Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Khi tôi mở mắt ra, tất cả những gì tôi thấy là một vực thẳm tối tăm.

 

Tôi nhìn quanh mọi hướng nhưng chỉ thấy bóng tối.

 

Đó là thế giới ngầm mà tôi quay trở lại mỗi khi chết.

 

[Cái chết của bạn đã thỏa mãn điều kiện kỹ năng.]

 

[Các kỹ năng của Sát tinh giả đang được sao chép ngẫu nhiên.]

 

Tôi choáng váng, ngơ ngác nhìn xung quanh.

 

Đương nhiên, tôi biết rằng câu chuyện về Sát tinh giả đã diễn ra trong quá khứ. Tuy nhiên, quá khứ đó cũng chứa đựng tuổi thơ của vị Viện trưởng… Tôi không bao giờ ngờ tới chuyện đó.

 

‘Sát tinh giả và Viện trưởng trại trẻ mồ côi của tôi là bạn cùng lớp.’

 

Họ học cùng trường, học cùng lớp. Họ sống cùng thời. Đối với một người, thời gian đã ngừng trôi mãi mãi. Còn đối với người kia, kim giờ đã dừng lại trong suốt quãng đời còn lại của ông.

 

Một chiếc đồng hồ đã bị hỏng.

 

Chiếc đồng hồ kia bị hủy hoại.

 

'Tại sao…?'

 

Cơn giận đè nặng lên trái tim tôi.

 

'Tại sao những người tốt luôn bị hủy hoại và suy sụp chứ? Tại sao người bị tổn thương lại phải chết trong khi kẻ làm tổn thương họ vẫn sống trơ ra vậy? Tại sao thế giới lại trở thành địa ngục với những người cảm thấy tội lỗi chứ?'

 

Cơn giận của tôi đã nguôi ngoai nhưng tôi không thể thoải mái được. Cảm xúc của tôi lắng xuống. Nhưng những cảm xúc đó không biến mất. Chúng chỉ đơn thuần là chồng chất lên nhau.

 

Bề mặt tâm trí tôi đang gợn sóng.

 

Một ngày nào đó, nó sẽ tràn nước và trở thành một dòng nước lũ.

 

-Khụ.

 

Một giọng nói truyền vào tâm trí đang nóng bừng của tôi.

 

Đó là Bae Hu-ryeong.

 

-Cảm giác tuyệt vời nhất trên đời là được chứng kiến tên zombie khốn nạn bị đánh như đánh chó. Ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ kể từ khi trở thành ma, nhưng vẫn không có gì tuyệt vời hơn việc nhìn thấy một Kim Zombie bị đánh bại. Kukuku!

 

“…….”

 

-Cậu nghĩ sao? Tầng 50 có khó không? Sát tinh giả không phải là con mồi dễ dàng phải không? Đúng rồi, vậy cậu vẫn nghĩ rằng việc lẻn lên tầng 50 là một ý tưởng hay phải không? Tất cả những điều này là nghiệp báo cho những gì mi đã làm đấy, đồ khốn!

 

Bae Hu-ryeong nở một nụ cười ranh mãnh.

 

Cứ như thể [Tôi mới chỉ chiến đấu với Sát tinh giả cách đây không lâu vậy].

 

Tôi có thể đoán được điều đó từ giọng điệu của Bae Hu-ryeong.

 

‘…Lần này ông ta không cùng trải qua chấn thương với mình.’

 

Cho đến bây giờ, chúng tôi đã cùng nhau trải qua các chấn thương tinh thần được tái hiện. Bắt đầu từ chấn thương ở [Dinh thự Ngục Viêm], chấn thương của Preta, Sư phụ, và Raviel. Mỗi lần như vậy, có lúc Bae Hu-ryeong phàn nàn về tâm lý của đối tượng, có lúc lại im lặng. Tuy nhiên, ông ấy vẫn luôn ở bên tôi.

 

Nhưng lần này khác.

 

Trong một tháng qua, tôi đã phải tự mình trải qua chấn thương của Sát tinh giả.

 

"Tôi gặp ác mộng."

 

-Huh?

 

Bae Hu-ryeong chớp mắt.

 

-Một cơn ác mộng? Ác mộng gì?

 

“Đó là một chấn thương. Chấn thương này hơi kỳ lạ. Kiếm Vương, ông không ở bên tôi và tâm trí của Sát tinh giả cũng không được tái tạo hoàn toàn. Giống như có sai sót ở đó…”

 

Tôi kể cho ông ấy nghe về những gì tôi đã trải qua trong chấn thương tâm lý. Tôi đã tái hiện nó. Tất nhiên, tôi không nói với ông ta rằng ông là cha tôi. Nếu tôi tiết lộ chuyện đó thì chắc tóc ông ta sẽ bạc trắng mất.

 

- Hừm.

 

Bae Hu-ryeong trầm ngâm một lúc sau khi nghe câu chuyện của tôi.

 

-Thật kì lạ nhỉ? Thật vô lý khi ta không ở đó với cậu. Ngay từ đầu, tôi chỉ được gọi là ma cho tiện thôi. Sự thật thì ta vẫn là một [kỹ năng].

 

Bae Hu-ryeong đã đúng.

 

+

 

[Kiếm Tinh Chi Tọa]

 

Xếp hạng: A+

 

Mô tả: Một hồn ma đến từ thế giới khác. Ông ta đã vượt qua tầng 99 ở một thế giới khác nhưng không vượt qua được tầng 100 và bỏ mạng. Nỗi oán hận còn đọng lại khiến ông trở thành một hồn ma. Ông ta không thể can thiệp vào thế giới vật chất, nhưng có thể làm xáo trộn tâm trí của chủ nhân.

 

Hãy tìm kiếm lời khuyên từ kinh nghiệm cùng trải nghiệm phong phú cùng những kỹ năng tuyệt vời của ông ấy!

 

※Tuy nhiên, không ai có thể nhìn thấy hồn ma ngoại trừ chủ nhân.

 

※Kỹ năng này được sao chép từ Thợ săn Marcus Calenbury.

 

+

 

Về bản chất, danh tính thực sự của Bae Hu-ryeong là một kỹ năng.

 

Ông ta có ký ức về kiếp trước, nhưng ông ta bị hạn chế bởi một thẻ kỹ năng.

 

-Nói cách khác, ta là một kẻ sống bám vào cậu. Nói ví von thì giống như ta đang định cư trong tinh thần của cậu vậy? Trừ khi cậu cưỡng chế loại bỏ thẻ kỹ năng của ta, không có lý do gì ta không cùng cậu trải qua chấn thương cả.

 

Tuy nhiên, Bae Hu-ryeong đã không thể tham gia vào chấn thương lần này.

 

"…Tôi đoán. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có gì đó kỳ lạ.”

 

-Ừ.

 

Hai chúng tôi ngồi suy ngẫm trong không gian tối tăm. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, nhưng chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời. Cuối cùng, Bae Hu-ryeong cảm thấy mệt mỏi với việc suy nghĩ và kêu lên.

 

-À, đủ rồi! Ta không muốn nghĩ về điều này nữa! Dù sao đi nữa, chỉ cần cậu nhớ lại cảm giác kỳ lạ đó, một ngày nào đó cậu sẽ nhận được câu trả lời. Hãy nhanh tay chọn một trong những kỹ năng của gã Sát tinh giả đó đi! Đã lâu lắm rồi chúng ta mới có một kỹ năng ma pháp! Cái con nhóc Kim Hoa Kim Ti gì đó chỉ có phước lành của Chòm sao, nên kỹ năng của cô ta chỉ là rác rưởi thôi.

 

Như đáp lại lời của Bae Hu-ryeong, những lá bài bắt đầu xuất hiện từ trong bóng tối.

 

[Các thẻ kỹ năng đang được khởi tạo.]

 

[Vui lòng chọn một thẻ kỹ năng.]

 

Tổng cộng có 10 lá bài xuất hiện trước mặt tôi. Đó là một đám rước bạc và vàng bay trong không trung như thể chúng có cánh.

 

-Bây giờ, hãy cùng xem qua bộ sưu tập của Sát tinh giả! Cái quái gì vậy? Tên khốn này hoàn toàn gian lận, toàn kỹ năng như hack vậy. Đó là lý do tại sao ta rất ghét những Thợ săn tập trung vào kỹ năng đấy. Huh? Nhìn cái này nè.

 

Bae Hu-ryeong có vẻ phấn khích khi đọc mặt sau của những tấm thẻ.

 

Trong số đó, có hai kỹ năng khiến tôi chú ý.

 

+

 

[Cuộc diễu hành của người múa rối]

 

Xếp hạng: S

 

Tác dụng: Ở một thế giới nào đó, có một nghệ sĩ múa rối già. Người nghệ sĩ múa rối sợ nhận được tình yêu thương, nhưng ông không đủ mạnh mẽ để chịu đựng nỗi cô đơn vĩnh viễn.

 

‘Hãy tạo ra một cái tôi khác.’ Vì vậy, người nghệ sĩ múa rối đã thiết kế nó. ‘Hãy để cái tôi khác được yêu thương. Hãy để nó sống với mọi người, hòa nhập với mọi người. Và nếu nó bị thương—ta sẽ vứt nó đi,” người múa rối thì thầm. ‘Và xóa bỏ nó mãi mãi.’

 

Đã có vô số con rối được sống.

 

Vô số con rối đã bị vứt bỏ.

 

Kỹ năng này giống như tà pháp dành cho kẻ yếu. Khả năng lựa chọn hoặc vứt bỏ ký ức. Bạn có thể tạo ra 13 con rối có ngoại hình và khả năng giống hệt bạn. Khi một con rối chết đi, một con khác sẽ thức tỉnh. Con rối bị hỏng có thể được sửa chữa.

 

Đó là sự mô phỏng của bạn về sự bất tử. Một sự vĩnh cửu được bịa đặt.

 

※Tuy nhiên, ký ức không được chia sẻ giữa các con rối với nhau.

 

+

 

Một trong những bí mật của Sát tinh giả.

 

‘Có tổng cộng 13 con rối.’

 

Vậy điều gì đã xảy ra với cơ thể thật của Sát tinh giả? Chân thể của ông ta cũng được bao gồm trong những con rối sao? Hay Sát tinh giả có một cơ thể riêng biệt đang ngủ ở một nơi khác?

 

Sau đó tôi nghe được một bí mật khác.

 

+

 

[Sự cứu rỗi của một nữ thần bị xé xác]

 

Xếp hạng: A+

 

Tác dụng: Xưa có một nữ thần hết lòng vì một người chiến binh. Nữ thần dù bị chính chiến binh ấy xé xác nhưng cô vẫn mong muốn được đứng bên cạnh anh ấy. Nữ thần rơi xuống và bị phong ấn trong thẻ kỹ năng này.

 

Nữ thần thay thế ký ức bằng khả năng. Bạn có thể tăng cường khả năng và sức mạnh của mình bằng cách trao ký ức của mình cho nữ thần. Ký ức càng quan trọng với bạn thì buff bạn nhận được càng mạnh.

 

※Tuy nhiên, tác dụng tăng cường không kéo dài lâu.

 

+

 

Nữ thần đó có lẽ là [Nữ thần hộ mệnh].

 

Và chiến binh đó phải là Sát tinh giả.

 

Không nghi ngờ gì nữa.

 

[Nữ thần hộ mệnh] được chia thành năm phần – Thần tượng, Lòng trắc ẩn, Cầu nguyện, Hy sinh và Cứu rỗi. Giờ đây tôi đã thu được 4 mảnh của Nữ thần. Mảnh cuối cùng, Cứu rỗi, đang ở dưới dạng một trong những kỹ năng của Sát tinh giả.

 

-Hừm.

 

Bae Hu-ryeong khịt mũi.

 

-Tất cả những kỹ năng này thật đáng sợ vì chúng ta không thực sự biết Kẻ giết người trong chòm sao là ai. Thật đáng quan ngại. Tất cả đều là những kỹ năng tốt, nhưng chính điều đó lại khiến con người ta cảm thấy bất an. Ta không biết tại sao các chòm sao lại quan tâm đến một con người bị tổn thương đến vậy…

 

Tôi gật đầu.

 

“Tôi đã quyết định chọn gì rồi.”

 

-Ừm. Nhưng nhược điểm vượt xa ưu điểm mà?

 

Bae Hu-ryeong phản đối.

 

- Thôi bỏ qua lần này đi. Bây giờ cậu không cần [Diễu hành rối] hay [Sự cứu rỗi của một nữ thần bị xé nát]. Ta ghét phải thừa nhận điều này, nhưng danh sách kỹ năng của cậu khá toàn diện. Ngoại trừ cái kỹ năng “Cao tầng xã hội goblin” ra… (còn ai nhớ cái kỹ năng này ko =)))

 

“[Cao tầng xã hội goblin] là một kỹ năng sẽ bay cao bay xa vào một ngày nào đó thôi.”

 

-Có mà cái đầu cậu bay lên ấy. Không, nó đã bay một lần rất đẹp rồi. Dù sao thì nếu cậu chọn một kỹ năng ngu ngốc bây giờ, thì cậu sẽ làm hỏng sức mạnh tổng quát của mình.

 

"Đúng. Tôi biết điều đó. Nhưng có thứ tôi có thể sử dụng.”

 

Tôi phải đánh bại Sát tinh giả.

 

Nhưng chiến thắng không có nghĩa là tôi phải loại bỏ ông ta.

 

‘Tôi có thể làm tốt hơn nhiều.’

 

Tôi sẽ khiến Sát tinh giả thừa nhận rằng phương pháp của ông ta đã sai.

 

Nó không chỉ đơn giản là áp đảo ông ta bằng vũ lực. Đúng hơn, tôi sẽ khiến [phương pháp của mình] đánh bại [phương pháp của Sát tinh giả].

 

Đó mới chính là chiến thắng.

 

‘Kẻ sát nhân chòm sao.’

 

Tôi đưa tay lấy một tấm thẻ.

 

‘Lefanta Aegim.’

 

Nghĩ về Thợ săn có nhiều danh hiệu.

 

Nghĩ về người đàn ông mà tôi vẫn chưa biết tên.

 

[Việc lựa chọn hoàn tất.]

 

[Kỹ năng đang được sao chép.]

 

[Bạn đang quay lại 24 giờ trước.]

 

■■.

 

Hãy đặt dấu chấm hết cho cơn ác mộng cũ của chúng ta nào.

 


Khi tôi lùi lại một ngày, tôi thậm chí còn chưa hoàn thành Thế giới [Truyện cổ tích].

 

Tôi đã dành một tháng trong thế giới chấn thương của Sát tinh giả.

 

Nhưng thậm chí chưa còn chưa được một ngày trôi qua trong tòa tháp.

 

Tóm lại là tôi lại hoàn thành Thế giới [Truyện cổ tích] một lần nữa. Tôi biết rằng [Nhà truyền giáo về Hạnh phúc vĩnh cửu] đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công bất ngờ từ trước, vì vậy tôi đã vượt qua nó dễ dàng hơn nhiều so với trước đây. Tuy nhiên, ý chí và sức chịu đựng mà tôi sử dụng đều giống nhau.

 

‘Lần tới, mình sẽ nghỉ một ngày trước khi leo lên Tháp…’

 

Một lần nữa, tôi nhận ra tầm quan trọng của điểm lưu.

 

“Bá tước.”

 

“Hả?”

 

Ngay sau khi dọn sạch Thế giới [Truyện cổ tích] và quay trở lại Đại Thư viện, tôi nói chuyện với Bá tước.

 

“Tôi có một việc nhỏ muốn nhờ cô.”

 

“Ồ, chuyện gì vậy? Báu vật của Tháp của chúng tôi, cục vàng của hội Sangryun chúng tôi. Cậu muốn bất cứ điều gì cũng được! Tôi sẽ giúp cậu."

 

Bá tước chào đón tôi nhiệt tình hơn thường lệ. Miệng của cô ấy cong thành hình chữ 'w'. Có phải vì số tiền để hoàn thành chặng thấp hơn nhiều so với cô ấy nghĩ?

 

Trong giây lát, tôi không khỏi nhớ đến Bá tước mà tôi đã gặp trong cơn chấn thương.

 

『Cậu ta đã gửi tin nhắn như vậy thật á.』

 

『Bộ cậu ta điên thật rồi sao?』

 

Tôi chết lặng.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Hội trưởng hội Sangryun trước mặt tôi nghiêng đầu sang một bên.

 

“Đột nhiên trông mặt cậu tái mét đi ấy.”

 

"…Không. Không có gì. Tôi chỉ lơ đãng một lát thôi.”

 

Tôi nhanh chóng lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ đang vẩn vơ trong đầu.

 

Người bạn cùng lớp trong chấn thương chỉ đơn giản có ngoại hình giống Bá tước; cuối cùng đó chỉ là giả. Tôi không thể so sánh sự giả tạo với người đang đứng trước mặt mình được. Làm vậy là vô cùng thiếu tôn trọng với Bá tước.

 

“Có phải vừa rồi cậu đã dồn quá nhiều sức cho Khải Huyền Thư không? Cẩn thận đấy. Cậu cần phải cẩn thận khi còn trẻ để không bị điên khi về già. Dù sao thì cậu muốn nhờ tôi chuyện gì?”

 

“Tôi muốn gửi một lá thư ra thế giới bên ngoài,” tôi nói.

 

“Lá thư hay không cũng không quan trọng, nhưng có một người mà tôi cần liên hệ càng sớm càng tốt. Bá tước, cô có khả năng tương tác với thế giới bên ngoài. Xin hãy giúp tôi gửi bức thư này.”

 

"Ô hô? Tất nhiên rồi. Dễ thôi."

 

Bá tước phe phẩy chiếc quạt của cô ấy.

 

“Nếu không nhất thiết phải là một lá thư, cậu có thể sử dụng những phương thức thuận tiện hơn. Cậu muốn gửi thư tới quốc gia nào? Nếu muốn gửi thư tới các quốc gia có chính quyền đã sụp đổ thì sẽ có đôi chút khó khăn đó.”

 

"Ổn mà. Tôi muốn gửi nó đến đất nước nơi tôi sinh ra.”

 

“Quốc gia khai sinh của Tử Vương… Ahh. Thế thì ổn thôi. Có một đại sứ ở nước đó nên chúng ta có thể liên lạc với họ ngay bây giờ. Xem nào. Người phụ nữ đó ở đâu nhỉ?”

 

Bá tước nhìn quanh. Không chỉ có chúng tôi trong Thư viện Lớn, mà còn mỗi Thợ săn đều có một biệt danh. Bá tước chỉ vào một trong số họ bằng chiếc quạt của mình.

 

"Cán bộ truyền thông! Bà CO! Lại đây một chút.”

 

“…Có chuyện gì sao?”

 

Một nữ thợ săn trung niên tiếp cận chúng tôi.

 

Thợ săn hạng 7, Cán bộ Truyền thông phạm vi rộng.

 

Cán bộ Truyền thông quấn sari, một loại trang phục truyền thống của Ấn Độ, quanh vai. Bá tước nói xong, bà ấy liền cau mày bước về phía chúng tôi. Có lẽ cô ấy không hòa hợp với Bá tước.

 

"Để tôi giới thiệu cậu. Đây là bạn tôi, cán bộ truyền thông, cô ấy cùng quê hương với tôi. Ahaha, nhưng cội nguồn của chúng tôi khác nhau như trời và đất vậy.”

 

“Nếu cô gọi tôi đến đây để tám chuyện vớ vẩn thì tôi đi đây.”

 

“Ồ, ồ. Hãy bình tĩnh, thưa bà Brahmin. Tôi sẽ thiết lập một thánh địa để nói chuyện với thế giới bên ngoài, vì vậy vui lòng kết nối chúng tôi một lúc. Đây là một quốc gia có đại sứ nên sẽ không có gì rắc rối lắm đâu.”

 

"Tại sao phải là tôi…?"

 

“Không phải của tôi mà là yêu cầu của Tử Vương.”

 

Cán bộ Truyền thông Phạm vi Rộng quay lại nhìn tôi.

 

Tôi chắp tay lại và lịch sự cúi đầu.

 

"Làm ơn."

 

“…….”

 

Cán bộ Truyền thông Phạm vi Rộng cũng chắp tay và cúi chào. Bà ấy nhìn qua nhìn lại tôi và Bá tước trước khi thở dài nặng nề như thể đã bỏ cuộc.

 

“…Nếu đó là yêu cầu của một kẻ thô lỗ nào đó, tôi sẽ từ chối ngay lập tức. Nhưng Tử Vương, tôi đã dõi theo những cống hiến hết mình của cậu cho Tòa Tháp. Cam kết của cậu xứng đáng được khen thưởng. Tôi sẽ giúp cậu."

 

"Vâng. Quả nhiên bà rất thân với những người cao quý. Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đó mà.”

 

“Nếu cô còn dám nói lung tung một lần nữa thì tôi sẽ rời đi đấy.”

 

“Ôi trời, đừng như vậy mà. Bà nên hào phóng hơn chứ. Nhưng thôi được rồi. Này, tôi hiểu rồi mà. Hãy cứ làm thế này thôi!”

 

Bá tước mỉm cười rồi lấy một cái túi nhỏ ra khỏi túi. Sau đó, Bá tước lấy một nắm bột màu tím lấp lánh trước khi rắc nó thành vòng tròn trên sàn thư viện.

 

“Hỡi Đức Mẹ Vina Vĩ Đại. Vina. Một điều ước là một lời cầu nguyện, xin đừng để nó bị xé nát bởi những tiếng la hét. Hãy để chúng con ở bên cạnh người khi người ở bên cạnh chúng con. Hãy biến không gian này thành thánh địa của người.”

 

Vù!

 

Ánh sáng tím phát ra từ bột màu tím. Khu vực ánh sáng màu tím có kích thước tương đương với bốt điện thoại công cộng.

 

Sau đó, Cán bộ Truyền thông Phạm vi Rộng quay sang tôi.

 

“Đưa điện thoại cậu cho tôi.”

 

"À. Vâng.”

 

Sau khi nhận lấy điện thoại từ tay tôi, Cán bộ Truyền thông cong ngón tay lại rồi gõ nhẹ vào điện thoại 3 lần. Tạch tạch tạch. Trông như thể bà ấy đã vẽ một hình tam giác bằng đầu ngón tay vậy.

 

"Đi xuyên qua. Kết nối. Khi tiếng ồn chạm đến ai đó, nó sẽ trở thành âm thanh, và khi có người này và người kia, các kết nối sẽ hát lên và thế giới tạo nên một dàn hợp xướng.”

 

Dứt lời, điện thoại của tôi liền được bao bọc trong ánh sáng xanh.

 

Cán bộ Truyền thông khẽ gật đầu.

 

"Cầm lấy."

 

Tôi lấy lại điện thoại của mình.

 

Bá tước cười rạng rỡ.

 

“Hãy bước vào thánh địa đi, Tử Vương.”

 

Cán bộ Truyền thông nhăn mặt.

 

“Nếu cậu thực hiện cuộc gọi, bên kia sẽ nhận được. Nếu cậu gửi mail, bên kia sẽ trả lời.”

 

“Cước cuộc gọi được tính riêng, nhưng tôi có thể chi trả cho cậu khoản đó!”

 

“Tuy nhiên, theo thỏa thuận với thế giới bên ngoài, mọi thông tin liên lạc phải được giám sát để đảm bảo chúng vẫn nằm trong phạm vi của luật pháp quốc tế. Dù đó không phải là vấn đề. Miễn là không đề cập trực tiếp đến nó thì cũng khó quy kết tội danh được.”

 

“Chà, nếu cậu muốn gửi một tin nhắn bí mật, cứ nói riêng với tôi. Có nhiều cách để lách luật lắm.”

 

Hai người họ nói chuyện một cách thản nhiên, nhưng đây là sự hợp tác giữa các Thợ săn xếp thứ 5 và thứ 7. Chỉ một số ít người có thể được hưởng đặc quyền như vậy.

 

"Vâng. Cảm ơn hai người."

 

Tôi bước vào thánh đường, tay vẫn cầm chiếc điện thoại.

 

“…….”

 

Xong rồi tôi bắt đầu bấm số, [số điện thoại đầu tiên mà tôi ghi nhớ trong đời]. Đó là số của người mà tôi đã không gọi trong nhiều năm. Nhưng trí nhớ của con người thật kỳ lạ, vì dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi nữa thì số máy đó, tôi cũng không thể nào quên được.

 

Reng reng…

 

Âm thanh kết nối của điện thoại vang lên một lúc.

 

Nếu người kia đổi số của họ thì chuyện này sẽ thật vô nghĩa. Nhưng ông ấy nói mình sẽ không bao giờ đổi số để chúng tôi có thể gọi đến bất cứ lúc nào.

 

Ông ấy không nói dối.

 

-Alô?

 

Cổ họng tôi nghẹn ngào?

 

-Xin chào? Ai đấy ạ?

 

“…….”

 

Giọng nói đó già hơn một chút so với tiếng khóc tôi nghe thấy trên sân thượng. Mệt mỏi hơn một chút. Nhưng bản chất vẫn không thay đổi, trong tôi trào dâng cảm giác hối tiếc vì đã mất quá nhiều thời gian để lại được được giọng nói không hề đổi thay này.

 

Lẽ ra tôi nên gọi sớm hơn.

 

Bất kể tôi có từ bỏ thế giới bên ngoài và tiến vào Tháp hay không, tôi cũng không nên bỏ rơi mọi người.

 

"…Viện trưởng. Là cháu đây, Gongja. Kim Gongja.”

 

Sự im lặng bao trùm một lúc trong cuộc gọi.

 

-Phải rồi. Đã lâu lắm rồi nhỉ.

 

Viện trưởng.

 

Giọng nói già trong trí nhớ của tôi vang lên.

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương