Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 138 - Hãy sống (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
-Ta đã nghĩ một ngày nào đó cháu sẽ gọi. Ta mừng với cháu vẫn khỏe.
“Cháu xin lỗi vì đến giờ mới liên lạc với ông. Đáng ra cháu nên…"
-Cháu còn phải bận rộn với cuộc sống và công việc. Ta biết tuổi đó sẽ như thế nào mà.
Tôi nghe thấy một tiếng ho nhỏ qua điện thoại, Viện trưởng hắng giọng.
-Đôi khi có người lạ đến hỏi ta là có phải cháu đến từ trại trẻ mồ côi của chúng ta không. Lúc đầu, ta tưởng cháu đã làm ra điều gì đó khủng khiếp. Nhưng những người khác cùng thế hệ với cháu đã cho ta xem một đoạn video và làm sáng tỏ sự hiểu lầm. Nhân tiện, cháu tự gọi mình là Tử Vương sao? Cháu có khuynh hướng đặt tên thú vị đó.
“Cháu không tự mình chọn danh hiệu cho mình. Tháp…"
-Tất nhiên rồi haha. Đã lâu rồi kể từ lần cuối ta nghe giọng cháu. Thật nhẹ nhõm.
“……”
-Gongja?
-Chuyện gì vậy?
Tôi chộp lấy chiếc điện thoại.
Cố gắng đè nén những cảm xúc đang dâng lên cổ họng tôi.
“Có chuyện này cháu phải hỏi ông, Viện trưởng.”
-Nói đi. Không, đợi một chút. Chuyện nghiêm trọng đến mức nào? Nói với ta điều đó trước.
“Rất nghiêm trọng. Có lẽ còn nghiêm trọng hơn bất cứ điều gì cháu từng hỏi…”
-Vậy cho ta hai phút—không, ba phút. Bây giờ ta đang nằm trên ghế sofa. Ta sẽ ngồi dậy, uống một ít cà phê rồi nghiêm túc lắng nghe cháu. Đừng cúp máy. Đợi ta chỉ ba phút thôi.
"Vâng."
Giờ nghĩ lại, cuộc sống của ông ấy chắc hẳn khó khăn lắm.
Tôi thật không muốn tượng ông ấy đã phải chịu đựng ác tâm như thế nào để trở thành một người đàn ông tốt như vậy. Nếu tập hợp tất cả những người tốt trên thế giới này, thì chúng ta cũng có thể nhìn ra tất cả sự ác độc của thế giới.
“Dạo này trại trẻ mồ côi thế nào? Ông khỏe chứ ạ?"
-Thấy cháu đổi chủ đề như thế này chắc hẳn là nghiêm túc lắm. Ta ổn. Bây giờ có nhiều giáo viên hơn. Về cơ bản tôi chỉ là Viện trưởng trên danh nghĩa, tôi không phải làm gì nhiều. Số tiền tài trợ đã tăng lên… À, và đồ ăn cũng ngon hơn nữa.
"Thật mừng khi nghe điều đó."
-Ừm. Bây giờ ta đang ở trong văn phòng. Hãy cho ta biết những gì cháu muốn nói đi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Viện trưởng. Khi ông còn trẻ… ông đã tốt nghiệp trường cấp 2 và cấp 3 Shinseo phải không?”
-……
Đầu dây bên kia trở nên im lặng đến đáng sợ.
Một sự căng thẳng bao trùm. Tôi nghe thấy tiếng chất lỏng bắn tung tóe. Viện trưởng nhấp một ngụm cà phê, rồi nuốt xuống một dòng nước đen.
-Đúng. Ta đã tốt nghiệp trường trung học Shinseo. Cho đến bây giờ, nó vẫn là một nơi khá uy tín.
"Có phải…"
Tôi đã ước rằng không phải vậy.
“Ông là lớp trưởng vào năm thứ hai không ạ?”
Có lẽ đó chỉ là ảo ảnh do chấn thương tạo ra. Mọi thứ tôi nhìn thấy đều có thể là giả. Viện trưởng chỉ có thể là một người tốt, có cuộc sống học đường bình thường và hạnh phúc.
Tôi đã hy vọng.
Sự im lặng lại bao trùm một lần nữa.
-Phải.
Giọng của Viện trưởng lại vang lên.
-Ta là lớp trưởng. Đã nhiều thập kỷ kể từ đó rồi nhỉ.
“……”
-……
Cả tôi và Viện trưởng đều im lặng. Tim tôi đập liên hồi khi nghĩ đến những điều tôi phải nói. Bầu không khí có vẻ nặng nề. Có lẽ Viện trưởngViện trưởng cũng cảm nhận được điều đó nên ông ấy vẫn yên lặng chờ đợi tôi.
"Viện trưởng."
-Nói đi.
“Khi ông còn là lớp trưởng. Liệu… trên sân thượng…”
-……
“Có ai như thế không ạ?”
Tiếng thở ngừng lại.
-Đúng.
Viện trưởng nói.
-Có.
Cơn ác mộng của tôi là sự thật.
-Trước đây ta chưa bao giờ nói đàng hoàng về chuyện này, nhưng… Đúng vậy. Có.
Những hành lang tôi bước đi, những sợi xích trên cửa lên sân thượng mà ■■ nhìn xuống, sân trường hoang vắng, căn lều giữa bãi rác, tất cả, không có ngoại lệ, đều là sự thật.
Chỉ có điều…
『Đừng chết. Làm ơn. Tôi cầu xin cậu.』
『Hãy cùng nhau. Hãy cùng nhau sống ở một thế giới khác.』
Chỉ có cái kết là dối trá.
"Ừ. Lớp trưởng. Hãy cùng nhau sống sót trong thế giới này.』
Những điều đáng lẽ phải là sai lại là sự thật.
Điều duy nhất cần là đúng lại là sai.
Đó là câu chuyện của ■■ và Viện trưởng.
"Viện trưởng…"
Tôi thảng thốt.
“Ông có nhớ tên người đó không?”
Không ai trên thế giới này biết tên ông ta. Người đàn ông đến từ nơi hoang dã. Người dân của đế quốc đặt tên cho ông là Lefanta để tôn vinh ông. Ông giết những Chòm sao. Vì vậy, người dân trong Tháp gọi ông ta là Kẻ sát nhân Chòm sao.
Đó là người đàn ông bị thế giới bên ngoài bỏ rơi. Không ai cố gắng nhớ đến ông ấy. Cho nên bây giờ ở thế giới ngoài kia, chỉ có một người có thể nói được tên của ông ấy.
-Kim Yul (金律).
(phiên âm sang Hán Việt sẽ là ‘Kim Luật’; ‘kim’ - vàng. Giống như tên của main ‘Kim Gongja’ nếu cũng phiên âm sang Hán Việt sẽ là ‘Kim Khổng Tử’)
Có người gọi tên chỉ vì một người.
- Tên đứa trẻ đó là Kim Yul, Gongja à.
“……”
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Thập Tự Nữ Chủ ở hành lang trường.
『Hàng cuối cùng trong lớp học. Cậu học sinh ngồi bên cửa sổ. Cậu nhận ra cậu ta chứ?"
『Dù sao cũng là bạn cùng lớp nên tôi biết. Tên cậu ấy là…』
『 ■■.』
Tiếng ồn đã được loại bỏ.
『Kim ■.』
『Kim Yul.』
Có một người có cái tên đó.
『Tôi không cảm thấy tiếc cho cậu, Kim Yul.』
Cậu bé đủ nhỏ để bị che khuất bởi tấm rèm mỗi khi gió thổi qua cửa sổ lớp học.
Đứa trẻ ấy luôn lặng lẽ lấy vở ra và xem qua nó trước khi lớp học bắt đầu.
Đứa trẻ đó đã giật mạnh sợi xích trên cánh cửa sắt dù biết nó sẽ không mở được.
『Tôi xin lỗi, Kim Yul. Tôi xin lỗi.』
Vài thập kỷ trước đây.
Trước khi tôi được sinh ra.
『Tôi xin lỗi.』
Một đứa trẻ như vậy đã tồn tại trên thế giới này.
-Gongja?
Và có một người đã sống qua hàng chục năm đó.
-Cháu đang khóc sao…? Không, ta không nên hỏi mới phải. Dù sao thì cháu đã nghe về Kim Yul ở đâu vậy? Ta không nghĩ có ai còn nhớ.
Một người đủ thông minh để vào một trường danh tiếng như vậy với học bổng. Người nhiệt tình đến mức vẫn đứng đầu lớp ngay cả khi ở một nơi danh giá như vậy. Người chỉ ngủ 4-5 giờ mỗi ngày trong khi lẽ ra ông ấy có thể ngủ nhiều hơn. Để sau này sẽ trở thành người có thể tạo nên tương lai mà ông ấy mong muốn.
Ông ấy đã có ước mơ gì khi bước vào trường trung học này?
Ông ấy đã hình dung ra một tương lai thế nào?
-Ta thực sự không nghĩ ra làm thế nào mà cháu biết được về cậu ấy.
Tuy nhiên, ông ấy đã nhìn thấy.
Thấy con người. Thấy những con thú vật.
Thấy cái chết.
『Không ai quan tâm đến cậu cả. Không ai, không ai, không một ai trong số họ…』
Vào lúc đó, thời gian của một người dừng lại.
Và đối với người kia, quyền tự do lựa chọn mà mọi người đáng được hưởng đã biến mất.
Viện trưởng đã dành phần còn lại của cuộc đời mình để chứng minh điều gì đó.
[Lúc đó, có một đứa trẻ tên là Kim Yul.]
“Viện trưởng, ông ấy ở đây.”
-Cháu đang nói về cái gì vậy?
“Kim Yul. Bạn cùng lớp của Viện trưởng. Đứa trẻ đó.”
-Ta vẫn chưa hiểu cháu đang nói gì…
“Ông ấy sống ở bãi rác dưới chân núi. Kim Yul đó.”
-……
“Hàng cuối cùng trong lớp học. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Ông ấy ngồi đó.”
-……
Tôi tiếp tục.
“Cổ áo đồng phục của ông ấy luôn bẩn thỉu. Anh chàng đang hẹn hò với chủ tịch hội học sinh là một tên khốn đã bắt nạt anh ấy. Anh trai của hắn là một ca sĩ. Vì bị cả lớp quấy rối qua tin nhắn nên Kim Yul buộc phải giao ra chiếc điện thoại thậm chí không phải của mình.”
-……
“Ông có biết phía sau trường có một trang trại nhỏ không? Họ nuôi thỏ và gà ở đó. Lẽ ra nó phải được câu lạc bộ nông nghiệp chăm sóc, nhưng không ai muốn làm điều đó sau khi một người nước ngoài đã ôm đứa con mới sinh nhảy xuống ở đấy. Đó là lý do tại sao Kim Yul bắt đầu chăm sóc chúng.”
-Làm sao…
Giọng Viện trưởng run run.
-Gongja, sao cháu…
“Ông đã cố ngăn nó lại, Viện trưởng. Ông đã cố gắng ngăn chặn nó kể từ năm đầu tiên. Nhưng sau khi điều tra, ông đã dừng lại vì bố mẹ của thủ phạm chính đều là thành viên hội đồng nhà trường phải không? Chủ tịch hội thánh mà bạn tham dự cũng là thành viên phải không? Nhà thờ Trưởng lão Seryun. Ông đã nói với giáo viên chủ nhiệm rồi, nhưng vì học bổng nên ông không thể làm gì hơn được.”
-Làm sao…
“Kim Yul ở đây, thưa Viện trưởng.”
Tôi cầm điện thoại và gục đầu xuống.
"Ông ấy đang ở đây."
-……
Có một khoảng lặng dài.
-4 ngày.
Sau đó, Viện trưởng lại nói.
-Không. Cho ta một tuần.
Người học sinh, người mà đối với ông, thời gian đã dừng trôi từ nhiều thập kỷ trước, nói bằng một giọng già nua và mệt mỏi.
-Ta sẽ đến đó.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Trong 1 tuần đó, Viện trưởng đã thanh lý toàn bộ tài sản của mình. Bất cứ ai cũng có thể vào Tháp, nhưng bạn không thể mang bất cứ thứ gì từ thế giới bên ngoài vào. Nói cách khác, Viện trưởng đã từ bỏ tất cả những gì ông đã đạt được, kiếm được và tích lũy được trong cả cuộc đời mình.
“Dù sao thì ta cũng đang nghĩ đến việc nghỉ hưu.”
Đã lâu rồi tôi mới gặp lại Viện trưởng, nhưng ông ấy trông già hơn tôi nhớ rất nhiều.
“Ta đã tìm được người thay thế mình. Vẫn còn một số việc trong vùng cần phải làm, nhưng… Các quan chức chính phủ có thể làm gì khi tôi đã đến Tháp chứ? Họ phải tự mình tìm ra giải pháp thôi.”
“Chào mừng ông, Viện trưởng.”
“Ta không còn là Viện trưởng nữa, nhưng cháu gọi ta là gì cũng được.”
Viện trưởng mỉm cười cay đắng.
Đương nhiên, là người mới vào tòa tháp nên Viện trưởng chưa có chức danh. Những người không có danh hiệu vẫn chưa được phép vào Thư viện lớn, nhưng tôi đã nói chuyện với Thủ thư trong Góc và đã thành công thuyết phục đặc cách cho ông ấy.
“Đến đây ta mới thấy cháu đã thành công như thế nào. Đi đâu ta cũng chỉ nghe nói về cháu, Gongja. Sau khi vào Tháp, hàng chục người đã tập trung ở lối vào để hướng dẫn ta đấy.”
“Chà, cháu cũng là người có một chút ảnh hưởng ở Tháp. Cháu hiện đang đứng thứ 2 trong bảng xếp hạng thưa Viện trưởng.”
“Cháu luôn đứng cuối trong học tập mà nhỉ…”
Viện trưởng nhìn tôi bằng con mắt mới.
『Đúng là yêu vào thì kẻ điên cũng hóa ngu ngơ nhỉ』
Ánh mắt của ông ấy làm tôi nhớ đến những gì mình đã thấy trong chấn thương.
Trong khi tôi đang tràn ngập cảm xúc thì Viện trưởng đang được các đồng nghiệp của tôi chào đón.
“À há. Vậy ra ông chính là người đã nuôi dưỡng Tử Vương! Tôi được gọi là Người đặt câu hỏi dị giáo. Xin hãy chăm sóc cho tôi!”
“Tôi là Hắc Long Chủ. Tôi sẽ mãi mãi mang ơn Tử Vương. Tử Vương cũng là phó hội trưởng Hắc Long Hội chúng tôi. Nếu ông gặp bất kỳ rắc rối nào khi ở trong Tháp thì đừng ngại mà hãy cho tôi biết.”
“Tôi là Thập Tự Nữ Chủ và tôi phụ trách an ninh ở tầng một ở Babylon. Thưa thầy, tôi nghe nói thầy điều hành một trại trẻ mồ côi ở bên ngoài. Thật khó để nói chuyện vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng Tháp luôn cần những người có chuyên môn. Tôi sẽ chính thức đến thăm thầy sau.”
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn sự hiếu khách của mọi người.”
Viện trưởng trả lời với các Thợ săn như thể ông ấy đã quen với điều đó.
Khi đám rước chào mừng đi qua và chỉ còn lại hai chúng tôi, Viện trưởng lên tiếng.
“Ta đã quen với những chuyện như thế này từ khi một người bạn đồng trang lứa của cháu trở thành thành viên trẻ nhất của Quốc hội. Lúc đó, mỗi tuần lại có hàng chục người đến chào hỏi ta.”
"Dạ?! Ai vậy ạ?!"
“Kim Hanbija. Cháu còn nhớ ra cậu ta chứ? Bây giờ thằng bé là người đại diện Quốc hội. Có lẽ cháu đã không để ý vì nó đã đổi tên.”
Tôi đã bị sốc.
Tin tức này không phải là điều tôi từng nghe trước lần hồi quy 4.000 ngày của mình.
Tôi đã không còn chú ý đến quê hương nữa.
“Thật luôn sao… Không thể nào. Cậu ta chỉ là một tên ngốc… Cậu ta đã đổi tên thành gì vậy ạ?”
“Kim Hanbi.”
“Bỏ âm tiết cuối cùng? Thằng này bị ngốc hay sao vậy trời?”
“Bây giờ tôi có thể nói rằng cháu đã trưởng thành, Gongja, nhưng cháu cũng chỉ là một tên ngốc thôi. Một vị vua vĩ đại của những kẻ ngốc.”
“Ặc. Chẳng phải cháu đã thông minh hơn một chút đó sao?”
“Ta chưa bao giờ biết rằng con người ta có thể dốt toán đến vậy cho đến khi ta nuôi dạy các cháu. Tử Vương, cháu thật may mắn vì thứ hạng của Tháp không được quyết định bởi điểm kiểm tra đấy.”
Bae Hu-ryeong cười khúc khích ở phía sau.
-Hôm nay tôi sẽ được nghe nhiều về lịch sử đen tối của Gongja! Tốt tốt! Nói nhiều hơn đi!
Tôi và Viện trưởng tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Tôi đã nói chuyện trước với Thủ thư để cuộc trò chuyện của chúng tôi không bị nghe lén. Anh ấy đã chấp nhận yêu cầu của tôi, và không chỉ vậy, anh ấy còn nhờ những người giúp việc đánh dấu sách phục vụ trà và đồ giải khát cho chúng tôi.
“Ta đã thấy nó qua đoạn băng nhưng đây thực sự là một thế giới kỳ lạ. Đây…"
Viện trưởng nhìn cô hầu gái đánh dấu trang một cách nghi ngờ.
"Vậy."
Cuối cùng, sau khi quét qua toàn bộ thư viện, ánh mắt của Viện trưởng lại một lần nữa nhìn vào mặt tôi.
“Đứa trẻ đó đang ở đâu?”
Tôi kể cho ông ấy nghe mọi chuyện. Về năng lực của tôi. Về chấn thương tinh thần được tái hiện khi tôi giết một ai đó. Và về người tên là [Lefanta Aegim] và [Sát tinh giả].
“……”
Viện trưởng lắng nghe mọi điều tôi nói với vẻ mặt trống rỗng. Nhưng trống rỗng không có nghĩa là vô cảm. Suốt hơn một tiếng đồng hồ, Viện trưởng ngồi im không uống một ngụm trà nào.
“Mọi chuyện. Thật khó tin."
"Đúng vậy."
“Tuy nhiên, nếu không thì cháu không thể… lại biết về Kim Yul.”
Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn thấy biểu cảm của Viện trưởng rất khó đọc.
Nhưng điều đó đã thay đổi sau chấn thương.
Ông ấy đang sợ hãi.
“Kim Yul thậm chí còn không có trong kỷ yếu của bọn ta. Không có hình ảnh hay dấu vết nào của cậu ấy. Dù có tìm ở đâu, ta cũng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì và dường như không ai quan tâm… Hãy nghĩ về điều đó, Gongja. Cháu có thể giả vờ như chỗ ngồi đó trống suốt thời gian đó được không?”
“……”
“Làm sao họ có thể cười rạng rỡ như vậy khi chụp ảnh chứ? Họ… cậu ấy… Trong một thời gian rất dài, ta không hiểu làm sao họ có thể mỉm cười. Phải. Ta chắc chắn rằng họ vẫn sống tốt ngay cả bây giờ.”
Viện trưởng nhìn xuống tách trà của mình với vẻ mặt thờ ơ.
Ông lặng lẽ nhấp một ngụm trà đã nguội từ lâu rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Không sao."
“……”
“Đứa trẻ đó. Không, dấu vết của đứa trẻ đó. Xin hãy cho ta xem cậu ấy.”
Tôi gật đầu.
“Bách Quỷ Luân Hồi.”
Bóng tối lan rộng.
Những cái bóng vặn vẹo như thể chúng còn sống và chảy sóng như nước trước khi dần dần biến thành hình dạng con người. Sóng biến thành tóc bạc, vũng nước tạo thành quần áo gọn gàng.
“…Hừm.”
Lefanta Aegim.
Sát tinh giả nhìn xung quanh.
“Thật là một tình huống bất ngờ.”
Người đàn ông tóc bạc nói với giọng thẳng thừng.
“Tôi bị bắt cóc sao? Cậu đã bắt cóc một con rối và cưỡng bức đánh thức nó? Sức mạnh của tôi… tôi không thể sử dụng nó. Tôi cho rằng hệ thống của con rối đã bị can thiệp hoặc đã có một ma pháp tinh thần rất mạnh được sử dụng.”
Người đàn ông mất đi màu tóc đen. Tên của ông ấy. Trí nhớ của ông ấy. [Kim Yul] đã quên mất nguồn gốc của mình, nên người đàn ông trước mặt chúng tôi là một người hoàn toàn khác với [Kim Yul]. ông ta là Sát tinh giả - Lefanta Aegim.
Vì vậy, không ai có thể gọi ông ấy là [Kim Yul].
“…Kim Yul.”
Ngoại trừ một người đã chứng kiến sự khởi đầu của ông ấy.
Sát tinh giả quay lại nhìn Viện trưởng.
Viện trưởng từ từ quỳ xuống sàn thư viện.
“Tôi là một trong những người đã giết Kim Yul.”
“……”
“Tôi đã muốn nói với cậu điều này từ rất lâu rồi. Tôi thật lòng…"
Viện trưởng gục trán xuống đất.
"Xin lỗi cậu."
Biểu hiện của Sát tinh giả đanh lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook