■■■ ■■■■.
Ngoài những học sinh sẽ tham gia tự học buổi tối, các học sinh khác hãy lập tức ra về.
Khoảnh khắc đó.
Hư Vô đang nấp phía sau cổng trường tuôn ào ra.
Giống như một dòng sông đang bị một trận lũ quét.
“Ư.”
Tôi lùi lại. Những xúc tu sương mù trải dài từ Hư Vô quấn quanh cổng trường ngay lập tức. Tấm biển đánh dấu [Trường trung học Shinseo] đã bị nuốt chửng, và chẳng bao lâu sau, toàn bộ cổng trường bị chôn vùi trong bóng tối.
‘Cuối cùng thì nó cũng sụp đổ.’
Thế giới chấn thương bắt đầu sụp đổ.
"–Anh đang làm gì ở đó vậy?"
Một giọng nói phát ra từ phía sau. Đó là Sát tinh giả. Sát tinh giả đang đeo một chiếc túi cũ kỹ, nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngớ ngẩn.
“Anh không về nhà à? Ừm, nếu anh không muốn thì đừng. Thật khó chịu khi ở đó mà không có sự cho phép của bố mẹ bạn. Tôi hiểu rằng anh thực lòng muốn xin lỗi tôi, vậy nên hãy kết thúc chuyện này thôi. Chuyện như thế này chỉ khiến cả hai chúng ta cảm thấy khó xử thôi.”
Sát tinh giả bước về phía cổng trường. Khi cậu ấy cố gắng đi ngang qua tôi, tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy rồi kéo cậu ta lại.
“Á, này. Á! Đau? Anh làm gì đấy?!"
Suýt chút nữa thì Sát tinh giả đã bước vào Hư Vô. Ngay lúc này, sương mù đen đang tràn qua cổng trường, qua hàng rào và tràn vào sân trường. Nếu chúng tôi bị [thứ đó] nuốt chửng thì mọi thứ sẽ kết thúc.
“Đi theo tôi.”
"Lại gì nữa? Lần này anh lại định đi đâu đây”
“Một nơi mà cậu có thể sống lâu hơn một chút. Một nơi mà cậu có thể thở được.”
"…sao?"
“Nơi này không còn an toàn nữa. Nhanh lên, chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo Sát tinh giả khắp khuôn viên trường.
Hư Vô tràn vào trường như đang đuổi theo chúng tôi.
“…Tôi không biết anh đang nói về cái gì cả. Kim Gongja, anh có biết cách đây một tháng trở lại đây anh rất kỳ lạ không? Tại sao anh lại sợ hãi như vậy? Anh cố gắng như vậy để làm gì? Anh chưa bao giờ là loại người như vậy cả.”
“Tôi đã hứa sẽ sống hết mình, dù thế nào đi chăng nữa. Sư phụ tôi vung kiếm ngay cả khi thế giới sắp kết thúc. Người yêu của tôi đã bảo vệ đất nước của mình ngay cả khi thế giới cô ấy bị trói trong một vòng lặp vĩnh cửu. Trên đời này có những con người như vậy đó, không từ bỏ dù vận mệnh của cả thế giới đang đè lên đôi vai họ. Tôi nỗ lực vì tôi muốn ở bên cạnh những người như thế.”
“Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì cả.”
“Cũng có một người không ngừng từ bỏ bản thân để cam kết với những gì mình tin là đúng.”
Chúng tôi bước vào tòa nhà của trường.
Tuy nhiên, Hư Không vẫn ào vào bên trong như không biết cách dừng lại.
“……”
Những bóng ma lang thang khắp hội trường. Nhưng trong số đó, [Lớp trưởng] với khuôn mặt của Hắc Long chi Chủ đang đứng ngơ ngác trước nhà vệ sinh nữ. Tôi vẫn chưa hạ gục được lớp trưởng.
Đó là bởi…
Lớp trưởng là người duy nhất cúi đầu khi Sát tinh giả tự sát trong chấn thương lần trước.
"…Kỳ lạ. Tại sao mình lại cảm thấy tội lỗi kỳ lạ khi bước vào nhà vệ sinh nữ chứ?
Hắc Long chi Chủ dường như đột nhiên lo lắng về giới tính bản thân. Đó là thời kỳ có nhiều rắc rối. Tôi tiến lại gần trong khi nắm cổ tay của Sát tinh giả và nắm lấy cổ tay của Hắc Long chi Chủ bằng tay kia.
"Ủa?"
"Cậu cũng vậy. Theo tôi. Bây giờ cậu không thể ở đây được.
"Cái gì? Á, đợi đã. Huh? Cái gì? Kim Gongja? Á, cậu đang làm cái quái gì…?!”
Hắc Long chi Chủ bối rối chống cự trước khi bất ngờ nhìn thấy Sát tinh giả. Ngay lập tức, vẻ mặt ngạc nhiên của cô cứng lại. Hắc Long chi Chủ cau mày, cúi đầu xuống và đi theo khi tôi kéo cổ tay cô ấy.
[Cảnh báo!]
[Mức độ ảnh hưởng của chấn thương đang giảm dần.]
[Không thể khôi phục dữ liệu.]
[Chấn thương không thể duy trì được lâu.]
Hư Vô đã vượt qua tầng một của trường.
Tôi kéo hai người lên cầu thang. Rất nhanh. Vượt qua tầng một, đi lên tầng hai, xuyên qua tầng ba, xuyên qua tầng bốn, nhảy lên tầng năm. Phía sau tôi, Sát tinh giả và Bậc thầy Rồng đen đang thở hổn hển, nhưng tôi cũng không làm gì khác được.
Hư Vô đang lan truyền với tốc độ đáng sợ.
[■■■ ■■■♪]
[■■■ ■■■♪]
[■■■ ■■■■♪]
Khẩu hiệu trên cầu thang chìm vào màu đen kịt. Làn sương đen biến thành một thứ chất lỏng đen và nuốt chửng tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn và tầng năm.
Chỉ còn lại một nơi duy nhất trên thế giới này.
“Khụ, khụ… khụ…”
“Ư… Khư. Buồn nôn quá…”
Tôi đứng trước cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng. Bốn lớp dây xích quấn quanh tay nắm cửa sắt. Đó là một nơi chỉ có giáo viên mới có chìa, nhưng tôi đã truyền aura vào đầu ngón tay mình và dễ dàng phá vỡ dây xích.
"Đi ra ngoài thôi."
"Huh…?"
Sát tinh giả vẫn còn thở dốc, ngơ ngác nhìn cánh cửa sắt.
"Mở rồi…?"
“Ch-chờ một chút. Chúng ta không thể lên sân thượng được! Như vậy là trái với nội quy của trường!”
Hắc Long chi Chủ hoảng loạn hét lên. Nếu không phải vì Hư Không mà tôi nhìn thấy đang bò qua vai cô ấy, có lẽ tôi đã tôn trọng nội quy của trường hơn một chút rồi. Tôi bắt Sát tinh giả và Bậc thầy Rồng đen lên sân thượng. Sau đó-
Ầm.
Tôi đóng cánh cửa sắt lại.
“……”
Tôi lặng lẽ nhìn ra cửa. Im lặng. May quá, Hư Vô đã không lao lên sân thượng. Tuy sự yên bình này có lẽ chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng ít nhất bây giờ, chúng tôi đã thoát khỏi Hư Không đang nuốt chửng mọi thứ ngoài kia.
"Tốt. Chúng ta sẽ không sao trong một thời gian ngắn.”
“Chính xác thì thế nào là không sao hả?!”
Hắc Long Chủ tức giận.
“Cậu không biết trường của chúng ta nhạy cảm thế nào về việc lên sân thượng sao?! Năm ngoái đã có một vụ náo động ở trường cấp hai! Ôi chúa ơi!"
“Không sao đâu.”
“Á, nếu các giáo viên phát hiện ra tôi đã lên đây… Chúa ơi… Đồ khốn nạn! Hãy chịu trách nhiệm về đơn đăng ký vào đại học của tôi đi!”
Thế giới đã hoàn toàn bị bao bọc trong Hư Vô.
Nhìn xuống qua hàng rào sân thượng, tôi không thấy sân trường mà chỉ có bóng tối đen như mực. Toàn bộ khuôn viên trường cũng vậy. Tòa nhà chính của trường cấp hai cũng không khác gì.
Chỉ có ba người còn lại trong chấn thương này.
"Lớp trưởng."
"Cái gì?!"
“Cậu biết chuyện gì đang xảy ra trong lớp chúng ta, phải không?”
“……”
3 người cuối cùng.
Thủ phạm.
Nạn nhân.
"…thì?"
Và cuối cùng là người ngoài cuộc.
Lớp trưởng với khuôn mặt của Hắc Long chi Chủ nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook